Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn

Hôm nay Tiết Chiêu mặc ra hình ra dạng, bên trong là áo T shirt màu trắng, áo khoác ngoài thiết kế loại cổ vest, tuy rằng chân có chút cứng đờ, nhưng duỗi ra thật sự rất thẳng, trông rất dài.
Anh vẫn giống như trước đây, thích mặc quần áo màu sáng.
Ân viện tiến lên vài bước, không hề thủ hạ lưu tình, nắm cổ áo khoác kéo người dậy, người nọ lông mi run rẩy, bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại.
Tiết Chiêu mở mắt ra, tầm mắt là một mảnh mông lung, sau một lúc ngắm nhìn, anh mới thấy rõ người trước mặt.
Ân viện đánh thức người nọ xong, ôm cánh tay lùi một bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại là đêm đầu thu, trên người cô mặc chiếc váy dài tối màu, phong cách đơn giản, bên ngoài khoác chiếc áo dệt màu trắng, để mặt mộc, đeo kính gọng vàng, tua rua hai bên kính rũ xuống, vừa trí thức lại dịu dàng.
Khác hoàn toàn với hình tượng váy đen môi đỏ ở quán bar mấy giờ trước.
Nhưng, giống nhau ở chỗ vẫn đẹp như vậy.
“Anh……”
“Em——”
Đối diện vài giây, hai người đồng thời mở miệng, hai mặt nhìn nhau.
Ân viện cười nhạo một tiếng, rộng lượng nói: “Anh nói trước đi.”
“……”
Tiết Chiêu trầm mặc vài giây.
Nếu anh không nói mà nhường cho cô nói trước…… đoán chừng một khi Ân Viện mở miệng sẽ bảo anh cút ngay lập tức.
Vì vậy vẫn nên thức thời thì hơn.
 
“Em……” Bởi vì thời gian dài không mở miệng, thanh âm có chút ám ách, Tiết Chiêu hắng giọng nói, nhìn về phía cô một lần nữa “Em cận thị?”
“……”
Ân viện sửng sốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trăm triệu không nghĩ tới anh lại chú ý điểm này.
Ân viện “Ừ” một tiếng, bình tĩnh nói: “Học bốn năm hệ máy tính, chuyện bình thường.”
Tiết Chiêu gật đầu.
Đúng vậy.
Từ ngày học cấp 2 cô đã rất chán ghét mấy môn chính trị lịch sử địa lý, mỗi lần tới tiết học ngữ văn, cô gái nhỏ lại lạnh mặt, trên mặt viết đầy mấy chữ to “Có cần phải học mấy môn này không” “Có ý nghĩa sao” “Tương lai có chết em cũng không theo hệ văn” . Cô rất thông minh, thành tích lý hóa sinh rõ ràng rất tốt, cuối cùng lên cấp ba quả nhiên vẫn chọn học lý.
Tư duy Tiết Chiêu không ngừng phân tán, rồi sau đó lại bị cô kéo trở về ——
“Vì sao hơn nửa đêm rồi còn đến đại học C?” Ân viện hỏi “Bạn gái cũ của anh học đại học C?”
“……” Tiết Chiêu còn chưa tỉnh hẳn, huyệt Thái Dương nhảy dựng “Không phải, anh với cô ấy……”
“Được, dừng lại.” Ân viện vươn một ngón tay ra “Tôi không quan tâm, không để bụng, anh từ đâu đến thì trở về đó đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa. Trừ phi phải ăn cơm với ba mẹ anh, tôi không muốn gặp lại anh nữa.”

Tiết Chiêu sửng sốt.
Ân viện nói xong muốn nâng bước rời đi, thời điểm quay đầu lại, mắt kính nhoáng lên, tua rua ở hai bên nghe rất êm tai.
Tới khi anh phản ứng lại, thân thể đã đứng dậy giữ chặt cánh tay cô.
“……”
Gió đêm lướt qua hai người.
“Tiết công tử, động tác này là có ý gì?” Ân viện dừng một chút, ngữ khí trào phúng, “Ánh mắt này của anh…… Lại có ý gì?”
“……”
Tuy rằng anh không biết ánh mắt hiện tại của mình là gì, nhưng đoán chừng…… Không phải là ánh mắt đẹp.
“Năm đó sau khi kết thúc kỳ thi đại học, tôi đã nói với anh những gì? Có phải anh quên rồi không?”
Vừa nhắc tới chuyện này, bàn tay Tiết Chiêu bỗng chốc buông ra.
“…… Nhớ rõ.”
“Ồ, tôi nói cái gì?”
Lời nói như vậy sao có thể quên.
Tiết Chiêu há miệng thở dốc, tạm dừng hai lần, mới nói được câu hoàn chỉnh: “Em nói em…… Sẽ không thích 1 người, hai lần.”
“Nếu nhớ rõ, tôi mặc kệ hiện tại anh say rượu không tỉnh, hay là bị đả kích sau chia tay” Ân Viện nói “Phiền anh về nhà viết lại những lời này 10 lần, treo lên đầu giường, nếu anh muốn, tôi sẽ cho phép anh coi đó làm phương châm sống.”
Cuối cùng ngay cả câu “hẹn gặp lại” cũng không cho, cô xoay người rời đi.
Tiết Chiêu uống rượu xong không thể lái xe, cuối cùng phải chống nạng đi đến cổng trường lên xe, không trở về Tiết gia mà bảo tài xế đưa mình về chung cư.
Anh không bật đèn, trực tiếp ném cây nạng trong tay đi, ngồi phịch xuống thảm dựa lưng vào sô pha.
Năm đó……
Đêm nay cô nhắc tới “Năm đó” rất nhiều lần.
Khi bọn họ mới mười mấy tuổi.
Tiết Chiêu nhớ rõ sau khi mình được tỏ tình, tất cả thế giới quan của anh đều rơi vào trạng thái chấn động.
Hồi học cấp 2 cấp 3 anh không hề nghĩ tới chuyện yêu đương, anh luôn cảm thấy thẩm mỹ của mình bị Ân Viện chiều hư, anh đã từng nói đùa “Ít nhất phải xinh đẹp hơn em gái tôi”, dường như đó cũng không phải lời nói đùa, mà có lẽ anh thật sự cảm thấy như vậy.
Nhưng nào có ai đẹp hơn cô, không có, cho nên ai anh cũng thấy chướng mắt.
Hơn nữa…… Có Ân Viện ở cạnh từ nhỏ tới lớn, còn có một đám anh em, lúc ấy Tiết Chiêu chỉ cảm thấy cuộc sống của mình cực kỳ hoàn hảo.
Anh chưa từng nghĩ tới việc Ân Viện sẽ thích anh.
Lúc ấy anh không nói việc này cho người khác, Cố Quyết không có kinh nghiệm tình cảm, sau khi nghe xong trầm tư hai giây, đột nhiên tránh ra xa hai mét “Cậu không thích Ân Viện? Có phải cậu thích con trai hay không?”
Tiết Chiêu tức gần chết, đuổi theo rống to “Mẹ nó, lúc nào tôi cũng ở một chỗ với Cố cẩu cậu, tôi có thể thích con trai sao?”
Cố Quyết này không đáng tin tưởng.
Anh lại tìm đến mấy người bạn học cùng từ cấp hai đến cấp ba, những người đã từng có nhiều kinh nghiệm yêu đương, anh hỏi bọn họ, tôi thích Ân Viện sao?

Đám người đó sợ ngây người, cậu hỏi tôi làm sao tôi biết.
Vì thế Tiết Chiêu lại đem ngọn nguồn nói một lần. Cuối cùng bọn họ cho anh lời khuyên “Có một số việc, không thử làm sao biết. Tôi thấy mấy năm nay ngoại trừ em gái cậu, cậu cũng không tiếp xúc với nữ sinh nào khác? Số người thích cậu tuy rằng không nhiều bằng Cố ca, nhưng cũng có đi, cậu thử thích một nữ sinh khác ngoài em gái cậu chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Tiết Chiêu cảm thấy rất có đạo lý.
 
Thời điểm mười mấy tuổi rất dễ dàng xúc động, nghĩ đến cái gì sẽ làm cái đó, anh bắt đầu thực thi kế hoạch, liên tục tiếp xúc và kết giao thật nhiều với những nữ sinh khác trong lớp.
Có người mời anh học thể dục, anh đồng ý, ngốc trong giờ thể dục nhiều hơn một lát, tham gia các hoạt động khóa nhiều hơn…… Anh phát hiện, ngoại trừ Ân Viện anh thật sự chịu không nổi khi ở cùng nữ sinh khác.
Cả người không được tự nhiên.
Nhưng bởi vậy, trong khoảng thời gian này rõ ràng anh không xác lập bất cứ mối quan hệ nào, lại bị một truyền mười mười truyền trăm truyền tới mức cả trường đều biết, Tiết Chiêu theo đuổi nữ sinh kia, theo đuổi thành công, hai người yêu nhau.
Sau đó…… Ân viện bắt đầu không để ý tới anh nữa.
Thí nghiệm của Tiết Chiêu không thu được bất cứ kết quả gì, đơn giản chỉ chứng minh được rằng, trong số các nữ sinh anh thích nhất là Ân Viện.
Nhưng cô là em gái anh, anh đương nhiên thích cô —— Đây là khái niệm đã ăn sâu bén rễ vào tâm trí Tiết Chiêu từ nhỏ đến lớn.
Lúc còn nhỏ, Ân Viện không phải toàn bộ thời niên thiếu của anh, nhưng hai người vẫn luôn cùng nhau đi học, đột nhiên có một ngày biến thành một mình một đường, trên đường tất nhiên sẽ nhớ cô…… Nhưng Tiết Chiêu cảm thấy con gái gặp phải loại chuyện này, không tìm người ám sát anh là tốt lắm rồi, nào có thể liếm mặt cầu xin tha thứ nói chúng ta tiếp tục làm anh em đi.
Mãi cho đến khi kết thúc kỳ thi thi đại học, thời điểm hai nhà cùng ăn cơm, đã rất lâu rồi anh không tâm bình khí hòa nói chuyện với cô.
Nói về kỳ thi đại học, nói về đội tình nguyện.
Tuy rằng thái độ xa cách, nhưng so với việc không để ý tới anh như ở trường thì tốt hơn nhiều.
Lúc này Tiết Chiêu mới ý thức được, mấy năm nay, anh nhớ cô biết bao nhiêu.
 
Bầu không khí không thích hợp giữa hai người đương nhiên cũng bị ba mẹ Tiết nhìn ra.
Không biết Ân Viện giải thích với ba mẹ Ân thế nào, nhưng sau khi Tiết Chiêu nói đúng sự thật với người lớn trong nhà, anh chịu không ít sự quở trách, đơn giản chính là “ Có phải con bị ngốc hay không” “Ngu chết đi được”.
Lúc ấy anh mới biết được, ba mẹ Tiết vẫn luôn hy vọng hai nhà kết mối lương duyên, bọn họ đều cảm thấy chuyện trên cơ bản là ván đã đóng thuyền, ai ngờ con trai mình lại ngu như vậy.
Tiết Chiêu cũng cảm thấy mình ngốc, cực kỳ ngu ngốc.
Nếu không phải chính bản thân anh vào trường hợp này, anh khó mà tin được, thật sự có loại người không thông suốt như mình.
Mất nhiều năm như vậy mới chuyển được thân phận của cô từ em gái thành —— người mình thích.
……
Tiết Chiêu cảm thấy rất khó chịu.
Anh mở danh bạ ra, gọi cho Cố Quyết, lại khui một chai rượu, vừa uống vừa nói hết thống khổ trong lòng mình. Đêm nay Cố Quyết cũng uống không ít, ở đầu bên kia ừ ừ a a trả lời.
Mãi cho đến khi anh đứt quãng nói xong, Cố Quyết mới nói hoàn chỉnh một câu.
“Tôi không nhớ…… Đây là lần thứ mấy cậu tìm tôi đánh rắm rồi.”

“Vừa uống say liền tìm ba, đó có phải dấu hiệu cho thấy con trai vẫn chưa lớn không?”
“Không chỉ tôi, ngay cả Bổn Bổn cũng thuộc lòng rồi, cậu biết không?”
Tiết Chiêu ha hả: “Cậu còn nói, cậu bảo con mèo nhà cậu nói một tiếng cho tôi xem?”
Cố quyết ở đầu bên kia mỉm cười “Lại đây, Bổn Bổn, con bị người khinh thường kìa, mau kêu một tiếng……”
Sau hai phút náo loạn.
“Con trai” Cố Quyết đột nhiên thu hồi lại tiếng cười, giọng nói trở nên đứng đắn “Con người luôn phải nhìn về phía trước, không có ai chỉ mãi dừng tại chỗ.”
“……”
“Cô ấy như thế, cậu cũng vậy.”
“……”
Tất cả động tác của Tiết Chiêu đều dừng lại, trầm mặc thật lâu, mãi cho đến khi bên kia điện thoại kêu lên một tiếng “Này”.
Tiết Chiêu trả lời: “Ừ, tôi ở đây.”
“Đừng không vui, nghĩ thoáng chút” Cố Quyết khôi phục ngữ điệu ban đầu “Cậu xem, dạo gần đây cuộc sống của ba rất vui vẻ, tôi nói cho cậu một chút? Tôi ngồi cùng bàn……”
“……” Anh ngồi cùng bàn, cô gái mà anh theo đuổi.
Tiết Chiêu kịp thời ngắt điện thoại.
Phòng khách một mảnh tối tăm, nhưng cũng không phải chìm hoàn toàn trong bóng tối, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy ánh đèn neon về đêm tại Thanh Thành, trang trí cho thành phố này, cũng chiếu vào phòng.
Đúng vậy.
Không có ai mãi đứng tại chỗ.
Cô đã bắt đầu cuộc sống mới, một cuộc sống mới không có “Tiết Chiêu”.
Hơn nữa cô còn sống rất tốt, khí chất hoàn toàn khác với trước đây, nhưng mặc kệ là trước kia hay là hiện tại, cô đều tỏa sáng.
Tiết Chiêu uống xong giọt rượu cuối cùng, tiện tay ném chai không xuống đất lăn thật xa trên sàn gỗ.
Một lúc lâu sau, anh nhắm hai mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nửa tháng sau.
Lần ngẫu nhiên chạm mặt trong quán bar và sự kiện “Người chết” dưới tầng ký túc xá dường như đã hoàn toàn mờ nhạt trong tâm trí Ân Viện, cô cảm thấy hiện tại mình đã tu luyện ra một loại công năng, gọi là “Quên có chọn lọc”.
—— muốn quên đi đoạn ký ức nào, người nào, thuốc đến bệnh trừ, nhẹ nhàng sảng khoái.
Kết thúc giai đoạn đầu tiên của dự án, Ân Viện có một thời gian nghỉ ngơi, cô ở trong ký túc xá, download trò chơi 《 Lục giới 》mà Khương Di mãnh liệt đề cử.
Vốn dĩ chỉ định tiêu khiển trong lúc nhàm chán, nhưng không nghĩ tới trò chơi này lại khá thú vị.
Ân viện chơi hai ngày thứ sáu thứ bảy, gần như nắm giữ thành thạo các thao tác cơ bản, nạp tiền vào mua thuốc kích thích thăng cấp. Sau khi chuyển sang cấp 90, buổi chiều chủ nhật, cô nhìn thấy mấy chữ to trên màn hình, lập tức sửng sốt.
“Thời gian bạo loạn sẽ bắt đầu sau 30 giây nữa, chư vị anh hùng chuẩn bị sẵn sàng!”
“……” Đây là cái quỷ gì?
30 giây sau, rốt cuộc Ân Viện đã biết nó là cái quỷ gì.
Sau khi bắt đầu “Bạo loạn”, cô còn chưa kịp phản ứng lại, bên cạnh đột nhiên có một chiến sĩ xa lạ rút đao ra chém cô.
Đối phương cấp 130, cô nhanh chóng chỉ còn dư lại một tầng da máu.
Ân viện: “???”
Ân viện không phản ứng, chiến sĩ kia lại sử dụng chiêu thức khác, mắt thấy mình sắp trở thành vong hồn dưới lưỡi đao, một luồng ánh sáng xanh khác chiếu vào kẻ muốn giết cô…… kiếm khách cấp 130 kia cứ vậy bỏ mạng.
Rồi sau đó trước mặt xuất hiện một khung thoại ——

【 Người chơi Chiêu Chiêu Mộ Mộ mời bạn vào đội, đồng ý / cự tuyệt? /】
Cái này ——
Cô quay đầu nhìn lại, từ góc độ xuất chiêu mà phân tích, đây là người vừa cứu cô.
Người nọ vừa cứu cô, huống chi Ân Viện cũng cảm thấy khi mình chưa rõ ràng tình huống hiện tại, vẫn nên cùng đội với người nào đó mới có cảm giác an toàn hơn.
 【 Người chơi Chiêu Chiêu Mộ Mộ mời bạn vào đội, đồng ý / cự tuyệt? /】
Đồng ý, đồng ý.
Rồi sau đó cô liền phát hiện người cùng đội với mình, không phải người bình thường ——
Ân viện lên ngựa, người này giục ngựa dẫn cô một đường chạy về phía trước, gặp người giết người, cô gần như chỉ phóng thích những chiêu số cấp thấp nhất của kiếm khách, ngay cả tuyệt chiêu cũng không cần sử dụng, nhưng các nhân vật xung quanh vẫn lần lượt ngã xuống đất không dậy nổi.
Chờ ngựa rời khỏi thôn trang, hai nhân vật trong trò chơi cũng dừng lại theo.
Ân viện lập tức gõ “Cảm ơn” trên khung thoại của đội, nhưng mà không đợi cô gửi đi, góc trái bên dưới đã xuất hiện một dòng chữ.
【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ】: Lần đầu chơi trò này?
Ân viện trả lời “Đúng vậy”.
Rồi sau đó lại hỏi: Vừa rồi sao vậy?
【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ】: Cuối tuần trong khung thời gian giới hạn, ở mộ tọa độ địa điểm nào đó sẽ tiến hành bạo loạn giết người không bị trừng phạt, hầu hết người chơi đều gọi đó là “Cảnh Tu La ”, ai thích PK hoặc hỗn chiến sẽ tiến vào, nếu không thích thì không cần tiến vào.
Ân viện: “……”
【 Ân Ân Viện Viện 】:…… Cảm ơn, xin nhận dạy dỗ.
【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ】: Không cần cảm ơn, lần sau nếu không muốn chơi thì đừng tới mấy thôn trang cố định này.
Ân viện nói được.
Cô bắt đầu đánh giá nhân vật “Chiêu Chiêu Mộ Mộ” này.
Ân Viện cũng đảo qua danh sách đại thần, ra khỏi thôn trang cô mới nhớ tới thì ra mình đã nhìn thấy cái tên này trên bảng phong thần.
Người này từ trên xuống dưới đều là trang bị ánh sáng tím, kiếm khách đỉnh cấp, không hề khiêm tốn, cả người đều lộ ra mấy chữ “Tôi có tiền”, “Tôi là đại thần”, “Không dễ chọc”.
Vừa rồi thao tác của anh ta vô cùng lợi hại ——  hoặc là trang bị của anh cũng vô cùng xuất sắc.
Tóm lại, cùng đội với đại thần bực này là cô được hời.
Ân Viện nhìn tên nhân vật anh ta, nghĩ nghĩ, trước hết gõ một hàng chữ: Chiêu Chiêu Mộ Mộ? Vì sao không phải là Tiết Tiết Chiêu Chiêu?
Sau đó nhìn lại mấy lần, cảm thấy mình có bệnh rồi nên mới hỏi câu này, cô xóa đi.
Thay đổi lời nói.
【 Ân Ân Viện Viện】: Vì sao lại cứu tôi?
【 Ân Ân Viện Viện】: Đại thần các anh đều thích làm từ thiện?
Con ngựa trắng động động móng trước, người bên trên không hề nhúc nhích.
Ân viện chống cằm gõ gõ mặt bàn, vài giây sau, khung thoại ở góc trái bên dưới giao diện trò chơi nhanh chóng nhảy ra hai hàng chữ.
【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ】: Không phải.
【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ】: Nhìn thấy tên của cô, cảm thấy rất đáng yêu

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui