Các sản nghiệp trên danh nghĩa nhà Ân Viện chủ yếu liên quan đến mua sắm, một số trung tâm thương mại lớn về cơ bản đều là thiên hạ của cô ấy.
Nguyễn An An không chỉ bị lôi kéo đi chọn một chiếc váy ôm sát phô bày dáng người mà còn bị Ân Viện ấn xuống bàn trang điểm.
Diện mạo của Nguyễn An An thuộc loại thanh thuần. Hầu hết các mỹ nữ thanh thuần đều tương đối nhạt nhẽo, nhưng thời điểm Nguyễn An An không nói lời nào khí chất thật sự rất trong sáng, ngũ quan mười phần xinh đẹp, khi cười rộ lên vô cùng kinh diễm. Nếu không sao có thể nhận được danh hiệu người cắt cỏ, chẳng lẽ đám cỏ đó đều là kẻ ngốc hết sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Viện giữ đầu cô, ngó trái ngó phải đều cảm thấy cực kỳ vừa lòng.
“Vẫn chưa xong sao?” Nguyễn An An nhìn chính mình trong gương, có chút bất đắc dĩ nói: “Tay nghề của Ân đại hiệp càng ngày càng tinh vi, hiện tại diện mạo của thần thiếp quả thực sánh ngang với thiên tiên, có thể đi diện thánh.”
Ân Viện mỉm cười thu dọn đồ trang điểm “Được rồi, đi.”
Vì thế hai người lên xe lái thẳng tới đích đến.
Khác với lần trước, địa điểm được chọn lần này là quán bar Vaa – Tụ điểm giải trí nổi tiếng tại Thanh Thành.
Trên dưới Vaa có vài tầng lầu, người tới có thể chọn bất kỳ phòng bao nào để uống rượu ca hát đánh bài, thậm chí còn thân thiết chu đáo tới mức chuẩn bị vài phòng nghỉ trên tầng cho khách.
Khương Di đến sớm nhất, thời điểm hai người tiến vào cô đang nói chuyện phiếm với người quản lý quán bar.
“Khương Di lợi hại thật” Ân Viện lập tức cười “Cậu nói xem ai có thể nghĩ đến Khương gia đại tiểu thư, một cô gái ngoan ngoãn đúng tiêu chuẩn lại sở hữu tất cả các thẻ đen trọn đời tại các quán bar lớn ở Thanh Thành chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn An An cũng đi theo ồn ào: “Chậc chậc chậc, thật khó lường.”
Mấy người vừa nói vừa cười theo quản lý quán bar lên phòng bao trên tầng.
Hôm nay cuộc gặp gỡ này kỳ thật không có ý nghĩa đặc thù gì, chỉ đơn thuần là mọi người đều không có việc gì nên hẹn nhau ra ngoài vui vẻ một chút. Cộng thêm việc Nguyễn An An đã nghẹn vài ngày chưa kể cho bọn họ biết động thái mới của cô và Cố Quyết, mong muốn được khoe mẽ gần như sắp bùng nổ.
Trong nửa đầu của buổi tối, ba người ngồi trong phòng bao ăn tiệc do đầu bếp người Pháp chuẩn bị. Nhưng thật ra rượu gần như không được động đến, cả ba đều không hẹn mà cùng thống nhất để lại cho nửa sau của buổi tối.
Sau khi cơm nước xong bọn họ di dời khỏi trận địa, chuyển xuống quầy bar dưới tầng 2 uống rượu.
Là người chuẩn bị thoát khỏi kiếp cô đơn, Nguyễn An An không phụ sự mong đợi của mọi người, từ lúc bắt đầu ngồi xuống liền kể cho hai chị em tốt nghe những chuyện phát sinh trong mấy ngày nay.
Nguyễn An An một ngụm tiếp một ngụm uống hết ly rượu thứ nhất “Chuyện thêm WeChat không phải tớ đã kể cho các cậu rồi sao? Ai, tuy rằng sau khi thêm WeChat bọn tớ cũng không biết bắt đầu nói chuyện phiếm như thế nào …… Nhưng tớ suy nghĩ cẩn thận rồi, mặc kệ dư vị như thế nào tớ đều cảm thấy biểu hiện cùng lời nói của anh ấy giống như đang ám chỉ với tớ!”
Ân Viện xua xua tay: “Không phải đoạn này đã qua rồi dao? Ám chỉ rõ ràng như vậy, chắc chắn là anh ta có ý với cậu.”
Nguyễn An An tiếp nhận ly rượu thứ hai: “Bởi vì hôm ấy tớ quá kích động nên cả đêm ngủ không ngon, hôm sau đến phòng học anh ấy hỏi tớ có phải rất buồn ngủ hay không, tớ thành thật thừa nhận, tiếp theo không nghĩ tới! Thế nhưng anh ấy lại cho tớ một chiếc kẹo bạc hà ——!”
“Từ từ” Ân Viện ngắt lời: “Trong phòng học nhiều người như vậy, tại sao anh ta chỉ hỏi một mình cậu có buồn ngủ hay không mà không nhọc lòng lo cho người khác? Ầy, nếu hai người chỉ là bạn học bình thường vậy mẹ nó vì sao anh ta lại cho cậu kẹo?”
Nguyễn An An bị đứng hình.
Ân Viện: “Nếu anh ta không có ý tứ kia với cậu, người khác cũng buồn ngủ nhưng tại sao anh ta lại không cho người khác kẹo bạc hà? Chẳng lẽ nhà anh ta bán kẹo???”
Nguyễn An An: “…… Mẹ nó cậu nói rất đúng! Uống!!!”
Khương Di:……
Hai người bắt đầu uống ly rượu thứ 3.
“A a a tớ nói với cậu!” Nguyễn An An đột nhiên nghĩ đến chuyện trong buổi sáng hôm nay, kích động không chịu được: “Trước đó tớ thu nạp mông cong trở thành thành viên đi thi đấu Game Cup cùng tớ, lúc ấy tớ vừa hỏi anh ấy lập tức đáp ứng, tớ cảm thấy rất kỳ quái, anh ấy không sợ tớ học kém sẽ kéo chân anh ấy hay sao.” Nguyễn An An tiếp tục nói: “Hôm nay nhắc tới chuyện này—— tớ suy nghĩ, tốt xấu gì tớ cũng là sinh viên trường đại học Harvard, tớ không thể quá khiêm tốn! Tớ liền nói với anh ấy, cậu không cần lo lắng, tôi có thể đưa cậu tới thẳng vòng chung kết.”
“Sau đó?”
“Sau đó anh ấy nói……” Nguyễn An An đỏ mặt “Anh ấy nằm là được rồi……” Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm “Còn cố ý tiến sát vào bên tai tớ mà nói!”
“Phụt……” Khương Di thật sự thiếu chút nữa phun ngụm rượu trong miệng ra, cô khụ hai tiếng, có chút kinh ngạc “Đây là một người đàn ông rất biết cách theo đuổi phụ nữ đó.”
“Bằng không thì sao?” Ân Viện dương cằm: “Nếu không phải anh ta thì còn ai có thể khiến người thanh tâm quả dục hơn hai mươi năm bị mê luyến thành như vậy?”
Nguyễn An An lợi dụng lúc hai người đang trêu chọc cô, lúc nghịch di động cô đã đăng lên vòng bạn bè, còn cười tủm tỉm cài đặt thành chỉ một người có thể xem.
Kế tiếp, Khương Di bắt đầu xem diễn.
Ly rượu thứ tư——
Nguyễn An An: Kỉ kỉ kỉ! Magpie Twitter! (Tên một điệu múa của người Trung Quốc, mọi người có thể search gg nhé 喳喳喳,mình nghĩ là An An uống rượu say rồi múa)
Ân Viện: Ku ku ku! Cho nên tớ khẳng định anh ta có ý với cậu!
“……” Khương Di có ý đồ ngăn cản: “Không phải, tại sao lại đột nhiên kích động như vậy? Tửu lượng của hai người các cậu đều không tốt, nồng độ cồn trong rượu Cocktail không thấp, lát nữa đừng……”
Nhưng mà không một chút tác dụng.
Ly thứ năm, Nguyễn An An trực tiếp thét to: “Mông cong chắc chắn thích tớ!!!”
Ân Viện cũng cực kỳ tán thành: “Anh ta không thích cậu cả đời bà đây sẽ không sinh hoạt tình dục!!!”
Làm người dự thính trong toàn bộ quá trình ly rượu thứ hai của Khương Di vẫn còn thừa một nửa: “…………”
Lúc này mới hơn 9h tối, Khương Di không nghĩ tới hôm nay hai người này lại say khướt sớm như vậy —— trong ba người nhất định phải có một người tỉnh táo, may mắn hôm nay cô không uống nhiều lắm.
Tửu lượng của Ân Viện so với Nguyễn An An thì tốt hơn một chút, tự mình đi bộ không thành vấn đề, chỉ là tinh thần có chút phấn khởi. Vừa rồi sau khi đi WC về vẫn luôn nhỏ giọng thì thầm không ngừng: “Không phải là hoa mắt…… đi nhầm WC thôi sao…… thế thì sao chứ? Tiết Chiêu này đúng là tên khốn kiếp, anh ta vừa há miệng thở dốc đã……”
Khương Di có chút kinh ngạc: “Tiết Chiêu cũng ở đây?”
“Ừm” Ân Viện nói “Chống nạng, phụt ha ha ha ha ha anh ta bị què! Ha ha ha ha!”
Khương Di không cười cùng Ân Viện, đầu cô sắp phình to tới mức muốn nổ tung rồi, cô chỉ về một phương hướng “Bảo bối, cậu đi từ chỗ đó vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe trước, tớ gọi tài xế nhà tớ tới đón”, sau đó lại chỉ sang Nguyễn An An đang nằm bên cạnh “Tớ phải đỡ thùng rượu này xuống.”
Ân Viện xua xua tay, chậm rì rì đi bộ về phía thang máy VIP, mà Khương Di cũng khoác cánh tay Nguyễn An An đặt trên vai mình.
Thời điểm Khương Di đang chỉnh lại tư thế của Nguyễn An An, cô phát hiện cách hai người mấy mét có một bóng người thon dài —— rất cao, dáng người đĩnh đạc, hoàn hảo tới mức cô không chỉ ra được bất kỳ điểm xấu nào.
Đỡ thùng rượu nhưng vẫn không chậm trễ việc nhìn soái ca, Khương Di không tự giác mà huýt sáo một tiếng khá lưu manh “Ầy, không cần nhìn mặt cũng biết là cực phẩm.”
Lúc này lỗ tai Nguyễn An An đặc biệt nhạy cảm, cô lập tức trợn tròn mắt nhìn theo ánh mắt Khương Di. Tuy nhiên cô vẫn say tới mức không thể tự đứng lên, phải dựa lên người Khương Di mới có thể ổn định thân mình.
“Ai…… cậu đợi chút?” Trước mắt Nguyễn An An đều là bóng người chồng lên nhau, cô ghé vào vai Khương Di, tuy rằng trong đầu là một mảnh hỗn độn nhưng vẫn theo quán tính híp mắt nhìn người đứng cách đó không xa, nhìn thế nào cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Vai rộng chân dài da trắng…… tại sao càng nhìn càng giống ai kia?
Khương Di trợn trắng mắt: “Cậu làm gì thế?”
Nguyễn An An chớp chớp mắt nói: “Người kia hình như là chồng tớ?”
“???” Khương Di khẽ cắn môi: “Nguyễn An An! Cậu còn tự vẽ chồng cho mình? Cậu độc thân!”, cô tiến đến gần lỗ tai Nguyễn An An rống to: “Cậu là quý tộc độc thân! Cậu nghe thấy chưa?!”
Hiển nhiên Nguyễn An An không nghe vào, cô hỏi lại: “Cậu không tin?”
Khương Di không nói chuyện, cô không muốn tranh luận cùng ma men.
Nhưng Nguyễn An An lại cho rằng cô thật sự không tin nên lập tức trở nên nóng nảy: “Cậu không tin?”
Nguyễn An An dừng bước chân, chống tay lên ghế nỗ lực mở to hai mắt, cô vặn mặt Khương Di sau đó duỗi tay run rẩy chỉ về phía người nọ, ánh mắt mơ hồ không rõ nhưng lại đặc biệt bướng bỉnh: “Cậu nhìn kỹ xem, đó chính là chồng tớ! Mông anh ấy rất cong nha!!!”
“………”
Mông mông mông, suốt ngày chỉ biết mông!
Mẹ nó, cậu đúng là kẻ điên!
Khương Di vừa tức vừa mệt, đầu óc choáng váng, cô cũng không biết mình lấy sức lực từ chỗ nào, nín thở gắt gao cố định cánh tay Nguyễn An An trên vai, nửa kéo nửa túm con ma men trong miệng vẫn đang thét to “Chồng tớ” vào thang máy .
Mà ở phía sau hai người, người đàn ông trong miệng bọn họ đúng lúc quay đầu lại.
Mặc dù xung quanh quầy bar rất ồn ào, nhưng vừa rồi hình như anh nghe thấy một giọng nói đặc biệt quen thuộc.
Nơi phát ra âm thanh đó rõ ràng có bóng dáng của hai người phụ nữ, một người dường như đã say không biết gì, trọng lượng toàn thân đều dựa lên người bên cạnh.
Người uống say kia mặc một chiếc váy rất ngắn, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, thiết kế của chiếc váy khiến vòng eo thoạt nhìn có thể dùng một tay để ôm gọn, dưới ánh sáng quán bar vô cùng đáng chú ý.
Cố Quyết do dự một chút, anh lấy di động vào WeChat, sau đó nhấp vào vòng bạn bè của Nguyễn An An.
—— Một giờ trước cô mới đăng một bức ảnh quyển giáo trình thật dày với caption : Qúa phong phú ~[/ phấn đấu ]
Anh giơ tay xoa nắn giữa đôi lông mày.
Quả nhiên là nghe lầm.
Không nói cái khác, ngay cả quần áo cũng khác nhau như trời với đất, chết tiệt, mình bị ngốc rồi chăng?
“Cố cẩu? Cậu đang nhìn gì thế?” Phía sau có người gọi anh.
Nghe vậy, Cố Quyết thu hồi tầm mắt.
Cố Quyết quay trở lại ngồi xuống một đầu khác của quầy bar, dưới ánh đèn các đường nét gương mặt của anh càng trở nên tuấn dật, anh nâng ly rượu lên uống một ngụm, nhẹ nhàng lắc đầu “Không có việc gì, nhận nhầm người.”
Đương nhiên ngày hôm sau Nguyễn An An không thể rời giường lên lớp.
Khi vừa mới mở mắt ra cô liền đột nhiên ngồi bật dậy, ngay sau đó nhìn sang đồng hồ treo tường thấy đã qua thời gian đi học, cô lập tức không có tâm tư rời giường mà ngả người đổ về phía sau.
Tửu lượng của Nguyễn An An thật sự rất kém, tuy nhiên bởi vì cô tự hiểu rõ bản thân mình cho nên sẽ không uống quá nhiều —— nhưng lần này cô cảm thấy vô cùng vui vẻ! Cô nhớ mình và Ân Viện đã cùng nhau phân tích, phân tích ra kết quả Cố Quyết chắc chắn có tình cảm với cô…… tiếp theo cô hoàn toàn không có ấn tượng gì với những hành động mình đã làm sau khi uống say.
Đầu Nguyễn An An có chút đau, cô nằm xuống giường lấy di động trả lời tin nhắn. Lướt xuống gần cuối cùng là tin nhắn trong quân đoàn Xú Muội Muội.
Khương Di gửi hàng loạt tin nhắn, thời gian đều tập trung vào khoảng 10 giờ rưỡi tối.
Khương Di không ăn gừng: 【 Để đề phòng trường hợp này tiếp tục xảy ra, tớ muốn nhắc nhở cậu về hành vi phạm tội của cậu tối hôm qua. 】
Khương Di không ăn gừng: 【Quầy bar bên cạnh có người ngồi uống rượu, đại khái là soái ca, bởi vì dáng người quá hấp dẫn nên tớ đã huýt sáo một tiếng, mẹ kiếp, sau đó cậu giống như phát điên muốn chạy tới trước mặt người ta, trong miệng liên tục nói người đó là chồng cậu ??? 】
Nguyễn An An:……?
Khương Di không ăn gừng: 【 Tớ sống chết lôi kéo cậu không cho cậu đi, tớ nhắc nhở cậu tỉnh táo một chút vì người ta đang uống rượu cùng đám anh em, nhưng cậu không nghe, còn nói người nọ mông cong chính là chồng cậu! Mẹ kiếp, tớ thật sự kinh ngạc! 】
Nguyễn An An:…… Mẹ kiếp, tớ cũng vô cùng kinh ngạc đó được không.
Khương Di không ăn gừng: 【 Sau đó cậu bắt đầu ôm tớ khóc lóc, nói đó là chồng cậu, cậu muốn đến dẫn anh ta về nhà, sao anh ta có thể ở đây hái hoa ngắt cỏ, cậu nói cậu muốn trói anh ta về nhà [ mặt trời ], đủ rồi, mẹ nó tớ... 】
Nguyễn An An:???
Khương Di không ăn gừng: 【 Nguyễn An An, cậu mau chóng vuốt lương tâm tự hỏi mình một câu, chết tiệt! Rốt cuộc cậu đói khát tới mức nào????? 】
Nguyễn An An:…………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...