Một chữ “Được” này của Đông Sát Tây Cố đã khiến nhóm fan Couple rơi vào vòng cao trào mới.
Mà bên này yến hội đã tự động giải tán, thời điểm hai người động phòng hoa chúc, Nguyễn An An nhàm chán không có việc gì làm bèn mở hộp sính lễ ra xem.
Hai ngày trước khi hai người đi đăng ký kết hôn tại miếu Nguyệt Lão, Nguyễn An An nhận được một đống lễ vật từ Cố Quyết, nhưng lúc ấy cô còn chưa kịp mở ra xem thì đã xảy ra sự cố lật xe trên diễn đàn, hiện tại tiệc cưới xong xuôi, cô mới lấy lễ vật ra kiểm tra từng món một.
Có trang phục, thú cưỡi, có pháp bảo…… trong số những trang bị tản ra ánh sáng tím, Nguyễn An An thích nhất hai thứ.
Một con thú một sừng màu bạc cùng đôi với Đông Sát Tây Cố và một chiếc váy trắng cô chưa từng thấy trên thị trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Váy trắng không quá phổ biến trong các trang bị hàng đầu, nhưng có thể là do thiên tính của phụ nữ nên Nguyễn An An liếc mắt một cái liền chú ý tới nó.
Trên váy tản ra một chút ánh sáng huỳnh quang, tà váy bay bổng, góc váy có những hoa văn màu đỏ lan tràn mở rộng không đồng đều, đẹp như bông hoa mai trên tuyết, tên cũng vô cùng phù hợp —— “Oánh tuyết hồng mai”.
“Đây là cái gì?” Nguyễn An An ngạc nhiên ấn tới ấn lui “Đẹp quá…… Có thuộc tính gì sao?”
“Không có, chỉ thời trang thôi.” Cố Quyết được khen, cao hứng nói “Anh làm, đương nhiên là đẹp rồi.”
“…… Anh làm?” Nguyễn An An càng kinh ngạc “Nhưng…… em nhớ cái này không phải kỹ năng sinh hoạt sao?”
“Đúng vậy” Cố Quyết đắc ý “Anh có đầy đủ kỹ năng dệt vải, hơn nữa nhân phẩm tốt, lúc trước thời điểm thí nghiệm bug đột nhiên rơi xuống bức tranh thiết kế cực phẩm này …… Cảm thấy em sẽ thích, cho nên anh tự tay làm.”
Đương nhiên sẽ thích!
Không có người phụ nữ nào không thích chiếc váy này!
Nguyễn An An hóa trang cho nhân vật của mình, cưỡi lên con thú một sừng màu bạc, nghiễm nhiên trở thành một tiểu tiên nữ váy trắng.
Có rất nhiều thứ quý giá trong chiếc váy “Độc nhất vô nhị ”, chiếc váy này không chỉ là độc nhất vô nhị mà còn vô cùng xinh đẹp, Nguyễn An An càng nhìn càng vui vẻ, khen ngợi không dứt miệng.
Khen khoảng mười phút, Cố Quyết nghe thấy thế thì vô cùng thoải mái, ngồi bên cạnh chân thành kiến nghị nói: “Nếu đã thích như vậy, không bằng em đi dạo một vòng cho người chơi khác nhìn xem.”
“???” Ngón tay Nguyễn An An hơi dừng lại, cô sửng sốt một chút “…… Vì sao?”
“Cái gì vì sao?” Cố Quyết nói một cách đương nhiên “Đồ vật tốt như vậy đương nhiên phải chia sẻ ra ngoài, em chỉ cần nói ——” vốn dĩ anh định thay cô đọc kịch bản, nhưng lại phát hiện thật sự rất khó mở miệng nên đành tạm dừng một chút “Thôi, đưa máy tính cho anh, anh giúp em viết.”
Nguyễn An An nghi ngờ nhìn anh: “Anh viết xong không được ấn đăng luôn, em muốn kiểm tra.”
Cố Quyết ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mười giây sau.
“Đến xem ——” Cố Quyết viết xong, một lần nữa xoay máy tính sang cho cô xem.
Nguyễn An An rũ mắt, đọc thầm đoạn văn còn chưa ấn đăng kia ——
【 Tôi yêu thầm thì 】: Các tỷ muội, mau đến xem sính lễ chồng tôi đưa cho tôi nè! [ hình ảnh ] thật sự quá đẹp nha ô ô ô tôi yêu anh ấy QAQ! [ Gặm tay ]
“?????”
Sao anh có thể thuần thục như vậy???
Nguyễn An An đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, đại não mở rộng : “…… Cố Quyết, đã là vợ chồng già rồi anh mau nói thật cho em biết, có phải anh có …… Đam mê đặc thù gì đó hay không?”
Ví dụ như đóng giả con gái?
Bằng không từ ngữ mềm mại như nước chảy mây trôi này đến từ đâu?
“…… Không có” Cố Quyết nghĩ đến cách mà anh tu luyện được chiêu thức này, có chút chột dạ ho nhẹ hai tiếng “Khụ, anh thấy mấy cô gái đều nói như vậy…… nên mới bắt chước.”
“……”
Tuy rằng hoài nghi, nhưng anh đã giải thích như vậy, cô cũng không thể nói gì.
Cuối cùng Nguyễn An An vẫn xóa bỏ dòng chữ kia.
Tuy nhiên…… không thể cưỡng lại yêu cầu của người nào đó, cô vẫn phải bắc loa ra khoe khoang.
【 Tôi yêu thầm thì 】: Đây là chiếc váy mà người nào đó đã làm rất lâu…… anh ấy đưa cho tôi một chiếc loa lớn, một hai ép tôi phải khoe với mọi người một chút [ Không còn lời gì để nói ]…… Ừ, kỳ thật nó khá xinh đẹp ha, mọi người tới cổ vũ cho công nhân dệt may mới này một chút đi ~[ hình ảnh ]
Sau khi bài viết này xuất hiện, thế giới trong trò chơi vốn đang spam dường như yên lặng trong nháy mắt.
Rồi sau đó càng phản ứng mạnh mẽ hơn ——
【 Mục tiêu là chinh phục Lục giới 】:??? Đây là loại váy gì a a a a a! Tôi đã dệt tới cấp 10 nhưng trước nay chưa từng thấy bản vẽ chế tác chiếc váy nào như thế nào???
【 Thanh giải tội nhuộm trắng 】:??? Tôi cũng chưa từng thấy! Oánh tuyết hồng mai?? Quá đẹp ô ô ô ô!
【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ 】:??? Tôi cũng muốn, cậu lấy ở đâu vậy?
【 Đông Sát Tây Cố 】: Gọi ba đi, tôi nói cho cậu.
Nguyễn An An: “……”
Cô cảm thấy có chút quá mức: “Sao anh có thể bảo người ta gọi ba một cách công khai như vậy ……”
【 Thanh giải tội nhuộm trắng 】: Chiêu thần mau gọi ba đi!!!!!
【 Nhẹ nhàng không ăn thịt 】: Chiêu thần mau gọi ba đi!!!!!
【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ 】:…… Ba ơi.
“……”
Nguyễn An An câm nín.
Cố Quyết mỉm cười, gõ chữ.
【 Đông Sát Tây Cố 】: Ngại quá, toàn thế giới chỉ có một chiếc này thôi, con trai, con từ bỏ đi.
【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ 】:……
Kế tiếp, tiếng hú của nhiều người chơi xen kẽ trong tiếng nhục mạ đơn phương của Chiêu Chiêu Mộ Mộ, một dòng chữ có thể bị vài ký hiệu che chắn bớt.
【 Cưỡi motor của tôi 】: Chiếc váy này quá đẹp a a a a! ô ô ô ô ô ô ô QAQ! Không được, hôm nay tôi phải bảo đối tượng của tôi đi học dệt may!!! Luyện đến cấp 10, làm váy thời trang cho tôi!!!
【 Vĩnh viễn không bị kẹt xe 】:…… Đại thần hại tôi. [Lệ rơi đầy mặt ]
……
【 Lời hứa hẹn hoàn mỹ của người trẻ tuổi 】: Từ từ, tôi phải quay lại đọc kỹ dòng chữ kia…… À, thì ra là Nguyễn đại thần bị ép bắc loa ra khoe khoang, tôi nói mà…… Haiz, nói ra mọi người đừng chê cười, Cố Thần khiêm tốn. [tang thương châm điếu thuốc ]
【 Thu thu mùa thu 】: Nói ra mọi người đừng chê cười, Cố Thần khiêm tốn lắm. [tang thương châm điếu thuốc ]
【 Xương sụn khóa chặt lấy nhau 】: Nói ra mọi người đừng chê cười, Cố Thần rất là khiêm tốn á. [tang thương châm điếu thuốc ]
Nguyễn An An thấy mọi người trào phúng Cố Quyết thì vô cùng vui vẻ, còn chưa tới năm phút, máy tính đã bị người lấy đi.
“Đến giờ đi ngủ rồi.” Cố Quyết nói, thoát game, tắt máy tính “Hơn mười một giờ, để mặc bọn họ nháo đi……”
“Chúng ta phải làm chuyện có ý nghĩa.”
“……”
Thời điểm bị cướp đoạt quyền lợi chơi trò chơi Nguyễn An An chen chân vào đạp về phía sau lưng anh một chút, giận mắng: “Cường quyền nhà chính trị!!”
Nhưng mà đá xong, muốn rút chân trở về, nhưng mắt cá chân lại rơi vào tay người nào đó.
Trên tay anh có một lớp chai rất mỏng, khi xoa lên tạo thành tương phản mãnh liệt cùng với làn da non mịn …… Động tác này duy trì không tới vài giây, Nguyễn An An không khống chế được mà đỏ bừng mặt.
Không hiểu sao…… lại bị anh hạ gục.
……
Cuối cùng làm xong chuyện có ý nghĩa rồi.
Dài dòng thở dốc qua đi, tim đập cùng hô hấp đều dần dần quy về bình tĩnh.
Nguyễn An An nằm ngửa, cảm giác choáng váng dần dần biến mất, Cố Quyết rũ đầu ở bên gối cô, sợi tóc mềm mại quét trên mặt cô ngứa ngứa.
Nguyễn An An giật giật cơ mặt, đang muốn giơ tay đẩy anh ra, bên tai lại truyền đến thanh âm đê mê trầm trầm.
“Kết hôn đi.” Cố Quyết đột nhiên nói.
“…… Cái gì?”
“Anh nói, tổ chức, hôn lễ đi.”
Cách anh dùng từ ngữ thật sự rất đứt đoạn, hơn nữa cũng không được liên kết cho lắm, nhưng cô vẫn hiểu hàm nghĩa trong câu nói đó.
Anh nói…… tổ chức hôn lễ ngoài hiện thực đi.
Nguyễn An An trầm mặc vài giây.
“Giấy kết hôn cũng lãnh rồi, vì sao đột nhiên nói chuyện này?”
“Không phải đột nhiên. Lúc ở trong căn hộ nhỏ trước kia, anh đã nói với em, tốt nghiệp xong chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.” Cố Quyết cười một tiếng “Nhưng hiện tại đâu cần chờ tới lúc tốt nghiệp.”
Trước đó vì sợ hãi thời gian quá ngắn, tình cảm không vững chắc, cô sẽ để ý thân phận của anh, cho nên anh định chờ tới khi tốt nghiệp xong mới thẳng thắn cùng cô.
Hiện tại đã không còn trở ngại, tổ chức hôn lễ là chuyện đương nhiên, không chỉ muốn làm mà còn phải làm thật lớn, làm vào dịp đặc biệt.
“Hôn lễ …… Cũng không phải không thể.” Nguyễn An An suy nghĩ “Nhưng anh phải đáp ứng em, đừng quá khoa trương, hết thảy đều phải giản lược, bạn bè em cũng rất ít, chúng ta…… mời mấy người lớn trong nhà tới dự là được rồi.”
Cố Quyết nói “Được”, rồi sau đó ngẩng đầu hôn lên môi cô.
Ngày hôm sau là cuối tuần, ánh mặt trời hiếm thấy vào mùa đông.
Khi sản phẩm của Lâm thị ra mắt trên thị trường, trùng khớp với kỳ nghỉ đông của học sinh sinh viên. Trung tuần tháng một, đã một tuần trôi qua kể từ khi hai người ly hôn rồi lại kết hôn, sáng nay Nguyễn An An nhận được lời nhắc nhở của ứng dụng lịch Hoa, vậy mà chỉ còn vài ngày nữa là tới tết rồi.
Tối hôm qua sau khi Cố Quyết nói xong chuyện này, anh hành động rất nhanh chóng. Buổi sáng Nguyễn An An vừa mở mắt ra, anh đã thần thái sáng láng báo cáo thành quả cho cô.
“Chuyện hôn lễ của chúng ta, anh đã nói với mẹ anh cùng ông bà anh…… ba mẹ anh bên kia cũng nói, gần đây có mấy chi nhánh công ty ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, ba và anh trai anh không thoát thân được, vốn dĩ nói tuần trước có thể về nước nhưng hiện tại phải tới sát tết mới có thể gấp rút trở về……”
——Dậy sớm hơn cô mấy tiếng, tất cả thời gian đều dùng cho việc gọi điện thoại gửi tin nhắn thông báo về chuyện này với mọi người.
Như vậy cũng khá tốt, Nguyễn An An đã sớm ngộ ra, giữa một đôi vợ chồng cần phải có một người da mặt dày.
Ví dụ như hôm nay, nếu bảo cô gọi điện thoại cho người lớn nói loại chuyện này…… Khả năng cô sẽ thật sự không thoải mái tay chân như anh.
Cuối tuần hai người cũng không định ra cửa đi chơi, sau khi rời giường, ăn cơm trưa, Nguyễn An An ngồi trên thảm chơi đùa với Bổn Bổn, Cố Quyết ngồi bên cạnh chơi tự bế tiêu tiêu nhạc, thỉnh thoàng lại truyền ra một tiếng “unbelievable”.
Sau buổi trưa yên tĩnh, di động trên sô pha đột nhiên vang lên tiếng chuông.
“Di động ở bên cạnh anh, lấy cho em.” Nguyễn An An không muốn động.
“Được.”
Trước khi Cố Quyết đưa cho cô có nhìn thoáng qua màn hình “Không biết là ai, dãy số bản địa.”
“Hửm? Không lưu sao?”
Nguyễn An An cũng không nghĩ nhiều, nói thầm một câu sau đó lấy di động qua ấn nhận cuộc gọi.
Một tiếng “Alo” còn chưa ra khỏi miệng ——
“Tiện nhân, chị vừa lòng chưa?” Giọng nữ bên kia cuồng loạn “Hiện tại tất cả mọi người ở Thanh Thành đều biết tôi là con riêng —— tất cả những cuộc xem mắt đang yên lành mẹ nó đều gọi điện thoại tới hủy bỏ, mấy ngày nay mẹ tôi vẫn luôn bị người gửi tin nhắn nặc danh tới nhục mạ…… Chúng tôi có ngày hôm nay, chị và mẹ chị đã vừa lòng chưa? Các người thì là cái thứ gì chứ?!”
“……”
Tiếng nói khó nghe giống như muốn xé rách cuống họng.
Nếu không phải nội dung dễ hiểu, Nguyễn An An thật đúng là không chắc có thể nghe ra người kia là ai.
Trong khoảng thời gian này, người mẹ thất lạc nhiều năm của mình dẫn theo mùa xuân thứ hai trở về, ông bà ngoại mỗi ngày đều vui vẻ ra mặt.
Những chuyện ở giữa chiếm phần lớn cuộc sống hằng ngày, nhàn rỗi không có việc gì liền nhìn xem câu chuyện tình yêu của mình và Cố Quyết bị cư dân mạng lan truyền thành các phiên bản gì……
Nguyễn An An ở bên này thái bình thịnh thế, thiếu chút nữa đã quên…… Có một gia đình lại không hề yên ổn.
Sau này Nguyễn An An mới biết trong bữa tiệc ra mắt sản phẩm của Phồn Lâm ấy, Lâm Dao đã dạy dỗ một vài cô gái nhỏ không hiểu chuyện.
Ân Viện và Khương Di nghe được phiên bản vô cùng khoa trương, hơn nữa vì quan hệ tình cảm cá nhân của mấy người nên quả thực bọn họ đã miêu tả Lâm Dao trở thành nữ anh hùng trời giáng xuống làm việc nghĩa. Vẫn là sau đó cô đi hỏi Lâm Dao mới biết được ngọn nguồn sự tình.
Lúc trước Lâm Dao nói với Nguyễn Lâm bà sẽ điều tra rõ chuyện xưa, bà nói được thì làm được, đích xác điều động nhân thủ đi điều tra.
Kỳ thật rất nhiều chi tiết sinh hoạt Nguyễn An An cũng chưa chắc đã nhớ rõ ràng như vậy, cho dù tìm được người bảo mẫu từng làm việc tại Nguyễn gia, thì bảo mẫu cũng chỉ có thể nhớ lại một số chi tiết thập phần hữu hạn, hầu hết đều là kiểu “Án kiện” tôi cắt nát búp bê của chị, tôi vu oan cho chị cắt nát búp bê của tôi mà thôi.
Tổng kết lại, đối với trẻ nhỏ mà nói thì rất lớn, đối với người lớn thì lại rất nhỏ.
—— cho nên ăn miếng trả miếng, đối với người đã trở thành người lớn như Nguyễn Lâm mà nói, không khỏi có chút quá không công bằng.
Đôi mẹ con này để ý nhất thứ gì, bà sẽ khiến cho bọn họ mất đi thứ đó.
Sau khi Lâm thị chấm dứt cuộc họp báo, bắt đầu lục tục có tin đồn nói “Lâm Dao đã trở lại”, kèm theo một số bức ảnh mờ nhạt. Những người quen biết Lâm Dao, đương nhiên có thể liếc mắt một cái là nhận ra.
Cùng với sự xuất hiện của Lâm Dao thì những câu hỏi như “Vì sao Lâm Dao phải ra đi” “Vì sao Nguyễn An An lại trở thành người thừa kế của Lâm thị” cũng lần lượt được giải đáp.
Lưu Tố Đồng tự cho mình siêu phàm thực chất là một tiểu tam tâm cơ khó lường; mà trước nay Nguyễn Lâm tự cho mình là công chúa bỗng chốc trở thành một chuyện đáng chê cười.
Mặc dù cảm giác tồn tại của Nguyễn Chính trong tin tồn khá yếu ớt, nhưng vẫn không trốn thoát khỏi mấy chữ “Mắt mù”, “Tra nam”.
Không nên coi thường trí nhớ của đám quần chúng ăn dưa, đặc biệt là đối với những tin tức xoay ngược 180 độ này. Cho nên tin đồn vừa xuất hiện liền lấy tốc độ kinh người lan truyền trong giới.
Ngoài ra, một số phương tiện truyền thông cũng ngửi được tiếng gió, báo chí tạp chí đặc biệt đăng một số báo bí ẩn với tên “Tiểu đạo bát quái”, tên họ của nhân vật chính đều được đánh mã, kể lại câu chuyện khúc chiết ly kì đáng gièm pha này.
Năm nay Nguyễn Lâm tốt nghiệp đại học, đúng là độ tuổi thích hợp để bàn chuyện cưới hỏi. Xưa nay Lưu Tố Đồng là người rất biết kết giao, bất động thanh sắc mà nịnh bợ, sớm đã lựa chọn được người chồng lý tưởng cho con gái rồi. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chỉ cần lựa chọn 1 trong số mấy người con trai của các doanh nghiệp trong giới đều không thành vấn đề.
Nhưng sau khi việc này bị tuôn ra, không có ai dám đối nghịch cùng Lâm thị —— càng miễn bàn tới Cố thị sắp liên hôn với Lâm thị.
Cho nên những cuộc xem mắt của Nguyễn Lâm cứ lần lượt bị hủy bỏ, cuối cùng một nhà hiển hách cũng không còn.
Sau này chỉ còn lại một con đường gả thấp mà thôi.
Loại chuyện này tuy rằng không cần dùng tới báo chí chỉ mặt đặt tên, nhưng cũng đủ để đôi mẹ con này không dám ngẩng cao đầu ở Thanh Thành nữa rồi. Có lẽ thẳng đến khi mọi người trong thế hệ này quên đi, câu chuyện xưa như vậy vẫn có thể phục vụ cho các thế hệ sau nói chuyện say sưa.
“A” Nguyễn An An sửng sốt, tiện đà hỏi “Rốt cuộc cô cũng biết?”
“……” giọng nói của Nguyễn Lâm mang theo cảm xúc không thể tưởng tượng được “Chị đã sớm biết? Không thể nào, vậy vì sao chị ——”
“Không giáp mặt nói cho cô, châm chọc cô?” Nguyễn An An cười một cái, dựa lưng vào ghế sô pha “Tôi cảm thấy để tự cô phát hiện ra mình là con riêng, so với việc tôi chủ động nói cho cô thì càng gây shock hơn đi……”
Loại cảm giác sụp đổ này, loại cảm giác ưu việt nhiều năm như vậy bị đánh nát hoàn toàn, chính mình phải phủ định nhận định của mình từ trước tới giờ. Cô muốn Nguyễn Lâm phải nếm trải tất cả.
“Loại chuyện này, vẫn nên để cô tự mình trải nghiệm một chút mới tương đối kích thích.” Nguyễn An An nói “Để tôi đoán xem…… Nhất định là cả đời khó quên đi.”
“……”
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi là càng nhiều lời nói điên khùng ——
“Tiện nhân! Tiện nhân —— chị có biết tối hôm qua mẹ tôi vừa tự sát không! Đây đều là bị các người ép ——”
“Đã chết chưa?” Nguyễn An An ngắt lời cô ta.
“…… Chị nói cái gì?”
“Tôi hỏi cô, mẹ cô đã chết chưa?” Nguyễn An An nói “Nếu xác nhận đã chết, hiện tại tôi sẽ đặt mua một cái vòng hoa trên mạng, chính là loại 1000 tệ đó, chuyển phát nhanh đến nhà cô, tỏ vẻ thành kính……”
Bị lời này kích thích, đoạn sau cuộc trò chuyện Nguyễn Lâm dường như đã có chút không bình thường.
Tiếng gào rống, tiếng đồ vật không ngừng bị quăng ném ở bên kia, cùng với tiếng bảo mẫu khuyên ngăn an ủi. Quá mức ầm ĩ, rất nhiều lần Nguyễn An An không thể không giơ điện thoại cách xa tai một chút.
Duy trì đại khái ba phút, lăn qua lộn lại đều là những lời đó, thật sự quá mệt mỏi khi phải lắng nghe.
Vừa lúc Nguyễn Lâm cũng gào rống tới mệt mỏi, thừa dịp đầu kia điện thoại thở hổn hển, Nguyễn An An tươi cười: “Cô mắng lâu như vậy, tôi cũng không định mắng trở về, rốt cuộc tôi là người rộng lượng. Không nói nhiều, Nguyễn Lâm, chúc cô và mẹ cô trong suốt quãng đời còn lại đều hạnh phúc.”
Rồi sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, liền mạch lưu loát kéo vào danh sách đen.
Toàn bộ quá trình Cố Quyết đều ngồi bên cạnh lắng nghe, thời điểm Nguyễn An An nói chuyện điện thoại không có thời gian sờ Bổn Bổn, người dỗ dành mèo chuyển thành anh.
Nghe thấy cô nói lời cuối cùng, Cố Quyết mỉm cười: “Rất có hương vị của phim truyền hình.”
Hai ngày trước, bộ phim cẩu huyết hai người xem hơn một năm cuối cùng cũng kết thúc.
Giai đoạn đầu cốt truyện ngược nữ chính quá tàn nhẫn, nhưng càng về sau ngược nam chính cũng khiến người xem cân bằng được tâm lý rất nhiều. Nhìn tra nam bị vùi dập bởi hiện thực, nhìn nam chính bị thuần hóa thành trung khuyển, càng xem càng nguôi giận, nam nữ chính lại vui vẻ đoàn tụ bên nhau.
Mà trở ngại lớn nhất giữa nam nữ chính là tra nam bạch nguyệt quang và nữ phụ ác độc, tới cuối cùng cũng thân bại danh liệt, nữ chính nhẹ nhàng bâng quơ gọi điện thoại qua, cười nói một câu “Chúc trong suốt quãng đời còn lại của cô đều hạnh phúc”.
Những lời này sau tập cuối của bộ phim đã leo lên hot search, tất cả bình luận đều là —— “Bài học rút ra, về sau gặp được ác nhân có ác báo, hãy chúc cô ta quãng đời còn lại đều hạnh phúc. ”
Tuy rằng rất châm chọc, nhưng lực sát thương của những lời này so sánh với câu “Tôi hy vọng cô tự đi tìm chết đi” còn nặng hơn nhiều.
Nói đến cũng thật trùng hợp.
Nguyễn Lâm luôn nghĩ mình là chúng tinh phủng nguyệt ( mặt trăng được các vì sao vây quanh) , luôn tự cho mình là tiểu công chúa, lại không biết Nguyễn An An chính là người Lâm gia. Nguyễn Lâm chịu ảnh hưởng sâu sắc từ mẹ mình, chưa từng gặp qua Cố Nhị công tử, nhưng bởi vì nghe lời đồn liền coi đối phương là đối tượng kết hôn …… Lần đầu tiên khi nhìn thấy Cố Quyết, đối phương giới thiệu mình là chồng Nguyễn An An, Nguyễn Lâm đang cho rằng mình có thể ôm đùi thì nửa đường bỗng nhảy ra Nguyễn An An……
Ghen ghét người khác sẽ khiến gương mặt của mình trở nên vặn vẹo.
Mà Nguyễn Lâm đã sớm mang trong mình gương mặt vặn vẹo rồi.
Càng châm chọc chính là, mặc kệ là khi nào hay chuyện gì Nguyễn An An cũng chưa từng có ý nhằm vào Nguyễn Lâm.
“Làm sao” Nguyễn An An để điện thoại sang bên cạnh “Cái này gọi là ứng dụng vào thực tế. Lại nói…… em thật sự chúc gia đình cô ta một đời hạnh phúc.”
—— Người mà bạn điên cuồng ghen ghét, trước nay đều không thèm để ý tới bạn, chỉ có mình bạn giống như lũ giòi bọ sống ở cống ngầm.
—— đây mới là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất, đáng xấu hổ nhất.
Cố Quyết “Ừm” một tiếng, lười biếng híp mắt “Anh hiểu, gửi lễ vật, đưa vòng hoa chính là chúc phúc.”
“A……” Nguyễn An An trừng lớn đôi mắt, nửa quỳ nửa ngồi trên chiếc thảm dày, duỗi tay từ phía sau câu lấy bờ vai của anh “Nói chuyện cẩn thận một chút, hiện tại kỹ năng khóa yết hầu của bổn cung vô cùng thuần thục ——”
Cố Quyết cười cười, không hề có thành ý nói: “Ôi, vậy…… Nương nương tha mạng?”
Bổn Bổn vẫn đang ghé vào bên cạnh, hai người mải nói chuyện, không có ai rảnh sờ nó, lại một lần nữa ôm nhau, môi răng giao hòa.
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ lớn bên hông, cả căn phòng sáng sủa lại ấm áp, ánh sáng đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Cạnh sô pha, một con mèo màu cam nằm trên thảm, ôm món đồ chơi hình cá của mình, to mắt nhìn đôi nam nữ đang hôn môi bên cạnh.
Yên lặng trở mình, xoay đầu bỏ đi.
Hừ w-
Sau khi công tác chuẩn bị cho hôn lễ được lên kế hoạch, Lâm Dao bắt đầu trở thành người bận rộn.
Lâm Dao không hiểu việc điều hành công ty là thật, nhưng thời trang là lĩnh vực bà cảm thấy hứng thú và tinh thông từ khi còn nhỏ. Cho dù thiên kim Lâm thị biến mất nhiều năm, nhưng xem ở hai chữ mặt mũi Lâm thị, danh tiếng này vẫn vô cùng hữu dụng trong giới thời trang. Vì thế đại bộ phận công việc của hôn lễ đều giao cho Lâm Dao.
So với những người bạn cùng tuổi thì Nguyễn An An phát hiện gần đây cuộc sống sinh hoạt của mình trở nên cực kỳ có quy luật.
Ân Viện học nghiên cứu vẫn chưa tốt nghiệp, cho dù trong kỳ nghỉ đông cũng bị giáo sư hướng dẫn giao nhiệm vụ, mỗi ngày đều tính toán trình tự rụng tóc, điên cuồng mua các loại dầu gội mọc tóc, chỉ có 《 Lục giới 》 là an ủi duy nhất.
Gia nghiệp nhà Khương Di có anh trai kế thừa, bản thân là một vị tiểu thư nhà giàu tiêu chuẩn, không có việc gì thì cùng Khương phu nhân hoặc chị họ bay sang Paris xem biểu diễn, nếu không thì thay mặt Khương gia tham gia các buổi đấu giá để quyên tiền. Nhưng dường như gần nhất cô ấy có chút kỳ quái, đặc biệt dị ứng với việc đi xem mắt. Hỏi cô ấy rốt cuộc tình huống như thế nào thì lại liên tiếp phủ nhận…… Rất giống như đang bao nuôi tiểu bạch kiểm.
Trong nhà bên này, Lâm Dao và Thẩm Nguyên tạm thời không có ý tứ rời đi. Thẩm Nguyên có biệt thự tại Thanh Thành, nghe nói mỗi ngày tới giờ cơm chiều hai người đều đúng giờ về Lâm gia báo cáo, buổi tối lại trở về chỗ ở của mình.
Mà Nguyễn An An và Cố Quyết trở thành tổng tài của hai doanh nghiệp Lâm thị Cố thị xưa nay đều đi làm rất đúng giờ. Buổi sáng bị kẹt ở công ty, buổi tối vừa tới giờ tan tầm liền lập tức về nhà, mở ra thế giới ngọt ngào của hai người một mèo.
Tùy tiện nghĩ đến đều cảm thấy ngày tháng bình yên tốt đẹp.
Tết năm nay cũng vô cùng náo nhiệt.
Thời điểm sắp đến cửa ải cuối năm, người luôn không thích náo nhiệt như Lâm Tùng Bách năm nay lại thay đổi chủ ý hoàn toàn. Ông yêu cầu hai cặp vợ chồng phải dọn về Lâm gia sống ba ngày, sang năm lại dọn đi.
Yêu cầu này, đối với một ông lão nhiều năm cô đơn mà nói thì chuyện này thật sự hết sức bình thường.
Vì thế Lâm Tùng Bách sung sướng phát hiện, cháu gái và con gái từ trước đến nay luôn tự chủ trương, thích tiền trảm hậu tấu nhưng cuối năm nay lại đặc biệt nghe lời.
Lúc dọn vào Lâm gia, Nguyễn An An và Cố Quyết trầm mê sản phẩm của VR thiết bị chơi 《 Lục giới 》, cho nên khi hai người dọn về, quần áo không có mấy, chủ yếu là mũ giáp chiếm diện tích.
Đều không phải lần đầu gặp nhau, sau màn chào hỏi, Nguyễn An An bị Lâm Dao lôi kéo đi lựa chọn hình thức áo cưới, Cố Quyết không tiện đi qua, chỉ đành phải ngồi tại sô pha bên này.
Ngồi xuống, đối diện với vị lão đại cũng không có chỗ nào để đi, hai mặt nhìn nhau.
“……”
Dù sao cũng là mùa xuân thứ hai của mẹ vợ, hơn nữa lúc trước Nguyễn An An cũng đã gọi “Ba” rồi, không có gì phải xấu hổ.
Cố Quyết nhàn rỗi, lấy mũ giáp bên người, tìm cách bắt chuyên: “Ba, ba từng chơi trò này chưa? Mũ giáp VR?”
Thẩm Nguyên nhìn thoáng qua: “Ừ, Lâm Dao cho tôi một cái.”
“À…… ba cũng có sao.” Cố Quyết xoay mũ giáp trên tay một vòng “Cái trên tay con, khẳng định không giống với cái mà mẹ đưa cho ba, cái này…… Không giống mũ giáp bình thường.”
“……”
Nghĩ đến lời Lâm Dao nói phải đối xử tử tế con gái và con rể của vợ, không thể tự cao tự đại, không thể trưng mặt lạnh.
Thẩm Nguyên: “Không bình thường ở chỗ nào.”
Không nghĩ tới, vừa đáp lời liền xảy ra chuyện.
“Không bình thường ở……” Cố Quyết đứng dậy, mang theo chiếc mũ không bình thường ngồi xuống bên cạnh lão đại, nói “Là vợ con làm cho con.”
“Mẹ cho ba cái mẹ tự tay làm sao?”
“…… Không phải.”
Cố Quyết mang vẻ mặt “Con biết ngay mà”.
“Vợ con không chỉ tham dự vào công việc chế tác, mà còn khắc tên con……” Cố Quyết tươi cười lật cho ông xem bộ phận gần mắt kính, có một hàng chữ nho nhỏ “Ở chỗ này, ba nhìn thấy không?”
Không đợi Thẩm Nguyên trả lời, cảm giác về sự ưu việt quá lớn Cố Quyết lại nói: “Cả thế giới chỉ có một cái như vậy, tuy rằng ba có súng, nhưng ba có cái này không?”
“……?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...