Vốn dĩ Nguyễn An An vừa mới tỉnh lại, đầu óc khó khăn lắm mới suy nghĩ mấy chuyện trúc trắc được, lúc này nghe được lời anh nói, đầu cô bỗng trở nên trì độn.
“Cái gì gọi là......” Cô dừng lại, nuốt nước miếng, thanh âm nhỏ dần “......Giúp như thế nào?”
Vì sao lại hỏi như vậy???
Ngoại trừ...... Còn có thể giúp như thế nào???
Cố Quyết nghe vậy, nét tươi cười gia tăng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ thật hiện tại Cố Quyết rất bội phục tính nhẫn nại của chính mình.
Dưới tình huống như thế, vậy mà anh còn có thể dành ra tâm tư khen ngợi chính mình, anh cảm thấy cô bạn gái nhỏ ngây thơ của anh vô cùng đáng yêu khi hỏi vấn đề này.
Cố Quyết giơ tay sờ sờ khóe mắt cô “Em có muốn nghe dạy học bằng miệng không?”
Xúc cảm hơi lạnh ở khóe mắt khiến Nguyễn An An theo bản năng muốn lẩn trốn, rồi sau đó cô nhìn thấy biểu tình phá lệ ý vị thâm trường của anh.
“...... Xác định?”
“......”
Biểu cảm này của anh khẳng định không có chuyện tốt.
Nguyễn An An lập tức khẩn trương “Không xác định không xác định, kỳ thật em chỉ thuận miệng hỏi……”
“Nhưng anh không tính thuận miệng đáp.”
Cố Quyết ngắt lời cô.
Nguyễn An An lập tức bị anh chặn đứng nói không nên lời.
“Mặc dù em hỏi anh như vậy, nhưng cá nhân anh cảm thấy giảng bài bằng miệng không hiệu quả bằng trực tiếp thực hành...” Cố Quyết cười nói “Bảo bối, trực tiếp thực hành được chứ?” Anh cúi đầu, kề sát chóp mũi cô “Học đi đôi với hành, cứ coi như anh là vật thí nghiệm của em đi.”
Nguyễn An An: “.........”
Tuy rằng không nói rõ nhưng cô đã hiểu đại khái.
Lại học! Mỗi ngày anh dạy học sinh không đủ hay sao mà còn muốn chạy lên giường dạy em???
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây không phải xe đi nhà trẻ, mau buông em xuống!!!
Nhưng mà mặc kệ nội tâm cô thét gào như thế nào, hiện tại, tên đã lên dây không thể không bắn, nói gì cũng muộn rồi.
Cô cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa của mấy chữ “Họa là từ miệng mà ra”.
“Em……” Cô khẽ cắn môi, gằn từng chữ một nói “Thật đúng là không nói lại anh thầy giáo Cố.”
“……”
Vài phút ngắn ngủn, Cố Quyết bắt giữ được toàn bộ biến hóa trên gương mặt cô gái nhỏ.
Từ mê man, đến khiếp sợ, đến hoảng loạn, hiện tại…… vành tai trắng nõn và gương mặt hồng thấu, hành động cắn môi, đoán chừng trong lòng cô đang hối hận đáng lẽ mình không nên nói câu đó.
Có lẽ…… ở giữa còn hiện lên một tia chờ mong.
Cũng không biết có phải anh nhìn lầm rồi hay không.
Kỳ thật Cố Quyết cũng không quá kinh ngạc, thậm chí anh đã sớm dự liệu được cô sẽ có phản ứng như vậy.
Không thể hình dung tâm tình cụ thể.
Đứng mũi chịu sào, đương nhiên là thích và vui vẻ, đồng thời cảm thấy đáng yêu.
Nhưng bất đắc dĩ khẳng định là cũng có, rốt cuộc chuyện này sẽ đi đến đâu, mặc kệ thấy thế nào thì dường như…… Gánh thì nặng mà đường thì xa.
Cố Quyết thở dài nhẹ một tiếng, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Suy nghĩ của Nguyễn An An vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc trong chủ đề vừa rồi, đôi môi đã bị anh lấp kín. Đầu tiên là sửng sốt, nhưng thân thể vẫn theo thói quen bắt đầu phối hợp với anh để gia tăng sự thâm nhập sâu sắc cho nụ hôn này.
Nụ hôn này hoàn toàn khác những nụ hôn trước kia.
Rất dịu dàng, rất lưu luyến, có thể là dưới bầu không khí đặc biệt ái muội này, cảnh tượng hai người ôm nhau, lại có một phen phong vị khác.
Có lẽ nụ hôn chỉ kéo dài tầm mười mấy giây.
Độ ấm trên môi không còn, cô chậm rãi mở mắt ra, đối diện với tầm mắt Cố Quyết.
Đôi mắt ngày thường có màu cà phê rất đẹp, đôi khi dưới ánh mặt trời sẽ càng giống màu hổ phách, hiện tại lại biến thành màu sắc trầm ấm, ánh mắt cực kỳ thâm thúy, nhìn lâu sẽ có cảm giác mình bị hút vào trong đó.
Cố Quyết mở miệng.
“Hôm nay sẽ học bài học đơn giản nhất.”
Nguyễn An An cảm thấy cổ tay căng thẳng, bàn tay cô bị kéo theo chiều hướng của anh.
Rồi sau đó anh từ tốn giải thích.
“Em cảm thấy, cái này đại khái không cần thầy giáo Cố ……”
……
Mọi người đều là người trưởng thành rồi, cô biết sinh viên thanh thuần chỉ là một lớp bảo vệ, ở độ tuổi này trình độ tiếp thu rất lớn.
Kỳ thật trước đó một giây Nguyễn An An đã làm tốt công tác chuẩn bị sẽ nghe được lời nói cợt nhả gì đó.
Nhưng có thể là nét xấu hổ và giận dữ trên mặt cô quá mức rõ ràng, cũng có thể là niệm tình cô là người không có kinh nghiệm, hoặc là anh sợ cô học không được, không đồng ý, cho nên không ép buộc cô quá nhiều.
Cuối cùng Cố Quyết vẫn không bắt cô …… học đi đôi với hành.
Nhưng cho dù là những kiến thức cơ bản thì Nguyễn An An cũng cảm thấy cả người mình như bị thiêu cháy.
Cô cảm thấy cơ thể mình giống như bị chia lìa, linh hồn ở một chỗ, thân thể ở một chỗ, đến cuối cùng trong đầu cô đều tràn ngập câu hỏi vì sao vẫn chưa kết thúc.
Từ lâu cô đã không còn xác định được thời gian, cô chỉ cảm thấy mình muốn nổ tung, thật sự nhịn không được cắn răng, hàm súc mà thúc giục một chút.
Cố Quyết nhẹ nhàng cười một tiếng.
Anh thì thầm vào bên tai cô “Ngại chậm sao?”
Nguyễn An An xấu hổ nghiêng nghiêng đầu.
“Thật sự ngại chậm……” Hơi thở đứt quãng, nhưng vẫn mở miệng nói “Em có thể thử gọi anh một tiếng xem sao.”
—— hai chữ “gọi anh” này.
Khiến Nguyễn An An lập tức nhớ tới một buổi sáng nọ, cô cũng gọi anh bằng hai chữ, rồi sau đó anh đi tắm rửa, còn cô nhắn tin vào trong nhóm chat hỏi mấy người Ân Viện xem rốt cuộc tại sao lại như vậy.
Nguyễn An An mím môi, thử nói: “Anh ơi?”
“……”
Hình như…… Có chút hiệu quả.
Nhưng vẫn không đủ.
Mẹ nó mặc kệ.
Nguyễn An An hít sâu một hơi, nhắm mắt.
“…… Chồng ơi?”
……
Giông tố ngoài cửa sổ không biết đã ngừng từ khi nào.
Ánh trăng mờ ảo từ cửa sổ tiến vào, chiếu lên gương mặt Cố Quyết, tạo ra ánh sáng trắng lạnh của đồ sứ, còn có chút mồ hôi không quá rõ ràng, tăng thêm vài phần gợi cảm.
Nguyễn An An quên luôn cả việc chớp mắt, cô ngơ ngác nhìn sự biến hóa cảm xúc trên gương mặt anh, bàn tay hoàn toàn không biết để vào đâu.
Cô xấu hổ há miệng thở dốc, trong đầu tràn ngập cảnh tượng lúc vừa rồi.
…………
Sinh viên khối khoa học tự nhiên không giỏi mô tả.
Dù sao…… tiếng rên đè nén lúc vừa rồi thật sự khiến ngay cả lỗ tai cũng muốn mang thai.
Không biết Cố Quyết có cảm tưởng gì, hiện tại cả người Nguyễn An An đều rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Nếu hiện tại bảo cô đi tham gia thi đấu vòng loại Đánh Cờ Ly, có thể sẽ thi rớt ngay từ vòng đầu.
Thân mình đang cứng đờ của cô ngồi thẳng dậy, bàn tay giống như bị hóa thạch, nửa tiếng gần như không nhúc nhích.
Rồi sau đó cả người cô tiếp tục cứng ngắc như vậy, cô chậm rãi xuống giường, đi dép, mãi cho đến khi đi tới cửa……
Dường như nghe thấy người phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Nguyễn An An giống như bị đánh thức, cô lập tức phản ứng lại. Trên mặt ửng hồng, nhanh chóng mở cửa chạy vào phòng vệ sinh.
Cô không đứng ngốc ở bên trong quá lâu, bởi vì Cố Quyết ở bên ngoài “Hiền lành” nhắc nhở cô, anh muốn tắm rửa.
Thời điểm ra ngoài, Cố Quyết đang đứng dựa lưng lên vách tường bên ngoài nhà vệ sinh nhìn cô.
Hiện tại Nguyễn An An vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh, cô nghĩ gì nói đấy “Nhà anh có khăn trải giường để thay hay không……”
Cố Quyết biết cô muốn hỏi gì nên liền nói ngay “Trên giường không sao, yên tâm.”
Nguyễn An An “Ồ” một tiếng, cô không muốn lúng túng đứng ở cửa, đẩy người ra trở về phòng, không bao lâu liền nghe được phòng tắm truyền ra tiếng nước xôn xao.
Chuyện đầu tiên khi cô quay trở lại phòng chính là mở đèn bàn xốc chăn lên kiểm tra.
Thật sự không có gì, cô nhẹ nhàng thở ra.
Nguyễn An An bị ra chút mồ hơi, thời điểm tắm rửa cô lười nhúc nhích nên dứt khoát thay một bộ đồ ngủ khác.
Khi chuẩn bị lên giường, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó giống như tiếng xoay người phát ra từ ổ mèo trong góc phòng.
Ổ mèo…… ổ mèo???
Nguyễn An An lập tức đi qua , ngồi xổm xuống trước ổ mèo.
Quả nhiên, không bao lâu sau Bổn Bổn đã ôm con cá màu hồng phấn yêu thích thăm dò nhìn cô một cái.
“………………”
Bổn Bổn không ngủ —— không.
Có thể là Bổn Bổn bị bọn họ đánh thức.
Bị bọn họ! Đánh thức!!!
Trời ơi!!!
Nguyễn An An quả thực tức tới mức đấm ngực dậm chân.
A a a a a a a a thế nhưng hai người đã quên mất còn có trẻ nhỏ ở chỗ này!
Người làm ba mẹ như bọn họ! Cũng! Quá! Không! Xứng! Chức!! Rồi!!!
……
Thời điểm Cố Quyết tắm rửa xong vào phòng, Nguyễn An An đã dỗ dành Bổn Bổn đi ngủ một lần nữa, chính cô cũng vừa mới lên giường nằm yên ổn.
Cố Quyết đi đến mép giường, anh thay đổi một bộ quần áo khác, chỉ còn mái tóc hơi ẩm ướt.
Sau khi tắt đèn anh xốc chăn lên tiến vào, động tác vô cùng thông thuận ôm cô vào trong lồng ngực, cả người tràn ngập hương thơm mát mẻ thoải mái của sữa tắm.
“Ngày mai không có lớp học buổi sáng.” anh nói.
Nguyễn An An cảm thấy dường như mình không hề tức giận, nhưng…… Không hiểu sao cô không muốn dùng vẻ mặt ôn hoà để đối diện với anh.
Cô tức giận nói: “Ồ, cho nên?”
Buổi sáng không có lớp chính là lý do hơn phân nửa đêm rồi anh còn chơi trò lưu manh sao?
Cố Quyết cũng nghe ra sự trào phúng nho nhỏ trong lời nói của cô, nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý. Ngày thường còn không để ý, huống chi là ngày có bước tiến triển to lớn như ngày hôm nay.
“Cho nên……” Cố Quyết nhéo nhéo lòng tay cô “Đêm nay vất vả như vậy, ngày mai em có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Nếu là ngày thường, Nguyễn An An khẳng định vặn ngược lại hai từ “Vất vả” này.
Nhưng hiện tại…… anh vừa nhéo tay cô…… Chính là cái tay kia.
Kỳ thật chắc hẳn không phải anh cố ý, bởi vì vị trí của hai người là một người bên trái một người bên phải, lại đang nằm trong tư thế ôm, cho nên việc anh nắm bàn tay này của cô là điều đương nhiên.
Nhưng trải qua loại chuyện vừa rồi.
Cô thật sự rất khó để mình không suy nghĩ nhiều.
Nguyễn An An im lặng thật lâu, cô cũng không nhắm mắt. Cố Quyết duỗi tay sờ sờ tóc cô “Làm sao vậy, không ngủ được?” Nghĩ đến cái gì đó, trong giọng nói của anh lại bất giác nhiễm ý cười “Không phải là dư vị……”
“Em không có!!” Nguyễn An An lập tức phủ nhận.
Cô cưỡng bách suy nghĩ của mình nhanh chóng thoát ly khỏi cảnh tượng kia.
“Em đang nghĩ……” Đương nhiên Nguyễn An An không có khả năng nói ra lời thật lòng “Vừa rồi chúng ta đã quên mất Bổn Bổn.”
Cố Quyết sửng sốt “Hả?”
Cái gì đã quên Bổn Bổn?
“Chính là, nó đã nghe thấy tất cả.” giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ “Em vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo cho lắm, không nhớ tới việc ôm nó ra ngoài, thế nhưng anh cũng không nhớ……!”
“……”
“Bổn Bổn có thể nghe hiểu tiếng người đi? Rốt cuộc em thấy nó thường xuyên nghe hiểu lời anh nói……” Nguyễn An An nhăn mũi “Hừ, hình tượng người cha già của anh ở trong cảm nhận của nó khái đã sụp đổ hoàn toàn rồi.”
Cố Quyết: “……”
Đúng là Bổn Bổn có thể nghe hiểu không ít lời nói.
Nhưng trừ phi mấy câu đó xuất hiện các từ như “Ngôi nhà lớn phòng ở nhỏ”, “Thức ăn cho mèo”, “Cá khô”, “Cá màu hồng”, “Món đồ chơi”, “Cầu trượt”, “Ba mẹ”…… một loạt các từ ngữ có ý nghĩa đặc thù với nó, nó mới có thể nghe hiểu.
“…… Em suy nghĩ quá nhiều” Cố Quyết bật cười “Bổn Bổn vẫn chưa thành tinh, cuộc nói chuyện của chúng ta ngày hôm nay đối nó mà nói là quá thâm ảo.”
Nguyễn An An ngáp một cái, chậm rì rì “Ừ” một tiếng.
Đồng hồ sinh học của cô bị quấy rầy, lúc này dựa vào trong lòng anh nói chưa hết hai câu đã bất giác không mở nổi mắt.
Dây thần kinh hưng phấn được thả lỏng, cơn buồn ngủ tới càng thêm hung mãnh.
“Nhưng nếu em thật sự không yên lòng” Bàn tay vuốt ve mái tóc cô của Cố Quyết hơi khựng lại “Lần sau…… anh sẽ đưa nó ra ngoài.”
Trong lúc mơ hồ nhất thời Nguyễn An An cũng không nghe ra cái gì không thích hợp, cô chỉ nghe được mấy chữ “Đưa nó ra ngoài” liền lung tung gật đầu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...