Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn

Có kinh nghiệm say rượu từ lần trước, lúc này cô cũng không dám uống quá nhiều rượu, mà cũng không uống đến quá muộn.
 
Vừa tới 9 giờ, Nguyễn An An liền về nhà ngủ, sáng sớm hôm sau thần thanh khí sảng (tinh thần thoải mái dễ chịu) rời giường đi học.
 
Thị trường chứng khoán cuối tháng 9 vô cùng bận rộn, các doanh nhân tài chính mỗi ngày đều nghiên cứu biểu đồ chứng khoán. Trước kia thời điểm còn ở nước ngoài, Nguyễn An An đã phải đến Lâm thị thực tập để hỗ trợ và tích lũy kinh nghiệm cho bản thân, mà hiện tại tạm thời thoát ly khỏi những cái đó, cô quả thực rất vui vẻ hưởng thụ cuộc sống thanh xuân vườn trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
—— Vào cuối tháng chín, các cơ sở giáo dục cũng bận rộn như thị trường chứng khoán, bởi vì phải chuẩn bị cho đại hội thể thao.
 
Làm một người không có năng khiếu thể thao, trước kia Nguyễn An An hoàn toàn ngăn chặn bản thân mình ra khỏi loại hoạt động này, không chỉ riêng bóng rổ mà bất cứ thứ gì dính dáng đến thể thao đều không được, cho dù muốn vì lớp mà cống hiến thì cô cũng làm không nổi.
 
Thời còn học cấp ba, trong các khóa thể dục cô chính là nhân vật đảm đương công việc  đưa nước, đưa chocolate cho các vận động viên.
 
Lúc ấy Nguyễn An An học tập rất tốt, ngoại trừ có đôi khi tác phong làm việc khác người, tuy nhiên về cơ bản vẫn thỏa mãn vai trò học sinh cưng của các thầy cô giáo. Thời điểm sắp xếp nhiệm vụ bọn họ chỉ hận không thể sắp xếp cho cô môn chuyên đi đưa đồ cho nam sinh, nói cho hay là ủng hộ sĩ khí.
 
Cho nên hai vận động viên Ân Viện và Khương Di thường xuyên lấy cô ra để trêu đùa rằng : Ở đại hội thể thao cô vĩnh viễn là một cái bình hoa di động.
 
Lần này cũng thế.
 
Khi được cán bộ thể thao hỏi muốn chọn hạng mục nào, Nguyễn An An vội vàng không ngừng lắc đầu cự tuyệt: “Cậu tin tôi đi, cậu bảo tôi đi chính là tự mình dâng đầu cho đối thủ, thể dục của tôi thật sự không được, thật sự mất mặt đó.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không thể khuyên được Nguyễn An An, cán bộ thể thao đành phải thay đổi đối tượng: “Cố ca, cậu thì sao?”, cậu ta tỏ vẻ rưng rưng, “Cứu chúng tôi đi, cậu chơi bóng rổ tốt như vậy, thể lực cũng bền bỉ không kém, chân dài mét 8, báo danh vào hạng mục chạy đường dài không có vấn đề gì chứ?”
 
Nguyễn An An và cậu ta cùng nhìn về phía Cố ca.
 
Sau khi khai giảng lớp thể dục được một tuần, Cố Quyết từ một người nhìn ai cũng không thuận mắt đến bây giờ đã có thể nói chuyện cùng một số nam sinh trong lớp—— hơn nữa còn được bọn họ gọi bằng “Cố ca” hoặc “Cố Thần”.
 
Nguyễn An An không hiểu cũng không thể lý giải được tình hữu nghị khi chơi bóng cùng nhau có phải dễ sâu sắc hơn trò chuyện bình thường hay không, tóm lại mỗi lần cô nhìn thấy có nam sinh gọi anh, ngữ khí luôn là một trăm phần trăm sùng bái.

Cũng không biết Cố Quyết đang suy nghĩ chuyện gì, hôm nay rõ ràng anh ngủ không đủ giấc, đôi mắt lim dim không mở to, màu xanh lá nhàn nhạt dưới bọng mắt khá nổi bật trên làn da trắng nõn, trong miệng lại ngậm kẹo mút.
 
Anh nhàn nhạt quét mắt về phía cán bộ thể dục một cái, hình ảnh đặc biệt có loại phong phạm của đại ca trường học, nhưng thoạt nhìn chiếc kẹo mút màu trắng lại đột ngột khiến cho hình tượng bị tương phản, mang lại cảm giác dễ thương hơn chút.
 
Cách vài giây, anh mới miễn cưỡng nâng mí mắt, giống như chưa nghe rõ lời nói vừa rồi: “…… Báo cái gì?”
 
Âm sắc đơn điệu mang theo một chút giọng mũi, đặc biệt dễ nghe.

Cán bộ thể thao vội vàng mở danh sách các hạng mục ra tiến cử trước mặt anh: “Cậu xem, trong đại hội thể thao có thi đấu bóng rổ, sau khi thi đấu điền kinh xong sẽ tới thi đoàn đội, hạng mục này cậu chắc chắn sẽ tham gia chứ?” Cậu ta lại lật sang trang khác, ngữ khí rất giống người tiếp thị đẩy mạnh tiêu thụ “Hiện tại nam sinh có môn ném đĩa, nâng tạ, nhảy cao đều có thể báo danh, thi điền kinh lại càng nhiều hơn: 100m, 200m,400m, 800m, 1000m......”
 
Cố Quyết giương mắt ngắt lời cậu ta: “...... Cậu định hại chết tôi đấy à?”
 
Lời này không biết đã chọc trúng chỗ nào của Nguyễn An An, cô phụt một tiếng bật cười, thấy hai người cùng quay đầu về phía mình, cô vội vàng xua tay: “Không có việc gì, không có việc gì các cậu tiếp tục đi.”
 
“......”
 
Cố Quyết không nhìn về phía bên kia.
 
Anh duỗi tay lấy chiếc kẹo mút trong miệng xuống, nhìn chằm chằm vào cô nói: “Vị bạn học này, cậu thích hạng mục nào?”
 
“A?” Nguyễn An An nhất thời không phản ứng lại “Tôi thích hạng mục...... Làm sao vậy?”
 
“Không sao cả” Cố Quyết nhướng mày “Nói ra, cho tôi tham khảo.”
 
“Ực.” Nguyễn An An gật đầu, cô vẫn đang suy nghĩ đấy, nhưng cán bộ thể thao liên hệ đến bài viết gần đây trên diễn đàn, lập tức phản ứng lại: “Haiz, tôi phiên dịch cho cậu một chút, không phải cậu thích hạng mục gì—— mà là cậu cảm thấy hạng mục gì soái nhất?” (ý là thấy anh thi cái gì thì đẹp trai nhất)
 
Trên mặt Cố Quyết có chút ý cười, anh đưa mắt tán thưởng nhìn cán bộ thể thao “Cậu rất hiểu chuyện.”
 
Nguyễn An An sửng sốt.

Có thể là mới sáng sớm nên cô không được mẫn cảm cho lắm, nếu cán bộ thể thao không nói cô cũng thật sự không suy xét đến việc này.
 
Cho nên ý tứ của anh là.
 
Cậu cảm thấy hạng mục nào soái nhất tôi sẽ chọn cái đó, dù sao hạng mục nào cũng không làm khó được tôi.
 
Ách, thật đúng là…… Vừa lợi hại vừa ngọt ngào.
 
Nguyễn An An nhịn cười, nghiêm túc suy nghĩ nói: “Tôi thích chạy bộ, dài ngắn đều được.”
 

“Vậy chạy bộ đi” Cố Quyết nói lại lời của cô, một chữ cũng không thay đổi: “Dài ngắn đều được.”
 
Cán bộ thể thao vui vẻ điền vào cuốn vở: “Được rồi! Tôi xếp cậu thi chạy 100m 200m 800m!”
 
Nguyễn An An: “......?”
 
Cậu đang gọi món ăn sao???
 
Cô có ý đồ ngăn cản: “Cái kia, ba hạng mục quá nhiều rồi...... Chạy xong sẽ mệt chết người đó.”
 
Hai người đồng thời dừng động tác nhất trí mà nhìn cô.
 
Nguyễn An An thật sự cảm thấy chạy nhiều như vậy quá mệt mỏi, nhưng lại ngại nói thẳng là ông đây đau lòng mông cong của ông đây đó!
 
Đành phải căng da đầu tự chắp vá lời bào chữa “Kỳ thật vừa rồi ý của tôi là tùy tiện chọn một hạng mục, dài ngắn đều có thể......”
 
“Không sao, cứ thế đi.” Cố Quyết nói.

Trong khi cán bộ thể thao được trao quyền vui vẻ gọi món ăn, Cố Quyết lại quay đầu nhìn cô.
 
Biểu cảm của anh không còn buồn ngủ giống như vừa rồi nữa, bên môi treo ý cười nhàn nhạt, hạ giọng dùng âm lượng mà cán bộ thể thao không nghe được nói: “Đừng lo lắng, thể lực của tôi rất tốt.”
 
Vô cùng ý vị thâm trường.
 
Nguyễn An An: “............”
 
Anh, anh, anh lại nói bằng giọng điệu này!
 
Nói có thể chạy là được rồi, còn nói cái gì mà thể lực tốt!
 
Cán bộ thể thao đang mải đăng ký cho Cố Quyết, không chú ý tới động tác nhỏ giữa hai người, Nguyễn An An trừng lớn đôi mắt, không hề tự tin mà trả lời: “...... Tôi cũng không nói mình lo lắng.”
 
Dừng một chút, cô lại càng không tự tin quay sang chỉ trích anh: “Cậu...... đừng tự luyến.”
Nhưng dường như Cố Quyết không để lời nói của cô trong lòng, anh vẫn luôn không mở miệng.

Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, trong miệng Cố Quyết đang ngậm kẹo mút vị dâu tây hồng nhạt, mùi trái cây thơm nồng. Mỗi lần ngửi thấy cô lại có một loại xúc động muốn rút cây kẹo ra ăn ngay lập tức.
 
Nhưng mà trong óc vừa mới hiện lên cái ý tưởng lớn mật này, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng chào quen thuộc.
 
“Sớm vậy, hai vị đại thần ——!”
 
Tựa như sét đánh vang vọng bên tai, Nguyễn An An giống như đang làm chuyện xấu bị bắt tại trận, cô sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên quay đầu lại, phát hiện là Trần Tống.
 
Bình thường cậu ta luôn vui vẻ tưng tửng, thần kinh thô, hoàn toàn không phát hiện ra mình đang quấy rầy không khí như thế nào. Vẻ mặt tò mò hỏi: “Ôi, cán bộ thể thao cũng ở đây, các cậu đang nói chuyện gì vậy?”
 
“Đang nói tới việc báo danh cho đại hội thể thao.”
 
Vốn dĩ cậu ta chỉ thuận miệng đáp một câu, kết quả ngẩng đầu lên nhìn thấy 3 người Liên Hạo, đôi mắt liền vụt sáng: “—— Là ba người các cậu! Mau mau mau, sáng sớm nay tôi quả thực phát điên rồi, tất cả đều từ chôi còn bày ra đr loại lý do! Chỉ có Cố Thần là nể mặt tôi! Tôi quá khó khăn, tôi định chọn 3 tên ngốc các cậu —— Khụ, mau lại đây! Nhìn xem năm nay muốn báo danh thi hạng mục nào?”
 
“……”

Không thể không nói, tư thế này của cán bộ thể thao rất giống mấy tài xế xe đen ngồi xổm tại các điểm du lịch vẫy khách, trong miệng hét to tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối là người cho thuê xe tiện nghi nhất chỗ này, chắc chắn không lừa cậu.
 
Nguyễn An An nhìn cán bộ thể thao cùng ba người chạm trán thì thầm, ba người nhanh chóng chọn được hạng mục phù hợp cho bản thân mình, tốn không đến một phút đồng hồ, ngay cả Thu Nghiên cũng báo danh tới hai hạng mục. Thời điểm danh sách của cán bộ thể thao dày dặn hơn không ít, lúc này cậu ta mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
 
Trong lòng Nguyễn An An tò mò, nhịn không được hỏi nhiều một câu “Các cậu báo danh nhiều như vậy…… Thực sự thích đại hội thể thao như thế sao? Năm nào cũng tham gia à?”
 
“Đúng vậy đúng vậy, khả năng thể thao của chúng tôi đều không tồi.” Thu Nghiên rung đùi đắc ý “Không phải tôi khoe khoang đâu, khi còn nhỏ tôi thường chạy lên trấn trên chơi đùa leo cây mới luyện được một thân nhanh nhẹn như ngày hôm nay!” Cô chỉ vào Trần Tống bắt đầu chơi di động: “Tên này từ nhỏ đã ngố vậy rồi, cậu đừng thấy cậu ta thi đậu đại học C mà cảm thấy cậu ta lợi hại, ngoại trừ việc học tập thì còn lại đều không dùng được.”

Thu Nghiên lại chỉ vào Liên Hạo đang ngáp liên miên: “Còn cậu ta, tất cả những thô tục  của tôi và Trần Tống đều do cậu ta dạy, khi còn nhỏ thì làm đại ca, sau khi lớn lên mồm miệng cũng không nói được lời nào hay ho.”
 
Nguyễn An An: “………” Tại sao đột nhiên lại bắt đầu bôi đen đồng đội rồi?
 
Di động Trần Tống truyền ra tiếng nói quen thuộc “Mẹ nó”, “Bom”, “Máy bay”…… Sau đó là một tiếng gầm rú bạo phát: “A a a a a tên địa chủ đáng chém ngàn đao này! Tôi bị thua 960 vạn cây đậu rồi!!!”
 
“Xứng đáng” Liên Hạo vừa ngáp lớn vừa trào phúng: “Mỗi ngày đều tự kỉ ở nhà đấu địa chủ, với chỉ số thông minh này của cậu, sớm muộn gì cũng thật sự bị tự kỉ.”
 
“Người ta gọi đó là sung sướng!” Trần Tống nói xong mới phản ứng lại là Liên Hạo đang mắng mình: “Con ngựa bùn Liên Hạo, có phải cậu cho rằng tôi thật sự không biết giận hay không?”
 

Liên Hạo cười lạnh: “Nói cậu mà cậu còn không tin, tôi hỏi cậu một vấn đề. Rùa và thỏ thi chạy, heo làm trọng tài, ai thắng?”
 
Trần Tống chém đinh chặt sắt: “Đương nhiên là con thỏ! Cậu cho rằng tôi bị ngốc chắc!”
“………”

Nguyễn An An đột nhiên cảm thấy tổng kết vừa rồi của Thu Nghiên cũng không phải không có lý.
 
Vẻ mặt Trần Tống chết lặng, Thu Nghiên giải thích: “Mọi người đều nói, heo làm trọng tài…… cậu còn nhảy xuống hố, ha ha ha ha ha ha má ơi……”
 
Thu Nghiên cười nghiêng ngả không dừng được, nhưng thật ra Liên Hạo lại không có phản ứng gì, chỉ nằm bò trên bàn đánh một giấc. Nguyễn An An nỗ lực nghẹn lại không cười thành tiếng, cô quay đầu đi, đúng lúc nhìn thấy Cố Quyết cong khóe môi ngậm kẹo mút.
 
Thu Nghiên cười xong, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, đôi mắt sáng lấp lánh: “Đúng rồi An An, vẫn quên chưa hỏi, cậu là người ở đâu vậy? Thanh Thành sao?”
 
“Ừm.” Nguyễn An An gật đầu “Lại nói tiếp…… Tôi cũng lớn lên ở trong một thị trấn nhỏ.”
 
Nguyễn An An trưởng thành tại Thanh Thành, nhưng bởi vì lý do gia đình nên cũng không sinh hoạt trên thành phố từ nhỏ.
 
Nói đến cũng thật thần kỳ, theo mức độ tăng trưởng của tuổi tác, Nguyễn An An đã đọc không ít tiểu thuyết, sau đó phát hiện ra mẹ cô quả thực là nữ chính trong tiểu thuyết thời xưa. Mà Nguyễn An An chính là “Qủa bóng” trong cốt truyện kinh điển “Nữ chính dẫn bóng rời đi ”.
 
Đáng tiếc quả bóng này lại không phát huy tác dụng của tiểu thuyết thời xưa đó là tác hợp cho ba mẹ, ngay cả khi được xem là tiểu thuyết thời xưa thì kết cục cũng được định sẵn là BE. (Bad Ending)
 
Trước khi bị Nguyễn gia tìm được và đưa đi, tuổi thơ của cô cơ bản đều trải qua ở trấn Thanh Thủy. Ấn tượng cụ thể có chút mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ rõ đa số thời gian ở bên cạnh mẹ cô đều cảm thấy rất vui vẻ.
 
Vị đại tiểu thư kiêu căng, sáng chói, tính tình quật cường trong miệng ông ngoại bà ngoại không có chút nào giống với trí nhớ của Nguyễn An An.

Cô nhớ rõ người rất đẹp, cho dù là thời điểm phát giận cũng rất đáng yêu. Trên trấn có rất nhiều người thích bà, vì ngại mở lời cho nên vẫn luôn có mấy anh mấy chú cho con gái của bà mứt đường. Mà người phụ nữ kia sẽ dịu dàng nói cho cô, bảo bảo ngoan, chúng ta không ăn kẹo người khác cho, nếu con thích ăn mẹ sẽ mua cho con.
 
Có lẽ với một số người, sau khi ký ức bị thời gian nhẹ nhàng vuốt ve, thời điểm quay đầu nhìn lại sẽ cảm thấy tất cả đều tốt đẹp tựa như ảo mộng.
 
Khi giảng viên bước vào lớp học, Thu Nghiên quay đầu lại ngồi nghiêm chỉnh. Nguyễn An An vừa lấy quyển notebook chưa từng viết một chữ cùng chiếc bút chuyên dụng của Cố đại thần từ trong túi xách ra, bỗng nghe thấy “cạch” một tiếng, có thứ gì đó rơi trên mặt bàn, rất nhẹ rất tinh tế.

Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, trên mặt bàn là một chiếc kẹo – phí giao dịch mỗi ngày.
Hôm nay là kẹo màu xanh lục, nhìn màu sắc cô không đoán ra được mùi vị, bởi vì kẹo có hương vị của kiwi và táo mà anh đã từng cho cô đều có màu xanh lục.
 
Nguyễn An An đột nhiên có chút hoảng hốt.
 
Khi còn nhỏ Nguyễn An An thích ăn kẹo như mạng, ăn tới mức răng sâu cũng phải ăn nhiều hơn mấy đứa trẻ cùng tuổi vài cái.
 
Nhưng kể từ khi mẹ rời đi, mặc dù vẫn là trẻ con, tuy nhiên cô lại mất đi hứng thú với kẹo ngọt một cách khó hiểu, thói quen này cũng được kéo dài tới khi lớn lên.
 
Tính ra…… Thật sự đã rất lâu rồi cô không ăn kẹo.
 
—— Trước khi gặp được Cố Quyết.
 
Tới gần tháng 10, đại hội thể thao tạm thời vươn lên chiếm giữ sự nổi bật hơn cuộc thi Game Cup.
 
Bởi vì trận đấu bóng rổ là khai mạc trước đại hội thể thao, cho nên mỗi ngày trên diễn đàn đều đăng tải các loại hình đặt cược.
 
# a a a a a a Cố Thần tôi tới đây! Là một người lựa chọn bóng rổ và theo dõi toàn bộ trận đấu, tôi cần phải có trách nhiệm mà nói một câu: Khả năng chơi bóng rổ của Cố Quyết thật sự rất tốt! Các bạn hãy tin tôi!!! #
 
# Ha ha! Khoa quản lý của chúng ta năm nay phải đứng lên ! Ha ha ha ha ha ha! Mậu dịch quốc tế bò dưới đất cho tôi!! (bảo trọng ) #
 
# Mậu dịch quốc tế: Thật ngại quá, không có khả năng, lão yêu bà ta sẽ nhìn xem lũ tiểu yêu tinh các ngươi có thể tạo ra sóng gió gì (chống nạnh kiêu ngạo ) #
……

Khoa Mậu dịch quốc tế có mấy cầu thủ vóc dáng tương đối cao, phối hợp đặc biệt tốt, cho tới nay đều liên tục giữ chức quán quân trong các trận đấu bóng rổ, điều này khiến các khoa khác bị áp bách và khó chịu trong một thời gian dài. Lúc này trên diễn đàn đều thổi phồng Cố Quyết chơi bóng rổ tốt như thế nào, tình cảm mãnh liệt của mọi người lập tức bị kích thích, họ bắt đầu mù quáng tin tưởng vào truyền thuyết. Danh hiệu của Cố Thần nhất thời được nhắc đến vô cùng rộng rãi trên diễn đàn trường học.
 
Chuyện này mãi tới khi gần đến ngày thi đấu Nguyễn An An mới biết được.
 
Bình thường cô cũng không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi để mỗi ngày đều đọc tin tức trên diễn đàn, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới thì rà soát một chút, không nghĩ tới Cố Quyết lại hot như vậy. Trong hai tuần học thể dục luôn có đủ loại ảnh chụp được truyền ra ngoài, hiệu quả quả thực sắp đuổi kịp mấy minh tinh trên mạng rồi.
 
Có 1 tấm ảnh dính cả hình cô trong đó, cô và Cố Quyết đang sóng vai tản bộ, vì thế trọng tâm của bài đăng lại chuyển sự chú ý từ một người sang hai người—— cuối cùng đưa ra kết luận về chuyện tình yêu cổ tích, khiến người xem vô cùng thỏa mãn.
 
Dù sao đây cũng là cuộc thi thường niên, hơn nữa tất cả những lớp khoa quản lý đều bị đội Mậu Dịch Quốc Tế đánh bại suốt hai năm, lúc này thật vất vả mới xuất hiện Cố Quyết, nam sinh nữ sinh trong khoa đều cực kỳ chờ mong trận đấu này. Cán bộ thể thao một khi rảnh rỗi liền suy nghĩ việc tổ chức huấn luyện cho mấy người.
 

Không phải lần nào Cố Quyết cũng tham gia, luyện tập tổng cộng năm lần thì anh tham gia một lần, hơn nữa chỉ được nửa buổi đã ra về.
 
Nguyễn An An nhớ rõ lần đó cán bộ thể thao tới tìm anh nói: “Cố Thần, cậu không thể như vậy nha, chúng tôi biết cậu là người có khả năng, nhưng chúng ta không nên luyện tập để phối hợp với nhau thật tốt sao?”
 
Lúc ấy Cố Quyết cười vô cùng tùy ý “Không cần luyện tập tôi cũng có thể phối hợp với các cậu.”
 
Cán bộ thể thao vô cùng bất lực, trên mặt viết đầy nét u oán, Nguyễn An An mỉm cười, nhịn không được nói: “Nếu không có việc gì cậu có thể luyện tập với bọn họ một lát.”

Cô chỉ thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới cuối cùng Cố Quyết lại đồng ý.
 
Trên đường mấy người di chuyển đến sân bóng, Nguyễn An An hỏi anh vì sao lại đồng ý nhanh như vậy.
 
Cố Quyết nói: “Bởi vì tôi cảm giác giọng điệu của cậu, rất giống loại……” Anh nghĩ suy nghĩ tìm từ ngữ thích hợp “Vợ quản giáo chồng.”
 
Nguyễn An An: “……”
 
Cậu rất biết cảm giác đấy.
 
Lần đó đánh nửa trận, Cố Quyết đã nghiệm chứng một cách chính xác rằng dù anh có tham dự buổi huấn luyện hay không đều có thể đánh phối hợp theo chân bọn họ. 
 
Sau lần đó cán bộ thể thao ngừng nghỉ một tuần, rồi một ngày nọ cậu ta thần bí hề hề chạy tới nói, khoa Mậu Dịch Quốc Tế hẹn bọn họ chơi bóng, xem như lén lút đấu thử một lần.
 
Cán bộ thể thao vừa nghe vậy liền vội vàng đáp ứng. Cái này tốt, có thể để Cố Quyết thăm dò chiến thuật của địch! Quả thực là diệu kế!

Vốn dĩ Nguyễn An An còn tưởng rằng Cố Quyết sẽ không đồng ý giống như lần trước, không nghĩ tới anh lại không trực tiếp từ chối.
 
“Hôm nay cậu muốn tham gia?”
 
“Đúng vậy” Cố Quyết gật gật đầu, “Gần đây công việc không quá bận, có rất nhiều thời gian.”
 
Mấy ngày nay anh rất ít đi tổng bộ Cố thị, lớn bằng từng này nhưng trừ thời gian học cao trung thì đại khái cũng chỉ có khoảng thời gian này là anh được thả lỏng.
 
Quả nhiên, một khi tinh thần được thả lỏng thì phòng tuyến cảnh giác cũng bị lung lay. Lời nói ra khỏi miệng, Cố Quyết theo bản năng nói xong mới phản ứng lại.
 
“……?” Công việc? Công việc cái gì?
 
Nguyễn An An vừa nghe đến hai chữ công việc, đầu tiên là nghi hoặc một chút.
Nhưng trí nhớ của cô từ trước đến nay luôn rất tốt, ngay sau đó cô lập tức nghĩ đến lời nói lần trước của anh——

“À, cậu nói chuyện đi làm gia sư đúng không?” Nguyễn An An bừng tỉnh đại ngộ mà chớp chớp mắt “Cho nên bình thường dạy thêm sẽ rất bận sao? Tôi còn tưởng một ngày một giờ gì đó thôi chứ……”
 
Cố Quyết nhẹ nhàng thở ra, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, anh gật đầu nói: “Ừm, đúng. Bởi vì…… Nhà nọ có chút xa, cho nên thời gian sẽ tương đối lâu, nhưng gần đây không cần đi.”
 
Anh vừa nói như vậy, trong nháy mắt não bộ Nguyễn An An liền tưởng tượng ra bộ dáng Cố Quyết ăn mặc thoải mái áo trắng quần đen ngồi tàu điện ngầm đeo tai nghe, còn có bộ dáng anh kiên nhẫn giảng bài cho bạn học nhỏ, chậc chậc chậc……
 
Đang nghĩ đến đây, một nhóm nam sinh ở cửa thét to: “Cố Thần, chỉ còn thiếu mình cậu—— mau lại đây ——”
 
Cố Quyết không lập tức trả lời bọn họ, ngược lại quay đầu nhìn cô, hỏi: “Cậu có đi không?”
 
Nguyễn An An gật đầu: “Cậu đi tôi cũng đi.”
 
“Ở bên ngoài sân bóng chờ tôi?”
 
“Ừm.”
 
“Đưa nước cho tôi?”
 
“…… Ừm?”
 
“Lấy áo khoác cho tôi?”
 
“……??” Nguyễn An An sửng sốt, trên dưới đánh giá anh: “Cậu nào có áo khoác?”
Cố Quyết không nói chuyện mà trực tiếp đứng dậy.
 
Nói đây là áo khoác cũng có thể, nói không phải cũng đúng. Áo gió màu đen thông khí, cổ áo có một dây rút, cổ áo rất lớn có thể nhìn thấy chiếc áo T shirt màu trắng sạch sẽ bên trong.
 
Nguyễn An An còn chưa kịp nhìn rõ động tác của anh, cô chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, bên tai là  âm thanh vật liệu may mặc cọ xát, Trước khi bị chiếc áo khoác của anh chụp xuống đầu, toàn bộ quá trình cô đã nhìn thấy—— một đoạn eo.
 
Bởi vì không được đối mặt một cách chính diện nên cô chỉ thấy đoạn eo bên sườn thoạt nhìn khá căng và gầy, không riêng gì vân da trắng nõn mà đường cong cơ bụng cũng mịn màng khác thường, tất cả đều gãi đúng chỗ ngứa.
 
Quả thực khiến người ta muốn phạm tội.
 
Tuy rằng chỉ có một đoạn ngắn, nhưng Nguyễn An An thật sự có chút nhịn không được.
Sau khi đi theo đại đội ra khỏi phòng học, suốt một đường gió lạnh đầu tháng chín cũng khó có thể khiến cô bình tĩnh trở lại.
 
Hốt hoảng ôm áo khoác Cố Quyết ngồi bên ngoài sân bóng rổ, Nguyễn An An gửi tin nhắn cho Quân Đoàn Xú Muội Muội.
 
【 Nguyễn An An An Nguyễn 】: Mẹ nó, thì ra mông cong không chỉ có mông cong mà ngay cả eo cũng rất nhỏ và tinh tế!!!
 
Cuối cùng thì trận đấu này cũng không đánh đến cùng.

 
Ngay từ đầu Cố Quyết đã biết đối phương không muốn thực sự so tài, bởi vì một trận đấu giao hữu không cần thiết phải tiêu hao nhiều thể lực như vậy, đoán chừng bọn họ chỉ muốn xem thử thực lực của người mới đang được thổi phồng trên mạng mà thôi, cho nên đấu được một hiệp liền kêu dừng anh cũng hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.
 
Anh tiện tay ném quả bóng cho cán bộ thể thao, phía sau bỗng dưng truyền đến một giọng nam.
 
“Này ——”, đồng thời bả vai bị người nọ vỗ một cái, Cố Quyết quay đầu lại, thấy nam sinh kia cười lớn “Anh bạn, đánh rất tuyệt!”
 
Cố Quyết nhận ra người này là thành viên chủ lực của đội kia, hình như tên là Lưu gì đó.
Thực lực của khoa bọn họ khá tốt, tốt là bởi vì mấy người túm lại bao vây một người, độ ăn ý rất cao, nhưng những điều này hoàn toàn không đủ đẹp để mang ra thi đấu bóng rổ tại đại hội thể thao.
 
Tuy nhiên với trình độ ở một trường đại học có điểm đầu vào cao như đại học C, mà bản thân lại không thuộc khoa thể dục, mặc kệ là kỹ thuật hay thể lực đều rất đáng khâm phục.
 
Cố Quyết nhìn cậu ta một cái, ăn ngay nói thật “Cậu cũng đánh rất tốt.”
 
“……” Không biết vì sao cậu ta cảm thấy lời khen này có chút gượng ép.

“Người anh em, tôi tới là muốn hỏi chuyện này ……” Nam sinh nọ dừng một chút, duỗi tay chỉ về phía ngoài sân bóng, giọng điệu đột nhiên có chút ngượng ngùng “Cô gái bên kia …… Là bạn gái cậu sao?”
 
Vào thời điểm này, người chung quanh thực sự không tính là nhiều, việc lén lút luyện tập như vậy lại càng ít người biết. Cố Quyết dừng một chút, không cần nhìn theo phương hướng cậu ta chỉ anh cũng biết người cậu ta nhắc tới là ai.
 
Lý do một nam sinh nói ra lời này, đơn giản chỉ vì để ý.
 
Anh suy nghĩ, rốt cuộc lần đầu tiên gặp mặt mình cũng không nên nặng lời với người ta, anh tính toán uyển chuyển “Còn chưa phải, nhưng……”
 
Lời còn chưa nói xong đã bị người nọ tùy tiện ngắt lời: “Không phải sao? Thật tốt quá, tôi còn đang suy nghĩ, nếu đó là bạn gái của cậu tôi sẽ hoàn toàn không có đất diễn nha!”
 
Cố Quyết: “……?”

Dường như nam sinh này không hề biết nhìn mặt đoán ý, tốc độ nói chuyện vừa nhanh vừa cực kì vui vẻ nói: “Này, giúp tôi một chút, tôi vừa viết phương thức liên hệ, cậu giúp tôi đưa cho cô ấy được không? Tôi sợ tôi trực tiếp đưa cô ấy sẽ không lấy……” Nam sinh nọ tỏ vẻ vô cùng quen thuộc mà vỗ vai Cố Quyết “Cảm ơn người anh em!” Rồi sau đó vừa lau mồ hôi vừa xoay người chạy đi.
 
“………” Cố Quyết đứng tại chỗ, trong nháy mắt không hiểu sao tâm tình như bị tụt xuống đáy cốc.
 
Đối với người trong phút chốc vừa có một chút hảo cảm liền biến thành số âm.
 
Anh cứ đứng như vậy, nhìn tờ giấy mỏng trong tay một hồi lâu: “………”
 
Mẹ nó, ai là người anh em của cậu.

Vừa rồi Nguyễn An An bị sắc đẹp làm u mê tâm trí, ngay cả túi xách cũng quên mang theo. Hai người tạm biệt các thành viên khác trong đội, về phòng học trước, sau đó Nguyễn An An lại tranh thủ đi WC.
 
Hiện tại trong đầu Cố Quyết đều là tờ giấy kia.
 
Anh lấy tờ giấy từ trong túi và mở ra ——
 
[ Xin chào bạn học, tôi là Lưu Khoa học năm 3 khoa Mậu Dịch Quốc Tế, số điện thoại là……]
 
Càng xem càng tức giận.
 
Sao lại có người tự viết thư tiến cử mình như vậy chứ?
 
Đoán chừng con kiến bò từ trong nước ra ngoài cũng viết đẹp hơn cậu ta.
 
Cố Quyết uống ngụm nước, trong lòng vẫn phiền muộn như cũ.
 
Anh nghĩ nghĩ rồi cầm ly nước trong tay, cực kỳ “không cẩn thận” run cổ tay cho nước sánh ra ngoài, nháy mắt liền khiến tờ giấy ướt nhẹp.
 
Ngại không đủ, anh lại dùng ngón tay sờ soạng vài cái, mãi cho đến khi bảo đảm chữ viết hoàn toàn bị nhòe, một chút cũng không nhìn ra mới từ bỏ.

Sau khi Nguyễn An An từ WC trở về, cô liếc mắt nhìn về phía Cố Quyết, anh đang nhìn chằm chằm thứ gì đó trên bàn, biểu cảm trên sườn mặt có vẻ không đúng lắm, trầm tĩnh lạnh lùng.
 
Nhưng cho dù là mặt lạnh cũng không chậm trễ việc thưởng thức mỹ mạo của người này, Nguyễn An An chạy chậm đến gần, đưa mắt nhìn thứ trên mặt bàn……
 
Hình như là một tờ giấy?
 
Cố Quyết nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi sau đó lấy tờ giấy kia, đưa cho cô “Vừa rồi một người trong đội bóng rổ của lớp bên cạnh nhờ tôi đưa cho cậu.”
 
“A? Cho tôi?” Nguyễn An An sửng sốt.
 
“Nhưng tôi có quen biết ai đâu……”
 
Tuy nhiên cô vẫn tiếp nhận tới tờ giấy ướt dầm dề kia, lăn qua lộn lại nhìn vài lần thấy cái gì cũng không rõ.
 
Nguyễn An An buồn bực: “Nhưng trên này viết cái gì? Chữ viết đều nhòe……”
 
“Ai biết,” Cố Quyết mặt không biểu cảm nói “Khả năng là tay cậu ta ra quá nhiều mồ hôi đó.”
 
“……”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui