Chương mười hai
VẦN TRONG NGÀY KHAI GIẢNG
THỨ HAI, 28 THÁNG 8, 4 GIỜ CHIỀU
Trên đường từ trường về nhà hôm nay, Jason và Becca hầu như không mở miệng nói chuyện tiếng n
Mình đã nghĩ chắc tại mình bắt họ chờ hơi lâu ngoài bãi đỗ xe. Cũng tại suốt dọc hành lang trên đường ra về mọi người không ngừng chặn mình lại và xin đăng kí vào cuộc đấu giá tài năng. Mình giờ đã có hơn 100 tình nguyện viên rồi. còn nhiều hơn so với dự tính ban đầu. Chỉ lao khó mà đấu giá hết được chỉ trong một tối.
Jason và Becca không muốn tham gia. Mặc dù mình đã chỉ ra những thứ họ có thể làm để thương mại hóa.
“Jason, cậu có thể dạy người ta chơi golf mà. Ai chẳng thích môn thể thao đó” – mình nói – “hoặc cậu có thể làm hướng dẫn viên cho mọi người tới thăm quan đài thiên văn. Còn Becca, cậu có thể tổ chức các buổi dạy khéo tay hay làm tại nhà riêng”.
Nhưng Jason thẳng thừng từ chối không muốn tham gia bất cứ hoạt động nào có thể mang lại lợi ích cho Mark Finley. Becca cũng giãy nảy lên: “Không được đâu. Mình nào có khéo tay đến vậy. hơn nữa mình nghĩ bố mẹ sẽ không cho phép mình làm chuyện đó. Ý mình là bị đem ra đấu giá.”
“Có ai đấu giá cậu đâu?” – mình vẫn cố thuyết phục – “Họ đấu giá tài năng của cậu cơ mà”
Nhưng cậu ấy chỉ lắc đấu quầy quậy không chịu.
Mình hoàn toàn có thể hiểu được lý do của Becca, người mà ngoài Jason và mình ra thì hầu như không nói chuyện hoặc tiếp xúc với ai. Nhưng Jason vốn dĩ là người khá xởi lởi (hay nói đúng hơn vừa thân thiện vừa khó gần).
Mình không có dịp mè nheo thêm với Jason lúc ở trên xe. Nhưng thật may, vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của bà Kitty thông báo váy của mình và Catie đã xong – cùng với bộ tux của Pete và Robie – có thể tới thử lần cuố
“Bọn cháu sẽ qua ngay” – mình vội lao xuống nhà gọi Catie, đang hí hoáy làm bài tập (ở cái quận Greene này, phải đến lớp 4 học sinh mới bắt đầu có bài tập về nhà). Catie rối rít sửa soạn đi thử váy, trong khi Pete và Robbie uể oải không muốn đi vì còn đang mải xem MTV2 trong phòng khách, sau khi mò ra được mật khẩu.
Sau khi bật hoạt hình cho Sara xem để nó không khóc đòi đi theo (cũng là để bó mẹ không phát hiện ra vụ mật khẩu đã bị lộ), bọn mình nhoáng nhoàng chạy ra xin phép bố rồi băng qua sân, chui tọt vào nhà Jason.
Xưa nay mình chưa bao giờ nghĩ mình là một đứa có gu thời trang sành điệu. ngoài đôi tất cao tới bắp đùi sang nay (ngay khi về tới nhà mình đã lột ra không thương tiếc) thì mình không ăn diện cho lắm.
Nhưng phải công nhận bộ váy cho phù dâu và người rắc hoa mà bà Kitty chọn cho bọn mình quả thực rất đặc biệt. Đó là một chiếc váy sa tanh mềm mại màu hồng, không tay – không điệu quá lố - được phủ bên ngoài bằng lớp voan hồng nhạt hơn một chút, đính pha lê sáng lấp lánh… nhưng không rẻ tiền như váy của công chúa Barbie. Sau đám cưới mình vẫn có thể bỏ lớp voan ra và diện cái váy đó đi dự prom (nếu được mời).
Ông ngoại chính là nhà tài trợ của những chiếc váy này. Nếu là mẹ, chắc là bọn mình sẽ phải mặc mấy cái váy đại hạ giá ngoài chợ chứ đâu được thiết kế và tạo kiểu riêng cho từng người như thế này. Nghe nói bà Kitty đã thuê cả người thiết kế váy và thợ may chuyên nghiệp cho đám cưới lần này.
“Chào các cháu” – bà Kitty mừng rỡ reo lên khi thấy 4 cái đầu ló vào từ cửa bếp thường chỉ có người nhà Hollebach dùng. Đây là một trong những ngôi nhà cổ nhất trong vùng, được xây dựng theo kiểu trang trại thời Victoria (mặc dù phần trang trại đã bị cắt bán từ lâu, để xây dựng thêm những dãy nhà mới, như nhà mình chẳng hạn) với lối vào được làm hoàn toànằng gỗ hầu như không được nhà Hollebach sử dụng. Trong nhà có phòng đựng cốc chén và phòng cho quản gia (cái phòng áp mái mà Jason mới chuyển lên chứ đâu). Ở dưới gầm bàn ăn trước đây còn có nút bấm để gọi người giúp việc trong bếp, nhưng đã bị mẹ của Jason tháo ra vì bọn mình bấm nghịch quá nhiều, hồi còn bé.
“Mấy đứa có muốn uống nước chanh không?” – bà chúm chím hỏi.
Đây cũng là một trong nhiều lý do mình luôn thích sang nhà Jason chơi. Một phần vì đây là ngôi nhà duy nhất trong thành phố có lắp điều hòa tổng nên dù ở trong phòng hay ngoài hành lang thì cũng vẫn mát.
Thứ 2, mẹ cậu ấy luôn chuẩn bị sẵn nước chanh hoặc nước cam tươi cho mọi người. Ở nhà mình, thứ đồ uống duy nhất có thể uống, ngoài sữa tươi, là nước lọc. Từ vòi. Bố nói nhà mình không có tiền mua nước ép trái cây, dù là loại bột pha, bởi vì quá đắt (ngoài ra, cứ khi nào chẳng may có 1 hộp trong tủ lạnh là y như rằng mình Pete sẽ uống cạn. Bố cũng không ủng hộ nước sô-đa hay nước Kool-Aid bởi vì “đường nhiều không tốt cho sức khỏe”.
Jason có thể ăn bao nhiêu đường tùy thích. Và kết quả là cậu ấy chẳng bao giờ thích ăn đường cả.
Bọn mình làm một hơi hết gần 2 galong nước chanh (một mình Pete chơi nguyên một chai rồi). sau đó mới theo bà Kitty lên gác thử đồ.
Váy áo đứa nào cũng đẹp kinh khủng!!!
“Wow!” –bà Kitty trầm trồ khi nhìn thấy Catie và mình từ trong phòng cú của Jason bước ra (căn phòng này giờ đã được biến thành phòng may đồ, với giấy dán tường là những tấm poster xe đua cũ còn sót lại của Jason) – “Nhìn hai đứa kìa! Như hai công chúa vậy!”
Catie sung sướng ngắm mình trong gương: “Bà thấy thế ạ
“Tất nhiên rồi” – bà gật đầu. Trong khi cô Lee , thợ may của bà, đứng từ xa ngắm nghía 2 đứa mình một lúc lâu, sau đó tiến tới sửa phần váy dưới nách mình: “Cần phải bóp vào một chút ở đây”.
“Ừm, một chút thôi” – bà Kitty gật gù tán đồng.
Ở bên cạnh, Pete đang ngọ nguậy khó chịu với cái nơ ở cổ - cũng có màu hồng như màu váy của mình. Phần ngực mình phải sửa lại đúng thôi bởi vì hôm đi lấy số đo mình vẫn chưa mặc bra cỡ chuẩn nên ngực không được gọn cho lắm. Giờ khi người mình đã chuẩn còn váy thì không.
“Pete, có thôi đi không” – mình cúi xuống lừ mắt nhìn Pete ròi quay sang lo lắng hỏi cô Lee – “Có kịp sửa không ạ?”
“Ồ, tất nhiên rồi. Chỉ một loàng là xong” – cô Lee trấn an mình. Sau đó quay sang nói với Catie: “Váy của cháu vừa in rồi. có thể cởi ra được rồi. Cả hai cháu nữa, Pete, Robbie”.
Hai thằng nhóc chỉ chờ có thế, vội vàng thay quần áo trước cả khi chạm chân vào phòng tắm (phòng thay đồ tạm hôm nay của con trai).
Catie thì ngược lại, không hề muốn cởi chiếc váy đẹp kia ra chút nào.
“Thế váy CỦA BÀ trông thế nào ạ, bà Hollebach?” – con bé quay sang hỏi bà nội của Jason.
“Cứ gọi bà Kitty là được, cháu yêu” – bà cười vang. Bà cừ nhiều lần nhắc bọn mình gọi bà bằng tên bởi vì dù sao cũng sắp thành người một nhà. Nhưng bọn nhóc nhà mình vẫn hay quên.
“Không đẹp bằng váy của hai cháu” – bà nói – “Nhưng hy vọng ông Emile sẽ thích”.
“Chắc chắn rồi ạ” – Catie nhanh nhảu nói – “Bà mặc gì ô chẳng thích”.
Cả bà Kitty và cô Lee bật cười trước sự thật thà của con bé.
“Cháu NGHE THẤY anh Jason nói thế mà” – Catie thanh minh
“Mà nói tới Jason mới nhớ” – bà Kitty hỏi – “Thằng bé đâu rồi nhỉ? Nó cũng cần phải thử đồ xem có vừa không”
“Cháu đây” – Jason thình lình ngó mặt vào, mồm vẫn còn ngậm thìa, tay ôm bát ngũ cốc to sụ, món ăn nhẹ mỗi khi tan học về của cậu ấy. Với cái bát to như vậy có lẽ cậu ấy phải dốc cả hộp Cheerio mật ong hạnh nhận cùng một galong sữa tươi mất.
“Ôi trời, Jason” – bà thôt lên khi nhìn thấy bát ngũ cốc trên tay cậu ý – “Mẹ cháu sẽ nói sao khi cháu bỏ ăn tối hả?”
“Đến bữa tối cháu sẽ đói ngay thôi” – Jason nhún vai.
Bà Kitty cũng giống Jason ở đôi mắt xanh biếc và dáng người mảnh khảnh như Jason, nhưng lại không có được chiều cao và mái tóc đen dài như cậu. Tóc bà ngắn và trắng giống như tóc ông, tạo thành một cặp đôi cực kì dễ thương. Chỉ có mẹ là nghĩ ngược lại.
Được ăn thỏa thích mà không sợ bị lên cân thật sung sướng, phải không Stephanie?” – bà nháy mắt với mình.
Cô Lee chỉ cho Jason vào phòng tắm để thay đồ. Khi cậu ấy từ trong bước ra, lẽo đẽo theo bởi Pete và Robbietrong bộ đồ quần áo ở nhà, mồm vẫn nhồm nhoàm nhai ngũ cốc.
Mặc dù vẫn đang giận Jason vì tội đối xử rất không ra gì với mình hồi trưa ở trường nhưng mình vẫn không khỏi sốc khi nhìn thấy Jason trong bộ tux. Tuyệt vời ông mặt giời! Đến James Bond cũng mất điện (nếu James Bond cũng đi ăn ngũ cốc trong bát đựng sa lát thế này
“Anh” – Pete ngước mắt lên nhìn Jason đầy hâm mộ. Từ xưa tới nay thằng nhóc luôn lấy Jason làm thần tượng, bởi cậu ấy cao (> 1m80) lại vừa có xe riêng – “dòng xe mới của BMW đỉnh quá nhỉ”.
“Ờ” – Jason vẫn miệt mài nhai.
“Thế còn bố mẹ cháu thì sao, Stephanie?” – bà Kitty vô tư hỏi – “Thứ bảy này họ có đến được không?”
“Cháu e là không” – mình cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngẩng lên nhìn bà. Cách xử sự của bố mẹ - mà phần lớn là của mẹ, bởi bố chỉ là làm theo những gì mẹ nói thôi – làm mình thấy ái ngại với nhà Hollebach quá đi. Đám cưới cảu ông ngoại đáng lý ra phải quan trọng hơn gấp nghìn lần mấy cái siêu thị kia chứ. Sao mẹ không chịu hiểu nhỉ.
“Ồ vậy à” – bà Kitty thở dài, mặc dù nụ cười của bà vẫn sáng như đôi mắt xanh biếc kia – “Cũng chưa biết được. Vẫn còn thời gian mà. Bà sẽ vẫn giữ chỗ cho họ, phòng trường hợp họ đổi ý. Jason, cháu yêu, cháu sẽ cắt tóc trước lễ cưới chứ? Hay cháu định để tóc lòa xòa trước mắt thế hả?”
“Cháu nghĩ sẽ cứ để thế này” – Jason bướng bỉnh nói, lấy tay cào cào gạt mái sang một bên trông không khác nào con chó chăn cừu của nhà Snyder. Pete và Robbie thấy cảnh đó cũng phải ôm bụng cười.
“Ôi trời, Jason!” – bà ngao ngán thở dài. Nhưng có thể thấy rất rõ là bà rất yêu sự dí dỏm đó của cậu cháu cưng.
Và chỉ một giây sau đã thấy Robbie đang chạy theo tóm đuôi của Mr. Đỏm Dáng, con mèo tinh quái nhà Jason, trong khi Catie đang ra sức giằng lại.
“Catie, đừng có giằng co Mr. Đỏm Dáng với em trong chiếc váy đó” – mình gào lên. Ngay lập tức, bà Kitty và cô Lee chia nhau hành động rất nhanh: c Lee chạy ra túm lấy Catie kéo ra khỏi con mèo đen tuyền giống Ba Tư kia, còn bà Kitty thì tìm cách đánh lạc hướng Robbie – và Pete – bằng cách rủ hai đứa xuống nhà ăn kem.
Không còn ai trong phòng, ngoài mình và Jason đang đứng giương mắt nhìn nhau, ngượng ngùng không biết nói gì.
Thật là lạ, bởi vì trước giờ giữa hai đứa mình KHÔNG HỀ có chuyện ngượng ngùng hay e dè gì hết. Bọn mình không lúc nào hết chuyện để kể cho nhau nghe, giống như một cuộc chạy đua xem đứa nào kể được nhiều chuyện hơn trước khi bị đứa kia cắt ngang.
Vậy mà bây giờ chẳng có gì nói ngoài… sự yên lặng.
Mình cũng không nghĩ lý do là vì bộ tux Jason đang mặc trên người. Liệu hai đứa không còn nói chuyện được với nhau nữa có phải là vì Cuốn Sách?
Mình không biết tại sao Jason không thể vui mừng cho mình vì cuối cùng mình cũng đã khiến cho mọi người nghĩ khác về mình, xóa bỏ hình ảnh đứa con gái làm đổ ly anh đào đỏ choét lên cái váy D&G của Lauren Moffat. Đâu phải mình tính chuyện quên đi cậu ấy và Becca sau khi đã trở nên nổi tiếng. Mình thậm chí còn lên cả kế hoạch sẽ dắt hai người đó đi theo cùng trong các buổi tiệc tùng, nếu được mời.
Và cậu ấy còn giận về chuyện gì mới được cơ chứ?
Jason là người mở miệng trước, một cách bực tức: “Cậu có thấy cậu ta làm chuyện đó không?”
“Ai cơ?” – mình ú ớ.
“Bạn của cậu, Becca chứ ai nữa” – vừa nói Jason vừa đá cao chân lên chỉ vào đôi giày Converse, cái mà Becca đã tỉ mẩn trang trí suốt buổi sáng nay trong hội trường.
“Lại còn ở ngay phía trên nữa chứ cậu ý hét lên – “Cậu ta vẽ chi chít ngay phía trên đây này!”
“thế thì sao?” – mình chưng hửng hỏi lại. Thật không thể tin được, Jason lại đi cáu giận chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy – “Mồm cậu bị đau à? Sao không bảo Becca đừng vẽ nữa?”
“Mình không muốn làm tổn thương cậu ý” – Jason nói – “Cậu biết Becca nhạy cảm đến thế nào mà”.
“Cậu không thể” – mình giơ tay lên – “đổ lỗi chuyện này lên mình được”.
“Sao không? Dù gì đó là bạn cậu mà”.
“Cậu ấy cũng là bạn cậu” – mình nhắc lại – “Nếu không, tại sao trưa nay cậu lại chở cậu ấy tới quán Pizza Hurt ăn trưa?”
“Cậu tưởng mình sướng lắm hả. mình nói cho cậu biết, Becca có cái gì đó rất lạ” – Jason nghiêm mặt lại nói – “Thậm chí còn hơn cả lạ…”
Đột nhiên cậu ấy im bặt, không nói thêm gì nữa.
“Nói tiếp đi” – mình giục.
“Không” – Jason lắc đầu – “Không có gì. Nghe này, mình phải…”
“Chuyện gì?” – đột nhiên mình thấy nóng hết cả mặt. Không lẽ vì cái váy? Nhưng điều hòa tổng vẫn đang chạy vù vù cơ mà – “Nói đi. Cậu có vấn đề gì đó còn lạ hơn cả mình, đúng không? Có phải đấy là điều cậu muốn nói không?”
“Ừm…” – Jason loay hoay tìm cách cởi thắt lưng mà không phỉ bỏ bát ngũ cốc xuống – “Là cậu nói. Không phải mình. Nhưng nếu cậu đã nói như vậy thì ừ, đúng là thế đấy. Cậu bị làm sao thế? Chuyện xảy ra hôm nay là sao? Mình tưởng cậu ghét mấy cái việc làm vô bổ đó cơ mà?
“Nào… Để mình làm cho” – không thể đứng yên nhìn cậu ấy lóng ngóng với cái thắt lưng thêm 1 giây nào nữa, mình tiến lại gần Jason và tháo giùm cái móc. – “Mình không hiểu tại sao cậu lại phản đối việc mình muốn thử thể hiện một chút tinh thần trường học với mọi người. Ý mình là không phải ai cũng muốn là người bị xã hội chối bỏ”.
“Mình tưởng cậu thích như thế?” – Jason ngạc nhiên thấy rõ khi nghe mình nói như vậy. Cậu ấy lặp lại động tác lắc lắc túi đường hôm trước của mình – “Vụ tạo tuyết mừng giáng sinh! Cậu quên rồi sao? Bọn mình đã rất vui khi là phần tử bị xã hội chối bỏ đấy thôi”
“Đành là vậy…” – mình nói bằng cái giọng từ tốn nhất có thể. Mình đang áp dụng phương pháp đồng cảm, bởi mình không muốn làm tổn thương Jason – “Chỉ là… Mình cảm thấy mệt mỏi khi bị mọi người coi là Steph, cậu hiểu không?”
“Nhưng đó là TÊN cậu mà?” – Jason nhắc nhỏ.
“Mình biết. Nhưng mình đã chán ngấy làm Steph rồi. Mình muốn là một ai đó khác. Cũng không phải là…” – mình vội nói – “Đầu Điên, chuyên gia đầu têu các trò nghịch ngợm. Mình muốn là Steph Landry… nhưng là một Steph Landry khác. Một Steph Landry…” – mình không dám nhìn vào mắt Jason – “nổi tiếng, được nhiều người yêu mến”.
“Nổi tiếng ư?” – Jason lặp đi lặp lại như đang đọc tiếng Pháp hay một thứ tiếng nước ngoài nào đó – “NỔI TIẾNG Ư?”
Nhưng trước khi cậu ấy kịp nói thêm, cô Lee chạy vào hổn hển nói: “Stephanie, liệu cháu có thể thuyết phục em gái cháu cới chiếc váy đó ra được không? Con bé hình như muốn mặc cho tới hôm đám cưới luôn.”
“Được ạ” – mình đưa cái thắt lưng cho Jason – “Mình nói chuyện sau nhé, Jase
“Ờ” - vẻ mặt của cậu ấy vừa có chút bổi rối vừa có chút gì đó… biết nói sao nhỉ… tổn thương – “Sao cũng được”.
Có điều, cậu ấy cảm thấy tổn thương vì điều gì mới được cơ chứ? Cậu ấy đâu phải là nhười bị Lauren Moffat và đám bạn chặn không cho đi tè suốt 2 ngày trời hồi tham gia hướng đạo sinh. Cậu ấy cũng đâu phải là người bị cả đám con gái trong lớp thể dục vào hùa với nhau ném bóng vào người. Đâu có ai nói: “Đừng có mà Jason như thế” hay “Đúng là đồ Jason”…
Mọi thứ luôn tốt đẹp và hoàn hảo với Jason nên cậu ấy không thể hiểu nổi tiếng là như thế nào. Chính cậu ấy TỰ CHỌN là kẻ lập dị đó chứ. Với thân hình và khuôn mặt đẹp như thế, bố mẹ cà nhà cửa khang trang khá giả như vậy, cậu ấy ĐU CẦN phải làm kẻ lập dị. Cậu ấy hoàn toàn có thể nổi tiếng ngang ngửa Mark Finley nếu muốn.
Chỉ là Jason không hề muốn.
Điều mà mình không bao giờ có thể hiểu.
**************************
Các cô gái nổi tiếng…
Không bao giờ:
* Khoe khoang vẻ bề ngoài, tài năng và tài sản của mình.
* Để cho bọn con trai đùa giỡn.
* Buôn chuyện hay nói xấu người khác
* Trêu chọc hay móc mỉa những cô gái khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...