Chương hai mươi bẩy
VẪN TRONG NGÀY THỨ NĂM CỦA SỰ NỔI TIẾNG
THỨ SÁU, 1 THÁNG 9. 2 GIỜ CHIỀU
Chuyện đó xảy ra lúc bọn mình ra khỏi thư viện. Không hẳn là “bọn mình”, bởi vì Jason và mình không hề cùng nhau rời khỏi thư viện. Cậu ý sải bước đi trước.
Nhưng khi thấy người đang đứng đợi mình ngoài cửa thư viện liền đi chậm lại để xem màn kịch sắp xảy ra.
Quả là người bạn tốt!
Bởi vì cô ta không chỉ đi một mình. Cả hội luôn! Lauren. Mark. Todd. Darlene. Bebe. Tất cả, trừ Alyssa Krueger.
À, cũng không hẳn. Cách đó không xa,cô nàng đang giả vờ lúi húi lấy nước vào chai nhưng thực chất là muốn xem chuyện gì xảy ra.
“Cậu ta đây ròi”- Lauren reo lên ngay khi mình bước ra khỏi thư viện- “Ôi chúa ơi, Steph! Bọn mình đang đi tìm cậu khắp nơi”.
“Đúng vậy, sao cậu không xuống căn tin ăn trưa nay?”- trông Darlene có vẻ thực sự lo lắng.
“Ờ, mình cần ôn lại ít bài. Lát có bài kiểm tra Sinh”- mình nói dối.
“Khổ thân cậu”- Darlene nói đầy cảm thông.
Lauren giơ tờ báo Bloomville Gazette của ngày thứ Tư lên hất hàm hỏi mình: “Người đàn ông này là ông của cậu đúng không?”.
Tay cô nàng chỉ vào tấm ảnh ông đang giơ rộn tay cười rạng rỡ trong đài thiên văn. Không thể tin nổi là Lauren lại lôi chuyện này ra để trả đũa mình.
“Ờ đúng”.
“Ông ấy sở hữu cái đài thiên văn này?”- nó nói tiếp tục lật sang trang khác có tấm ảnh chụp đài thiên văn từ bên ngoài.
“Ừm, ông xây dựng ra nó và sẽ đem tặng cho thành phố…”
“Nhưng vẫn chưa xong đúng không?Vì đã thấy mở cửa đón khách tham quan đâu”.
“Tuần tới mới…”
“Nghĩa là trong đó không có gì?”
Thật không hiểu muốn làm gì đây. Cứ cho là mình ngu đi nhưng rõ ràng nó hỏi toàn những câu chuyện chẳng liên quan.
“Ừ, trong đó giờ chỉ có công nhân…”
“Vào ban ngày”
“Đúng…”
“Nhưng ban đêm thì bỏ không”
“Ờ. Thì sao…?”
“Anh thấy chưa?”- Lauren đắc thắng nhình anh Mark- “Em đã nói rồi mà. Nơi đó hoàn hảo nhất!”.
“Hoàn hảo cho chuyện gì?”- mình bối rối hỏi.
“Cho bữa tiệc của Todd tối nay”- Lauren nói- “Thường cậu ấy hay tổ chức ở bên hồ nhưng ngày hôm nay sẽ mưa cho đến hết đêm. Todd định hủy bỏ bữa tiệc đó nhưng mình chợt nhớ ra ông ngoại cậu sở hữu cái đài quan sát này. Lại còn chưa khánh thành. Mình nghĩ cậu có thể giúp bọn mình tổ chức tiệc ở trong đó”.
“Cậu có thể đúng không?”- Todd hí hửng nói- “Mình biết họ sẽ khóa cửa sau khi ra về nhưng cậu hẳn phải biết mật mã hay chìa khóa mở cửa chứ?”
“Ừ , đúng là mình có thể nhưng…”
“Thấy chưa? Em nói với anh rồi mà! Steph cậu đúng là số 1”!
“Nhưng…”- mình không thể!Mình không thể làm chuyện đó! “Sẽ có khoảng bao nhiêu người?”
“Tầm 100 hoặc hơn. Nhưng cậu phải hiểu đây là bữa tiệc chỉ dành cho VIP. Bọn mình sẽ cắt cử người đứng ngoài cửa đề phòng cảnh sát hay mấy người thợ. Ngày hôm nay sẽ mưa cả đêm, chắc cũng ít người qua lại ngoài phố.Mình xin hứa sẽ không ai biết là bọn mình đã tới đây.Chỉ cần cậu mở cửa cho bọn mình lúc 10 gilà được. Rất đơn giản!”
Mình nghĩ đến những bức tường trắng tinh không tì vết, cùng cái sàn nhà bóng lộn trong đài thiên văn.Rồi cả cái kính viễn vọng khổng lồ ở giữa phòng.
Tiếp đó là hình ảnh hàng chục thanh thiếu niên tiệc tùng nhảy nhót trong đó như những gì mình được xem trên TV (bởi vì mình đã bao giờ được mời đâu).
“Mình không nghĩ đó là…”- mình ngập ngừng nói.
“Aw, đi mà Steph”- anh Mark lại dùng đôi mắt quyến rũ kia cúi nhìn mình- “Bọn anh sẽ cẩn thận mà. Em sẽ không bị bắt quả tang đâu. Cho dù nếu chuyện đó có xảy ra anh cũng sẽ đứng ra nhận hết trách nhiệm về mình. Anh thề đấy”.
Mình cứ như bị ánh mắt đó thôi miên vậy, bởi ngau khi ấy mình nghe thấy bản thân thì thầm : “OK”.
“Yeah!!!”- Todd nhảy cẫng lên ôm chầm lấy anh Mark. Lauren thì hài lòng thấy rõ.
“Vậy, nghĩa là buổi tiệc tối nay sẽ vẫn tiến hành như dự định, đúng không?”- Darlene hỏi lại.
“Chính xác, em yêu”- Todd giơ tay ra tính ôm lấy eo Darlene nhưng cậu ấy đã tráng ra kịp- “Vậy là có thể diện quả quần da mới mua rồi, he he”.
“Cậu tuyệt lắm”- Lauren quay sang nói với mình- “Mình biết bọn mình có thể trông cậy vào cậu mà, Steph”.
Hồi chuông thứ hai báo hiệu kết thúc giờ ăn trưa vang lên.Mọi người lũ lượt rời khỏi thư viện.
Trừ Jason- người tiến tới sát mặt mình nói: “Mình biết bọn mình có thể trông cậy vào cậu mà, Steph” bằng một giọng khác hẳn.
Sau đó quay lưng bỏ đi.
*******************************************
NGƯỜI NỔI TIẾNG LUÔN BIẾT CÁCH GIÀNH PHẦN THẮNG
Cách đơn giản nhất để giành phần thắng trong các cuộc tranh luận chính là ngay từ đầu đừng để nó xảy ra…bằng cách tôn trọng ý kiến của người khác, ngay cả khi bạn nghĩ là họ sai. Đừng bao giờ nói câu: “Cậu sai rồi” ( Và nếu bạn sai hãy lập tức thừa nhận điều đó!)
Tốt nhất là để cho người khác đảm nhiệm phần nói. Hãy để họ nghĩ rằng ý tưởng của bạn thực ra là của họ.
Người đàm phán giỏi luôn cố ganứg đứng ở góc độ của ngừơi khác để nói chuyện và thể hiện sự đồng cảm với ý kiến quan điểm và mong muốn của người đó.
Chương hai mươi tám
VẪN TRONG NGÀY THỨ TƯ CỦA SỰ NỔI TIẾNG
THỨ SÁU, 1 THÁNG 9, 4 GIỜ CHIỀU
Không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra
Mình không biết làm sao bây giờ?
Mình KHÔNG THỂ để họ vào đó được. Mở tiệc trong đài thiên văn của ông. Nhưng nếu không làm tất cả bọn họ sẽ ghét mình. Mọi thứ mình làm và lên kế hoạch bấy lâu nay cùng sự nổi tiếng mình mới có- tất cả sẽ biến mất. Trong nháy mắt! Mình sẽ lại quay trở về co
n nhỏ Stẹph Landry vô danh tiểu tốt của quận Greene.
mình cũng không thể phá hoại những gì ông đã dày công vất vả gây dựng nên.
Bởi vì mình dám chắc họ SẼ làm hỏng nó. Cho dù Todd có thề thốt thế nào đi nữa. Cái đài thiên văn đó đâu đâu cũng toàn thiết bị siêu dễ hỏng. Làm sao có thể để cả trăm đứa teen- chưa kể DJ- hát hò nhảy múa uỳnh uỳnh trên đài quan sát mà không làm hư hại đến các thiết bị mỏng manh dễ gãy.
Mình không thể để họ vào trong đó và phá hỏng món quà cưới đặc biệt mà ông dành cho bà Kitty.
Nhưng mặt khác lại không muốn bị mị người nói: “Đừng có mà Steph Landry như thế”. MÌNH PHẢI LÀM GÌ BY GIỜ?
Mẹ vừa hỏi: “Con bị làm sao thế? Cứ ngơ ngác từ lúc về tới giờ?”. Mình đang ở ngoài tiệm đợi anh Mark tới chụp hình quảnh cáo cho tiệm.
“Con có sao đâu. Mọi chuyện vẫn ổn mà”- mình chối vội.
Nhỡ Jason mach lẻo với mẹ chuyện này thì sao?
Sau khi tan học mình đã đứng đợi ở bãi đỗ xe để hỏi cậu ấy xem có định kể cho ai nghe không. Jason chạy vụt qua thật nhanh như thể muốn trốn ai đó. Không biết là ai nhưng hẳn không phải là mình rồi. Bởi khi nghe thấy mình gọi cậu ấy dừng lại ngay, quay ra nhìn và thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì?”- giọng Jason chẳng có tí gì gọi là thân thiện.
“Mình chỉ muốn biết thôi. Cậu có định nói ra không?”
“Nói với ai về cái gì mới được chứ?”.
“Cậu biết mà. Về vụ bữa tiệc tối nay. Cậu có định k đó với bố mẹ cậu hay bà Kitty không?”.
“Chẳng liên quan gì tới mình. Sao phải kể?”- Jason nhún vai- “Cậu quên là mình không được mời àh?”.
“Đành là vậy”- mình chẳng muốn thanh minh thực ra mình tính mời cậu ý đi cùng. Nhưng thôi, dù sao có mời Jasson cũng đời nào chịu đi- “Nhưng cậu có định ngăn cản không cho nó diễn ra không?”
“Nghe này, Steph”- Jasson nói- “Cả tuần qua hành động của cậu đã nói rõ mọi thứ rồi! Giờ cậu tự quyết định mọi thứ, không cần sự giúp đỡ hay bất cứ lời khuyên của ai. Không có mình cậu vẫn tốt! Tại sao mình phải xía vào chuyện của cậu?”.
Nghe Jason nói vậy mà nhẹ cả lòng.
“Vậy nghiã là cậu sẽ không kể với ai đúng không?”.
“Đúng vậy. Mình sẽ cố tin là cậu đang có quyết định đúng đắn. Bởi vì lúc nào cậu chẳng cho là mình đúng”.
“Nếu mình không cho họ tổ chức tiệc ở đó”- mình phân trần- “họ sẽ ghét mình”.
“Ờ, chính xác!”.
“Nhưng nếu mình để họ tổ chức tiệc, cậu sẽ ghét mình. Giả định bây giờ thì chưa.”
“Giả định là vậy”- Jason gật đầu- “Và giả định cậu quan tâm tới tình cảm của mình”.
“Mình có quan tâm tới cậu”- tự dưng tim mình lại đập bồm bộp vì cái câu ám chỉ của Jason.
Nhưng có vẻ như Jasom không kịp nghe thấy câu đó của mình bởi vì ngay lúc đó cậu ý nhìn thấy gì đó phía sau lưng mình nên đã cuống cuồng tạm biệt mình rồi chui vào con B nhấn ga chạy thẳng: “Bye”.
Khi mình quay lại thì đó chỉ là Becca và cậu bạn thân của Jason- Stuckey, đang từ trong trường bước ra.
“Cậu vừa nói chuyện với Jason à?”- Becca hỏi.
“Ờ”- mình gật đầu. Hẳn tối qua còn có chuyện gì đó mà mình không biết. Bởi có thể thấy rõ là Jason đang tìm mọi cách né Becca.
Nhưng tại sao? Sau khi Jason đã mua Becca và hôn cậu ấy?
Không muốn làm Becca đau lòng, mình nói dối hộ Jason: “Cậu ấy phải chạy đi làm mấy thứ. Cho đám cưới ngày mai”.
“À ra vậy. Stuckey cho mình đi nhờ về nhà. Cậu có muốn đi cùng không?”.
“Tốt quá”- mặc dù mình thật không muốn bị tra tấn bởi các câu chuyện về chiến thắng của đội bóng Idian Hoosiers tẹo nào. Nhưng còn hơn phải ngồi xe buýt.
Ngạc nhiên thay hoá ra Stuckey cũng biết nói về những chủ đề khác không liên quan gì đến bóng bánh. Ví dụ như: làm album (bệnh này chắc là do ở bên cạnh Becca nhiều quá), bữa tiệc tối nay tại đài thiên văn của ông ngoại.
“Cậu có biết họ sẽ tổ chức ở đó không, Steph?”- Stuckey tò mò hỏi- “Bởi vì mình không thể tin là cậu biết mà không ngăn chặn họ lại. Mình đã nghe kể nhiều về bữa tiệc thường niên này của Todd. Năm ngoái cậu ấy tổ chức ở nhà một người bạn có bố mẹ đang công tác ở Aruba và những tổn thất mà họ gây ra cho ngôi nhà lên đến khoảng 10.000 dollars. Có người đã làm cháy cả tấm thảm trong phòng khách. Bằng dầu hoả. Nghe nói bọn họ muốn dùng lửa để viết tên.”.
“Ôi Steph chẳng đời nào để cho họ làm điều đó với đài thiên văn của ông mình đâu”- Becca gạt phắt đi-“ Chắc anh nghe nhầm rồi, John”.
Lạ thật, mình không biết là Stuckey còn có TÊN cơ đấy. Chứ đừng nói là tên John.
Mà sao cũng được.
Phải mất một lúc mình mới nghĩ ra được cách để vừa không phải tổ chức bữa tiệc đó vừa giữ sự nổi tiếng của mình.
Có điều sẽ không hề đơn giản.
Nhưng mình nghĩ Cuốn Sách đã dạy cho mình nhiều điềuvà giờ đã đến lúc cần đem ra áp dụng.
Thành công hay không phụ thuộc rất nhiều vào Mark…
Nhưng không sao, Jason hoàn toàn sai khi nhận xét về anh ý.
Và anh Mark sẽ dẹp yên mọi chuyện. Mình biết thế mà.
************************************************** *****
MỘT NGƯỜI NỔI TIẾNG CÓ THỂ THAY ĐỔI SUY NGHĨ CỦA BẤT CỨ AI VỀ BẤT CỨ CHUYỆN GÌ.
Cách thức:
Bắt đầu bằng việc tung hê, ca ngợi người đó. Ai chẳng muốn nghe những điều tốt đẹp về mình.
Kể về những sai lầm của bản thân. Nhớ đề cập tới chuyện bạn biết không có ai là hoàn hảo, và bạn cũng không nằm ngoài quy luật đó. Khéo léo nhắc tới sai lầm của người đó.
Để cho họ có cơ hội giải thích/ thanh minh.
Ca ngợi người đó vì đã dũng thừa nhận sai lầm của bản thân và đưa ra một vài gợi ý giúp họ khắc phục và sửa sai. Phải làm sao để họ nghĩ rằng họ mới chính là người nghĩ ra các giải pháp đó.
Nói những lời động viên chân thành, để họ có cảm giác mọi lỗi lầm đều có thể dễ dàng sửa sai.
Khiến cho người khác hạnh phúc khi làm theo những gì bạn gợi ý.
Vấn đề đã được giải quyết.
Chương hai mươi chín
VẪN TRONG NGÀY THỨ NĂM CỦA SỰ NỔI TIẾNG
THỨ SÁU, 1 THÁNG 9, 8 GIỜ TỐI
Anh Mark có mặt ở cửa tiệm đúng 6 giờ chiều, như đã hứa. Trông anh ý bảnh bao như mọi ngày.
“Chào em”- anh Mark vừa chùi chân lên thảm vừa giơ tay vẫy mình- “Mọi chuyện thế nào?”.
“Tốt ạ. Mark, đây là mẹ em”- mình chỉ qua mẹ đang đứng ở góc phòng.
Mặc dù đang bị hai cái mắt cá chân hành
hạ (đến mức bố phải vào bếp thay mẹ nấu ăn tối nay) nhưng mẹ vẫn nhất quyết ra tiệm đợi anh Mark đến.
“Chào Mark. Rất vui được gặp cháu”- mẹ bước tới bắt tay anh- “Cảm ơn cháu rất nhiều vì đã đồng ý giúp chúng tôi. Cháu không biết điều này có ý nghĩa thế nào với Steph đâu. À, ý cô là với cô và cửa tiệm”.
Mark cười tươi cúi đầu chào mẹ. Không ngờ với bà bầu gần 40 tuổi- lại còn đang mang bầu 8 tháng đứa con thứ 6- mà khuôn mặt đẹp trai kia cũng có tác dụng đối với cô con gái 16 tuổi của bà.
“Dạ đó là hân hạnh của cháu mà cô. Cháu cũng rất vui được gặp cô”.
Lần đầu tiên trong đời thấy mẹ chủ động tự đi lấy ô và ra về, mà không can thiệp vào việc của mình.
“Thời tiết thế này sẽ không có nhiều khách đâu. Darren đang ở đằng sau ăn tối, nếu hai đứa cần gì thì cứ gọi”.
“Vâng ạ”- mình tiễn mẹ ra cửa và nghe thấy mẹ thì thầm vào tai- “Con nói đúng. Cậu ta dễ thương thật”.
Ơn chúa, anh Mark đang bận xem tờ Sports Illustrated nên không nghe thấy.
Mình vội đi lấy máy ảnh để khổng làm tốn nhiều thời gian của anh Mark: “Em định chụp bên ngoài. Nhưng mưa quá nên chắc mình phải chụp trong nhà thôi”.
“OK, tuỳ em.”
Mình chỉ cho anh Mark ngồi vào cái ghế da cũ ở góc phòng, tay cầm cúôn sách bìa cứng mới nhất của John Grisham.
“Ok rồi. Em muốn bức ảnh toát lên được thông điệp: Khi anh ấy không tập luyện với đội bóng ở Bloomville chuẩn bị chung kết giải vô địch Quốc gia, bạn có thể tìm thấy Mark Finley đang thư giãn ở tiệm sách Courthouse Square Books.”
Mark mỉm cười đầy khiêm tốn: “Đấy là nếu anh thực sự có tài đó. Ý anh là đưa Bloomville vào vòng chung kết”.
“Anh sẽ làm được mà”- mình động viên- “Hơi ngẩng cao mặt lên một chút. Đúng rồi, thế. Anh có thể làm được bất cứ điều gì nếu anh quyết tâm. Anh là kiểu người như vậy mà”.
“Anh cũng không chắc lắm”.
“Anh không biết mọi người nể phục anh thế nào đâu. Không chỉ trên sân cỏ mà còn ở nhiều lĩnh vực khác”.
“Thôi mà, em đừng tâng anh lên cao quá như thế”- anh Mark ôm mặt cười ngượng.
“Anh không phải ngượng. Anh cũng thừa biết mà. Giá em có thể bằng một phần của anh”.
“Đừng tự ti như thế. Em đã làm được những điều mà chưa ai ở Bloomville làm được, chỉ trong một đêm”.
“Ha, về khoản tiền bạc thì em khá rành”- mình vẫn càn mẫn bấm máy- “Nhưng em không có sức hấp dẫn với mọi người. Ví dụ với bạn gái anh chẳng hạn. anh có thể gác một chân lên thành ghế được không? Thế, đúng rồi, trông rất tự nhiên”.
“Lauren ư?”- anh Mark đột nhiên nghiêm mặt lại.
“Vâng. Lauren. Có thể anh không biết chuyện này, nhưng cậu ấy ghét em nhiều năm nay rồi”.
“Làm gì có chuyện đó.”- anh Mark mỉm cười trở lại- “Lauren ca ngợi em rất nhiều. Cô ấy còn kể cho anh nghe chuyện hai đứa em thường chơi búp bê Barbie với nhau khi còn bé mà”.
“Cậu ấy kể cho anh nghe chuyện đó sao?”- mình buông máy ảnh xuống- “Thế Lauren có nói gì về vụ Super Big Gulp không?”.
“Anh cũng có nghe về sự cố đó một hai lần”- Mark có vẻ không thoải mái lắm khi ngắc tới chuỵên này- “Nhưng mà lâu lắm rồi ấy. Anh biết Lauren- và mọi người- cực kỳ cảm động vì em đã đồng ý cho bọn anh tổ chức tiệc trong toà nhà của ông ngoại”.
“À, vâng…Mình chuyển ra chỗ quầy thu ngân đi, làm như anh đang đứng mua cái gì đó”
“OK”- Mark vui vẻ đứng dậy.
“Ừm, về chuyện bữa tiệc…”- mình lí nhí, không biết phải nói sao.
“Em thật tốt vì đã đồng ý cho bọn anh tổ chức tiệc trong đài thiên văn đó”- Mark chống một tay lên cằm tạo dáng. Có thể thấy rõ là Mark đã quá quen với việc tạo dáng trước máy chụp hình, bởi anh không có vẻ là lúng túng hay ngượng ngùng gì cả- “Em quả là đã cứu bọn anh một bàn thua trông thấy. Lần thứ hai”.
“Không có gì. Nhưng còn chuyện giữa em và Lauren…” “Chuyện gì với Lauren cơ?”
“Mối quan hệ giữa em và Lauren…”
“Anh đã nói với em rồi”- anh Mark ngửa cổ cười vang- “Không có gì đâu. Thật đấy. Nhất là từ phía Lauren. Cô ấy thích em, Steph. Em đã thấy cách Lauren đá Alyssa Kruger sau khi cô ta viết cho em lá thư đó. Nếu không quý em tại sao cô ấy lại cắt đứt cả quan hệ với bạn thân nhất?”.
Để ghi điểm trước mặt anh chứ sao- mình rất muốn gào lên như vậy vào mặt Mark, nhưng thay vào đó mình chỉ lầm bầm: “Chuyện không đơn giản như thế. Em chỉ lo là…”
“Khoan”- anh Mark chống một tay lên hông, một tay vẫn để trên quầy thu ngân- “Anh biết chuyện này là sao rồi”.
“Thật…ạ?”- mình ngạc nhiên.
“Ừ”.
Rồi bất ngờ anh ấy tiến tới nắm tay mình- cái tay không cầm máy ảnh- kéo vào lòng.
Mình thậm chí còn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho tới khi anh nâng cằm mình lên nhìn thẳng vàoắt mình, người chỉ cách mình có vài phân.
“Em đang lo lắng”- anh Mark thì thầm, làm cho tim mình gần như muốn ngừng đập- “là bọn anh sẽ phá hỏng đài thiên văn của ông em tối nay”.
“Ừm…” – ơn Chúa. Cuối cùng tự anh ý cũng nhận ra. Không cần mình phải nói –“Đúng thế. Và em hi vọng anh có thể nói với Lauren và mọi người hộ em. Để họ biết là em thực sự không thể…”
“Ôi, em thật dễ thương”.
“Ừm, cũng không hẳn”- không biết Mark có đang nói thật không nhỉ- “Vậy là anh sẽ…”
Nhưng trước khi mình kịp nói them lời nào, anh Mark cúi xuống và đặt môi lên môi mình.
Lần này là lên môi.
Mình không biết có nên hôn lại không. Mình quá ngạc nhiên, không biết phải làm gì. Trước giờ đã hôn ai bao giờ đâu. Làm sao biết phải hôn như thế nào. Nói chung là mình cứ đứng trơ một chỗ, để mặc cho anh Mark hôn mình, ý thức rất rõ vị ngọt của đôi môi anh và hơi ấm toả ra từ cơ thể anh.
Mark Finley đang hôn mình. Trong đầu mình không nghĩ được gì khác ngoài chuyện Mark Finley đang hôn mình.
Theo như những gì mình đọc được, khi hai người hôn nhau họ sẽ không ý thức được điều gì xung quanh ngoài cảm giác lâng lâng và thấy pháo hoa nổ tung toé trong đầu, hoặc nghe thấy tiếng chim hót véo von bên tai, giống như trong mấy bộ phim hoạt hình khi ai đó bị đánh vào đầu bằng chảo rán.
Vì thế mình nhắm mắt lại và cố gắng tập trung xem có thấy pháo hoa hay tiếng chim hót líu lo hay không.
Mark Finley đang hôn mình. MARK FINLEY HÔN MÌNH.
Sau một hồi, rút cuộc mình cũng nghe và nhìn thấy tất cả những thứ đó trong đầu.
Cuối cùng anh Mark cũng buông mình ra, mắt nhìn đau đáu vào mình thì thầm: “Chúa ơi, em đáng yêu quá. Có ai nói cho em biết em cực kì đáng yêu không?”.
Mình lắc đầu. Vẫn không thể thốt nên lời. Trong đầu vẫn văng vẳng câu Mark Finley đang hôn mình. Mark Finley nghĩ mình đáng yêu.
MARK FINLEY NGHĨ MÌNH ĐÁNG YÊU.
“Anh thì lại không nghĩ thế”- dùng ngón tay cái vuốt nhẹ môi mình- “Xin lỗi về chuyện vừa rồi”- Mình biết anh ý đang nói về nụ hôn- “Tại em đáng yêu quá, anh không cưỡng lại đựơc. Tha lỗi cho anh nhé?”
Tha lỗi cho anh ý ư? Vì đã hôn mình sao? Mình còn chưa quỳ gối cám ơn Mark vì đã hôn mình ý chứ. Mark Finley đã hôn mình. MARK FINLEY ĐÃ HÔN MÌNH.
“Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với đài thiên văn của ông em đâu, Steph. Đừng lo lắng quá”- anh ý vẫn tiếp tuc dung cái giọng ngọt ngào đó để thôi miên mình.
Mình lắc đầu. Tất nhiên mình sẽ không lo lắng gì hết. Bởi anh ý…anh ý là Mark Finley mà. MARK FINLEY. Và anh ý vừa hôn mình. Lại còn nghĩ mình đáng yêu và dễ thương nữa.
“Em chụp đủ hình rồi chứ”- Mark hỏi, tay vẫn chưa rời mặt mình.
“Vâng” – không ngờ sau nụ hôn vừa rồi mà mình vẫn có thể nói nên lời cơ đấy.
“Vậy anh đi được chưa? Anh phải đi lấy bia cho tối nay”.
“OK” – không hiểu mình bị làm sao nữa. Như kiểu hồn lìa khỏi xác rồi. Giờ trước mặt mình là một đứa con gái t đang như bị thôi miên trước anh chàng tên Mark- người vừa mới hôn cô ta.
“Tuyệt!” – nói rồi anh hôn mình them một lần nữa, rất nhẹ, lên trán.
“Gặp em lúc 10 giờ tối nay nhé”>
Rồi anh đi ra cửa.
******************************************
LINH HỒN CỦA BỮA TIỆC CHÍNH LÀ BẠN!
Tổ chức một bữa tiệc không quá khó. Dưới đây là một vài mẹo để tổ chức một bữa tiệc sôi nổi cho tất cả mọi người…kể cả nữ chủ tiệc.
Cho dù một trong những vị khách mời mang theo bạn – mà không được mời – thì vẫn phải chào đón họ thật niềm nở. Như người xưa vẫn nói- càng đông càng vui.!
Đừng lo lắng rằng nhà bạn không đủ sạch sẽ- hoặc đủ to- để tổ chức tiệc. Mọi người tới dự tiệc là để làm quen chứ không phải để đi tham quan nhà bạn.
Một chút nhạc sẽ khiến cho các buổi tiệc them phần sôi nổi. Hãy chuẩn bị một vài đĩa nhạc đang thịnh hành nhất hiện nay. Và chơi hết mình- bởi không gì tệ hơn là một nữ chủ nhân lúc nào cũng càu cạu lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...