Chuyện Uyển chiêu nghi bị Hoàng thượng răn dạy ở chỗ thái hậu, cũng không biết là người nào nhiều chuyện truyền ra bên ngoài, không được nửa ngày thì tin tức này dường như là có chân, ở trong cung vòng vo một lần, Uyển chiêu nghi tựa hồ là thất sủng rồi.
Chúng phi tần xem xét một lúc, xác địng là Hoàng thượng cũng chưa từng đặt chân vào Chiêu Dương cung, chuyện Uyển chiêu nghi bị thất sủng đã là ván đã đóng thuyền rồi, số người hả hê cũng không ít, lại nghe tin Uyển chiêu nghi cầu xin thái hậu cho đi Ngũ Đài sơn cùng, cũng không ít người ngấm ngầm cầu thần bái phật, cầu cho thái hậu nương nương đưa Uyển chiêu nghi xuất cung càng nhanh càng tốt.
Chỉ là A Uyển vẫn rất bình thản, mỗi ngày đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, sau đó lại đến Từ Ninh cung làm bạn với thái hậu, ngày qua ngày cũng không quá nhàm chán.
Nhưng mà mình bây giờ có xu hướng đang bị thất sủng, thỉnh an ở chỗ Hoàng hậu cũng không thiếu phi tần hiếu thắng thỉnh thoảng đâm chọc vài câu, A Uyển cũng không giận, những người này chỉ là tiểu nhân mà thôi, phân vị so với mình thấp hơn lại không được sủng ái, nhưng vậy cũng dám ở trước mặt mình làm trò, cũng không biết ai là người đứng phía sau, kẻ ở sau lưng những chuyện này mớ đáng để cho A Uyển kiêng kỵ.
Hiện tại vẫn có thái hậu nương nương làm chỗ dựa, nên không bị kẻ khác khi dễ, nhưng thái hậu nương nương đi lễ Phật, những phi tần bị kiềm chế sẽ đến cửa gây sự liên tục mà thôi.
Ngày ấy Hoàng thượng nói những lời đó thật tổn thương người khác, A UYển không biết được phải làm thế nào mới có thể làm cho Hoàng thượng hài lòn, quả thật là đế tâm khó dò, sủng ái thì làm gì cũng tốt, lúc đã chán ghét vứt bỏ mình thì dù nói gì cũng có thể bị nghĩ là nội gián, quả nhiên là bản thân đã quá ngây thơ rồi.
Kỳ thực bị phi tần ức hiếp A Uyển cũng không sợ, chỉ là bản thân không có cách nào để đối mặt với vị kia, nói nàng khiếp đảm cũng đúng trốn tránh cũng được, dù sao A Uyển cũng đã hạ quyết tâm cầu xin thái hậu đưa mình xuất cung rồi.
***
Kinh đô Ôn phủ.
Bên trong đại sảnh tập trung con trai lớn của Ôn phủ, ngay cả người một mực ở bên ngoài làm thương nhân rất ít khi thấy Ôn Hoài tam thiếu gia cũng trở về, có thể thấy được là đại sự phát sinh.
Ôn phụ ngồi trên chủ vị không có biểu tình gì, áo mũ không chỉnh tề cũng không biết là mới từ chỗ ôn nhu phấn son nào mớ về. Từ lúc bị bãi quan, Ôn phụ luôn mệt mỏi không phấn chấn, cả ngày chỉ biết vùi đầu ở tửu quan hoa lâu, sắc mặt tái nhợt cùng phù thũng có thể thấy được đã trầm mê nữ sắc, thân thể cũng đã sắp bị móc rỗng, mà Ôn phu nhân có tôn tử, con trai lớn nhất cũng đã tự lập, chống đỡ nổi đại gia đình, đối với Ôn phụ rất lười quản, chỉ cần không làm nên chuyện lớn gì, những thứ khác liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ôn phu nhân ngồi cạnh đỏ vành mắt, thỉnh thoảng khóc thút thít, mà chủ mẫu chưởng quản mọi chuyện trong phủ hiện nay tẩu tử của A Uyển cũng bên cạnh ôn nhu khuyên nhủ, chỉ là Ôn phu nhân tâm trạng kích động, mặc dù đã khuyên bảo lâu nhưng vẫn không bình tĩnh lại được.”
“Nương chớ lo lắng, nhi tử đã truyền tin cho bạn bè ở trấn bắc, cũng thỉnh các quan viên dọc đường đi hỗ trợ chú ý, nếu có tin tức của Nhị đệ, chắc chắn sẽ thông báo với chúng ta.” Ôn Tuân luôn vững vàng tuy là trong lòng rất sốt ruột nhưng vẫn phản ứng nhanh nhất.
Tam thiếu gia Ôn Hoài cũng đứng ra khuyên nhủ, “Nhi tử làm ăn ở phía tây bắc cũng có nhiều bằng hữu, lúc nãy đã cho người truyền tin đến đó, còn kèm theo bức họa của Nhị ca, nếu họ gặp được, chắc chắn sẽ chiếu cố.”
Nguyên do chuyện này là mấy ngày trước, Ôn phủ Nhị thiếu gia Ôn Trạch để lại một phong thư, nói là muốn đến biên giới tây bắc tòng quân đánh giặc, lấy một thân võ nghệ đền đáp quốc gia, lúc đó đã bỏ đi, Ôn phu nhân làm sao không biết được nhi tử đang tìm cách nếu nói là muốn đi tây bắc tòng quân, đó là mục đích không thể không đạt, mà lúc Ôn phu nhân phát hiện thư đã phái người tìm kiếm nhưng một chút tin tức cũng không có.
Dù sao cũng là con trai ruột của mình, biên giới tây bắc rất loạn, làm sao Ôn phu nhân có thể không lo lắng, “Lúc trước là mình nói nó yên tâm luyện võ, chuẩn bị tham gia võ khảo, hiện tại thật là chế giễu…” nói đến đây, Ôn phu nhân không nhịn được lại khóc thút thít.
Ôn Tuân trầm ngâm một lúc, suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, Nhị đệ Ôn Trạch đã luyện võ nhiều năm, công phu cũng tốt, tuy nói xuất môn lịch luyện không có kinh nghiệm, nhưng chắc chắn có thể tự bảo vệ mình.
“Nhị đệ thân thủ tốt, chỉ là xuất môn lịch luyện không có kinh nghiệm, ra ngoài như vậy cũng tốt, chỉ sợ lúc đến được chiến trường tây bắc trên người không có ngân lượng, khi đó sẽ trở vể, hơn nữa con cùng tam đệ cũng đã truyền tin ra ngoài, trên đường nếu có bằng hữu gặp được, tất nhiên sẽ chiếu cố, nương hãy kiên nhẫn chờ một chút, đừng khóc sẽ hại thân thể.”
“Nói là vậy, nếu vạn nhất nó xảy ra chuyện gì, đây không phải là…” Ôn phu nhân càng nghĩ càng bất an, đã khóc đến nỗi không nói nổi.
Mà Ôn phụ ngồi một bên từ đầu đến cuối cũng không mở miệng nói câu nào, tựa hồ mọi chuyện ở trước mắt đều là trò vui.
Mọi người khuyên nhủ thật lâu, chuyện Ôn phủ Nhị thiếu gia Ôn Trạch mới lắng xuống.
***
Bầu không khí bên trong Ngự Thư phòng bị dồn nén đến mức không thở nổi, mà vị đang ngồi trên chủ bị đang bận rộn chính sự kia lại còn không ngừng tản ra hàn khí, mở miệng nói lời nào cũng làm cho cung nhân nhịn không được mà run sợ.
Lý Đắc Nhàn trong lòng yên lặng thở dài, động tác mài mực cũng dừng lại, nhìn bộ dáng lúc này của Hoàng thượng, trong lòn Lý Đắc Nhàn không nhịn được thầm nói với Hoàng thượng, ngài xem ngài như vậy là vì cái gì vạy? Có chuyện thì chỉ cần cùng Uyển chiêu nghi nương nương hảo hảo nói chuyện là được, cần gì phải tự biến mình thành cái dạng này chứ, Uyển chiêu nghi không thoải mái, ngài cũng không vui vẻ gì.
Ngay lúc Lý Đắc Nhàn tính toán xem nên khuyên nhủ Hoàng thượng như thế nào thì cấm vệ đưa tấu chương đến, Hoàng thượng xem xong thì mày nhíu lại thật lâu cũng không có giãn ra, toàn thân lại tỏa ra hàn khí nặng hơn, Lý Đắc Nhàn cho dù lá gan có lớn hơn nữa cũng không dám nói những chuyện đó với Hoàng thượng vào lúc này.
Kinh Thành nói lớn thì không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, Ôn phủ vì A Uyển được sủng ái mà bị dòm ngó, mà Ôn gia Nhị thiếu gia lặng lẽ đi tây bắc tòng quân bị người ở kinh đô truyền nhau chế giễu, nếu đã có thể thông qua khảo võ để vào triều làm quan thì tội gì lại đến chiến trường tòng quân làm gì? Ôn gia Nhị thiếu gia không phải là một tên ngốc sao?
A Uyển ở trong cung tất nhiên cũng biết việc này, nếu Ôn Tuân đã nhờ vả đồng liêu, vốn cũng không có ý đem việc này giấu giếm, để A Uyển không phải lo lắng khi nghe người khác truyền nhau, Ôn Tuân tất nhiên đã sớm thông báo tin này vào cung.
Phi tần hậu cung rốt cuộc cũng tìm được cơ hội tốt để đùa cợt Uyển chiêu nghi một phen, sẽ chờ một cơ hội thích hợp, tất nhiên sẽ làm cho Uyển chiêu nghi đẹp mặt.
Tuy là A Uyển đã cố tình tránh những trường hợp như vậy, nhưng vẫn không thể tránh những kẻ đã cố tình tìm đến cửa để làm mình không thoải mái, mới vừa bước ra khỏi Từ Ninh cung không bao lâu, A Uyển đã bị nhóm người của Trần quý tần chặn lại, dịu dàng khéo léo mời A UYển đi dạo Ngự Hoa viên một vòng.
Không cần nghĩ cũng biết những phi tần này không có thiện ý, nhưng A Uyển cũng không có ý lùi bước, cười yếu ớt đáp đứng, bị những người phân vị thấp hơn chặn đường nếu mình tách ra, không khỏi sau này bị những phi tần khác chèn ép đến không thể phản khán.
Hoa bên trong Ngự Hoa viên đã sớm nở rộ, muôn hồng nghìn tía đẹp rực rỡ, lại được cung nhân dốc lòng chăm bón, phóng tầm mắt nhìn, Ngự Hoa viên quả thật là nơi có cảnh đẹp, chỉ là bên trong đình, mấy phi tần quần áo đẹp đẽ quý giá so với bách hoa trong vườn cũng không hề thua kém, mỹ nhân đàm tiếu, từ bên ngoài nhìn vào giống như là một bưc tranh vẽ.
Nhưng mà nếu là ở gần nghe những vị này nói, sẽ không có ý tưởng này đâu.
Ngồi ngay ngắn trong đình, A Uyển sao lại không biết ý đồ của những vị phi tần này, dẫn đầu là lão nhân trong cung Trần quý tần, điểm này A Uyển cũng không phải là không thấy, Trần quý tần chính là người lúc mình đang thỉnh an Hoàng hậu thì nhảy ra khiêu khích, mà bản thân lại không được thánh sủng, có thể thấy được chỉ là một kẻ mượn gió bẻ măng, thảo nào theo Hoàng thượng lâu như vậy, cũng chỉ có thể là một quý tần mà thôi, tết đến các phi tần sẽ được tăng phi vị, cũng chỉ có một mình nàng ta là không được.
Trần quý tần cũng đánh giá A Uyển, thấy nàng thần sắc bình tĩnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, tựa hồ là thực sự đến ngắm hoa, biết là bị cười nhạo lại hoàn toàn bình tĩnh, chết vì sỉ diện, vừa nói vài câu nhàn nhạt, Trần quý tần trực tiếp đi vào trọng tâm câu chuyện.
“Nghe nói ca ca của Uyển chiêu nghi lặng lẽ đi tây bắc tòng quân? Uyển chiêu nghi cũng đừng trách tần thiếp lắm mồm, cái này…”
Chỉ là Trần quý tần còn chưa nói hết, đã bị A Uyển cắt ngang, “Nếu Trần quý tấn cũng biết mình lắm mồm, không nhanh chóng im miệng có phải là cần nhắc nhở không? Trần quý tần không học tốt nữ giới thì phải. Lựa chọn cái để nói, không dùng ác ngữ, sau đó lại nói, không luận phẩm chất, phụ nữ bình luận, có phải Trần quý tần vào cung quá lâu, cho nên ngay cả những điều này cũng không nhớ được? Không bằng trở về chép lại một trăm tám mươi điều đó một lần để nhớ lại đi?”
Trong lúc nhất thời, nụ cười đắc ý trên mặt Trần quý tần cứng đờ, tuy là cố ý muốn đâm A Uyển vài câu, nhưng dù sao vẫn cố kỵ thân phận của A Uyển, lập tức cũng chỉ có thể cúi đầu nhận tội.
Trần quý tần vị phân cao nhất xung phong đã bị như vậy, mấy binh tôm tướng tép kia tự biết bản thân không phải là đối thủ của A Uyển, nói nhảm vài câu liền cáo lui, A Uyển lấy tay nhẹ nhàng phủi phủi ống tay áo, đứng dậy hồi cung, mấy người Trần quý tàn nào dám nói gì nữa.
A Uyển ngồi kiệu, sững sỡ xuất thần suy nghĩ, Bạch Lộ bên cạnh nhân tiện nói, “Chủ tử tức giận sao? Mấy người Trần quý tần làm như vậy, có thể thấy được…” nói đến đây, Bạch Lộ ngừng lại, nàng thân là một nô tỳ lại nghị luận về chủ tử là bất kính, không thể làm gì khác hơn là dừng câu chuyện lại, “Chủ tử vì các nàng mà tức giận là không đáng.”
“Bổn cung cũng không có tức giận, có gì mà phải tức giận chứ.” A Uyển quay đầu liếc nhìn Bạch Lộ, cười nói, “Chỉ là nghĩ, hiện tại đã có người đến cửa, sau này không biết sẽ náo nhiệt như thế nào đây.”
May mà lúc nãy đụng phải Trần quý tần, nếu như đụng phải mấy người như Hiền phi, mà các nàng lại cố tình làm khó, chính là sẽ không tránh được, bất quá Trần quý tần đã đến, mấy người khác cũng sẽ nhanh đến thôi?
Bạch Lộ nhìn bộ dáng khổ não của chủ tử, trong lòng bất lực, từ lúc ở Từ Ninh cũng bị Hoàng thượng răn dạy đến nay cũng không có nhắc đến Hoàng thượng, có thể thấy đã rất tức giận, đến nay vẫn chưa nguôi giận đi.
A Uyển chống cằm nhìn xa xăm, trong lòng nghĩ đến chuyện của Nhị ca Ôn Trạch, A Uyển không khỏi thở dài, Nhị ca đến nay cũng không có tin tức, cũng không biết là như thế nào, trên đường gặp giặc cỏ thổ phỉ thì làm sao, tuy nói công phu của Nhị ca tốt, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, nếu có thể bình an đến chiến trường, nhưng chiến trường là nơi đao kiếm không có mắt…
Trong lúc nhất thời A Uyển càng phiền muộn hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...