Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chiêu Dương cung đèn đuốc sáng trưng, A Uyển nằm trên tháp quý phi lăn qua lăn lại, trong miệng la hét “Buồn chán”, không có chút hình tượng nào, nhưng Hoàng thượng ngồi đối diện lại cảm thấy vui mừng, vật nhỏ ở trước mặt mình tự nhiên làm nũng như vậy nhìn rất thoải mái.

Từ sau khi đến Tể vương phủ, Hoàng thượng suy nghĩ mới giật mình phát giác mình bị chuyện ở Đường Ninh cung làm cho đau đầu, đã quên không cho người đến Chiêu Dương cung thông báo một tiếng, lén hỏi Lý Phúc Mãn mới biết được ngày sinh nhật vật nhỏ mười lăm tháng giêng hôm đó A Uyển đợi mình cả đêm.

Lại nhớ đến những lời thái y nói, nếu vật nhỏ vẫn không khỏe, tinh thần không tốt bệnh tình sẽ dễ chuyển biến xấu, mặc dù là tâm chí kiên nghị như hắn, trong lòng vẫn không khỏi khiếp sợ, tâm tình hoảng sợ mà chờ đợi.

Trạng thái này cứ kéo dài như vậy không có dấu hiệu giảm xuống, trái lại càng phiền muộn nhiều hơn, mặc dù là không hiểu biết nhiều chuyện nam nữ, nhưng Tề Diễn Chi cũng hiểu rõ, vì trong lòng mình vị trí của vật nhỏ còn quan trọng hơn cả bản thân.

Tâm bệnh thì phải có tâm dược, từ lúc nói rõ mọi chuyện, không khí kì quái giữa hai người cũng biến mất, Hoàng thượng đang cầm sách trên tay liếc mắt nhìn vật nhỏ vẫn đang nháo, khóe miệng cong lên, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt, biết vật nhỏ đang chờ mình mở miệng, mà Tề Diễn Chi lại có hứng thú muốn đùa giỡn với nàng nên im lặng không đáp lời.

“Hoàng thượng, tần thiếp không có chuyện gì làm thật là nhàm chán a!” Tự mình lăn lộn thật không có ý nghĩa, A Uyển không nhịn được đối diện với Hoàng thượng nói tới nói lui.

Nghe vậy, Tề Diễn Chi nhướng mày, đặt sách sang một bên, nhìn người đối diện không ngừng đổi tư thế, “Vậy nàng muốn làm gì?”

Ngài!

Là câu thoại kinh điển trong kiếp trước, A Uyển đương nhiên không có mặt mũi để nói ra, chỉ sợ mình vừa nói, vị đối diện này sẽ bế mình lên giường mất thôi, từ lúc mình khỏi hẳn, Hoàng thượng đối với việc này đặc biệt chú tâm, đoán chừng là đã lâu không sủng hạnh phi tần, nên mọi nhiệt tình đều dùng hết lên người mình.


Đối với việc này, A Uyển tất nhiên là vui mừng còn không kịp nữa, toàn tâm toàn ý phối hợp với Hoàng thượng, tốt nhất là để Hoàng thượng không còn tâm tư đến chỗ khác!

“Chính là chuyện gì cũng không muốn làm, cho nên mới cảm thấy không thú vị sao.”

Thấy bàn chân trắng trẻo của vật nhỏ nhảy qua, sung sướng dựa lên người mình làm nũng, tuy là trong lòng rất hưởng thụ nhưng Hoàng thượng vẫn nghiêm mặt răn dạy, “Mặt đất rất lạnh, chân trần cũng không sợ lạnh sao!” Động tác lại ôn nhu ôm nàng vào lòng, biến bản thân thành cái nệm mềm cho nàng sử dụng.

“Gần đây Trầm phi hay đến Chiêu Dương cung sao?”

Bị Hoàng thượng hỏi như vậy có chút giật mình, không hiểu tại sao Hoàng thượng đột nhiên lại nhắc tới việc này, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, gật đầu, “Đúng vậy, còn dẫn nhị hoàng tử theo nữa, Trầm phi nương nương đang mang thai, tần thiếp không biết cự tuyệt nàng thế nào.” Trầm phi quả nhiên rất chịu khó đến đây, năm ba bữa lại đến Chiêu Dương cung, chính mình cũng đã nhẹ nhàng nói nàng đừng đến, Trầm phi nên lấy thân thể làm trọng, nhưng lại không có hiệu quả.

Hoàng thượng gật đầu, trầm ngâm một hồi, vẫn không nói gì, A Uyển kéo áo Hoàng thượng bắt đầu cáu kỉnh, “Hoàng thượng ôm ta lại suy nghĩ đến Trầm phi nương nương, không nhìn đến ta xinh đẹp như hoa, ta tức giận.” Nói còn giả vờ đứng dậy, lại bị Hoàng thượng ôm lại.

Xoa xoa khuôn mặt gầy gò của A Uyển, “Là giận hay là đang làm nũng, hử?” Thanh âm kiều kiều nhu nhu của vật nhỏ giống tức giận cũng giống đang làm nũng.

“Trẫm vẫn chưa nghĩ ra, nàng ta hành động thật sự khác thường, có thai lại từng bị động thai, lại không chịu tịnh dưỡng cho tốt, còn đến chỗ nàng làm gì chứ.” Nói Hoàng thượng lại tự cười, vốn dĩ tranh đấu chốn hậu cung mình chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, nhưng gặp được vật nhỏ, thỉnh thoảng lại lo lắng nàng bị các phi tần khác tính kế, lao tâm lao lực tính toán cho nàng lại vẫn bỏ sót.


Bất quá chuyện Trầm phi mang thai mỗi ngày lại chạy đến Chiêu Dương cung, lại không có gì khác thường xảy ra thật khó hiểu, cơ trí như Hoàng thượng lại không nhìn ra được ý đồ của Trầm phi.

“Hậu cung có nhiều người muốn gây bất lợi cho tần thiếp, Hoàng thượng có thể che chở tất cả cho ta sao?” A Uyển nghe vậy không phải là không vui, “Coi như là bị những phi tần khác tính kế, cũng là vì Hoàng thượng thôi.”

Tề Diễn Chi nhìn bé con trong long đang huyên thuyên, phát hiện nàng không có ý dừng lại, “Cứ như vậy đó, Hoàng thượng là thịt, nữ nhân trong hậu cung đều là sói, bây giờ sói nhiều thịt ít, ai mà không muốn tranh được miếng thịt chứ. Hoàng thượng hiện tại sủng ái ta, ta tất nhiên là cũng vạ lây mà, muốn trách chỉ có thể trách Hoàng thượng có quá nhiều nữ nhân, sau này còn có nữ nhân mới tiến cung, tần thiếp mạng nhỏ kham không nổi, hừ.”

Nghe lý luận của A Uyển, Hoàng thượng suy tư một hồi, thật ra cũng không sai, an ủi, “Yên tâm, có trẫm ở đây cái mạng nhỏ của nàng chắc chắn sẽ chịu nổi.”

Lời Hoàng thượng nói ra không phải là lời mình muốn nghe, nhưng A Uyển biết mình không thể gấp gáp, muốn tiến hành theo chất lượng, nếu đột ngột đem chuyện tam cung lục việc của Hoàng thượng dẹp bỏ ngày sau chỉ có thể một nữ nhan là mình, Hoàng thượng sẽ không thể hiểu được, vẫn cần phải từ từ giải thích.

“Nếu Hoàng thượng chỉ có một mình ta thì tốt rồi.” Tự mình oán giận nũng nịu lầm bầm một câu như vậy, nhẹ nhàng truyền vào tai Tề Diễn Chi, mà Hoàng thượng chỉ xem như A Uyển trẻ con, nhưng trong đầu vừa nghĩ đến câu đó thì cũng phát hiện thật ra bản thân mình không bài xích như vậy.

***

Trầm phi thỉnh thoảng lại đến Chiêu Dương cung làm khách đã làm cho các cung khác chú ý, chỉ là Hiền phi vẫn đang chịu phạt, Hoàng hậu lại luôn im lặng theo dõi, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, cũng không có động tĩnh gì, có thể nhìn thấu ý đồ của Trầm phi dĩ nhiên là Đức phi cùng Lâm chiêu nghi, người đã có con, về điểm này Trầm phi sắp có con tất nhiên suy nghĩ sẽ giống những người mẹ khác.


Đức phi với A Uyển chẳng qua chỉ là có Trữ Nguyên công chúa ở giữa mà thôi, thường ngày vẫn nhàn nhạt, chẳng nói với nhau mấy câu, mà Lâm chiêu nghi nghe được tin tức này, cũng sửa soạn trang phục một phen, đến Chiêu Dương cung.

Biết được Lâm chiêu nghi đến, A Uyển không khỏi kinh ngạc, sao Chiêu Dương cung của mình lại được hoan nghen như vậy nhỉ?

Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, A Uyển vẫn khách khí mời Lâm chiêu nghi vào trong, khí chất của Lâm chiêu nghi quả thật đã thay đổi rất nhiều, hiện tại là một Lâm chiêu nghi bình hòa (bình thản + ôn hòa), A Uyển cũng rất nguyện ý kết giao.

“Ta so với muội lớn tuổi hơn một chút, liền mạnh miệng gọi một tiếng Uyển muội muội, lần này ta đến đây là có tin muốn báo cho Uyển muội muội.” Đều là phân vị chiêu nghi, Lâm chiêu nghi đã gọi A Uyển là muội muội, ngược lại cũng không khách sao, đi thẳng vào vấn đề.

A Uyển nghe vậy lại không chán ghét, mà Lâm chiêu lại hợp tính với mình, a, gật đầu, đó là muốn nghe Lâm chiêu nghi nói tiếp.

“Ta nghe nói Trầm phi thường xuyên đưa nhị hoàng tử đến Chiêu Dương cung chơi, muội muội có biết vì sao không?” Đầu tiên hỏi một câu, không chờ A Uyển trả lời, Lâm chiêu nghi đã nói thẳng với A Uyển, “Tỷ tỷ nhận được tin, Trầm phi mang thai con trai, nhị hoàng tử hiện tại ghi tạc dưới danh nghĩa Hiền phi, với thân phận như vật tất nhiên so với con trai của mình sẽ chiếm ưu thế hơn, ta đoán Trầm phi muốn giao nhị hoàng tử cho muội nuôi nấng.”

Lời này của Lâm chiêu nghi không nghi ngờ gì đã làm cho A Uyển chấn động, tuy là có chút nghi ngờ việc Trầm phi đưa nhị hoàng tử đến Chiêu Dương cung chơi, nhưng vẫn không nghĩ đến Trầm phi muốn giao nhị hoàng tử cho mình nuôi, “Lâm tỷ tỷ nói thật?”

Lâm chiêu nghi là người ngoài cuộc, cũng không còn như trước đây phân biệt rõ ràng, làm việc không suy nghĩ, từ ngày hạ sinh đại hoàng tử, tuy là không còn được sủng ái nhưng mỗi tháng có thể gặp Hoàng thượng một lần, tránh xa tranh đấu chốn hậu cung lại phát hiện chính mình có thể thấu đáo những mưu tính đó như vậy.

“Ta nói với Uyển muội muội chuyện này, cũng là vì muốn cầu Uyển muội muội một chuyên, tự nhiên sẽ không gài bẫy muội. Là người làm mẹ, tất nhiên sẽ phải suy nghĩ tính toán cho con của mình, chờ muội có con, chuyện này muội tất nhiên sẽ hiểu rõ.” Lâm chiêu nghi đã cho thấy lập trường của mình, nói thẳng ra là có việc muốn nhờ vả, so với vô duyên vô cớ giúp đỡ có thể tin tưởng được.

A Uyển trầm ngâm một lúc, “Trầm phi nhiều lần đến, nhưng cũng không có nhắc qua chuyện này.” Đa phần chỉ là nói chuyện phiếm vài câu, hoặc là trêu chọc tiểu hoàng tử một chút, bên ngoài vẫn là đến làm khách, A Uyển cũng không đoán được Trầm phi làm thế nào.


Lâm chiêu nghi cười nhẹ một tiếng, lại nói, “Loại chuyện này nếu chưa hiểu rõ sao có thể nói? Muội muội sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ Trầm phi nương nương khi không lại đưa nhị hoàng tử đến Chiêu Dương cung chứ, ý muốn cho muội cùng nhị hoàng tử quen với nhau, nếu muội có ý, Trầm phi sẽ là người biết thời thế, không phải là chuyện tốt với mọi người sao? Nếu muội vô ý, Trầm phi cũng không làm rõ chuyện này, Trầm phi cũng không thua thiệt gì cả không phải sao?”

A Uyển gật đầu, “Nói như thế, thật cảm tạ Lân tỷ tỷ đã chỉ điểm. Chẳng phải lúc nãy Lâm tỷ tỷ nói có chuyện muốn muội làm sao? Chỉ cần muội có thể sẽ làm.”

Nhìn A Uyển đã tiếp nhận, Lâm chiêu nghi cũng không khách khí, “Hơn nửa tháng nữa là thôi nôi của đại hoàng tử, đến lúc đó xin muội muội nhất định phải đến Diễn Khánh cung tham dự.”

Lâm chiêu nghi vừa nói như vậy, A Uyển thật ra không quá bất ngờ, tuy nói đại hoàng tử thân thể yếu đuối không được xem trọng, nhưng con cháu Đại Tề sắp sửa một tuổi phải chọn đồ vật đoán tương lai, nội vụ phủ sẽ chuẩn bị yến hội, nhưng đại hoàng tử đã xác định là vo duyên với ngôi vị hoàng đế, nghĩ đến tân khách cũng sẽ không nhiều, Lâm chiêu nghi là muốn mượn ảnh hưởng của mình để giúp thôi nôi của đại hoàng tử có thêm chút khí thế mà thôi.

Thấy A Uyển không đáp lời Lâm chiêu nghi khuyên nhủ, “Ta biết muội không thích tham gia những yến hội thế này, đối với muội thật không tốt nhưng ta không đành lòng nhìn thôi nôi của con ta lại quá đơn giản như vậy, xin muội muội hãy đồng ý.”

Yến tiệc tròn tuổi của đại hoàng tử tuy rẳng Hoàng thượng sẽ đến dự, nhưng thái hậu đã lớn tuổi, sợ nhất sinh ly tử biệt, tuy là trong lòng thương cháu đích tông, nhưng từ trước đến nay luôn không dám gặp đứa cháu nội này, yến tiệc đó sẽ đến nhưng sẽ không nán lại, mà Hoàng thượng đến cũng chỉ ở chốc lát, lại nói hoàng gia trọng tình nhưng cũng vô tình, có trách ai được?

Nếu Uyển chiêu nghi đến, Hoàng thượng tất nhiên sẽ nán lại âu, phi tần khác cũng sẽ đến, các mệnh phụ quý phụ cũng sẽ thừa cơ lấy lòng A Uyển mà đến, cứ như vậy sẽ có nhiều người tham dự.

A Uyển nghĩ quả thật là vi mẫu tắc cường, mặc dù là đại hoàng tử ốm yếu có khi không biết sẽ chết khi nào, Lâm chiêu nghi vẫn nơm nớp lo sợ tính toán cho thôi nôi của đại hoàng tử, lại không muốn để đại hoàng tử bị xem thường, lập tức gật đầu, “Lâm tỷ tỷ đã xem trọng ta, yến tròn tuổi của đại hoàng tử Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không lơ là, sao có thể keo kiệt chứ, nếu tỷ tỷ đã mời, ngày ấy muội muội sẽ chuẩn bị hậu lễ để đến.”

Được lời này của A Uyển, Lâm chiêu nghi an tâm rất nhiều, tiễn Lâm chiêu nghi ra khỏi Chiêu Dương cung, A Uyển ngồi ở chủ vị cong môi cười, nhị hoàng tử đã ghi tạc danh nghĩa Trầm phi, đâu thể nào dễ dàng sửa đổi như vậy? Một chiêu này của Trầm phi cũng thật không sáng suốt, phía dưới Bạch Lộ thấy biểu tình này của chủ tử, liền ý thức được có người sắp gắp xui rồi.

Quả nhiên, sau đó A Uyển liền gọi, “Lý Phúc Mãn, truyền tin cho Cảnh mỹ nhân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui