A Uyển vốn tưởng rằng Hoàng thượng nhật lý vạn ky*, chuyện đạp thanh này sợ là như thế nào cũng phải đẩy về sau, nhưng thời tiết ngày càng nóng, nói không chừng đạp thanh sẽ biến thành nghỉ hè mất.
*Nhật lý vạn ky: (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.
Hoàng thượng thân là vua của một nước, cũng là người giữ chữ tín, đã nói muốn dẫn A Uyển đi đạp thanh, rốt cuộc cũng không để A Uyển phải đợi lâu. Giống như hồi trước cải trang xuất cung, Hoàng thượng đó là dẫn A Uyển tới kinh giao Biệt Uyển. A Uyển vốn tưởng rằng Biệt Uyển này chỉ là giản lược xưng hô thôi, phía trước nên có một tên khác. Nhưng tới trước cửa Biệt Uyển, ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu, bên trên rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hữu lực viết rõ hai chữ – Biệt Uyển.
Khó trách A Uyển ở trong kinh quá lâu, sửng sốt chưa từng nghe nói qua có một hoàng thất tên Biệt Uyển, người đặt tên cũng quá lười biếng đi.
A Uyển bước vào bên trong vườn, Biệt Uyển chiếm diện tích không tính là lớn, nhưng có đủ đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, nơi này ở trong kinh đô thật mang một phong cách riêng. Mặc dù là cuối xuân, nhưng Biệt Uyển lại có cảnh sắc cỏ xanh lả lướt, nước trong gợn sóng.
“Hoàng thượng nói muốn đưa thần thiếp đi đạp thanh, chẳng lẽ lại là ở Biệt Uyển?” Tập tục đạp thanh của Đại Tề cũng không có gì đặc biệt, ngoài ngắm hoa còn có thả diều, đánh đu,… nhưng ở đây trừ ngắm hoa ra chẳng có gì nữa.
Nghe thấy A Uyển hơi có chút oán giận, Tề Diễn Chi nhịn không được lắc đầu, không ít phi tần muốn cầu hắn mang theo xuất cung đạp thanh, nếu là dẫn theo những người khác dù sao cũng cực lực khen cảnh trí trong uyển này, nhưng vật nhỏ này cứ nói ra bất mãn của mình như vậy.
“Chơi diều chỉ là đứng bất động, đánh đu thân hình nàng lại mảnh mai như vậy, đạp thanh trừ ngắm hoa nàng còn có thể làm gì?”
A Uyển nghĩ như thế cũng thật là chán, thả diều, đánh đu lăn qua lăn lại không có vững vàng như ngắm hoa. Nhưng mà lời này của Hoàng thượng cũng quá xem thường thân thể nàng: “Hoàng thượng cứ như vậy xem thường thân thể tần thiếp? Tần thiếp cũng là khiên có thể xách tay có thể khiêng.”
Nóng lòng muốn biểu hiện chứng minh mình không có mảnh mai, nhưng A Uyển lại quên chính mình trước kia còn mắc nhiều bệnh, cảm lạnh sinh bệnh không nói, lúc trước còn trúng độc, bệnh nặng mới khỏi lại là Hoàng thượng nhìn thấy mình bị chứng đau bụng kinh nghiêm trọng. Cho nên lời này của A Uyển đối với Hoàng thượng mà nói không có chút thuyết phục nào. Mặt khác còn bị Hoàng thượng giễu cợt: “Nàng a, cùng lắm chỉ là xách điểm tâm chén trà nhỏ thôi, thân thể nàng ….”
Nói xong Hoàng thượng còn cố ý đem A Uyển cao thấp đánh giá một phen, lập tức liền lắc đầu, phát ra thanh âm khinh thường. A Uyển bỗng lớn mật, cũng chẳng quan tâm phía sau còn có cung nhân đi theo, liền vươn hai tay ôm cổ Tề Diễn Chi thế nào cũng không chịu buông.
“Lớn mật, còn có quy củ hay không?” Tuy là răn dạy nhưng Hoàng thượng lại ôm lấy eo nhỏ nhắn của A Uyển, sợ nàng không cẩn thận ngã xuống.
A Uyển tựa đầu chôn ở cổ Hoàng thượng, nhất thời ngầm bực, vài lần sinh bệnh thật sự là đem chỉ số thông minh của nàng đều gặm hết sao? Sao luôn không tự chủ được liền đối với Hoàng đế đại nhân bày tỏ hành động yêu thương nhung nhớ.
May mà A Uyển cùng Hoàng thượng những lúc ở chung phần lớn là ôm ôm ấp ấp, cứ như thế đã thành thói quen.
“Không có quy củ, sẽ không có quy củ, ở trong lòng Hoàng thượng thần thiếp là người vô dụng thế ư?”
Nhất thời nghe thấy thanh âm hờn dỗi của A Uyển trở nên rầu rĩ, tựa hồ đối với lời của mình không mấy vui vẻ, Hoàng thượng liền khuyên giải an ủi nói: “Đương nhiên không phải vô dụng, trẫm cùng nàng trong cung thặng cật thặng cát **,bản lĩnh làm nũng khoe mẽ đã là bậc nhất, ai dám nói nàng vô dụng?”
**Thặng cật thặng cát: ăn nhờ ở đậu (ed tìm trên gg thì nó bảo nghĩa thế này nhưng ed thấy cho vào không hay lắm nên để nguyên :]]]] )
Chỉ có Hoàng thượng mới an ủi như thế, chẳng thà đừng an ủi cho xong, việc đã đến nước này, A Uyển cũng không tính toán ở trong lòng Hoàng thượng phải tạo ra hình tượng cao quý lãnh đạm hay ôn nhu tiểu ý, hoặc là nói, trải qua mấy tháng cùng Hoàng thượng ở chung, sợ là muốn tạo lại hình tượng cũng không có cửa.
A Uyển nghĩ đơn giản đã biết đem tính tình rèn luyện tốt, trong cung xem chừng chỉ có nàng lớn mật làm nũng như thế, nhìn Hoàng thượng cũng là thực thích hành động của nàng: “Thần thiếp đi không nổi, Hoàng thượng ôm thân thiếp đi.”
Hoàng thượng lúc này cũng không có đẩy A Uyển, đem nàng ngồi xuống bãi cỏ: “Tự mình đi, đừng nghĩ nhàn hạ.”
Ở bên cạnh Hoàng thượng mấy tháng, lại cùng Hoàng thượng sớm chiều chung sống non nửa năm, ngữ khí thần thái của Hoàng thượng A Uyển có thể tính là học được một chút, nghe ngữ khí này là không tính toán nuông chiều chính mình, A Uyển rất thức thời không có náo loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống dưới.
Chính là vẫn như cũ đem cánh tay vây quanh Hoàng thượng, lại cơ hồ đem cả sức nặng chính mình đều tựa trên người Hoàng thượng. Nhìn A Uyển ngoan ngoãn nghe lời, lần này lại biến thành hành động nhàn hạ thì Hoàng thượng không có phản đối.
“Hoàng thượng, sao nơi này lại có tên là Biệt Uyển vậy, thần thiếp lớn lên ở trong cung chưa từng biết có một lâm viên như này.” A Uyển mở miệng đem nghi ngờ của mình nói ra.
Lúc này bọn họ đang ngồi ở lương đình gần cây hoa lê trắng, xung quanh từng cánh hoa lê rơi xuống thực đẹp mắt, trong đình thỉnh thoảng lại có mùi hoa lê thoang thoảng thổi qua.
A Uyển vừa hỏi vừa cầm lấy bình trà rót ra chén, nước trà cũng thoảng mùi hoa lê hẳn là trà được pha bằng nước làm từ hoa lê. A Uyển rất tự giác nâng trà đưa cho Hoàng thượng, mặc dù không cứu được hình tượng của mình ít nhất cũng muốn biểu hiện mình không phải người vô dụng.
Hoàng thượng nhoẻn miệng cười: “Nàng tự nhiên không biết, đây là vườn của trẫm?”
Nghe vậy A Uyển có chút ngạc nhiên, sao nàng không nghĩ tới Biệt Uyển là của Hoàng thượng chứ, khó trách nàng chưa nghe qua.
“Cái này, Biệt Uyển cũng là do Hoàng thượng đặt?” A Uyển hỏi “Hoàng thượng so với thần thiếp đâu phải người đơn giản, sao đặt tên tùy ý đơn giản như vậy?”
Hoàng thượng nhìn về phía cây hoa lê ngời đình: “Cả vườn này đủ loại hoa lê, vốn định kêu Lê Uyển, nhưng nghĩ lại như thế không hay lắm, cho nên để dễ xưng hô mới đặt Biệt Uyển.”
Lời giải thích này A Uyển đã hiểu, “lê” cùng âm với “ly” muốn gọi tránh đi, “Biệt” lại cùng “ly” đồng nghĩa, thế nên tên Biệt Uyển có ý nghĩa đơn giản như vậy.
“Hoàng thượng lấy một tên tình thơ ý họa không được sao? Không nên gọi Biệt Uyển?” Trong kinh nổi lên một lâm viên không phải nên lấy một cái tên phong nhã sao?
Vừa trò chuyên, A Uyển liền đem nước trà lại đưa cho Hoàng thượng, mà Hoàng thượng lấy nắp chén gạt gạt vài lần, liền uống một ngụm sau mới đáp: “Cũng chỉ là một chút học đòi văn vẻ, vườn chính là nơi nghỉ ngơi ngắm cảnh, tên gọi co gì quan trọng chứ?”
Hoàng thượng một phen nói làm cho A Uyển hiểu ra, Hoàng thượng vốn là người có học vấn, muốn văn vẻ còn cần nàng nói ư? “Hoàng thượng cao kiến, là thần thiếp thiển cận.”
Đang lúc hai người nhàn hạ trò chuyện, bỗng có giọng nam trong trẻo từ ngoài cửa truyền đến: “Hoàng huynh, huynh làm cho thần đệ thật khó tìm.”
A Uyển cả kinh, theo bản năng tránh đi, nghe giọng nói đoán người đến là Tế Vương gia, mặc dù là đệ đệ của Hoàng thượng, nhưng đối với thân phận phi tần của A Uyển mà nói, đối với quy củ là không hay lắm, nàng có thể ở trước mặt Hoàng thượng không theo quy của nhưng ở trước mặt nam tử khác vẫn là nên tuân theo.
Mới nghĩ muốn đứng lên, Hoàng thượng liền cầm tay A Uyển kéo xuống ý bảo nàng cứ ngồi đó.
Tế Vương gia rất nhanh liền tới trước đình, nhìn thấy trong đình có một nữ tử trong mắt không che dấu được ngạc nhiên, nhưng nghĩ người có thể khiến Hoàng huynh đưa nữ tử tới Biệt Uyển chắc chắn có địa vị không đơn giản, liền lập tức cúi đầu chắp tay: “Hoàng huynh thứ tội, là thần đệ lỗ mãng.”
Hoàng huynh luôn không mang theo nữ tử đến Biệt Uyển, cho nên lúc tìm Hoàng huynh hồi bẩm chính sự không nghĩ nhiều cứ thế mà tiến vào, ai biết Hoàng huynh cũng có lúc ngoại lệ?
“Không sao, lại đây ngồi đi.”
Hoàng thượng mở miệng, A Uyển đứng dậy cùng Tế Vương gia hành lễ: “Thần thiếp đã gặp qua Tế Vương gia.” Hậu cung trừ Hoàng hậu, những người còn lại thấy Tế Vương gia phải bán lễ vấn an, A Uyển cũng không ngoại lệ.
Tế Vương gia vừa rồi vẫn còn chìm đắm trong chuyện Hoàng huynh dẫn theo nữ tử đến Biệt Uyển, lúc này lại nghe nữ tử xưng thần thiếp đoán hẳn là phi tần của Hoàng huynh.
“Khụ khụ, đây là Uyển quý tần.” Hoàng thượng có chút không được tự nhiên giới thiệu, nghĩ tới chuyện ở ngự thư phòng lúc trước liền hiểu ra, quả nhiên, nghe được ba chữ “Uyển quý tần”, mắt Tế Vương gia lóe sáng.
“Hóa ra là Uyển quý tần, bổn vương nghe đại danh đã lâu.” Tế Vương gia hướng A Uyển chắp tay đáp lễ.
Ở trong cung, chỉ có Hoàng hậu mới có thể xưng với hắn là Hoàng tẩu, Tế Vương gia cũng chỉ cần đối với Hoàng hậu hành lễ vấn an, còn các phi tần khác thì không cần, nhưng bây giờ lại đối với A Uyển chắp tay đáp lễ đã là khách khí.
Đại danh đã lâu? A Uyển tự cảm thấy mình chỉ là một quý tần nhỏ bé, không đáng để Tế Vương gia nói câu đại danh này đi?
A Uyển còn mải suy nghĩ, một bên Hoàng thượng đối với ý tứ này của đệ đệ quá là rõ ràng liền liếc Tế Vương gia một cái: “Còn không mau ngồi xuống.”
Biết Hoàng huynh ghét mình lắm chuyện, Tế Vương gia ngồi xuống đối diện A Uyển, nhìn A Uyển nháy mắt một cái, khiến A Uyển lại mù mịt, mình cùng Tế Vương gia này rất quen thuộc sao?
Nhưng lúc này A Uyển lại có chuyện rắc rối khác, Tế Vương gia hiện tại đã ngồi xuống, chính mình có nên rót trà cho hắn? Trong đình cũng không có người hầu hạ, Hoàng thượng tất nhiên không thể làm chuyện này, nhưng nếu mình không làm, để Tế Vương gia tự mình rót trà xem chừng không hợp quy củ lắm?
A Uyển thoáng có chút rối, trước khi vào cung mama dạy bảo nàng chỉ nói làm như thế nào hầu hạ Hoàng thượng, cũng không nói cho nàng biết khi Hoàng thượng cùng Vương gia ở đây thì chính mình có cần hay không hầu hạ Vương gia?
Như nhìn ra phiền não của A Uyển, Hoàng thượng duỗi cánh tay dài ra, đem ấm trà xách tới trước mặt Tế Vương gia: “Tự mình rót trà đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...