Làm Sao Đùa Bỡn Đại Sư Huynh

Thật chặt.

Lý Nhân ôm thân thể trắng nõn đang không ngừng run rẩy vào trong ngực, hít sâu một hơi.

Tiền vốn làm nam nhân của hắn không hề kém cạnh so với sư huynh, lại vì muốn diễn sao cho thật giống, nên rắc chút bột thúc tình của Hình Mạc Tu lên người… Tuy rằng không đến mức thật sự mất đi lý trí, nhưng cũng càng thêm hấp tấp, nóng nảy hơn so với thường ngày. Lúc thật sự tiến vào bên trong, suýt chút nữa hắn không khống chế được chính bản thân mình.

Nơi đó của sư huynh…. Dù trước đó ngậm lấy dương v*t giả đã lâu, cũng trải qua dạy dỗ, nhưng vẫn thật nhỏ hẹp. Hắn đi vào được khoảng một nửa thì gặp phải lực cản, đành phải dừng lại.

Nhưng dù chỉ vào được một nửa thôi, tư vị ấy cũng thật tiêu hồn…

Tầng tầng lớp lớp thịt mềm đói khát cuốn lấy, ngậm vào dương v*t của hắn, không chỉ không cho hắn lui ra, mà dường như còn muốn hút nó vào bên trong, khẽ động thì không nói, nóng vô cùng, ấm đến mức cả thân hắn như được ngâm trong nước nóng. Dù trước đó nghĩ ra trăm ngàn loại cách đùa giỡn, lúc này đi vào, Lý Nhân suýt chút nữa thì quăng chúng ra sau đầu, chỉ muốn một mực va chạm, chiếm được cảm giác khoái hoạt.

May mà hắn nhịn được.

Tự tán thưởng mình một tiếng, Lý Nhân cúi đầu, cắn mút lên lưng Nhạc Thanh Hạ.

Làn da nơi ấy vừa trắng vừa mịn, bởi vì tình dục nên bị đốt thành màu hồng nhạt. Hắn mút rồi mút, để lại từng vết đỏ loang lổ trông thật đẹp mắt. Nhạc Thanh Hạ run rẩy, Lý Nhân hôn dọc theo sống lưng hướng lên, lúc liếm đến sau gáy, ngay cả quỳ y cũng làm không nổi, chỉ có thể mượn cánh tay đang ôm y của Lý Nhân để miễn cưỡng không ngã xuống.

Lúc vật kia vừa tiến vào, y chỉ cảm nhận thấy đau… Cảm giác đau đớn lấn át cả tình dục, Nhạc Thanh Hạ vừa cảm thấy khổ sở, vừa cảm thấy may mắn.

Rất đau, nhưng cắn môi cũng có thể nhẫn nại được. Dù sao cũng tốt hơn nửa vời như vậy, nhục nhã khó nói lên thành lời….

Nhưng, rất nhanh, cảm giác đau đớn kia vơi bớt, chỉ còn xúc cảm càng ngày càng rõ ràng.

Nơi đó… Thế mà lại có thể nuốt vào….

Hậu huyệt bị chọc ghẹo không ngừng mẫn cảm đến cực điểm, không nói đến nhiệt độ, kích cỡ của vật kia, ngay cả hình dạng cũng như ấn vào trong đầu. Nó chậm rãi đẩy mạnh, cảm giác tê dại đến tận xương ở nơi ấy từ từ tán đi. Thay thế vào đó là cảm giác không nên có, nhưng trong lòng lại như trút được gánh nặng ngàn cân, và…

Thoải mái.

Nơi đó ngập tràn cảm giác… thoải mái như vậy.

Nhạc Thanh Hạ không rõ lúc trước, làm sao mình có thể chịu đựng qua cảm giác trống rỗng giày vò ở nơi đó, ngay cả đau đớn cũng không tính là gì, y chỉ muốn kêu vật kia xâm nhập sâu thêm một chút, hoàn toàn lấp đầy…


Nhưng Lý Nhân dừng lại.

Hắn không tiến vào nữa, mà bắt đầu đặt những nụ hôn lên lưng Nhạc Thanh Hạ, cái hôn sâu thì có chút đau, cái hôn nhẹ thì mang lại xúc cảm tê dại. Phía dưới của Nhạc Thanh Hạ bị giày vò, phía sau lại bị đối xử như vậy, khiến y càng thấy khó nhịn. Thân thể bị đè ép không nhịn được hơi vặn vẹo, muốn nuốt vật kia vào sâu thêm một chút.

Động tác của y đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Lý Nhân. Biết sư huynh đang đói khát vô cùng, khóe miệng Lý Nhân câu lên. Nhưng hắn không phối hợp, mà đè lưng Nhạc Thanh Hạ xuống, chậm rãi lui ra ngoài.

dương v*t rời khỏi, thịt mềm cuốn chặt lấy cũng hơi mở, đương nhiên có chút thoải mái… Nhưng sau vui thích nhất thời đó, lại là khó chịu.

Lúc Lý Nhân lùi đến chỉ chừa lại đỉnh dương v*t ngay trước miệng huyệt, Nhạc Thanh Hạ rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Đừng…”

Âm thanh y mỏng manh, và run rẩy, âm cuối còn giống như bị nuốt vào nên mới dừng, nhưng cuối cùng cũng nói ra.

Không tự giác nói ra lời khẩn cầu khiến Nhạc Thanh Hạ vô cùng xấu hổ, nhưng Lý Nhân lại thật sự theo ý nguyện của y, không chỉ tiến vào thêm lần nữa, mà còn vào sâu hơn lần trước. Không chờ Nhạc Thanh Hạ cảm thụ hết cảm giác thoải mái khi vừa mất đi lại có lại, Lý Nhân lại lùi về.

“Đừng!”

Lúc này, thanh âm nhanh hơn so với lần trước nhiều. Lý Nhân cũng không giày vò y nữa, hắn ép sư huynh của mình đến khóc, rồi chậm rãi va chạm.

Hắn đang đóng giả thành người bị trúng độc không tự khống chế được bản thân mình, đương nhiên cũng chẳng chú ý mấy đến kỹ thuật, chỉ coi bản thân như kẻ ngốc, lề mà lề mề ở chỗ nông mình vừa mới tiến vào. Sức lực thì cũng chẳng nhẹ nhàng gì, đâm đến mức Nhạc Thanh Hạ phát run, cảm thấy nơi bị khai thác kia vừa nóng vừa tê, vô cùng thoải mái, nhưng bên trong lại thật trống rỗng, ba phần sảng khoái mang theo bảy phần khó chịu, khiến y cảm thấy rất khó xử, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng chỉ thốt ra những tiếng rên rỉ khó nhịn.

Âm thanh chẳng nhiều, cũng không thể coi là uyển chuyển yêu kiều, nhưng tinh tế vỡ vụn, giống như móng tay mèo cào làm Lý Nhân ngứa ngáy. Hắn mạnh mẽ đâm vào, lúc rút ra, tìm đến vị trí mẫn cảm trong mật huyệt Nhạc Thanh Hạ, không nhẹ không nặng va chạm vào.

“A!”

Nơi mẫn cảm chịu kích thích, hậu huyệt mút càng chặt hơn, Lý Nhân thừa cơ dừng lại, đưa dương v*t lại gần nơi đó, chầm chậm cọ sát ở nơi kia.

Đương nhiên, Nhạc Thanh Hạ tiếp tục chịu giày vò — mỗi lần nơi kia bị đụng vào, sẽ có tư vị đặc biệt không giống nhau lan tràn, tê dại và trướng ra, tuy không đặc biệt gì, nhưng Lý Nhân chỉ rề rà tại nơi đó, hiếm lắm mới đụng vào một chút, tư vị kia so với sự dứt khoát khi trước ít kích thích hơn nhiều.

Nhớ lại động tác của Lý Nhân lúc trước, Nhạc Thanh Hạ hình như đã hiểu rõ cái gì đó… Y cắn răng, cố nén lại thẹn thùng, từ từ buông lỏng hậu huyệt.


Cảm thấy nơi kia thả lỏng, Lý Nhân mỉm cười, sau đó rút dương căn ra thật nhanh — rồi tiếp tục va chạm.

Nhạc Thanh Hạ theo bản năng thắt chặt, nhớ đến những điều trước, lại vội vàng buông lỏng ra.

Lý Nhân cảm thấy vô cùng thú vị.

Bây giờ, sư huynh rất phối hợp, khi hắn tiến vào sẽ thả lỏng, khi đi vào, thì không chờ được mà ngậm chặt lấy, nếu hắn muốn rời khỏi, dù lưu luyến không rời thế nào đi nữa cũng sẽ ngoan ngoãn buông ra, lúc hắn lùi đến gần cuối, miệng huyệt sẽ tiếp tục ngậm mút, dụ hoặc hắn nhanh nhanh tiến vào…

Dường như nếm được ngon ngọt từ việc chủ động kia, có một lần hắn tiến vào sâu bên trong rồi dừng lại, Nhạc Thanh Hạ cũng không mút chặt, mà đẩy thân lên, ở giữa hai tay Lý Nhân tạo ra chút không gian, rồi giãy giụa di chuyển về phía sau.

dương v*t vì vậy mà nuốt vào sâu thêm một chút, nhưng chẳng nghi ngờ gì, động tác ấy đã hao hết sức lực và sự xấu hổ của Nhạc Thanh Hạ. Y quỳ ở bên đó, hai chân run rẩy không vững, hô hấp cũng hổn hển đáng thương. Lý Nhân ấn một cái lên lưng Nhạc Thanh Hạ, y giống như bị phỏng, không những không lùi về phía sau nữa mà còn loạng chòa loạng choạng muốn chạy trốn.

Sao Lý Nhân có thể để y như nguyện?

Hắn tóm lấy thắt lưng Nhạc Thanh Hạ, kéo y về phía mình. Động tác tuy chậm, nhưng không cho y bất cứ cơ hội phản kháng nào. Đợi kéo đến vị trí thích hợp, vòng tay ôm lấy ngực sư huynh, dùng sức nâng lên.

Đầu gối hắn dùng lực, quỳ ngồi xuống, mà Nhạc Thanh Hạ vẫn bị hắn ôm vào trong ngực, miệng huyệt cũng vẫn ngậm lấy vật ấy của hắn.

Thân thể từ từ hạ xuống, hậu huyệt theo thói quen buông lỏng, nuốt dương v*t càng thêm sâu, nuốt đến nơi chưa từng được mở rộng…

Đầu óc Nhạc Thanh Hạ choáng váng, trong nhất thời không thể cử động.

Xúc giác toàn thân như tụ lại một chỗ, nhắc nhở y, bây giờ y đang dùng tư thế gì, ngậm sâu lấy dương v*t của sư đệ…

Sau khi sinh ra suy nghĩ này, cảm giác của nhưng nơi khác bắt đầu sống lại, ở trong đầu y chắp vá, từng chút từng chút nói cho Nhạc Thanh Hạ bây giờ y là cái dạng gì —

Y bị sư đệ ôm vào trong ngực, tay chân mình lại không thể trụ vững được cho cơ thể, chỉ có thể dựa vào người phía sau đỡ lấy. Cánh tay Lý Nhân ở ngang hông y, dây xích chết tiệt kia vậy mà vẫn còn buộc ở nơi đó, tua rua nhỏ vụn rơi vào giữa y và Lý Nhân, cọ xát làn da hơi ngứa. dương v*t của y đã sớm đứng thẳng, dù không có người an ủi, cũng phấn chấn mười phần, nếu hậu huyệt bị kích thích mạnh bạo, còn chảy ra vài giọt dịch trong suốt.

Nhạc Thanh Hạ muốn thoát khỏi Lý Nhân, nhưng sức lực của hắn lớn vô cùng, giống như hận không thể nhào nặn hai người thành một thể. Nếu y tránh ra, hiệu quả duy nhất chắc cũng chỉ có nuốt vật kia càng thêm sâu mà thôi…


Đôi môi của Lý Nhân lưu luyến tại tai và cổ y, dường như hắn rất thích nơi ấy, hôn rồi cắn, còn lấy chóp mũi cọ xát, miệng lầm bẩm vài tiếng khó hiểu không rõ, không giống như đang nói, mà giống tiếng gầm gừ của dã thú.

Dã thú…

So sánh này thật sự rất chuẩn — Lý Nhân bị trúng độc giống như dã thú, mà Nhạc Thanh Hạ, là thú cái giao cấu với hắn.

Bị hắn áp chế hoàn toàn, bị hắn chiếm lấy hoàn toàn.

Tưởng tượng điên cuồng kia khiến Nhạc Thanh Hạ phát run, lúc này, Lý Nhân có động tác.

Dường như cảm thấy tư thế này không dễ dùng sức, hắn lần nữa ấn Nhạc Thanh Hạ quỳ xuống, bày ra tư thế giao hoan, rồi bắt đầu không chút lưu tình va chạm.

Hình như hắn nhớ rõ mình có thể xâm nhập đến chỗ nào, mỗi lần đều hận không thể vào tận cùng bên trong, miệng huyệt bị hắn đưa đẩy phát ra tiếng nước, da thịt chạm nhau tạo ra âm thanh thanh thúy. Đừng nói đến giãy giụa, ngay cả hơi sức suy nghĩ lung tung Nhạc Thanh Hạ còn không có, y chỉ theo động tác của Lý Nhân mà đóng mở cửa huyệt. Nơi kia cũng thật không biết xấu hổ, càng bị dùng sức làm, thì nó lại càng thoải mái… Khoái cảm kéo dài không dứt như muốn nhấn chìm Nhạc Thanh Hạ, âm thanh cuối cùng cũng không giấu được, nửa là nức nở nghẹn ngào, nửa là tình dục rên rỉ, thỉnh thoảng lại gọi ra một tiếng sư đệ…

Y muốn Lý Nhân làm cái gì?

Muốn hắn dừng lại… Hay vào sâu một chút, dùng lực một chút?

Y không chọn được đáp án.

Toàn bộ thế giới của y trở nên mơ hồ, ngay cả tên mình cũng không nhớ rõ lắm. Thứ rõ ràng nhất trong giờ khắc bây giờ, chỉ còn lại khoái cảm bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, và ngọn nguồn của khoái cảm ấy.

Ngọn nguồn ấy khẽ cắn vào gáy y, hô hấp phả vào mặt, cảm giác vô cùng rõ ràng. Nơi yếu hại trí mạng bị người khác quản chế, nhưng trong lòng y không mảy may lo lắng, mà lại có vài phần khoái hoạt, khiến y không kiềm lòng nổi mà đong đưa, thậm chí muốn hắn dùng lực một chút.

Nhưng, y nghe thấy một tiếng gọi.

“Đại sư huynh…?”

Thanh âm kia rất nhẹ, lại mềm mại, thậm chí còn không so được với tiếng rên rỉ của y.

— Nhưng lại như tiếng sấm nổ ầm vang, đập vào trong lòng, buộc y tỉnh lại.

“Đại sư huynh…”

Giọng nói của Lý Nhân lại vang lên, nhưng động tác không hề dừng lại.


Hắn lê nhẹ tại chỗ nông vài cái, rồi dùng sức xâm nhập, đâm vào phần sâu nhất trong cơ thể rồi mới thỏa ý xuất ra.

Hắn bắn vào, Nhạc Thanh Hạ bị ôm vào trong ngực run rẩy trong tức khắc, hình như y lại muốn chạy thoát, nhưng lần này thực sự chẳng có chút sức lực nào, khí lực như dùng hết toàn bộ ở mặt sau, cắn chặt dương v*t của Lý Nhân, như muốn nuốt vào toàn bộ tinh thủy của hắn…

Dòng chảy nóng bỏng rót vào sâu bên trong cơ thể, Nhạc Thanh Hạ làm sao có thể không biết đã xảy ra chuyện gì?

Đến tận lúc này, y mới hoàn toàn bị chất đầy, giống như mỗi chỗ trên thân thể đều bị in xuống dấu vết của người khác, tưởng tượng vừa rồi khiến trí óc y trở nên mơ hồ, nhưng tiếng gọi “Đại sư huynh” kia vang vọng bên tai, khiến y không thể trốn tránh sự thật —

Y, đại sư huynh, đang ở dưới thân của sư đệ mình, bị hắn xâm phạm.

Cùng với ý niệm này, sóng triều tình dục từng luồng tường luồng dũng mãnh lao tới dưới hạ bộ, dưới thân Nhạc Thanh Hạ nóng lên, sau đó liền bắn ra…



Trong căn phòng yên tĩnh không người, trên giường lớn rộng rãi, hai cơ thể đang dùng tư thế thân mật nhất quấn vào một chỗ. Người bị ôm thân không mảnh vải, trên người đeo vài món trang sức, điểm trên làn da là những vết hồng ngân loang loang lổ lổ, tóc đen xõa tung, dáng vẻ vô cùng đẹp đẽ. Người ôm y trái lại vô cùng quy củ, nếu không phải dương v*t hắn lúc này còn đang cắm vào trong huyệt của một người khác, trông còn có thể đứng đắn hơn.

Lý Nhân chậm rãi mở mắt, thở phào một hơi thật dài.

Kỳ thật, hắn vẫn chưa ngủ. Sau khi sư huynh mất đi ý thức, hắn không nhịn được nhắm mắt lại, ôm y, hưởng thụ cảm giác thoải mái mong chờ đã lâu.

Hắn đương nhiên không muốn rút dương v*t ra, nơi ấy của sư huynh vừa nóng vừa mềm, dù dâm độc tạm thời ngừng lại, nhưng nơi đó vẫn không tự chủ được mút lấy, khiến hắn không đành lòng rút ra.

Nhưng nếu tiếp tục ở lại bên trong, chỉ sợ sẽ tiếp tục làm thêm lần nữa, mới tiết ra lại bị đốt thêm lửa. Hắn thì chẳng có vấn đề gì, nhưng sư huynh…

Lý Nhân lắc đầu, chịu đau rút vị huynh đệ đã nửa cứng rắn của mình ra, sửa sang lại chính mình một chút, rồi vươn tay, ôm Nhạc Thanh Hạ vào trong ngực giúp y rửa sạch.

Hắn vừa rửa sạch, vừa không nhịn được cúi đầu xuống, hôn vài cái lên thân mình y, hoặc là sờ hai cái. Trước kia hắn còn phải e dè, nhưng giờ khắc này, hắn nắm rõ trạng thái thân thể Nhạc Thanh Hạ như trong lòng bàn tay. Nếu biết sư huynh đang ngủ say, không còn chút ý thức, hắn còn phải chờ cái gì?

Cho đến khi lại hôn thêm một cái nữa lên môi Nhạc Thanh Hạ, hắn mới thỏa mãn ngừng lại, xem xét tình huống của sư huynh.

Hai mắt Nhạc Thanh Hạ nhắm nghiền, nhíu mày, ngủ không quá an ổn. Trên mặt y còn mang theo hơi đỏ chưa tan, khóe mắt cũng đo đỏ, có chút ánh nước thấm ở đó, trông vô cùng đáng thương.

Lý Nhân thở dài, cúi đầu xuống, liếm đi nước mắt.

“Được rồi…” Hắn nói, “Sau này ta sẽ không bắt nạt sư huynh nữa… Không khó chịu, chỉ có thoải mái, được không?”

Nhạc Thanh Hạ đương nhiên không trả lời được, nhưng Lý Nhân lại như đã có được đáp án, thỏa mãn ôm y vào trong ngực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui