: Hang động này, rất tốt
Giản Y mở to hai mắt, từ từ cảm thụ chiếc lưỡi trơn bóng ấm áp mềm mại của Kỷ Uấn Chi, chầm chầm ở trong miệng của nàng ngang nhiên quấy phá, căn bản là phản ứng không kịp nữa, chỉ có thể tùy theo ý của cô.
Kỷ Uấn Chi vậy mà lại không hề có chút khách khí nào, nhắm mắt lại, thật lòng trao cho nàng nụ hôn cháy bỏng.
Tối ngày hôm qua thời điểm đùa giỡn với Giản Y, kỳ thực cô cũng đã vã đến mức không nhịn nổi nữa rồi, nhưng sau đó bị Giản Y véo cho mấy cái, bao nhiêu dục vọng đều đã hoàn toàn biết mất.
Đầu lưỡi Kỷ Uấn Chi nhẹ nhàng liếm láp lấy đầu lưỡi của Giản Y.
Giản Y ban đầu còn nỗ lực tránh né, Kỷ Uấn Chi đã phóng lao thì phải theo lao, đủ các thể loại dây dưa với nàng.
Nương theo sự tránh né của nàng, thân thể Kỷ Uấn Chi càng cứ thế mà tiến sát lại gần, gần như là ép nàng đặt ở trên vách tường.
Kỷ Uấn Chi còn vô cùng cẩn thận, dùng một tay lót ở sau đầu Giản Y, chỉ lo tảng đá phía sau sẽ làm đau cô vợ nhỏ của mình
Hai người môi lưỡi quấn quýt nhau thật lâu, Giản Y được Kỷ Uấn Chi hôn gần như sắp muốn nghẹt thở, giơ tay nện nhẹ lên người cô, "Ưm..." Nhẹ rên một tiếng hướng về cô ra hiệu.
Kỷ Uấn Chi vừa mới nới lỏng đôi môi, Giản Y liền lập tức thở dốc từng ngụm từng ngụm, "Khụ, khụ khụ..."
Nhìn thấy tiểu khả ái hai gò má đỏ chót cùng với cái dáng vẻ hô hấp dồn dập, trong lòng Kỷ Uấn Chi liền dâng lên một tia cảm giác khác thường.
Liếm láp đôi môi một hồi, không chậm trễ chút nào liền tiếp tục hành động lần thứ 2, bất quá lần này cô không có tiếp tục hướng đến đôi môi của Giản Y, mà là hôn lên tai, hôn lên cổ, vừa hôn vừa liếm, vô cùng khiêu khích cô vợ bé bỏng.
Giản Y bị cô làm cho ngứa ngáy, cái tên này đầu lưỡi vừa âm ấm vừa mềm mềm lại vừa ướt át, cứ liên tục liếm láp bên tai bên cổ của nàng, cái loại vị trí mẫn cảm này thật là khiến người ta vừa yêu vừa hận, muốn tránh nhưng lại không nỡ.
Kỷ Uấn Chi liên tục vây quanh Giản Y, hôn lấy đôi môi sau đấy là gò má của nàng, một cái tay hư hỏng cứ thế mà vô thức đưa về phía lưng quần của nàng, cầm lấy vạt áo chậm rãi xốc lên trên.
Chút ý thức còn sót lại của Giản Y giơ tay nhấn trụ tay cô, Kỷ Uấn Chi cũng không vội, lại di chuyển từ chiếc cổ của nàng hướng ngược trở lại phía dưới, tiếp tục hôn lấy môi nàng.
Môi đã chạm được cái cúc áo đầu tiên, Kỷ Uấn Chi liền đem mặt chôn ở giữa cổ của Giản Y, từng hơi thở nóng phả vào cần cổ trắng nõn của nàng, Giản Y vì thế mà vô thức ngẩng đầu lên nghênh đón.
Kỷ Uấn Chi ngẩng đầu lên nhìn Giản Y một chút, tiểu khả ái cũng đang nhắm mắt lại, tựa hồ như đang nghiêm túc hưởng thụ cái quá trình tươi đẹp này.
Nhìn thấy nàng cũng đang từ từ tập trung, Kỷ Uấn Chi liền lấy hết can đảm, dùng môi ngậm lấy chiếc cúc áo đầu tiên, nhẹ nhàng cắn mở ra.
Cổ áo vì thế mà đột nhiên bị nới lỏng, Giản Y còn đang muốn thở phào nhẹ nhõm một cái, thì theo sát phía sau chính là cái xúc cảm tươi đẹp do đầu lưỡi ướt át của Kỷ Uấn Chi mang lại.
Giản Y liền vô cùng bất an ưỡn cả người lên, thậm chí có chút không thể chờ đợi được nữa, hi vọng cô mau mau mở ra chiếc cúc thứ hai!
Nhưng mà Kỷ Uấn Chi không hề cho nàng toại nguyện, chỉ là thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm láp lấy chiếc xương quai xanh tinh xảo của Giản Y, khiêu khích dục vọng của nàng.
Cảm giác được Kỷ Uấn Chi không có tiếp tục nữa, Giản Y ngược lại ưỡn ngực lên, trực tiếp đem cúc áo hướng đến bên mép miệng của Kỷ Uẩn Chi.
Kỷ Uấn Chi nhìn lên thì thấy nàng hiện tại đã tiến vào trạng thái! Như vậy thì nàng sẽ không đá mình nữa đi!!
Nghĩ đến vậy, Kỷ Uấn Chi không hề che giấu chút nào nở nụ cười biến thái, dán vào bên tai Giản Y, hôn một cái lên vành tai của nàng, "Tự mình cởi." Một thanh âm vô cùng trầm ấm nhưng lại tràn ngập mê hoặc.
"Ưm ~" Giản Y rên nhẹ một tiếng, lắc đầu một cái, mở mắt ra nhìn cô, trong đôi mắt to lộ ra một tia oan ức, thậm chí còn có chút ai oán.
Kỷ Uấn Chi không chịu được ánh mắt này của nàng, lập tức hạ vũ khí đầu hàng, giơ tay phải giúp Giản Y cởi từng cúc áo.
"Dùng miệng." Giản Y nói.
"..." Kỷ Uấn Chi dừng lại động tác, không biết nên khóc hay nên cười, tình cảnh này sao mà trông quen thế??
"Ngoan ngoãn nhắm mắt lại." Kỷ Uấn Chi hôn một cái vào mí mắt của Giản Y, Giản Y liền rất vâng lời nhắm mắt lại.
Kỷ Uấn Chi đem quần áo của chính mình trải trên mặt đất, đỡ Giản Y nằm lên bên trên, sau đó nửa quỳ ở trên người nàng, không có bất kì động tác nào, chỉ là lẳng lặng nhìn lấy cô vợ nhỏ đầy mê người mà thôi.
Giản Y đợi đã lâu mà vẫn chưa thấy Kỷ Uấn Chi có bất kì hành động gì, liền lén lút mở mắt ra liếc một cái, vừa vặn đối đầu với ánh mắt mang đầy ý cười của Kỷ Uấn Chi.
"Vội vã không nhịn nổi?" Kỷ Uấn Chi cười hỏi.
Giản Y liền xấu hổ, mặt cười được một chút liền đỏ, cùng với chút ửng hồng vừa nãy không giống nhau, hiện tại đã là một mảnh đỏ chót, có thể thấy là phi thường thẹn thùng.
Kỷ Uấn Chi nhìn thấy nàng mặt đã biến sắc liền đặc biệt thỏa mãn, không có cái gì so với việc quang minh chính đại đùa giỡn với bà xã có thể khiến người ta hài lòng hơn được nữa!
Kỷ Uấn Chi giơ tay mở ra từng cúc áo của Giản Y, cầm quần áo hướng về hai bên xốc lên, thân thể đầy mê người của nàng nhất thời bại lộ trước mắt của cô, da thịt trắng mịn này thực sự là khiến người ta ghen tị.
Làn da của nàng lại như da trẻ con, vừa trơn tru lại vừa đàn hồi, cảm giác vô cùng tốt.
Kỷ Uấn Chi đưa tay sờ sờ chiếc bụng nhỏ của Giản Y, khiến nàng liên tục phải bật cười, nhưng nói thẳng ra là đang làm cho nàng nhột.
Kỷ Uấn Chi thấy thế, liền trực tiếp mai phục hôn lấy phần thịt đang ngứa ngáy của nàng, "Cầu xin chị." Còn rất xấu xa uy hiếp Giản Y.
"Ha..." Giản Y cười đến mức sắp đau hông, nếu không phải là đã được Kỷ Uấn Chi chặn lại, thì nàng chắc đã bị chọc ngứa đến mức nằm lăn lốc ra đất rồi!
"Được, được, cầu, cầu xin chị, cầu xin chị." Giản Y bận bịu mở miệng.
Kỷ Uấn Chi nghe thấy thế liền dừng lại, cúi người xuống dán vào thân thể Giản Y, "Một lát nữa chị sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cho em đâu." Nhẹ giọng cảnh cáo.
"Hứ, chán, chán ghét..." Giản Y đang muốn đánh cô, đột nhiên phát hiện cô đã không biết từ lúc nào mà đã đem nội y trên người nàng cởi đi hết! Thậm chí còn cầm ở trên tay đưa đến trước mặt nàng!
"!!!" Giản Y xấu hổ không thôi, lập tức dùng hai tay che ở trước người, nhưng mà Kỷ Uấn Chi so với tay nàng càng nhanh hơn, nắm lấy hai cổ tay nàng giơ lên trên đỉnh đầu, nhấn giữ lại Giản Y không cho nàng nhúc nhích.
Giản Y lúc này mới có chút hoảng, liền nỗ lực vùng vẫy, nhưng mà tay bị nhấn giữ ở trên đỉnh đầu rất khó có lực, chỉ có thể bất an kẹp chặt cánh tay, nỗ lực che chắn một chút.
Kỷ Uấn Chi cười xấu xa cúi thấp đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Giản Y, chị hiện tại đang nhìn ngực em thì vẫn là quang minh chính đại mà nhìn đấy nhé!
"Chị, chị, thả em ra!" Giản Y tức giận xấu hổ, rất muốn đá Kỷ Uấn Chi, nhưng mà chân cũng không còn sức.
Trước mắt cô hoàn toàn chính là cá thịt trên thớt gỗ, chỉ có thể mặc cho người xâu xé.
"Còn không cầu xin khoan dung?" Kỷ Uấn Chi nhíu nhíu mày, lại cúi đầu liếc nhìn một chút bộ ngực của bà xã, a, hình dáng trông như giọt nước mưa, thật là đẹp mắt! Sờ lên cảm giác nhất định siêu đã! Không! Tại sao lại phải sờ! Cắn một cái nhất định càng sướng hơn a a a a a!!!
Kỷ Uấn Chi trong đầu đã đầy những ý nghĩ xấu xa, không chút nào khuếch đại nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt.
Giản Y vốn là đang cảm thấy Kỷ Uấn Chi hẳn là sẽ không dám đi, mãi đến khi nàng nghe được âm thanh này, mới ý thức được chính mình thực sự là quá coi thường chị ấy rồi!!!
"Chị đừng, Uấn, Uấn Chi, đừng, không không không, không muốn..." Nhìn thấy hai con mắt đã bốc lên ánh sáng xanh lục của Kỷ Uấn Chi, Giản Y là thật sự hoảng rồi, vội vàng xin khoan dung.
"Muộn rồi." Kỷ Uấn Chi nói xong, trực tiếp cúi người!
Giản Y đột nhiên kẹp chặt cánh tay, nhưng mà căn bản là không có cách bảo vệ được bộ ngực, chỉ có thể cảm giác được ngực trái đang bị Kỷ Uấn Chi nhẹ nhàng liếm láp, từng điểm từng điểm, đi thẳng vào cao điểm.
Kỷ Uấn Chi đầu lưỡi rất mềm mại, ấm nóng, da thịt được liếm láp như là được phủ lên phép thuật vậy, chậm rãi biến thành màu hồng phấn.
Cảm giác mẫn cảm ngứa ngáy lúc đầu đã dần rút đi, lúc này Giản Y bất tri bất giác ưỡn người lên trên, thậm chí còn chủ động hướng về Kỷ Uấn Chi tìm kiếm đôi môi của cô, tựa hồ đã bị đầu lưỡi tràn ngập ma lực của Kỷ Uấn Chi hấp dẫn đến không kiểm soát được.
Kỷ Uấn Chi cũng là mê muội với mỹ vị hiếm thấy này.
"Gọi chị." Kỷ Uấn Chi dùng đầu lưỡi chạm vào hạt đậu hồng của Giản Y, mỗi lần đụng tới, thân thể Giản Y liền vô thức run lên, Kỷ Uấn Chi dành thời gian ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhìn thấy nàng vừa vặn cắn môi ra vẻ chịu đựng.
Giản Y vốn là đã đủ thẹn thùng, nếu như lại kêu thành tiếng thì nàng quả thực liền không còn mặt mũi để gặp người, cắn môi đến chết cũng không chịu nhả ra.
Kỷ Uấn Chi thấy thế, đem ngón trỏ đưa vào trong miệng Giản Y, dứt khoát để cho nàng ngậm lấy ngón tay của chính mình.
"Ưm...! A, ha..." Không kìm nén được hơi thở, thanh âm nhẹ nhàng từ trong miệng liên tục phát ra.
Giản Y liền nỗ lực ngậm miệng, nhưng mà Kỷ Uấn Chi lại không có dự định thu tay về.
"Không cho phép cắn chị, hậu quả thì em biết rồi đấy." Kỷ Uấn Chi uy hiếp.
"A..." Giản Y oan ức mếu máo, chỉ dám ngậm lấy ngón tay Kỷ Uấn Chi.
Vừa nãy Giản Y cắn lấy môi của chính mình thì còn có thể đem âm thanh ngăn chặn lại, hiện tại đang bị ngón tay của Kỷ Uấn Chi chặn ở trong miệng, làm cho nàng không ngậm miệng nổi, thanh âm kia dĩ nhiên là cứ thế mà vô thức phát ra, không thể không nói, bà chủ Kỷ thật sự là tay chơi lão làng mà.
Không lâu lắm, Kỷ Uấn Chi hưởng thụ đủ rồi, lúc này mới thu tay về, nghe Giản Y hồng hộc thở gấp, quả thực giống như tự nhiên.
Không chờ cho Giản Y nghỉ ngơi, Kỷ Uấn Chi liền đưa tay giúp nàng cởi quần, đem quần của nàng hướng về phía dưới kéo xuống, kể cả quần lót cũng lột ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nhỏ, lại nặn nặn, cảm giác thích cực kỳ.
Giản Y lần này đã hoàn toàn bị bại lộ, bận bịu kẹp chặt hai chân, thừa dịp Kỷ Uấn Chi không có hành động gì, hai tay cũng vội vàng che chở lấy bộ ngực.
"A, Uấn Chi..." Mềm mại nhỏ giọng, quả đoán xin khoan dung, dù sao kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, chờ thêm một chút liền đạp một cước vào eo chị ấy, làm cho chị ấy đau dằn vặt đến mức không còn tinh thần!
"Hả ~?" Kỷ Uấn Chi một mặt nhàn nhã nhìn Giản Y đang kẹp chặt hai chân, liền dùng hai tay nâng lấy đầu gối của nàng nhấc lên trên, địa phương bí ẩn hoàn toàn bại lộ ở trước mắt, nàng cho dù là muốn co chân lại thì cũng đều vô dụng!
Kỷ Uấn Chi dùng ngón tay trỏ ở trên mông của Giản Y vẽ vẽ xoa xoa, làm cho tiểu khả ái ngứa đến không chịu được nữa rồi.
Nhưng mà nàng lại không dám lộn xộn, dù sao địa phương riêng tư của nàng hiện tại đang ở ngay dưới mí mắt Kỷ Uấn Chi, chính mình nếu như lại uốn tới ẹo lui, thì còn ra thể thống gì nữa! Còn mặt mũi đâu mà gặp ngườinữa!
"Không nhột sao?" Kỷ Uấn Chi rất buồn bực, nàng không phải rất sợ nhột sao? Là cái mông của nàng không biết nhột sao?
Kỷ Uấn Chi nghĩ nghĩ, đem ngón tay hướng về bên trong hơi hơi di chuyển, dán vào bắp đùi của Giản Y nhẹ nhàng vuốt ve, lần này Giản Y đã không kiềm được nữa rồi, trong vô thức mà nhấc nhẹ cái mông lên, hơi hơi vặn vẹo, "Uấn Chi...!Ư ư..."
"Cầu chị."
"Ư, cầu chị, đừng..."
"Có muốn hay không?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
"Không, không...!Này a..." Giản Y vừa mới lắc đầu, ngón tay Kỷ Uấn Chi ở ngay nơi địa phương tư mật chạm nhẹ một cái, cái chạm ấy liền khiến Giản Y bất tri bất giác mà giật mình, một tiếng ngâm khẽ thốt lên.
"Có muốn hay không?" Kỷ Uấn Chi lại hỏi.
"Ô...!Này...!Đừng, đừng..."
"Hả?" Kỷ Uấn Chi không hề che giấu chút nào tỏ vẻ uy hiếp, miễn là Giản Y nói không muốn, cô liền muốn chạm vào nơi địa phương mẫn cảm này.
Giản Y không dám lên tiếng, nói không muốn thì chắc chắn sẽ...!Còn nếu nói muốn, thì nàng cũng không nói ra được a!!
"Muốn, hay, không, muốn?" Kỷ Uấn Chi nói ra từng chữ từng chữ một, hai tay khoát lên trên hai đầu gối của Giản Y.
Tựa hồ như chỉ cần Giản Y nói không muốn, cô liền mạnh mẽ hơn tách ra hai chân của nàng, sau đấy liền làm chút gì đó!
Giản Y mím chặt môi.
Kỷ Uấn Chi thấy thế liền quả đoán tách ra hai chân của Giản Y.
"Ư, muốn, muốn muốn muốn!!" Giản Y bất đắc dĩ vội vã lên tiếng.
Nhưng mà mới vừa nói xong, phát hiện Kỷ Uấn Chi không chỉ không hề dừng lại động tác, trái lại còn tiến thêm một bước!!
"Chị, em, em đã nói, muốn, mà chị còn..."
"Hả? Chị đang muốn thỏa mãn em thôi mà." Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Kỷ Uấn Chi khẽ chớp, trông vô cùng thuần khiết đẹp đẽ.
"..." Giản Y bừng tỉnh, thực sự là hận không thể một cái tát đập chết chính mình, đầu óc ngu muội rồi!!!
"Ưm..."
"A..."
"A ách, a..."
Nương theo từng động tác của Kỷ Uấn Chi, thân thể Giản Y không ngừng trập trùng, hô hấp cũng càng gấp gáp, chăm chú nắm chặt lấy quần áo dưới thân, cảm thụ chút tư vị tươi đẹp chưa bao giờ được lĩnh hội hội qua trước đây.
Dưới sự vuốt ve sờ soạng của Kỷ Uấn Chi, cùng với động tác thâm nhập liên tiếp phía dưới, Giản Y cảm thấy nửa người dưới đã sắp mất đi tri giác, cả người giống như đang được rong chơi trên mây, nhẹ nhàng bồng bềnh, cảm giác này thực sự là không cách nào miêu tả được.
...
Không lâu lắm, Kỷ Uấn Chi cũng mệt đến muốn ngất, nằm nghiêng ở bên cạnh Giản Y, hai người đổ mồ hôi tràn trề, liên tiếp thở hổn hển.
Kỷ Uấn Chi một tay khoát lên trên người Giản Y, một tay chống đầu, "Làm sao, thoải mái muốn ngủ sao?" Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Giản Y, mở lời hỏi nàng.
Giản Y nhướng mày một cái, liếc cô một chút, nhìn qua như là ghét bỏ, nhưng lại vô thức nở nụ cười.
Kỷ Uấn Chi thân thể kề sát bên nàng, đặt một nụ hôn lên môi nàng sau đấy là gò má của nàng, "Thích không?"
"Không, không thích." Giản Y mạnh miệng.
"Vậy thì làm lại một lần nữa!" Kỷ Uấn Chi nói xong liền muốn đứng dậy, liền bị Giản Y đá một cước ngã lăn ra đất, chị còn có tinh thần đến thế à! Vẫn chưa tìm chị tính sổ đây này!
"Ai yêu...!Bà xã, chú ý hình tượng một chút có được hay không, tuy rằng không ai nhìn thấy, nhưng em đang không mặc quần liền giơ chân đá chị, cũng không tốt lắm đi?"
Giản Y liền đỏ mặt lần nữa, bận bịu dùng khăn giấy đã bị mưa làm ướt vội vàng lau người, sau đó mặc quần áo vào.
Kỷ Uấn Chi chỉ cảm thấy buồn cười nhìn nàng, liền thấy cô nhóc này sau khi mặc quần áo tử tế liền ngồi nghiêm chỉnh, sợ bị người khác nhìn ra một tia bất thường nào đó, nhưng kỳ thực dáng vẻ ấy thực sự là đang chột dạ, trên mặt thí điều còn chưa viết 'Tôi không có làm chuyện tốt'.
"Chị còn không, mặc quần áo vào?" Giản Y tức giận liếc Kỷ Uấn Chi một chút.
"Quần áo của chị ướt lắm a, nếu không hai ta cùng mặc chung đồ đi." Kỷ Uấn Chi nói, lại rất không biết xấu hổ hướng về Giản Y đụng đụng chạm chạm.
"Chị, chị, lá gan, của chị, hai ngày nay, cũng lớn quá rồi đó!" Giản Y xắn tay áo lên, vậy mà dám uy hiếp mình, phải treo chị lên đánh cho mới được!
"Nào có ~ lá gan của chị nào lớn đến thế ~" Kỷ Uấn Chi cười hì hì, vội vã kéo xuống ống tay áo mà Giản Y vừa xắn lên, lập tức hóa thân làm Kỷ nghe lời.
"Ở chỗ như này, mà chị cũng cũng dám, làm, chuyện như vậy? Không sợ, bị người nhìn, nhìn thấy?" Giản Y oán trách một câu.
"Mưa lớn như thế, sẽ có ai tới đây? Cứ coi như các nàng muốn đi tìm hai ta thì cũng sẽ không liều lĩnh chịu hứng mưa to mà đi tìm, ít nhất cũng phải chờ trời mưa xong a." Kỷ Uấn Chi nói chuyện như thể đó là điều đương nhiên, dĩ nhiên là cô đã cân nhắc đến tình huống như thế, nếu không ban ngày ban mặt ở trong sơn động như này, thì có cho cô mười lá gan cô cũng không dám!
"Hứ, cút, đi sang một bên, đừng, chạm vào em." Giản Y phi thường ghét bỏ.
"Ồ yêu, vừa nãy sao không bảo chị cút đi a ~ "
"Chị còn! Còn nói!!" Giản Y vừa vặn còn đang vì chuyện này tức giận xấu hổ đây, Kỷ Uấn Chi bây giờ còn muốn khơi gợi lại chuyện này, Giản Y liền tức giận giơ tay lại đánh muốn cô.
"Không nói nữa, bà xã ngoan, không tức giận." Kỷ Uấn Chi hướng đến gò má Giản Y chụt một cái, còn giơ tay sờ sờ đầu Giản Y, một mặt nịnh nọt, Giản Y là thật sự không còn cách nào khác.
Lần thứ nhất cho Kỷ Uấn Chi, nàng cũng không phải chưa từng nghĩ tới.
Nhưng không nghĩ tới chính là...
Giản Y ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái sơn động rách rách rưới rưới này, trong lòng cũng cảm thấy có chút nhồi nhét.
Lần đầu tiên quý giá như thế, vậy mà lại ở ngay cái sơn động này làm ra chuyện đó, vẫn là rừng núi hoang vắng, không có giường nệm thoải mái, chăn gối ấm áp, thực sự là...!Bảo bảo oan ức chết!
Kỷ Uấn Chi tự mình hong khô quần áo, cảm giác quần áo như đã gần khô rồi liền khoác lại ở trên người, dù sao cơ thể mình cũng hoàn mỹ đến thế, cũng không thể để bà xã nhìn đến mức thèm thuồng được.
Hơn nữa mưa cũng đã tạnh bớt rồi, phỏng chừng các nhân viên cũng đang tìm đến mình, mặt mũi vẫn nên giữ lại một chút.
"Làm sao đấy vợ?" Vừa trải qua lần đầu tiên, Kỷ Uấn Chi còn rất hưng phấn, này không cần nói liền biết rõ cô cùng Tiểu Y quan hệ càng gần hơn một bước, đã là thê thê danh chính ngôn thuận!
"Sao mà lại một mặt oan ức thế?" Kỷ Uấn Chi không hiểu liền mở miệng hỏi.
"Chị xem xem ở đây là ở đâu."
Kỷ Uấn Chi ngẩn ra, cười khúc khích, "Vậy chúng ta lần sau tìm chỗ nào đấy tốt một chút."
"Ai nhổ, ai muốn cùng, cùng chị có thêm, lần sau."
"Ha hả ~ "
Hai người vừa vặn đùa nhau liền nghe ở bên ngoài có người đang hô hoán tên của chính mình.
"Đến rồi." Kỷ Uấn Chi vội vàng đứng dậy, theo bản năng quay đầu lại ở trong sơn động nhìn một chút, sẽ không có lưu lại dấu vết gì đó chứ?
Giản Y cũng đồng thời kiểm tra, hai người vừa ngẩng đầu, hai mắt đối diện nhau liền ngay lập tức sửng sốt, "Còn, còn dám, cười, nữa đấy à!" Giản Y quở trách Kỷ Uấn Chi một câu, Kỷ Uấn Chi ý cười càng sâu.
"Chắc chắn ổn hết rồi đúng không?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
Giản Y gặt đầu một cái, thời điểm đứng dậy chân còn có hơi run, theo bản năng đỡ lấy vách tường.
"Có muốn để chị cõng em không?" Kỷ Uấn Chi bận bịu ân cần nói, câu nói này của cô thật không có ý gì khác, chỉ là nhìn thấy chân của Giản Y thật giống như không quá thoải mái, lại không nghĩ đã chọc giận cô vợ nhỏ đến xù lông.
"Cút!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻ "
"..." Ai, sao em lại nổi giận như thể muốn giết người như thế a, người ta chỉ là đang lo lắng cho em thôi mà!
"Uấn Chi tỷ —— "
Nghe tiếng kêu bên ngoài, Kỷ Uấn Chi vội vàng đi tới cửa động trả lời một câu.
Tráng Tráng vô cùng lo lắng liền chạy tới, "Ôi, Uấn Chi tỷ hai người không có sao đó chứ?" Một mặt lo lắng dò hỏi.
"Không có chuyện gì, vừa nãy nhìn thấy mưa có hơi lớn, hai bọn tôi liền tìm đại một chỗ để trú mưa."
"Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, cũng còn tốt nơi này còn có cái sơn động này." Khương Kỳ vỗ vỗ ngực, vui mừng không ngớt.
"Chính là, cũng còn tốt có cái sơn động này." Kỷ Uấn Chi sượt sượt mũi, mờ ám nở nụ cười.
Giản Y vừa nghe, liền biết cô có ý riêng, tức giận ngang ngược liếc cô một cái, giữ mặt mũi cho em một chút đi!!!
"Mưa tạnh đi nhiều rồi, chúng ta đi về trước đi, mọi người đều đang lo lắng." Khương Kỳ lấy ra hai cái áo mưa phân cho hai người.
"Được, đi thôi." Kỷ Uấn Chi gật gù.
Trên đường trở về nghe Khương Kỳ nói chuyện mới biết, vừa nãy thời điểm trời mưa, các nàng vừa lúc ở nhà gỗ phụ cận, đồng thời cũng đã tìm được đồ ăn, chỉ là đột nhiên mưa rơi xối xả, tầm nhìn cũng không tốt lắm, trước hết trở về nhà gỗ tạm lánh, mưa rơi có hơi tạnh đi một chút liền vội vàng đi ra ngoài tìm người.
"Ai, phu...!Phu nhân sao rất giống có chút, không quá cao hứng?" Tráng Tráng nhỏ giọng hỏi tiểu tỷ tỷ trợ lý bên cạnh.
Kỷ Uấn Chi thính tai liền nghe được, quay đầu liếc nhìn một chút, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Y, bất quá thoạt nhìn không giống như là đang mất hứng, mà là đang cố gắng gượng mà thôi, tám phần mười là trong lòng còn đang chột dạ đi ha ha.
Kỷ Uấn Chi mờ ám nở nụ cười, "Đại khái là do bị mọi người tìm thấy quá nhanh, quấy rối thế giới của hai người chúng tôi đi."
Giản Y vừa nghe, lập tức ngẩng đầu tàn nhẫn trừng cô một chút, rất muốn bóp lấy cổ của cô khiến cho cô câm miệng!
"Được rồi, em đừng biểu hiện chột dạ như thế, không ai biết đâu, yên tâm." Kỷ Uấn Chi vỗ vỗ tay của nàng, nhẹ giọng trấn an.
Mình nào có...!Nào có...
Không lâu lắm, mọi người liền trở về nhà gỗ nhỏ, cả đám người ở trong nhà gỗ lo lắng chờ đợi, tuy đã được điện thoại thông báo là đã tìm được hai người, nhưng các khách quý vẫn là rất lo lắng xúm lại tại cửa, hoàn toàn đặt hết sự chú ý lên người Kỷ Uấn Chi, xem cô như là tâm phúc.
"Ai trở về rồi trở về rồi, Uấn Chi tỷ!" Cách thật xa, Vu Dao liền hướng về Kỷ Uấn Chi điên cuồng vẫy tay.
Kỷ Uấn Chi cũng nhấc tay lên, dẫn Giản Y đi mau hai bước trở lại trong nhà gỗ.
"Uấn Chi tỷ hai người đi đâu đấy, các nàng trở về nói đã lạc mất hai người rồi, hù chết chúng tôi đi!"
"Đúng đấy, sao mà có thể lạc nhau vậy?"
"Không có, chỉ là do trời mưa quá lớn nên chúng tôi phải tìm một chỗ nào đó để trú mưa, này không phải cũng không có chuyện gì xảy ra sao.
Được rồi cũng đừng lo lắng nữa, tôi đi tắm đây, trở về liền chuẩn bị bữa trưa cho mọi người!"
"Uấn Chi tỷ hai người cố gắng nghỉ ngơi một chút đi, ngày hôm nay đến lượt chúng tôi làm cơm!" Mọi người cũng đều thương lượng hết rồi, hai ngày nay có vài người cứ liên tục bàn tán chỉ trỏ về Kỷ Uấn Chi, cũng không thể để như vậy được! Vì lẽ đó ngày hôm nay mọi người đã quyết định đồng thời làm cơm để thưởng cho Kỷ Uấn Chi và Giản Y!
"Được, vậy mọi người nấu cơm thì cũng đừng có làm nổ nhà bếp luôn đấy." Kỷ Uấn Chi tâm tình vô cùng tốt cùng mọi người nói đùa vài câu, "Chúng tôi đi lên trước."
"Mau đi đi mau đi đi."
Kỷ Uấn Chi dẫn Giản Y lên lầu.
"Ai, không nghĩ tới Uấn Chi tỷ lại có thể tiếp xúc tốt như vậy, tôi trước giờ vẫn cho là ngài ấy rất cao lãnh, không có tình người đấy." Vu Dao nhìn bóng lưng Kỷ Uấn Chi ôm Giản Y đi lên lầu, cảm khái nói.
"Đúng vậy, vừa xinh đẹp, vừa có tiền, ngự tỷ có tính cách tốt như thế thực sự là không có nhiều." Lục Tử Sam cũng cảm khái một câu.
"Chính là."
Giản Y nghe thấy hai người đối thoại, mí mắt hơi giật một cái, hai người các cô thật không hổ là CP a, ánh mắt đều tốt như vậy? Sợ là không phải mù đi! Con mắt của hai người nhìn như nào mà nghĩ chị ấy là ngự tỷ? Chị ấy toàn thân từ trên xuống dưới đến cùng có nơi nào cùng với chữ 'Ngự' có dính dáng với nhau vậy? Nhiều lắm thì có được chữ 'Tỷ' đi!
Kỷ Uấn Chi duy trì bước chân, ôm Giản Y tao nhã bước đi, mãi đến khi lên được lầu trên, rẽ vào một góc, chắc chắn ở phía sau không nhìn thấy hai người nữa thì mới quay đầu hướng về Giản Y cười hì hì, "Bà xã em nghe thấy chưa! Hình tượng ngự tỷ của chị có phải là rất thâm nhập lòng người không!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...