Bây giờ, vẻ mặt Phượng Hi cực kỳ phong phú, không thể che dấu hưng phấn phát ra từ nội tâm,
Dù sao trở thành đại boss phản diện cũng rất oai đó, ngươi hiểu không???
Xuyên vào đứa con tinh thần của mình thật sự ngầu đó, ngươi hiểu không???
Hệ thống thấy ký chủ nhà mình vui như vậy, liền truyền dữ liệu qua,
Phượng Hi nghe xong liền cảm thấy đầu đau nhức trở lại,
>
Hiện tại đã qua thời gian tuyển nhận đệ tử của Bác Nhã tông được ba tháng.
Nam chủ có tài năng thiên phú, được Phượng Hi tôn thượng, phong chủ của đỉnh Băng Ngân, một trong mười vị phong chủ quyền lực nhất môn phái thu nhận làm đệ tử.
Vấn đề là...
Phượng Hi nguyên tác không ưa Tiêu Lạc!!!
Mặc dù Tiêu Lạc là do hắn nhận, nhưng lại có đơn linh căn hệ lôi biến dị nghịch thiên, chưa kể lúc tu luyện cũng quá mức tốt đẹp, lên như diều gặp gió.
Đã thế thỉnh thoảng lại gặp được cơ duyên bất ngờ.
Xuất phát từ cảm giác bất an, thay vì vui mừng cho đệ tử, Phượng Hi lại quyết định lợi dụng hắn.
Bắt nam chủ làm việc thay cho tu luyện, không khác gì tạp dịch, từ từ hao mòn hắn.
Sau đó cấu kết ma tộc, khiến Tiêu Lạc có tâm ma, đi theo con đường ma tu, trở thành thủ hạ cho mình, giúp đỡ hắn độc bá tu chân giới.
Trong thời gian này, nam chủ phải làm việc quá nhiều, còn bị đánh đập dã man, không có thời gian học tập nên có ghé qua tàng thư các của Băng Ngân Sơn để tìm đọc một ít sách tu luyện.
Tuy những thứ đó đối với hắn cũng không có tác dụng gì lớn nhưng thỉnh thoảng tham khảo một chút cũng tốt.
Đấy là đối với người thường, còn nam chủ thì lại mang tác dụng tương đối lớn.
Nhờ vậy mà rất nhanh lần nữa đột phá, đã đến Luyện Khí kì giai đoạn cuối, sắp lên Trúc cơ.
Phượng Hi :"..."
Thế nhưng không may bị Phượng Hi nguyên tác phát hiện, lấy lí do bừa bãi gì đó xử phạt, bắt nhận một trăm roi, sau đó quỳ một đêm trước sân.
Tiêu Lạc luôn nghe lời, đương nhiên cắn răng chấp nhận.
Đêm hôm đó trời mưa, nam chủ thành công nhận thêm trận ốm kịch liệt, xém tí nữa mất mạng.
Tóm lại danh sách thù hận tăng thêm một tầng...
Tiểu nữ hài lúc nãy tên Tương Mạt, cũng là đệ tử của hắn, do quá thương nam chủ nên đến cầu tình với phản diện, tất nhiên là bị gạt đi.
Đồng thời cũng là muội muội ngọt ngào mềm mại dễ thương có lượng fan đông thứ ba trong hậu cung nam chính, sau này bị hắn cho một cơn đau tim chết.
Phượng Hi tâm tình uể oải :"..."
Chậc!
Muốn Tiêu Lạc hắc hóa, giờ chỉ cần đâm một kiếm là được.
Nghĩa trên mặt chữ.
Hắn không điên lên tên của ta viết ngược lại.
Sau đó liền có thể trở về ăn chơi suиɠ sướиɠ nha!
Kinh hỉ đến quá đột ngột, ta muốn tìm người chia sẻ a~!
[ Bổ sung: Nhiệm vụ ưu tiên khiến nam chủ hắc hóa, không được gây tổn thương cho nam chính.
Nếu gây tổn thương liền chết.
Nam chủ chết ngài cũng chết.
Không khuyến khích lách luật.
]
Phượng Hi :"..." Phiền phức!!!
Hệ thống im lặng giả chết.
Bên ngoài đột nhiên nổi sấm, những đám mây đen kéo đến như bao phủ khắp thiên địa. Cuồng phong đua nhau gào thét, gió xoáy đục ngầu cuốn đất cát lên.
Một vài giọt mưa bắt đầu rơi xuống, lúc sau đã hóa thành cả trận mưa rào dữ dội.
Phượng Hi sắc mặt âm trầm, không có thời gian suy nghĩ lung tung, lập tức rời khỏi đại sảnh.
Dựa theo kí ức nguyên chủ đi ngang qua tiểu viện bước nhanh về một phía.
Cuối cùng ngừng lại trước sân lớn thần điện.
Vạn dặm mây mù bao phủ, phong cảnh cực kỳ rõ ràng lại bị mưa che lấp, mờ mờ ảo ảo.
Giữa sân có một bóng người đang quỳ, bộ dáng cực kì chật vật.
Trên người chằng chịt những vết thương lớn nhỏ do bị đánh, không ngừng rướm máu, lại chịu lực tác động của mưa lớn, đau xót nứt ra, trông mà kinh người.
Tiêu Lạc chịu hình đã hơn hai canh giờ, lúc này đang cắn môi, hai tay nắm chặt, ngăn không cho nước mắt ứa ra.
Mà đúng lúc này, phía sau hắn có một thanh âm vang lên, nghe thấy thanh âm này thân thể thiếu niên giống như bị điện giật, hoảng hốt nhìn qua,
Một thân ảnh thanh lệ đập vào mắt hắn khiến toàn thân không khỏi run lên,
Lúc này giống như cảm thấy không còn đau đớn nữa, chỉ có sợ hãi, sống lưng thẳng tắp, cử động một chút cũng không dám,
Nam nhân vóc dáng mảnh mai, dung nhan tuyệt sắc, dịu dàng mà nhu hòa.
Hắn khoác trường sam màu trắng, một đầu tóc đen dài đối lập tựa tiên phong đạo cốt, mưa lớn xung quanh rào rạt đổ trên người, thấm ướt quần áo, mập mờ ẩn hiện da thịt trắng như tuyết bên trong, tăng thêm mấy phần vũ mị yêu nghiệt, câu hồn đoạt phách.
Xinh đẹp đến cực điểm, khiến Tiêu Lạc phải sững người ngẩn ngơ.
Bất chợt cảm thụ được ánh mắt nóng rực của hắn, thiếu niên ý thức đưa hai tay lên che chắn, giống như con thú nhỏ cùng đường bị dọa đánh...
Phượng Hi đi tới, không lộ vẻ gì tức giận, quét mắt nhìn một vòng.
Sau khi xác định nam chủ vẫn an toàn, trong lòng mới thở phào một tiếng.
Thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi.
Mặc áo vải màu xám rộng thùng thình, đôi chỗ còn có vết rách, thân thể gầy yếu chằng chịt vết thương, gương mặt hoàn mỹ mang nét đẹp tinh xảo cũng nhợt nhạt đi rất nhiều.
Thật không dám tin người trước mắt này sau sẽ thay đổi đến mức nghịch chuyển nhân gian, khiến trời đất điên đảo, trở thành tồn tại mạnh nhất nếu không nhận ra uy áp quanh thân hắn, một loại khí chất tuyệt đối không có trên người còn nhỏ tuổi như vậy.
Chẳng biết vì sao, Phượng Hi trong lòng đột nhiên rất không thoải mái,
Thấy nam chủ tuổi còn nhỏ như vậy mà tao ngộ thê thảm như thế, Phượng Hi dù biết trước kịch bản vẫn nhất thời thương xót, trong lòng không chút do dự hạ quyết định giúp đứa nhỏ này.
Sau đó xiên một cái, khiến nó hắc hóa sau...
Dù sao ông mày ngại mình sống lâu quá mới không theo cốt truyện!
Hệ thống [ ...!]
Tiêu Lạc hít sâu một hơi, thành kính mở miệng nói, thanh âm nhỏ xíu, khàn khàn vang lên
:"Sư phụ tha lỗi, đồ nhi biết sai.
Lần sau nhất định sẽ không...!không dám tự tiện đến tàng thư các đọc sách nữa..."
Nghe được tiểu đồ nhi nói câu này, Phượng Hi thiếu chút nữa không nhịn được đi qua vỗ vai hắn mà an ủi.
Thật nhìn hết nổi, đây mẹ nó là cái thế giới chết tiệt gì vậy?
Trẻ em cũng đem bạo hành ra hình dạng kia?
Trời ơi, xã hội pháp trị còn đâu, khủng bố quá mức mà!!!
Hệ thống [ ...!] Ai là người vừa nãy nói muốn đâm hắn một kiếm hả???
Trầm ngâm một lát, Phượng Hi thở dài nhìn xuống rồi nhẹ giọng đáp một tiếng
:"Ừm."
Lại rút bình ngọc mang theo ra khỏi tay áo, mở nút đổ ra hai viên đan dược màu lục trong suốt.
Tiêu Lạc ánh mắt bình tĩnh, chăm chăm nhìn người đang chậm rãi áp sát mình.
Nào ngờ người kia lại nhanh tay bóp miệng, ép hắn mở miệng nuốt xuống hai viên đan trong tay.
Bụng nổi lên một trận ấm nóng, cảm giác dễ chịu lan tràn khắp thân thể khiến Tiêu Lạc không khỏi sửng sốt.
Phượng Hi đút thuốc xong liền vung lên tay áo, động tác hung hăng.
Thiếu niên lập tức cả kinh, sắc mặt chợt biến đổi, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, thản nhiên đón nhận cái tát sắp tới,
Nhưng là...
Nam tử bạch y lại cúi người xuống, cong lưng nhấc bổng hắn lên, trực tiếp bế người lên theo kiểu công chúa tiêu chuẩn, đối phương lập tức sững sờ,
Phượng Hi xoay người, cứ như vậy ôm nam chính về tẩm điện, bước chân dứt khoát.
Khoảng cách quá mức gần gũi, Tiêu Lạc cảm giác tim mình đập càng nhanh hơn...
Phượng Hi ho nhẹ một tiếng, nhìn thiếu niên trong ngực, bộ dáng áy náy
:"Xin lỗi, là ta không đúng, không nên phạt ngươi thành ra như vậy."
Thiếu niên ngẩn người, xong vẫn vội vã đáp lại
:"Sư tôn, người không sai, một chút cũng không sai.
Là đồ đệ khó dạy, không nghe lời, người trách phạt ta là đúng."
Nam tử rũ mắt, nhỏ giọng, thanh âm trong trẻo mang theo ấm áp
:" Xin lỗi..." Sau này có đâm hỏng ngươi thì thôi nhé!!!
Hệ thống [ ...!] Ha ha...
Tiêu Lạc hoảng hốt, lúc lâu sau mới định thần.
Không biết làm sao phản ứng, ngón tay tinh tế tú mỹ bám chặt lấy vạt áo người kia, vành mắt hơi đỏ lên, thấp giọng ân một tiếng, càng nép sát vào trong ngực của nam tử.
Phượng Hi :"..." Mẹ nó! Đáng yêu!!!
Thế này cũng quá phạm quy rồi!
Không buồn câu nệ tiểu tiết, hắn thẳng tắp một đường trở về phòng riêng, đạp cửa tiêu sái bước vào, nhẹ nhàng đặt người nằm trên giường.
Đột ngột tiếp xúc với chăn nệm êm ấm làm Tiêu Lạc giật mình không nhẹ.
Phòng của nguyên chủ bài trí có chút, khụ, bắt mắt quá mức.
Cổ vật, đồ trang sức, vật báu, linh thảo nhiều không đếm xuể.
Rất có phong cách, nhưng lại không quá hợp với vẻ ngoài tiên phong đạo cốt của hắn.
Đến cả giường cũng bày kiểu gần giống hoàng đế phương Tây, một người nằm không hết.
Lụa mỏng trên cao phủ xuống, bao lấy xung quanh.
Bạch y nam tử lẩm bẩm niệm một câu pháp quyết, toàn thân hai người đều trở lên khô ráo.
Phương Hi đứng đối diện chăm chú nhìn nam chính, lôi từ tủ gỗ ra mấy lọ thuốc, đổ chung vào một bát nhỏ, nhanh chóng trộn đều, lại thêm mấy vị thuốc, tạo thành hỗn hợp lỏng trong suốt bắt mắt.
Lại tháo giày leo lên giường, giữ chặt lấy tay nam chủ
:"Ngoan một chút, bôi thuốc."
Phượng Hi vẻ mặt cực kì nghiêm túc, tay không thoa thuốc lên vết thương của thiếu niên.
Thuốc chạm đến đâu, vết thương khép miệng đến đấy, mang theo cảm giác mát lạnh kì diệu.
Tiêu Lạc nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc, khớp xương tinh tế tỉ mỉ chạm vào mình, lại chỉ cảm thấy chỗ bị sờ tới đều nóng ran như lửa đốt.
Thấy nam chủ ngoan ngoãn như vậy, Phượng Hi tính toán liếc phía trường kiếm đặt trên bàn cách đó không xa.
Hệ thống [ Gϊếŧ nam chủ liền chết! Gϊếŧ nam chủ liền chết! Gϊếŧ nam chủ liền chết! Chúng ta cùng nhau học thuộc câu này nào!!! ]
Phượng Hi :"..."
Tạm thời xử lí sơ qua vết thương, lại đỡ người nằm xuống.
Phượng Hi còn rất tốt bụng mà phủ thêm chăn mềm lên người hắn, bọc thiếu niên thành cục bông nho nhỏ.
Vừa mới định bước xuống, tay áo lại bị người kéo kéo,
Tiêu Lạc cả người bị bọc trong chăn bông, chỉ lộ ra hai mắt to tròn ngập nước, nhu thuận nhìn hắn
:"Sư tôn, người...!đi đâu vậy?"
Phượng Hi lạnh băng nhìn lại, khiến thiếu niên hơi co vào một chút.
Nào ngờ, người kia lại vươn tay, vò trên đầu tóc mềm mại của thiếu niên vài cái
:"Ta phải đi đại điện chính một chuyến.
Ngoan ngoãn chờ sư tôn chờ về."
Tiêu Lạc vẻ mặt bình tĩnh, ra điều đã hiểu, nhưng tay nhỏ vẫn tóm chặt góc áo.
Phượng Hi :"..." Tiêu Tiểu Lạc à, ta không nhớ có thêm cho ngươi thuộc tính dính người đâu?
Tự động bật hack sao???
Thiếu niên ánh mắt nóng rực nhìn hắn, im lặng không nói.
Tâm vừa chết, dường như lại nhen nhóm lên một ánh lửa nhỏ.
Giống như lạc trong đêm tối đằng đẵng vô tận, chỉ cần bắt được một tia sáng nhỏ nhoi, liền quyến luyến không thể buông tay...
Lúc này hắn đột nhiên có chút sợ hãi, sợ hãi tất cả những chuyện này chỉ là giấc mộng...
Quá khứ phải đáng sợ đến nhường nào, một chút ấm áp hiện tại liền nắm chặt không muốn bỏ qua.
Những điều này, Phượng Hi tất nhiên là biết, còn đoán luôn được kết thúc kìa.
Chẳng qua hắn không có mấy hứng thú với những con chữ, thấy người thật liền nổi lên chút nhiệt tình.
Không ngờ lại làm Tiêu Lạc tưởng lầm như vậy, trong lòng hắn cười khổ không thôi.
Sau cùng vẫn là ở lại, ngồi trên giường canh nam chủ tới khi hắn ngủ say.
Bên ngoài mưa dần ngớt, gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, mang theo không khí an bình khó thấy.
...
Xuyên qua các hành lang nhiều cột chống cao chót vót, liền dễ dàng thấy được một tổ hợp các công trình kiến trúc vô cùng đồ sộ và lộng lẫy nằm trong khuôn viên rộng lớn phía sau núi.
Sương khói mờ ảo, huyền bí lại đẹp đẽ tựa tiên cảnh.
Đại điện chính rộng lớn, biểu tượng của quyền lực qua các đời Bác Nhã tông phái, xa hoa tráng lệ.
Toàn bộ đại sảnh được thắp sáng bằng hơn ngàn viên dạ linh châu gắn trên tường với những hoa văn, họa tiết chạm trổ độc đáo.
Trong điện, mỗi khi có những cơn gió, hương thơm dịu sẽ thổi đến khắp mọi nơi.
Tư vị đặc biệt ngọt ngào, dìu dịu không nồng đậm hương như những loài cây, loài hoa khác nhưng lại mang đến cảm giác rất dễ chịu, thoải mái, lan ra khắp đại sảnh rộng lớn.
Hai bên các vị trưởng lão đại diện cho hơn hai mươi đại điện cùng hai ngàn đệ tử ngoại môn, nội môn đồng xếp thành hai hàng.
Trên cao một chút là mười vị phong chủ của mười đỉnh quyền lực nhất tông phái.
Các vị tôn thượng tu vi thâm hậu, kinh nghiệm uyên thâm, đều được sắp xếp ngồi trên sập gụ có bàn nhỏ bày điểm tâm cùng linh quả.
Nhặt bừa một trong mười vị đem thả xuống nhân giới, tuyệt đối có thể trở thành đại mỹ nhân khuynh thành họa quốc!!!
Ngự trên ngai lớn bằng ngọc nằm tại trung tâm, là tông chủ Bác Nhã phái, Phượng Huyền Vũ.
Ừm, ca ca ruột kiêm luôn tên cuồng em trai số một tu chân giới, dung túng cùng chiều chuộng cực hạn, nổi danh đến mức tên quét rác bên ngoài nội môn cũng có thể tường tận.
Nam tử một thân trường bào màu xám, gương mặt trẻ trung không lưu chút dấu vết của thời gian.
Lông mi dày che dấu đôi mắt đen như hạt huyền ẩn chứa âm hàn cùng tàn nhẫn.
Một đầu tóc đen dài dùng ngọc quan cẩn thận cố định, mang theo tư vị cấm dục, khí thế hung mãnh, uy áp mười phần.
Tiếng leng keng vang lên khắp đại sảnh,
Vô số cánh hoa hồng từ trên trời giáng xuống, ào ào tung bay.
Động tĩnh như thế tất nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người, không khỏi ngưng lại động tác trong tay, nhìn qua bên kia, nhất thời bị cảnh tượng này hấp dẫn,
Nam tử dung mạo đẹp tựa tiên nhân, mặc áo bào trắng khoác sa đỏ, thong thả cất bước, chậm rãi đi tới.
Hướng Phượng Huyền Vũ liền nâng tay áo cung kính hành lễ, nhận được cho phép lại ung dung tiến đến chỗ ngồi nằm ở vị trí bên trái gần tông chủ.
Động tác nhẹ nhàng uyển chuyển như mây trôi nước chảy, kinh tâm động lòng người.
Toát ra cảm giác cao cao tại thượng khó với tới, thoát tục lạ thường.
Y bào bay bay, vị tiên nhân thoát tục nào đó trượt chân ngã ra đất.
Chư vị quần chúng :"..."
Những vị lão nhân dưới đài liếc nhau, các đại trưởng lão họ khụ một tiếng biết ý quay đầu đi.
Phượng Hi vẻ mặt nghiêm túc, đưa tay lên ngăn cản Phượng Huyền Vũ định lao đến đỡ.
Nhanh chóng đứng dậy phủi người, sau đó đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Giọng nói trong trẻo vang khắp đại điện
:"Các người không nhìn thấy gì hết, cái gì cũng không."
Đám người tôn thượng ngoài mặt mỉm cười hòa ái, thực chất đến tâm muốn chết cũng có rồi.
Mẹ nó! Nhịn cười đến ná thở đây này!!!
Phượng Huyền Vũ :"Nhưng đệ vừa ngã mà, không sao chứ?"
Đại điện lâm vào im lặng :"..."
Phượng Hi :"..." Đây thật sự là ca ca ruột sao?
Có thể vui vẻ cùng nhau nói chuyện nữa không đây!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...