Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)
Sau khi về đến nhà, Tô Thanh Yến nhận được tin nhắn wechat của Dư Hữu Tuệ, cô lo lắng anh đánh người trong tiệc rượu, liệu có thể bị công ty sa thải hay không.
Vừa rồi Văn Thụy Lâm cũng không đề cập đến chuyện này, xem ra trước mắt chưa phải, nếu như hắn thật sự muốn làm thì vụ việc đánh nhau đó là một cái cớ không tồi, nhưng với sự hiểu biết của anh đối với Văn Thụy Lâm, hắn sẽ không làm như vậy.
Ở chung với một người năm năm, dù thế nào cũng hiểu rõ tính cách của đối phương, không thể nói là như lòng bàn tay, nhưng có thể đoán được tám chín phần trên mười phần, huống chi Văn Thụy Lâm không khó nắm bắt, ngược lại là, hỉ nộ ái ố* của hắn đều viết trên mặt.
*Hỉ nộ ái ố cùng tham, sân, si với là những khái niệm có nguồn gốc từ đạo Phật, dùng để chỉ nhưng trạng thái tâm lý, cảm xúc thường thấy của con người.
Tô Thanh Yến trả lời tin nhắn của Dư Hữu Tuệ
Tô Thanh Yến: Đừng lo lắng, tôi không sao.
Dư Hữu Tuệ: Sau khi tôi xuống xe, giám đốc Văn không chỉ trích anh chứ?
Tô Thanh Yến: Không đâu, tôi là một nhân viên tốt, hơn nữa là do đối phương nói năng không đàng hoàng trước.
Dư Hữu Tuệ: Đột nhiên giám đốc Văn trở về chung một chiếc xe với chúng ta, tôi sợ tới mức không dám nói chuyện, hơn nữa anh ấy lạnh lùng lại cao ngạo quá đi!
Tô Thanh Yến bị Dư Hữu Tuệ chọc cười, anh không nói xấu Văn Thụy Lâm trước mặt người ngoài: Giám đốc Văn biết rõ lý lẽ, nếu sa thải tôi thật, vậy tôi đây liền đến chỗ khác tốt hơn, mất đi tôi là tổn thất của công ty.
Dư Hữu Tuệ: Hahaha là mất mát của chúng ta, thấy cậu thì chúng tôi mới có năng suất làm việc, không thể từ chức được.
Hai ngày nghỉ cuối tuần, Tô Thanh Yến chưa nghĩ ra đi đâu.
Mấy năm nay đều ở bên cạnh Văn Thụy Lâm, bạn bè cũng chẳng có mấy người, sau này có thời gian cho bản thân lại không biết nên liên lạc với ai.
Cũng may anh đã quen với những ngày như vậy, có đôi khi một mình lại càng tự tại.
Tuy nhiên, luôn có một số người làm phiền bạn khi bạn thích nhất.
Buổi chiều thứ bảy anh nhận được điện thoại của người cha rẻ mạt*, bảo anh trở về nhà họ Tô một chuyến, tám phần là vì chuyện anh đánh Tô Minh Việt trong tiệc rượu đã truyền đến chỗ ông ta.
*便宜: có hai nghĩa tùy vào cách đọc, không đủ để xác định chính xác đây dùng nghĩa nào, túm lại là mình thấy hiểu hai nghĩa đều đúng, nhưng sẽ để theo "rẻ, hời".
Nghĩa còn lại là "tiện lợi; tuỳ nghi; thuận tiện"
Tô Thanh Yến vẫn phải trở về một chuyến, anh phải nói cho bọn họ biết tin tốt là ánh trăng sáng của văn thụy Lâm đã trở lại.
Nhà họ Tô là nhà cung cấp nguyên liệu, mà dòng sản phẩm xa xỉ của nhà họ Văn rất nhiều, bọn họ chỉ cần leo lên nhà họ Văn là có thể nhận được đơn đặt hàng liên tục không ngừng, cho nên mới vắt hết óc để hợp tác với nhà họ Văn, vì thế không tiếc đưa con ruột đưa đến giường Văn Thụy Lâm
Đương nhiên Tô Thanh Yến đã từng phản kháng, nhưng lúc ấy anh chỉ là một sinh viên nghèo học chuyên ngành thiết kế châu báu, anh không đồng ý, người nhà họ Tô liền cắt đường tài chính của anh để ngay cả công việc bán thời gian anh cũng không làm được, ép anh đến mức chật vật, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Năm mười lăm tuổi, mẹ anh qua đời, để lại bà ngoại sức khỏe không tốt, hằng năm bọn họ đều phải trả bệnh viện một khoản tiền lớn cho thuốc men, trước khi mẹ anh qua đời, vì tiền đồ của anh bà đã liên lạc với cha Tô, Tô Thành Nghĩa, sau đó mang anh về nhà họ Tô.
Bà cho rằng làm như vậy là tốt cho con trai, cho rằng sau này anh có thể có được nguồn lực giáo dục tốt, sống một cuộc sống sung túc và tự do, nhưng bà không biết quyết định này của bà đã đẩy con trai vào hố lửa.
Tô Thanh Yến không trách bà, mẹ anh đến chết đều rất đơn thuần, tin tưởng thế gian này có cái thiện.
Thời gian Tô Thanh Yến vừa mới đến nhà họ Tô, nằm mơ cũng muốn trở về cuộc sống bình thản đón năm mới của ba người bà con cháu, chịu khổ nhiều hơn nữa anh cũng không sợ, nghỉ phép phải quét rác kiếm tiền cũng được, chỉ cần không đưa anh về nhà họ Tô.
Sau đó anh không còn mơ mộng nữa, tiền thuốc men ông Tô cung cấp cho bà ngoại, nhà họ Tô sẽ không để anh lấy không công, những thứ này đều cần anh trả lại, nuôi anh một lúc cũng phải vắt kiệt tất cả giá trị của anh.
Có điều, e là bọn họ không ngờ được, ép buộc lâu, người bị áp bách sẽ có tâm làm phản.
Ba tháng trước, anh tiễn đưa bà ngoại của mình, bà rời đi trong giấc ngủ và điệu bộ rất thanh thản.
Sự ra đi của bà ngoại cũng có nghĩa là mối đe dọa của anh đã biến mất.
Mà tất cả những điều này Văn Thụy Lâm không hề biết, thứ hắn muốn nhìn là mặt mũi của anh, hoàn toàn không cần biết những thứ không liên quan đến hắn này.
Tối hôm qua anh hỏi câu kia, đại khái có lẽ trong lòng có ôm nỗi oán giận với hắn.
Sự xuất hiện của Văn Thụy Lâm tựa như giúp anh, lại như kéo anh vào vực đã sâu càng sâu, thật ra tình cảm anh đối với hắn cũng khá phức tạp.
Năm năm đã tạo ra kết quả hiện giờ.
Trước khi tới nhà họ Tô, Tô Thanh Yến gọi một cuộc điện thoại.
"Đàn em, sao lại rảnh gọi điện thoại cho anh thế? Khi nào lăn đến công ty làm việc cho anh đây?" Giọng điệu đối phương tùy ý, có thể thấy có quen biết với Tô Thanh Yến, hơn nữa quan hệ không bình thường.
"Trước mắt chưa lăn về được.
"Tô Thanh Yến cười khẽ, đề cập kế hoạch của mình với đối phương, "Đàn anh, anh còn nhớ rõ yêu cầu lúc trước em đề ra khi hợp tác với anh mở phòng làm việc không? "Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)
"Ý em là nhà họ Tô? Anh nhớ, sao thế, bây giờ muốn chuẩn bị ra tay rồi hả? Em không chờ nữa sao? " Đàn anh ở đầu bên kia hỏi anh.
Tô Thanh Yến: "Đương nhiên không phải động tay ngay lập tức, em điều tra được gần đây Tô nhị phụ trách mua bảo thạch, chúng ta bên này liệu có thể ám chỉ gã chúng ta đang muốn làm xa xỉ phẩm không? "-
Đàn anh: "Em muốn gã ta tích trữ nguyên liệu à? "
Tô Thanh Yến: "Là ý này.
"
Đàn anh: "Nhưng dựa theo khối lượng vận chuyển của công ty chúng ta, bọn họ có thể tính toán được nên sẽ không đặt hàng quá nhiều, dù chúng ta mạo hiểm ngừng hợp tác nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn đến Tô thị, không tác động đến căn cơ thì công ty bọn họ có thể khắc phục kịp thời.
"
Tô Thanh Yến nắm điểm mấu chốt*: "Nhưng nếu thêm Hoa Thắng thì sao?"
*捏着手中小盆栽的叶子: Mình hiểu theo nghĩa bóng, mời mọi người góp ý nhé!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...