Giang Miên không nhớ mình trải qua sinh nhật 17 tuổi như thế nào, ký ức về cao trung của anh rất mơ hồ, nhất là vào mùa đông, dường như không đọng lại gì.
Sinh nhật anh bao giờ cũng là bữa cơm quây quần với gia đình.
Lúc cha mẹ anh ra ngoài công tác thì sẽ gọi điện thoại nói chuyện, sau đó mua cho anh một cái bánh kem, chỉ thế thôi.
Nhưng lần này Giang Miên không muốn trải qua sinh nhật như vậy, anh nhìn Vu Ngôi bên cạnh, mời mọc, “Bữa sinh nhật tôi, anh có rảnh không? Chúng ta đi ăn cơm.”
Vu Ngôi hơi sửng sốt, vốn muốn từ chối, nhưng lại không nói nên lời.
“Được.”
Giang Miên thấy hắn đồng ý, cả người chìm đắm trong hạnh phúc.
Vu Ngôi khẽ cười, sau đó âm thầm tính tiền ở trong lòng, hắn có nhiều tiền như vậy có thể mua cho cậu ấy quà gì nhỉ.
Từ sau hôm đó, ngày nào Giang Miên cũng trông tới thứ bảy, anh còn mời cả Chu Nguyên Nghênh, Chu Nguyên Nghênh cũng đồng ý, nhưng vì thứ bảy phải học bổ túc, cho nên cũng chỉ có thể ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó quay lại tiếp tục học.
Thật ra ban đầu Giang Miên cảm thấy ăn bữa cơm đã tốt lắm rồi, nhưng anh nghĩ lại, mình vất vả lắm mới tìm được lý do chính đáng để ra ngoài chơi với Vu Ngôi, anh không muốn chỉ đơn giản là ăn cơm.
Chuyện hai người có thể làm chỉ hữu hạn, vừa lúc trong thành phố mới khai trương một sân băng, Giang Miên muốn dẫn Vu Ngôi đi trượt.
Sau khi hỏi giá cả của sân băng, Giang Miên quyết định mua vé trước rồi mới nói với Vu Ngôi.
Anh vốn cho rằng mình phải năn nỉ ỉ ôi một trận Vu Ngôi mới đồng ý, nhưng Vu Ngôi lại đồng ý thoải mái hơn tưởng tượng, thậm chí còn không chút do dự nào.
Rất nhanh đã tới thứ bảy.
Buổi sáng Giang Miên ở nhà làm bài tập, tuy làm bài ở nhà nhưng tâm trí của anh đã sớm bay đi xa, cuối cùng cũng không làm nữa mà đi ra ngoài.
Loanh quanh một lúc cuối cùng Giang Miên cũng dừng lại trước cửa Vũ Phổ Võng.
Giang Miên không biết Vu Ngôi có ở đây không, lần trước anh đến là lúc Vu Ngôi trực đêm, hiện tại là ban ngày, chắc không phải thời gian làm việc của Vu Ngôi.
Lúc anh đi vào thấy người quản lý anh gặp lần trước đang ở quầy, hắn ta nhìn thoáng qua Giang Miên, không có quản anh.
Xem ra hắn ta tưởng anh tới tìm Vu Ngôi, chứng tỏ Vu Ngôi đang ở tiệm net.
Giang Miên nhớ tới căn phòng trên gác mái lần trước, anh nhẹ chân nhẹ tay lên gác mái.
Khi ở trước cửa Giang Miên không biết mình có nên gõ cửa hay không, Vu Ngôi có vẻ như không thích người khác tự ý vào khu vực riêng tư của mình, bao gồm cả việc anh tìm hiểu quá khứ của hắn, hắn không thích điều này.
Nhưng có lẽ Giang Miên ỷ vào việc hôm nay là sinh nhật anh mà gõ cửa hắn sẽ không nỡ trách mắng như vậy.
Bên trong rất nhanh vang lên âm thanh, sau đó anh nghe được một giọng nói không phải của Vu Ngôi, “Ai đó?”
Trong lòng Giang Miên có dấu chấm hỏi to đùng hỏi, “Ai vậy?”
Sau đó cửa mở ra, Hoàng Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn Giang Miên đứng ở của.
Giang Miên cũng rất ngạc nhiên, bởi vì Hoàng Thiên Kỳ không có mặc gì, trên người có rất nhiều vết bầm xanh tím.
Có lẽ vì hai người nhìn nhau im lặng quá lâu, trong phòng lại vang lên tiếng bước chân khác.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Miên, Vu Ngôi đã lập tức kéo Hoàng Thiên Kỳ vào phòng, còn thuận tay đóng cửa lại, nhốt Hoàng Thiên Kỳ ở trong.
“Sao cậu ấy...?” Giang Miên còn chưa hỏi xong thì Vu Ngôi đã cắt ngang, “Sao cậu tới đây tìm tôi?”
Giang Miên trả lời theo bản năng, “Tôi ở nhà chán quá cho nên thử xem anh có ở đây không.”
Vu Ngôi cũng không bắt anh quay về, suy cho cùng thì thời gian bọn họ hẹn gặp cũng sắp tới, hắn bảo anh ra ngoài đứng sau đó vào thay quần áo.
Giang Miên gật đầu, lúc Vu Ngôi mở cửa, anh có chú ý nhìn vào, bên trong phòng không lớn, chỉ có một cái giường và một cái bàn.
...!Chỉ có một chiếc giường?
Chờ đến khi Vu Ngôi đi ra hắn đã thay một bộ quần áo mà Giang Miên chưa từng gặp.
Một bộ quần áo màu trắng có hoa văn màu đen, chất liệu và kiểu dáng của bộ quần áo khác với tất cả những bộ hắn đã mặc trước đây.
Giang Miên nhìn hắn từ trên xuống dưới, không nói gì sóng vai với Vu Ngôi đi xuống.
Lúc lên xe, Vu Ngôi đột nhiên chủ động nói, “Cậu ta chỉ không tiện về nhà, ở đây một thời gian.”
“Bạn của anh sao?” Giang Miên nghĩ trước kia Vu Ngôi đã phủ nhận chuyện hắn có anh em trai, vậy người trong phòng kia rốt cuộc có quan hệ gì với Vu Ngôi?
Vu Ngôi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, âm thanh trả lời rất nhỏ, “Đúng vậy.”
Thật ra Giang Miên còn muốn hỏi, tại sao trên người bạn anh lại có nhiều vết thương như vậy, nhưng vì không muốn bầu không khí quá xấu hổ, cho nên anh kìm lòng hiếu kỳ của mình lại.
Chờ đến khi tới điểm hẹn thì Chu Nguyên Nghênh đã ở đó.
Trên thực tế Giang Miên chưa từng ra ngoài một mình với Chu Nguyên Nghênh, cho nên anh không biết lúc ra ngoài Chu Nguyên Nghênh lại mặc trang phục...!Độc đáo như thế.
Chu Nguyên Nghênh mặc một chiếc áo khoác độn màu hồng của Babi, và một đôi Coverse màu xanh lá, trông không hợp với mùa đông, cũng không hợp với bộ đồ của Giang Miên và Vu Ngôi.
Nhưng Chu Nguyên Nghênh dường như cũng không chú ý, cậu vui vẻ đưa cho Giang Miên một cái hộp, “Chúc mừng sinh nhật lão Giang.”
Vu Ngôi cũng thừa dịp lấy trong ba lô ra một cái hộp không lớn đưa cho Giang Miên, “Sinh nhật vui vẻ.”
Giang Miên lễ phép nhận quà cảm ơn, sau đó dẫn bọn họ vào nhà hàng.
Nhà hàng này chuyên phục vụ buffet hải sản, ngày thường rất khó đặt chỗ.
Giang Miên phải dựa vào quan hệ của cha mẹ mới đặt được bàn.
Chu Nguyên Nghênh vừa đi vào đã kinh ngạc, “Đây không phải là nhà hàng, đây chính là viện bảo tàng chứ?!” Cậu nói có chút khoa trương, nhưng không phải là lời vô căn cứ.
Sỡ dĩ gọi là nhà hàng buffet hải sản là vì ngoài đồ ăn tươi ngon, còn có rất nhiều bộ sưu tập riêng do ông chủ cất giữ, toàn là thư pháp, tranh vẽ được bán đấu giá toàn cầu.
Dù giá có cao cũng chưa chắc mua được.
Sau khi Giang Miên đi làm đã từng ghé qua đây vài lần, mỗi lần anh đều ngạc nhiên bởi đồ ăn ở đây, cho nên khi chọn đi ăn anh lập tức nghĩ tới nơi này.
Chu Nguyên Nghênh cảm khái xong rồi còn không quên cảm ơn Giang Miên, “Cảm ơn Giang tổng đã cho chúng tôi mở mang tầm mắt.” Giọng điệu của cậu như vậy Giang Miên cũng quen rồi.
“Chuyện đời mặc chuyện đời, nhiệm vụ hôm nay là ăn no, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Nói đoạn còn lén nhìn qua Vu Ngôi, muốn xem Vu Ngôi có lộ ra sắc mặt không được tự nhiên không.
Nhưng Vu Ngôi rất thản nhiên đi bên cạnh Giang Miên.
Lúc ăn cơm giữa trưa Chu Nguyên Nghênh cứ bắt tôm hùm lớn ăn mãi, ăn đến khi kết thúc thì không đi được nữa.
Giang Miên nhìn thoáng qua cuối cùng cũng cảm thấy Chu Nguyên Nghênh béo là có nguyên nhân, ăn như vậy không mập mới là lạ.
Anh và Vu Ngôi ăn ít một chút, đến khi ăn xong mới nhìn Chu Nguyên Nghênh.
Chu Nguyên Nghênh có chút ngại ngùng nói, “Hai người các cậu có thể đừng khách khí như vậy không, cứ nhìn tôi ăn ngại ngại sao á.” Vừa nói cậu vừa cắn tôm hùm.
Giang Miên cau mày nói, “Cậu đang ăn, đừng nói chuyện.”
Chu Nguyên Nghênh nhịn không được nói: “Uống chút rượu đi, uống rượu xong không chừng hai người lại nói nhiều hơn á.”
Vu Ngôi nhíu mày, vặn lại Chu Nguyên Nghênh, “Giang Miên không thể uống rượu.”
Chu Nguyên Nghênh cũng không cam lòng yếu thế: “Bây giờ còn quy định thế à, khi tôi còn nhỏ ông nội đã lấy đũa nhúm vào rượu trắng cho tôi uống có chuyện gì đâu.”
Vu Ngôi không muốn tranh cãi, nhưng Giang Miên lại nói, “Có phải khi còn nhỏ tôi không uống rượu trắng cho nên bây giờ mới không thông minh không, ha ha ha.”
Chu Nguyên Nghênh nghe anh nói xong lập tức cảm thấy tôm hùm không thơm ngon chút nào, “Được lắm lão Giang, cậu khuỷu tay hướng ra ngoài*.” Nói đoạn còn bỏi sung thêm, “Bỏ đi, cũng không phải lần một lần hai.”
(*Khuỷu tay hướng ra ngoài [胳膊肘往外拐]: nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải cho người nhà.)
Sau khi ăn xong, bánh kem Giang Miên đặt cũng được đưa đến, lúc Chu Nguyên Nghênh nhìn bánh kem còn hung hăng phun tào, dạ dày của cậu không thể chứa bánh kem được rồi.
Bánh kem vốn không lớn, chỉ có sáu tấc, hai ngươi Giang Miên và Vu Ngôi cũng giải quyết được.
Khoảnh khắc ngọn nến được thắp lên, Giang Miên cảm thấy mình già thêm một tuổi.
Anh chắp tay trước ngực cầu nguyện, sau đó thổi nến, chính thức bước qua tuổi mười sáu, sang tuổi mười bảy.
Kết thúc bữa ăn tâm trạng của mọi người không tệ lắm.
Hoặc là nói có Chu Nguyên Nghênh ở đây thì không khí cũng không kém đi.
Dù cho Giang Miên biết Chu Nguyên Nghênh thật ra không thích Vu Ngôi.
Nhưng Chu Nguyên Nghênh vẫn cho anh mặt mũi.
Cậu chính là người không quá thông minh, nhưng phương diện đối nhân xử thế lại vô cùng thuần thục.
Sau khi Chu Nguyên Nghênh ăn uống no nê thì đi học bổ túc, Giang Miên cũng dẫn Vu Ngôi đi sân băng.
Anh vốn cho rằng Vu Ngôi không biết trượt băng, nhưng không ngờ hắn còn chơi giỏi hơn anh.
Trong khi anh còn đang thích ứng với giày trượt băng thì Vu Ngôi đã trượt hết một vòng.
Kế hoạch muốn “Khoe khoang” của Giang Miên phút chốc sụp đổ.
Cuối cùng vẫn là Vu Ngôi thấy anh cứ luôn thận trọng nên dẫn anh trượt hai vòng mới tìm được cảm giác.
Sân băng mới mở không có nhiều người, hai người bọn anh cứ trượt thoải mái.
“Anh biết trượt băng đúng không?” Giang Miên hỏi Vu Ngôi.
Vu Ngôi chậm lại một chút, ở khoảng cách mà Giang Miên có thể nói chuyện được với hắn, sau đó đáp, “Lúc nhỏ có học.”
“Ai dạy anh vậy, anh trượt giỏi quá trời.”
Một lúc lâu Vu Ngôi cũng không đáp, ngay khi Giang Miên cho rằng Vu Ngôi không nghe thấy lời vừa rồi của mình thì Vu Ngôi chợt nói, “Cha tôi dạy, ông ấy là người phương Bắc, từ nhỏ đã biết.”
Đây là lần đầu tiên Giang Miên nghe Vu Ngôi nhắc đến người nhà, anh thừa thắng xông lên, “Vậy tốt thật, lúc tôi còn nhỏ cha mẹ tôi rất bận, không giống chú dẫn anh ra ngoài chơi.”
Vẻ mặt của Vu Ngôi dịu dàng hơn, nói, “Lúc tôi còn nhỏ cha tôi rất bận, nhưng khi ấy tôi rất nhõng nhẽo, ông không ở cùng tôi tôi sẽ khóc, sau đó ông thường xuyên trực đêm chỉ để ban ngày có thời gian chơi với tôi.”
“Anh nhõng nhẽo?” Giang Miên có hơi không tin, suy cho cùng thì tim của Vu Ngôi bây giờ như đá, không thể tưởng tượng được hắn cũng có lúc làm nũng.
Đoán chừng tâm trạng của Vu Ngôi không tồi, mỗi câu hỏi của Giang Miên hắn đều trả lời, “Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, cứ thích quấn lấy cha.”
Giang Miên cảm khái: “Thật tốt, nhất định chú rất cưng anh.”
Vu Ngôi suy nghĩ, như đang lục lại ký ức, sau đó nói với Giang Miên, “Khi tôi còn ở trong bụng của mẹ, cha cho rằng tôi là con gái, trùng hợp khi ấy hoa dành dành nở rất đẹp, bèn đặt tên cho tôi là Chi, còn mua cho tôi rất nhiều quần áo hồng nhạt.
Kết quả tôi lại là con trai, vì thế lúc đăng ký giấy khai sinh ông đổi tên tôi từ Chi thành Ngôi*.
Tên có thể sửa nhưng quần áo đã mua không thể lãng phí.
Trước ba tuổi tôi vẫn luôn trong bộ dạng cô gái nhỏ.”
(*Ngôi [桅]: nghĩa là cột buồm.)
Giang Miên không thể tưởng tượng được Vu Ngôi mặc đồ hồng nhạt ra sao, anh cười đến đau hông, còn không quên hỏi, “Có hình không, cho tôi xem với.”
Vu Ngôi quay đầu nhìn anh, trong mắt nổi lên chút bi thương, nói một câu rất nhẹ, “Không có, nhà cũ bị cháy không còn nữa.”
Giang Miên không nghĩ câu hỏi của mình nhắc đến chuyện thương tâm như vậy.
Anh vội thu nụ cười lại, nhỏ giọng xin lỗi, “Xin lỗi anh nhiều.”
“Cậu có lỗi đâu mà xin.” Tâm trạng của Vu Ngôi dường như khá tốt, căn bản không có tức giận.
Sau đó hai người lại nói đến khi Giang Miên còn nhỏ.
Tuổi thơ của Giang Miên quá nhàm chán, theo lý thuyết thì với thời thơ ấu như vậy không thể dưỡng thành tính cách như Giang Miên hiện tại được.
Lúc nhỏ gia đình anh rất bận rộn, cho nên từ nhỏ anh đã tự lập đến khó tin, lúc sáu tuổi khi mẹ về không có gì để ăn anh đã có thể xuống phòng bếp làm ít đồ cho bà ăn.
Đến tiểu học anh tham gia rất nhiều lớp ngoại khoá, dần dà không thích giao tiếp.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học mẹ anh còn tưởng anh bị tự kỷ, nghỉ hè cũng không ra ngoài chơi chỉ nhốt trong phòng học thêm kiến thức cấp hai.
Thậm chí còn dẫn anh đi tìm bác sĩ tâm lý.
Sau đó công ty của hai người mỗi lúc một bận, cha mẹ anh cũng không có thời gian quản anh.
Đây là những gì Giang Miên nói với Vu Ngôi.
Sau này khi bước ra đời, anh cũng quyết định không cần sinh con, bởi anh hiểu được vì sao cha mẹ lại bận rộn như vậy, điều đó chứng tỏ nếu anh trở thành cha anh cũng sẽ giống như cha mẹ mình vậy.
Đương nhiên, lời này Giang Miên không có nói cho Vu Ngôi nghe.
Họ trượt băng đến giờ ăn cơm tối, Giang Miên đề xuất đưa Vu Ngôi đi ăn tối, hai người rời khỏi sân băng.
Bữa tối ăn lẩu.
Giang Miên phát hiện Vu Ngôi thích ăn đồ nóng hơn là hải sản, hắn ăn hơn bữa trưa rất nhiều.
Hai người ở quán lẩu vừa ăn vừa trò chuyện, không khí rất tốt.
Nhưng Giang Miên không ăn cay được, mặc dù đây là lẩu uyên ương.
Song Giang Miên tuân thủ quan điểm ai đời nào đi ăn lẩu lại ăn canh suông, cho nên đũa không hề nhúng vào nước trong bên cạnh.
Ăn được một nửa Giang Miên bắt đầu đau dạ dày.
Nhưng khi nhìn bộ dạng nghiêm túc ăn của Vu Ngôi, Giang Miên cũng chỉ nhịn đau ăn cùng Vu Ngôi.
Chờ đến khi ra khỏi quán, Vu Ngôi mới chú ý Giang Miên cứ luôn ôm bụng.
“Cậu đau bụng ư?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...