Nhìn thấy hai chữ này, ánh mắt Thịnh Chỉ ngây ra.
Cô nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ, nghi hoặc hỏi.
[Không quen á? Nhưng lần trước em đến bệnh viện, không phải hai người còn nói chuyện với nhau sao, em còn nhớ anh ấy gọi anh là Nghiễn ca nữa.]
Thịnh Chỉ ôm điện thoại chờ một lúc, tin nhắn của Trình Nghiễn Nam mới gửi tới.
[Có chút ấn tượng, tìm cậu ta có việc?]
Thấy Trình Nghiễn Nam trả lời lạnh nhạt, rõ ràng là có quan hệ với Hạ Dịch Châu chẳng ra sao, thế là Thịnh Chỉ xóa bỏ đi câu hỏi trong đầu.
Nhưng cảm thấy nói ra chuyện của Đan Sơ Lam thì không được hay cho lắm, thế là bèn tìm một cái cớ.
[Không có gì, chỉ muốn hỏi chút về vấn đề răng miệng thôi.]
[Lại bị viêm nữa?]
Không nghĩ là Trình Nghiễn Nam sẽ truy hỏi, Thịnh Chỉ chỉ đành trả lời phiên phiến.
[Không phải, chỉ là em không muốn nhổ, cũng không muốn nhập viện.]
Gửi như vậy rồi nhưng để tăng tính chân thành hơn, cô lại gửi thêm một icon đáng yêu.
[Chi Chi, tình huống của em có chút phức tạp, lúc làm phẫu thuật phải gây mê toàn diện.]
Nhìn thấy câu này, tâm trạng Thịnh Chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.
Mặc dù là vậy, nhổ răng xong thì người đau vẫn là cô.
Cô bĩu môi, đang định tìm câu gì lấp liếm, ai biết tin nhắn của Trình Nghiễn Nam rất nhanh đã được gửi đến.
[Anh sẽ ở bên cạnh em.]
Thịnh Chỉ ngây ra, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cô cụp mắt xuống, nhìn tin nhắn tiếp theo của Trình Nghiễn Nam được gửi đến—
[Đang bên ngoài đừng nghĩ đến mấy cái này, cứ chơi đi, quay về nói tiếp.]
Thịnh Chỉ cong môi cười lên, [Vâng.]
—
Trước khi ngồi xe đến núi Trường Bạch, Thịnh Chỉ đã đặc biệt đặt phòng trước mấy ngày.
Bức tranh Bạch Hổ đã được cô vẽ gần xong, cho nên vẫn chưa biết sẽ ở lại núi Trường Bạch bao lâu.
Cho nên cô đặt hẳn một tuần.
Ban đầu, cô ở trên có tìm được vài homestay, xem hình thấy cũng được nên đã đặt trước.
Nhưng sau đó nói chuyện với bà chủ cho thuê phòng ở bên hồ Tùng Hoa, bà chủ là người bản địa cho nên đã giới thiệu cho cô một khu nghỉ dưỡng ở sườn tây.
Bà chủ không nói gì cả, chỉ cười, sau đó ám chỉ nói:
"Đến bên đó rồi, có thể không giống với tưởng tượng của cô."
Thịnh Chỉ phản ứng lại, vội vàng hủy đặt homestay, đổi thành đặt phòng trong khu nghỉ dưỡng.
Khu nghỉ dưỡng được xây rất đẹp, hai bên đường là tuyết trắng tinh, giống như một thị trấn nhỏ vậy.
Đến lúc nhận phòng, Thịnh Chỉ đã ở trong lòng thầm khen bà chủ là người tốt không biết bao nhiêu lần.
Cô không còn thời gian để vẽ tranh, mặc một chiếc áo phao dày rồi chạy ra ngoài.
Cô cứ đi dọc theo con đường nhỏ, ở bên ngoài ăn uống no say, đi dạo đến rất muộn mới trở về.
Về đến phòng, Thịnh Chỉ còn không thèm cởi khăn quàng cổ xuống, đã lấy điện thoại gửi cho Trình Nghiễn Nam mấy bức ảnh vừa chụp được.
Cô vô cùng đắc chí khen khu nghỉ dưỡng này quá đẹp một phen, lúc này mới cất điện thoại đi.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Thịnh Chỉ lấy máy tính bảng ra, ngồi ở trên bàn bắt đầu vẽ.
Nhiệt độ trong phòng có chút cao, nóng đến mức mặt cô đỏ bừng lên.
Thịnh Chỉ đang vẽ hăng say, lười đến mức không muốn điều chỉnh lại nhiệt độ, liền mặc kệ.
Một tiếng rưỡi sau.
Thịnh Chỉ nhìn máy tính bảng, bên trong vẽ một cô gái tóc ngắn mặc bộ đồ trượt tuyết màu đen, cô hài lòng gật đầu.
Sau khi xuất file ra, cô thuận tiện nhìn đồng hồ một cái.
Lúc này mới phát hiện đã gần mười hai giờ rồi, chỉ đành vội vàng cất máy tính bảng đi, lấy máy tính ra.
Nhìn bản phác họa Bạch Hổ, Thịnh Chỉ mím môi.
Thật ra bức tranh này không cần tốn nhiều thời gian đến thế.
Chỉ là cô muốn làm thật từ từ để gọt giũa các chi tiết.
Ngoài ra, lúc ở hồ Tùng Hoa thi thoảng cô sẽ xuất hiện những ý tưởng khác, lúc đó cô sẽ chạy đi vẽ chúng, cho nên tiến độ mới bị chậm.
Thịnh Chỉ vươn vai, cảm thấy eo đau nhức, dứt khoát từ bỏ.
Vẫn là để ngày mai dậy sớm vẽ đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe.
Nghĩ vậy Thịnh Chỉ cất máy tính đi.
Nằm trên giường lướt tí Weibo rồi ngủ.
Cô nhấn vào trang các nhân của mình, phát hiện bài đăng gần đây nhất của mình là từ ba tháng trước.
Weibo sắp mọc cỏ rồi.
Bởi vì hôm nay tâm trạng Thịnh Chỉ rất tốt, cô ấn ấn gì đó, "đại phát từ bi" đăng một bài mới lên Weibo.
Nội dung bài đăng là bức vẽ cô gái trượt tuyết cool ngầu được cô vẽ vào tối nay kèm theo một dòng trạng thái.
@Thích em thì anh "chít" một tiếng: Hôm qua ở hồ Tùng Hoa, gặp một chị gái trượt tuyết siêu đỉnh, ai biết chị gái này thì tag giúp mình với, cảm ơn!
Đăng lên mới mấy phút mà đã có khoảng một trăm bình luận rồi.
Thịnh Chỉ nghĩ ngợi, vẫn là hiếu kỳ không biết những người trên mạng này có tìm được không, liền ấn vào.
Sau đó bình luận đầu tiên đập ngay vào mắt lại là—
@Cậu tin có siêu nhân không: Tôi không nhớ nổi đây là lần thứ mấy Chi lão sư đăng bài tìm người đẹp nữa.
(Nhún vai.jpg)
Phía dưới có người phản hồi:
@Gururu: Không sao tôi quen rồi.
@Xin chào Patrick Star*: Quen rồi+1
*Patrick Star: nhân vật sao biển hồng trong hoạt hình SpongeBob.
Thịnh Chỉ chớp mắt, không cam tâm nói: [Làm gì có, đây là lần đầu mà?]
Vừa đăng lên chưa tới mấy giây, có người đã trả lời bằng một ảnh chụp màn hình Weibo lúc trước của cô.
Trên ảnh là bài đăng của cô bày tỏ sự ngưỡng mộ về vận động viên nhảy cầu Thì Miên xinh đẹp, cô còn vẽ mấy bức tranh về Thì Miên.
@Xin chào Patrick Star: Quả thật lần thứ 1(triệu) (đầu chó.jpg)
Ài, được thôi.
Thịnh Chỉ dẩu môi, không trả lời bình luận nữa, cảm thấy chột dạ mà rút lui khỏi bình luận này.
Tiếp tục lướt xuống bên dưới, những bình luận dưới đều không khác bình luận đầu là bao.
@Trà sữa vị xoài: Tôi vừa đếm lại, mười bài đăng thì có tới sáu bài là vẽ các chị xinh đẹp, ba bài thì nói về các chị xinh đẹp, còn một bài còn lại sẽ là ảnh chụp cuộc sống hàng ngày, ai xem cũng phải thốt lên một câu Chi lão sư thật trâu bò.
@hallwenwl: Nói như vậy, nghĩa là tôi vẫn còn cơ hội leo lên giương Chi lão sư.
@Tôi yêu trứng cá tầm: Chị gái bên trên ơi, suy nghĩ của chị có chút quá phận (đầu chó.jpg)
@Ngủ sớm dậy sớm: Hahahahaha, bạn to gan thật, nhưng tui thích, tuy nhiên trước tiên bạn phải là gái đẹp đã.
@Cá koi nhỏ: Hỏi: Cách để thu phục trái tim Chi lão sư, đáp: gái xinh là được hết.
Nhìn những bình luận này, Thịnh Chỉ chỉ biết cười bất lực.
Cô gõ chữ trả lời: [Thật ra...mỹ nam cũng được.]
Vừa gửi đi xong làm mới lại, Thịnh Chỉ liền nhận được một tràng "Thật sao? Tui không tin, trừ khi Chi lão sư cùng anh trai top một công khai."
Cô nhướng mày, vội vàng thoát khỏi Weibo, không đính chính gì thêm.
Vậy mà họ cũng nhắc tới anh trai top một cho được?
Còn công khai?
Kiếp sau cũng không được, nằm mơ đi.
...
Sáng ngày hôm sau, từ tám giờ sáng Thịnh Chỉ đã rời khỏi giường.
Lề mà lề mề vệ sinh cá nhân xong, cô mặc hết lớp quần áo này đến lớp quần áo khác không khác gì cái bánh chưng rồi đi ra ngoài ăn sáng.
Khách sạn có chuẩn bị bữa sáng, nhưng cô muốn đi ra ngoài, một trận gió lạnh thổi tới làm người tỉnh táo, hy vọng có thể nghĩ ra gì đó cho tranh vẽ.
Chưa đi được bao xa, Thịnh Chỉ đã bị cơn gió lạnh này thổi đến mức ngây người lại.
Chỉ có thể tìm một quán ăn nhỏ gần đấy để dùng bữa sáng.
Gọi món xong, ngắm nhìn phong cảnh tuyết rơi đẹp mắt bên ngoài cửa sổ, cô lấy điện thoại chụp mấy tấm gửi cho Trình Nghiễn Nam.
[Em đến núi Trường Bạch rồi.]
Gửi đi được rất lâu rồi, nhưng Trình Nghiễn Nam vẫn chưa trả lời.
Cô nghĩ chắc anh đang bận việc, cũng có thể do tối qua trực ban nên giờ anh đang ngủ bù, Thịnh Chỉ bèn lướt lên bên trên đọc lại tin nhắn giữa hai người.
Không đọc thì không biết, đọc rồi dọa cô sợ hết hồn.
Cô nhìn những tin nhắn mình gửi cho Trình Nghiễn Nam, mím môi dưới.
Mấy ngày gần đây, tất cả tin nhắn đều là—
"Ở hồ Tùng Hoa có nhiều quán ăn ngon lắm" hoặc là "Em muốn đi trượt tuyết."
Thịnh Chỉ nhíu mày, có chút hoài nghi nhân sinh.
Không phải chứ, đây đều là cô gửi cho Trình Nghiễn Nam sao?
Sao lại nhiều như vậy?
Sao lại thấy giống như mấy đôi tình nhân đang nói chuyện vậy?
Trong lòng Thịnh Chỉ vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh, vội vàng thu hồi mấy tin nhắn vừa gửi.
Những chuyện cô chia sẻ đều là những chuyện rất bình thường, không có gì đặc sắc cả.
Chán không có gì để nói.
Thịnh Chỉ chậc một tiếng, có chút không dám nhìn vào trực diện.
Trình Nghiễn Nam không chừng sẽ coi cô là đồ phiền phức mất.
Không để Thịnh Chỉ nghĩ ngợi thêm, đồ ăn đã được mang lên.
Thịnh Chỉ dứt khoát thoát khỏi WeChat, tùy tiện chụp lại bữa sáng rồi đăng lên Weibo.
Kèm theo câu "Lại là một ngày dậy sớm để vẽ".
Vừa đăng bài lên thì Trình Nghiễn Nam gửi tin nhắn đến.
Không để Thịnh Chỉ suy nghĩ thêm là anh đang đi làm hay ở đâu, ánh mắt cô đã rơi vào tin nhắn phía dưới của anh.
[Đang ăn sáng sao? Em thu hồi tin nhắn nhanh quá, anh chưa kịp đọc hết.]
Thịnh Chỉ dẩu môi, đang định kiếm cái cơ gì đó, trên đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói:
"Xin chào, chị có phải là Chi Chi không ạ?"
Cô nhìn về nơi âm thanh phát ra, trước mắt là một cô gái với dáng người cao gầy, khoảng tầm 17, 18 tuổi gì đấy, nét mặt không giấu nổi sự phấn khích, hỏi cô:
"Em có theo dõi họa sĩ Chi Chi, chị là Chi lão sư đúng không?"
Ai mà biết cô gái kia rút điện thoại ra, chỉ vào bức hình trên Weibo nói:
"Em vừa đối chiếu với tấm ảnh mấy lần liền, em bảo sao lại nhìn quen thế, giống với chỗ em đang ở, quả thật là như vậy! Em quan sát mấy lần liền, chắc chắn là đúng mới dám qua hỏi!"
Thịnh Chỉ suýt chút nữa mắc nghẹn, câu nói "Tôi không phải bạn nhận nhầm rồi" còn chưa thốt ra đã bị cô nuốt lại.
Sao lại trùng hợp như vậy, sớm biết vậy đã không đăng lên Weibo...
Không có cơ hội phủ nhận, Thịnh Chỉ chỉ đành gật đầu thừa nhận.
"Chào em."
Nhìn thấy Thịnh Chỉ thừa nhận, cô gái vô cùng xúc động, hai mắt sáng lên như nhưng viên pha lê, "Cíu tui, tôi gặp được idol ngoài đời thật nè!!!"
Đối diện với cô gái nhiệt tình như vậy, Thịnh Chỉ có chút gượng gạo cười lên, bẻ lái câu chuyện sang hướng khác một cách rất tự nhiên.
"Em cũng đến đây chơi sao?"
"Ưm ưm đúm rùi ạ." Cô gái vội vàng gật đầu, "Em đi với gia đình, Chi lão sư một mình đến đây chơi sao?"
Thịnh Chỉ cười rồi gật đầu: "Đúng vậy."
"Chị không đi cùng với gia đình hay người yêu sao?"
"Bọn họ đều bận, không có thời gian."
Vừa dứt lời, cô gái mắt đột nhiên thay đổi thành một khuôn mặt kinh ngạc, cô gái không dám tin mà hỏi:
"Chi lão sư có bạn trai rồi sao?"
Nghe vậy, biểu cảm của Thịnh Chỉ sững lại, nhớ lại mấy câu hai người nói, chỉ đành cười rồi bổ sung thêm:
"Ừm, có rồi."
Trình Nghiễn Nam bây giờ...
Có được coi là bạn trai không nhỉ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...