Lam Sắc Vi

“Àh…”

“Hẳn là mọi người đều biết, bạn học mới của chúng ta, Yamaguchi Rya, 15 tuổi” Kuran Kaname cầm một quyển sách dày ưu nhã đi vào phòng học.

“Kaname, anh đã đến rồi? Thật tốt quá, có nơi náo nhiệt như thế này mà lại không sớm nói cho ta biết! Ta rất thích nơi này, học viện cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là… nơi xinh đẹp có người xinh đẹp.” Yamaguchi Rya vừa nói vừa ‘liếc mắt đưa tình’ nhìn Kimura Kiyoshi.

“À, cậu thích là tốt rồi.” Kuran Kaname thu hết thảy vào mắt, nhưng không có biểu hiện không vui. Nói xong liền đi đến chỗ ngồi riêng của mình phía sau giáo sư.

Lúc này, Hasegawa cầm sách đi vào phòng học, sao đó là tiếng chuông vào học vang lên.

“Kiyoshi, ta có thể ngồi ở bên cạnh em không?” Yamaguchi Rya nịnh hót.

“Vâng, có chỗ trống, xin ngài cứ tự nhiên!”



“Đây là cái gì?” Kimura Kiyoshi nghi ngờ nhìn hộp quà hình trái tim trên bàn mình.

Yamaguchi thần bí cười nói: “Quà ra mắt tặng em, mở ra xem một chút đi!”

“Không cần phải vậy đâu, dù sao thì tôi và ngài không quen, Rya sama!” Kimura Kiyoshi cố ý nhấn mạnh từ ‘sama’, mục đích là vạch rõ giới hạn giữa mình và thuần huyết loại, sau đó đẩy hộp quà tới trước mặt Yamaguchi Rya.

Trên gương mặt tuấn lãng của Yamaguchi Rya lập tức hiện lên vẻ mất mát, đôi mắt dưới lông mi nồng đậm tản ra sự u buồn, khiến cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ muốn xông lên ôm chặt lấy. Kimura Kiyoshi bắt đầu kiểm điểm hành động của mình, có phải mình đã đả thương người ta rồi hay không? Khiến thiếu niên tuấn lãng này mất mát thương tâm như thế… Kimura Kiyoshi áy náy mãi không thôi… Mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Tại sao lại đi làm một người đẹp trai đáng yêu như thế bị tổn thương? Chẳng lẽ mình thật sự phải vì tên Kuran Kaname kia mà tự treo cổ ở trên một thân cây? Anh ta căn bản không thể thích mình…


“Yo Yo-chan, em làm sao vậy? Có tâm sự sao?” Yamaguchi Rya phát hiện hai tròng mắt Kimura Kiyoshi càng ngày càng ưu thương…

“Không có gì, tôi rất khỏe, ha ha…”

“Em đang cười giả, cười trái lương tâm… Cần gì phải thế chứ? Vì sao không là bản thân mình?” chẳng biết lúc nào Yamaguchi Rya đã đeo một cái kính mắt gọng đen lên, cả người lập tức trở nên thành thục rất nhiều, một loại khí chất của anh trai tri tâm tri kỉ bắt đầu tràn ngập…

Kimura Kiyoshi rất khiếp sợ, người xa lạ trước mắt này thế nhưng có thể học hiểu tâm tư của mình. “Ngài… Tôi…”

“Kiyoshi, em có thể nghiêm túc suy tính về món quà của ta một chút. Cách làm người của ta hoàn toàn thành thục chân thành hơn so với vẻ ngoài này của ta, ta sẽ không làm em bị thương tổn.” Yamaguchi Rya nghiêm túc nhìn Kimura Kiyoshi, nói.

Kimura Kiyoshi cười gật đầu, hoàn toàn không biết mình nên đáp lại như thế nào. Chủ yếu là lúc trước Kimura Heiji đã nói rằng thân phận của mình có thể đã bị Yamaguchi Rya biết. Cho nên việc anh ta bắt đầu để mắt tới mình cũng không kỳ quái… Thật không biết nên tin tưởng người trước mắt hay không…

“Ừm, muốn em tin tưởng ta bây giờ đúng là có chút khó khăn, em có thể từ từ hiểu rõ ta.”

“Từ từ hiểu rõ như thế nào?”

“Ví dụ như, làm bạn gái của ta!”

“Ừm… Cái này…”

“Ha ha… à… em có thể… không cần đáp ứng ta nhanh như vậy, nhưng… Ta có thể… xin em suy nghĩ một chút không? Ít nhất đừng trực tiếp cự tuyệt ta, nói thế nào thì ta cũng là thuần huyết loại, rất được mến mộ nha…”


“Được, tôi đáp ứng ngài!”

Yamaguchi Rya trợn to hai mắt, không thể tin nói: “Sao? Yo Yo-chan, vừa rồi em nói cái gì?”

“Làm bạn gái của ngài! Xin nhớ kỹ hôm nay, bởi vì 100 ngày sau chính là ngày kỷ niệm chúng ta quen biết một trăm ngày, một năm sau chính là ngày kỉ niệm một năm…”

“Thật? Yo Yo-chan, em thật sự đáp ứng ta?” Yamaguchi Rya kích động nắm chặt lấy hai tay Kimura Kiyoshi.

“Được rồi, buổi học hôm nay kết thúc ở đây.” Hasegawa bất mãn nhìn Kimura Kiyoshi cùng vị thuần huyết mới tới, trật tự lớp đều bị họ phá hỏng, không biết có nên tìm hiệu trưởng Cross thương lượng một chút về vị tiểu thư Kimura này lần nữa hay không…

Kimura Kiyoshi: ⊙﹏⊙b

Toát mồ hôi, thầy giáo Hasegawa, tại sao ngài cứ luôn quy kết nguyên nhân khách quan của vấn đề lên thân em vậy? Em rất oan uổng mà…

“Tớ nghe thấy rồi, Kiyoshi, cậu muốn kết giao với Rya sama?” sau giờ học, Akatsuki Kain đi đến gần.

Kimura Kiyoshi ngây thơ cười khúc khích “Đúng vậy, Rya sama rất tốt mà, trừ bỏ nhỏ hơn tớ một chút.” Nhỏ hơn một ngàn tuổi, cậu ta còn không để ý, thì tôi để ý cái gì! Trâu già gặm cỏ non, cứ thoải mái đi.

“A? Thật sao?” Hanabusa Aido có chút mất hứng nói.


Ruka thì thoải mái hơn.”Kiyoshi rất khả ái, Rya sama nhiệt tình, hai người ở bên nhau thì có gì không tốt đâu.”

Rima: “Ừ, sẽ là một đôi khả ái! Đúng không, Siki?”

Siki: “Có lẽ!” Cảm giác có chút không được tự nhiên.

Ichijou:??????

“Mau để bọn tớ xem một chút đây là quà gì đi!” Hanabusa Aido mắt sáng lên nhìn cái hộp trong tay Yamaguchi Rya. “Không phải là nhẫn đấy chứ?”

“Lợi hại thật! Đoán đúng rồi! Chiếc nhẫn này vốn dùng để cầu hôn Kiyoshi, Kiyoshi, em mau nhìn ngoài cửa sổ!”

Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ, từng vòng hoa Mân Côi đỏ hình trái tim bao quanh một cây nến đang được đốt ở giữa…

“Bây giờ, chiếc nhẫn này sẽ là lễ ra mắt tặng cho bạn gái ta!” Yamaguchi Rya rất lịch sự quỳ xuống, vươn tay chờ đợi Kimura Kiyoshi đưa tay cho mình để đeo nhẫn lên.

“Ngài thế này, tôi thấy áp lực rất lớn. Chẳng phải đã nói nên tìm hiểu trước một chút sao? Thật xin lỗi, tôi muốn an tĩnh một chút!” Kimura Kiyoshi bối rối nhìn cảnh cầu hôn mà mình hay mơ mộng, nhưng trong lòng lại không có một chút vui sướng. Không để ý vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, chạy thẳng về phòng mình.

——— —————— ————— thay đổi tuyến ——— —————— ———————

Hanabusa Aido: “Không nghĩ tới Yamaguchi Rya thật sự muốn cầu hôn Kiyoshi!”

Akatsuki Kain: “Vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc!”

Souen Ruka: “Kiyoshi thật hạnh phúc!” Ít nhất có một thuần huyết yêu cậu ấy, ngay cả Kaname sama cũng đối với cậu ấy rất đặc biệt…


Rima: “Kiyoshi hoàn toàn bị dao động rồi sao” vị thuần huyết kia theo đuổi Kiyoshi rất nhiệt tình…

Siki: “Tớ thấy hình như anh ta chỉ đùa giỡn!”

“Không phải đâu, thật sự rất nghiêm túc! Cậu xem tên kia, để được ở ngay bên cạnh phòng Kiyoshi mà đã cho người sửa sang lại căn phòng rách nát lâu không dùng kia đấy!” Hanabusa Aido cảm khái nghĩ tới các công nhân đang sửa chữa kia, tại sao mình lại không có dũng khí này đối với Kaname sama chứ… Quả nhiên, thuần huyết chính là thuần huyết mà.



———————chuyển hình ảnh———— ————

“Học trưởng học viện, em đang rất bối rối ~~~”

Cross Kaien nhức đầu nhìn Kimura Kiyoshi đang nằm ườn trên giường mình không chịu đi. “Này! Thầy nói này, thầy là học trưởng học viện của em! Ít nhất cũng phải tôn trọng thầy một chút có được hay không! Đi xuống đi xuống!”

“Không! Thầy mà còn đuổi em nữa, em liền hét lên là thầy vô lễ với em. Để xem có còn nữ học sinh nào dám đến chỗ thầy đi học nữa hay không! Hừ!” Kimura Kiyoshi vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, trắng trợn uy hiếp.

“Rồi rồi… thầy không đuổi em đi, nhưng Yo Yo-chan, em rốt cuộc muốn làm phiền thầy đến lúc nào đây?” Đang nói, Cross Kaien bỗng cảm thấy bụng mình có chút ngứa ngáy, vừa cúi đầu nhìn, áo sơ mi của ông đã bị Kimura Kiyoshi cởi ra mấy viên nút áo, lộ ra bốn khối cơ bụng… “Kimura Kiyoshi!”

“Suỵt —— nhỏ giọng một chút! Bị phát hiện sẽ không tốt!”

“Đúng —— đúng, nhỏ giọng một chút… Cái gì chứ! Em…”

“Hiệu trưởng, cứ lớn tiếng đi, ngài nhất định là đã biết trước được  tiêu đề của trang nhất của báo Bever sáng sớm ngày mai rồi, đề mục chắc chắn sẽ là Tình yêu ngang trái của học trưởng học viện Cross và nữ học sinh nhà giàu bộ ban đêm!“

“Kimura Kiyoshi, em…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui