Làm Ruộng Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt Thế
Cửa sổ mái của trung tâm thương mại vốn đã bị phong kín, bị cô đổi thành có thể mở ra.
Mở cửa sổ mái phía trên còn có một tầng phòng ngự thép tấm cửa sổ mái, hai cái cửa sổ khóa chặt, cô không có gì phải sợ.
Dù sao mở cửa sổ phơi quần áo cũng rất sảng khoái.
Cô đem ga trải giường đã giặt sạch rũ thật mạnh.
Một hạt giống nhỏ màu đen rơi xuống đất, lăn hai vòng rồi dừng lại.
Cổ Y phơi xong ga giường, xuống thang nhìn.
Lại là hạt giống miễn phí cô đang tìm.
“Không ngờ lại ở trong chăn.”
Chẳng lẽ lúc cô sốt bất tỉnh, khi bò ra khỏi bồn tắm thuận tay cầm lấy rồi đi ngủ sao?
Cổ Y nghi hoặc nhặt lên.
Hạt giống đen bị nứt một đường rất dài, có cảm giác đang vỡ vỏ.
Hạt giống này, cô ngâm suốt mười ngày mới tách ra một chút khe hở.
Theo sách mà nói, ngâm 24 giờ mà không thể trồng thì ném đi, dù trồng cũng chết.
Chỉ có cô rảnh rỗi, ngâm nó thời gian dài.
Người rảnh rỗi Cổ Y đại phát từ bi rót nước dị năng vào trong bát nó.
Nước dị năng so với nước bình thường càng trong suốt, mùi vị vô cùng ngọt ngào.
Đem hạt giống ném vào trong, hi vọng với nguồn nước sạch tinh khiết nó có thể nhanh chóng phá vỏ trưởng thành.Đáng tiếc hạt giống tựa như tảng đá này, lăn vài vòng trong nước.
Chìm dưới đáy bát, không nhúc nhích.
“Tinh tinh tinh.” Điện thoại reo lên.
Cổ Y đứng dậy đi lấy di động.
Vừa tới tay, điện thoại đã cúp.
Màn hình sáng lên tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và vô số tin tức.
Bạn học, bạn bè, họ hàng, đồng nghiệp, còn có đồn công an và cục công an.
Tạ Trình Lan là người nhiều nhất.
Quá nhiều, hơi bất ngờ.
Kiếp trước không có ai gọi điện thoại cho cô.
Khi điện thoại reo lần thứ hai, cô nhấc máy.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?" Tạ Trình Lan vội hỏi cô.
“Tòa nhà bỏ hoang.”
“Không sao chứ?”
“Không sao.”
Hai chữ này khiến Tạ Trình Lan thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao là tốt rồi.” Hắn lại trở về với cách nói chuyện thong dong, thậm chí hơi có ý cười hỏi cô: “Bên cậu có tang thi không?”
Cổ Y đẩy cửa sổ trượt ra, giữa trưa mặt trời chói chang phơi nắng.
Mấy tang thi đuổi theo một đôi tình nhân trẻ tuổi chạy về phía này.
Chàng trai nhìn thấy Cổ Y, vẫy tay với cô, giống như gặp được cứu tinh chạy càng ra sức.
Người phụ nữ bị hắn kéo buộc phải theo kịp bước chân của hắn.
Tang thi phía sau bọn họ tập tễnh chậm chạp, cũng không nổi giận, đuổi sát không buông.
Chỉ cần lộ trình đủ dài, tang thi hoàn toàn có thể ép bọn họ kiệt sức rồi ăn thịt bọn họ.
Đừng thấy tang thi hành động chậm chạp, bộ não cũng rất thông minh.
“Không có tang thi." Cổ Y đóng cửa sổ trượt, nói với Tạ Trình Lan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...