Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hình như nương chết rồi, nương, huhu…”
“Nương, nương…”
Tô Nguyệt bị tiếng gào khóc bên tai đánh thức, nàng mở bừng mắt, đôi mắt đục ngầu le lói sáng trở lại.
Nhưng cảnh tượng trước mắt rất mơ hồ, đầu đau như búa bổ, cả người mê man không có chút sức lực.
“Khóc, khóc, khóc, chỉ biết khóc, sao chổi như nàng ta sao có thể dễ dàng chết như vậy được, ta thấy hình như là đang trốn việc, không muốn làm việc.
Chẳng lẽ còn muốn lão bà tử như nhà đi cho lợn ăn, giặt quần áo hay gì, một đống việc ở ngoài đồng thì ai làm…”
Bên tai là những lời chửi rủa không ngớt khiến Tô Nguyệt chau mày.
Ở đâu ra người đàn bà chua ngoa đang chửi bóng chửi gió vậy?
“Nương của con không phải là sao chổi, không được nói nương con như vậy!”
“Ranh con còn dám cãi lại à, nếu không phải nó khắc phụ khắc mẫu thì phụ thân ngươi có thể gả cho nó sau, cưới nó xong phụ thân ngươi bị bắt đi tòng quân, bây giờ sống chết còn chưa biết thế nào, nó không phải sao chổi thì là gì?”
“Không được nói nương con như vậy!”
“Ngươi còn dám cãi lại à, ngứa mồm có phải không.
”
“A…không được nói nương con như vậy….
a…”
“Nãi nãi, không được đánh ca ca, huhu…”
Đầu óc Tô Nguyệt đang mê man dần tỉnh táo lại, tiếng khóc của đứa trẻ và tiếng chửi bới trộn lẫn vào nhau ở bên tai, tiếng ồn ào đập vào màng nhĩ của nàng, khiến đầu nàng đau dữ dội.
Cùng lúc đó, rất nhiều ký ức lạ lẫm ùa vào trong đầu như thủy triều, khiến nàng kinh ngạc suýt nữa thì bật dậy khỏi giường.
Một thần nấu ăn được huy chương vàng như nàng, người thừa kế duy nhất trong gia đình dòng dõi đầu bếp, vừa kế thừa số gia sản cực lớn, còn chưa kịp hưởng thụ mà đã xuyên tới đây sao?
Còn nguyên thân này ngoài cùng họ cùng tên với nàng ra thì cuộc sống hoàn toàn khác với nàng.
Ở thời hiện đại, nàng có khối gia tài bạc triệu, độc thận, có học thức cao, xuất thân cao, trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp, người chiến thắng trong cuộc đời.
Còn nguyên thân, cùng là 28 tuổi nhưng đã có hai đứa con rồi.
Không chỉ vậy, mệnh nàng cũng chẳng ra gì, vừa ra đời đã mất nương, còn chưa đầy tháng thì phụ thân chết, từ nhỏ đã phải mang tiếng là khắc phụ khắc mẫu, dựa vào gia gia nãi nãi tuổi đã gần đất xa trời nuôi lớn.
Lớn lên còn không gả đi được, bởi vì có nghèo đến đâu cũng không có ai muốn lấy một nữ nhân có danh tiếng không tốt.
Mãi đến năm 28 tuổi, nàng gả cho một nam nhân tên là Vương Phú Quý, nhà nghèo nhất ở thôn bên cạnh.
Chỉ là bất hạnh chỉ tìm đến những người số khổ!
Thành thân chưa tới 3 năm thì Vương Phú Quý bị bắt đi tòng quân, mãi tới giờ vẫn không biết sống chết ra sao
……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...