Huynh đệ của cừu gia thật sự đủ hiệu suất, vừa mới nhập hàng xong, đã muốn bán.
Cùng ngày hôm đó đã gửi hàng hoá đến cho Lư Hủ.
Hai con thuyền ở bên sông dỡ hàng, còn có bốn người giúp đỡ chuyển hướng về Lư Hủ gia, nhưng xem như đã kinh động đến toàn bộ người trong thôn.
- Hủ oa, ngươi mua cái gì, già chút à?Lư Hủ:- Dầu muối tương dấm, đường rượu tạp hóa, kim chỉ vải thô, cái gì cũng có, ta chuẩn bị mở cửa hàng, chờ thu thập xong, mọi người đều đến xem, chỉ định so tiện nghi với trên thị trấn.
- So tiện nghi trên trấn à?- Tiện nghi!Thôn dân chấn động:- Sao ngươi còn tiện nghi hơn cả người ta chứ?Đàm Thạch Đầu nói:- Nhà chúng ta không cho mạn thuyền phí qua sông, mua được nhiều rồi, nhập hàng còn tiện nghi, đương nhiên bán được tiện nghi rồi.
mùa hạ mặt trời đã xuống thấp, lúc này trời còn chưa tối, rất nhiều người hỗ trợ, đẩy xe đẩy, chạy xe.
Lư Hủ vội vàng gọi mọi người lại:- Không đi nhà ta, làm phiền hỗ trợ đến Tứ thúc gia của ta đi.
Mọi người sững sờ.
Lư Hiên đang hỗ trợ dỡ hàng cũng ngẩn ra:- Nhà của ta?Lư Hủ:- Đúng vậy, buổi tối ta nói với ngươi, trước hết trở về nhà mở cửa đi.
Lư Hiên ừm một tiếng, không đợi hắn đi, Lư Văn đã chạy về phía nhà hắn trước:- Ta đi nói!Gia gia của hắn nghe thấy động tĩnh từ trong phòng đi ra, thấy Lư Văn giống như một cơn gió chạy vào nhà, dẫn một đám người bao lớn bao nhỏ vào nhà.
- Làm gì vậy? Những thứ này là cái gì?Lư Văn:- Đều là đại ca sai người đưa tới, ta thấy đại ca phải mở cửa hàng cho ngài!Hắn vừa nói xong, thôn dân đưa hàng tới cũng lấy lại tinh thần.
Sau khi Lư Hủ tiến vào một bước, nghe thấy Lư Văn nói chuyện, một bàn tay đã đè lên đầu hắn:- Số ngươi lanh lợi.
Lư Văn cười hì hì.
Hắn có thể nhìn thấy, ca ca của hắn mua vài loại đường, nếu gia gia của hắn mở cửa hàng tạp hoá, còn có thể thiếu đường ăn của hắn sao?Tứ thúc và tứ thẩm không ở nhà, Lư Văn giúp đỡ Hàn Lộ bưng trà rót nước cho người ta, giống như đây là nhà của mình.
Tam thẩm nghe nói chạy tới, nhìn thấy vậy thì khóe miệng méo xẹo.
Trước tiên Lư Hủ đưa Đàm Thạch Đầu trở về cho bọn họ.
Lư Hủ lại trở về, người nhà bọn họ đến đông đủ, càng nhiều hương thân hiếu kỳ.
Lý Chính cũng tới:- Hủ Oa, cửa hàng của ngươi bán đồ vật thật sự tiện nghi hơn trên thị trấn sao?Lư Hủ:- Vậy còn có thể giả được không? Đều là nhấc chân là đến khoảng cách, ta còn có thể gạt người sao? Đâu có lời đến mua ở đâu, đại gia tự mình giới thiệu nhiều lần sẽ biết.
Hắn bưng một chén nước uống xong, giọng nói như muốn bốc khói, kêu Lư Văn cởi bỏ bao tải, xốc bình lên cho mọi người xem một chút:- Mọi người thiếu cái gì thì nói với ta, mỗi ngày ta đến trong huyện, mang về đều có thể mang trở về.
Người trong thôn đã sớm tò mò hắn mua đều là cái gì, lúc này tất cả đều nhìn về phía bên này.
Trước khi Lư Văn mở bình đường ra, ngoại trừ đường nâu đường trắng thường thấy ra thì còn có đường khối.
Một chút hấp dẫn chú ý của tiểu bằng hữu.
Lư Hủ đoán hắn cố ý, quả nhiên, ngay sau đó Lư Văn liền hỏi:- Đại ca, ta có thể thử ngọt hay không?Người trong thôn cười lớn:- Đường còn có thể không ngọt sao?Lư Hủ cho hắn một cái tát:- Vậy sau này con giúp gia gia làm việc đi, làm tốt gia gia cho con ăn.
Lỗ tai Hàn Lộ dựng thẳng lên, người nhiều, cô cũng không mặt mũi mở miệng, cô âm thầm đẩy Lư Hiên ra, Lư Hiên giả vờ không thấy.
Vẫn là Lý Chính hỏi tiếng lòng của nàng:- Làm gia gia của ngươi mở cửa hàng cho ngươi?Lư Hủ:- Đây không phải là nhà ta ở quá trời rồi, gia gia nơi này ở giữa à, nếu không ta mở nhà ta đi?Người trong thôn không làm rồi:- Trung gian! Trung gian! Ai muốn mua gì cũng được!Lư Hủ lại mở ra những bình và bao tải khác, làm người xem hàng.
nồi cháo, dầu muối tương dấm, có người đã bắt đầu chọn, sợi tơ màu sắc rực rỡ, lụa hoa, dây buộc tóc, hấp dẫn một mảnh tiểu cô nương, rượu và thịt khô thì dẫn tới nhóm nam nhân muốn ăn thử.
Một đám người giúp Lư Hủ đưa ra chủ ý, làm thế nào để đồ vật trên kệ để hàng, đồ vật bày biện như thế nào.
Cuối cùng, tất cả đều biến thành một câu nói:- Hủ Oa, bao nhiêu tiền vậy, bán thế nào?Lư Hủ lần lượt báo giá:- Diêm tinh 100 văn, muối thô 80 văn, vậy 20 văn, vậy lớn hơn 30 văn kia! Trong lòng mọi người so sánh, mới đi qua trấn trên liên tục gật đầu, muối thô trên trấn đều phải 90 văn, Lư Hủ bán chính là tiện nghi.
Lư Hủ báo xong giới thiệu bổ sung nói:- Tiền, bạc, lương thực, đậu, đồ ăn, trứng gà, cái gì cũng có thể đổi.
Người vừa rồi còn tính bình tĩnh chợt nổ tung:- Đậu cũng đổi à?- Đồ ăn đổi thế nào đây?- rau khô có thể đổi không?Lư Hủ vội vàng đứng lên ghế:- Đừng nóng vội, còn có đồ vật không rõ ràng, chờ ta chuẩn bị xong thì treo lên bảng hiệu, dựng một đạo là mười văn, hoành một đạo là một văn, lương thực và đồ ăn tính giá như thế nào thì ta cũng sẽ vẽ ra, mọi người đến lúc đó xem là được rồi.
- Cách này hay!- Còn chờ cái gì, tới đây, chúng ta giúp ngươi dọn đồ ra!- Ta thấy trong viện có đầu gỗ, Ngũ gia gia, búa của gia gia đâu, chúng ta giúp Hủ Oa làm ra giá để hàng.
Trong viện cãi cọ ồn ào, Lư Hủ nhanh chóng quyết định, làm tam thẩm, tứ thẩm và nữ tổ của Nguyên Mạn Nương, trước tiên dọn đồ nhỏ vào phòng bếp, phân loại thu thập, sau đó quét dọn đường phố.
Các lao động cường tráng phát búa cho người làm việc, bắt đầu chặt gỗ, làm kệ để hàng.
Lao động miễn phí không cần trả lại không cần.
Đợi trời tối người mới đi ra khỏi nhà, giá để hàng cũng gần như đã làm xong.
Chỉ còn lại có người trong nhà nấu cơm, ăn cơm.
Tam thẩm, tứ thẩm đang bận việc trong bếp, Nguyên Mạn Nương đi Nhan gia lãnh Lư Duệ và Tịch Nguyệt, tam thúc và tứ thúc còn đang sững sờ, có chút phản ứng không kịp.
Lư Ngũ cầm dao chẻ củi ấn giá sách mà Lư Hủ nói để đăng trên bảng hiệu gỗ nhỏ.
Bọn họ sợ Lư Hủ thiếu nợ.
Lư Hủ cẩn thận nói với bọn họ tất cả những thứ này đều là đồ vật của người khác, hắn chỉ giúp đỡ bán đi, bán được một nửa lợi nhuận.
Tam thúc lo lắng:- Nếu người ta là bán cho ngươi, vậy ngươi cứ để gia gia bán cho ngươi, được không?Lư Hủ:- Sao không được, còn muốn tìm người mở cửa hàng ở thôn khác, chỉ cần không có tiền vốn, ai cũng được.
Chủ ý này vẫn là ta ra đây.
Tam thúc mới gật đầu, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn:- Ngươi ra rồi à?Lư Hủ:- À! Tứ thúc:- ! Tam thúc:- Sao ngươi to gan như vậy?Lư Văn vẫn luôn nghe thấy vậy chống cằm lẩm bẩm nói:- Cha, người mới nhận ra đại ca à? Đại ca này tên là có đầu óc, đủ thông minh.
Tam thúc gõ đầu hắn một chút:- Đại nhân nói chuyện, ai bảo ngươi nói chen vào.
Lư Văn sờ đầu, thầm hừ một tiếng, trong lòng nói đại ca cũng không phải đại nhân.
Nhưng mà ca ca của hắn, Tam ca cũng chưa lên tiếng, hắn vẫn là câm miệng đi.
Nhưng mà hắn lại cẩn thận nói cho bọn họ biết làm thế nào để tìm người mở cửa hàng, làm thế nào để kinh doanh, đưa hàng, thu hàng.
Người một nhà nghe được thật lâu không nói, đặc biệt là hai thúc thúc vừa tự hào vừa phức tạp nhìn đại tôn tử của bọn họ.
Sao, so với bọn họ thì thế nào?Thật ra mấy tên tiểu nhân này đều không giấu được tâm tư, trong mắt đều là sùng bái.
Ánh mắt mà Lư Hủ thu hoạch được từ thân đệ đệ rất sùng bái, kiêu ngạo mà quả thực muốn vẫy đuôi.
Đáng tiếc là Lư Chu ngồi hơi xa, hắn đành phải lắc lắc cái đầu nhỏ của Lư Phúc trong tay.
Lư Hủ:- Đây là một vụ làm ăn lâu dài, lại nhẹ nhàng, chính là đến vẫn luôn canh sạp, ta nghĩ, chuyện này để cho gia gia làm.
Lư Ngũ trụ:- Ta cho ngươi xem.
Lư Hủ:- Không phải cho ta xem, gia gia, ta muốn, mua bán này, ta không làm, ngươi tới làm, kiếm lời là của ngươi.
Hai con trai của Lư Ngũ và Lưu Sấm cùng lên tiếng nói:- Sao có thể như vậy được!Chuyện mua bán của cháu trai sao có thể bị gia gia cướp được? Một chút tiền vốn không có, bán đồ vật gì cũng đều là lời, trời cao rớt bánh có thể có nhân sự trên đầu bọn họ được sao? Còn không phải là bởi vì mặt mũi của Lư Hủ à? Lư Hủ tự mình nói, người ta một thôn liền tìm một hộ gia đình.
Hai nhà bọn họ đều có đại nhân, chỉ có điều Lư Hủ là một đứa con nít muốn nuôi gia đình, sao có thể cướp đi sinh ý của Lư Hủ được chứ?Lư Hủ không ngờ bọn họ sẽ phản ứng như vậy, vội nói:- Gia gia các ngươi đừng nóng vội, các ngươi nghe ta nói, tuy sống rất thoải mái, nhưng thật ra cũng không thoải mái như vậy, muốn vào hàng, muốn bán hàng, muốn thu hàng, từ sáng đến tối không thể tách người ra, ta muốn tới trong huyện để bán đồ vật, căn bản không cố gắng được.
Tứ thúc:- Vậy không phải còn có mẹ của ngươi sao?Lư Hủ:- Mẹ ta tính khí quá mềm mại, tới mấy người tính khí không tốt làm không tốt muốn làm nàng khóc.
Chúng nó! - ! Ừm! Không tiện đánh giá, lựa chọn im lặng.
Lư Chu vừa muốn nói chuyện, Lư Chu đã nói trước:- tuổi của Lư Chu còn nhỏ, còn muốn giúp việc nhà, vậy thì Tịch Nguyệt và Lư Duệ càng đừng nói nữa.
Tam thúc:- Không được làm mẹ của Tam thẩm ngươi.
Lư Chu:- Tam thẩm muốn xuống đất, muốn làm bánh quẩy, muốn làm việc nhà, mẹ ta lại phải làm tú tài, lại phải mang theo Lư Duệ.
Tam thúc vò đầu.
Lư Hủ dẫn dắt từng bước:- Gia gia tuổi cũng lớn rồi, cũng không thể xuống đất nữa, sau này mưa dầm trời đầy đất, ta cũng không yên tâm gia gia đi ra ngoài ruộng được.
Tam thúc vừa nghe, quả nhiên lập tức phản chiến:- Cha, người không thể tiếp tục ở lại Hạ Điền nữa.
Lư Ngũ cau mày:- Nói lung tung!Lư Hủ:- Gia gia ngươi trông cửa hàng cũng phải đi cùng bà nội, mỗi ngày bà nội đều nằm trong nhà, như vậy sao được? Không bệnh thì nằm mắc lỗi.
Gọi bà nội đến giúp đỡ, mặc dù không thể hỗ trợ thì đến cửa hàng ngồi ngồi, nói chuyện với người ta, tâm tình cũng có thể trống trải hơn một chút.
Nghe đến đây, Lư Ngũ Trụ cũng có chút dao động.
Hắn mím môi suy nghĩ, có chủ ý:- Được, ta mở cửa hàng này.
Tứ thúc muốn nói chuyện lại bị Lư Ngũ chặn lại:- Nghe này, lát nữa ngươi đi theo lão Tam, xem thử còn thiếu gì, thừa dịp còn thấy được, dọn dẹp một chút.
Người một nhà tâm tư khác nhau ăn cơm tối, chỉ có Nguyên Mạn Nương tới trễ không biết gì, như cũ nhu thanh tế ngữ mà nấu cơm cho bọn nhỏ, giúp đỡ hai tẩu tử thu thập, cơm nước xong còn thương lượng với tam thẩm ngày mai đi làm cỏ.
Qua bữa tối mỗi người trở về nhà, Tứ thúc xụ mặt đi tìm cha hắn.
Hắn đóng cửa lại, không cao hứng nói:- Cha, ngươi không phải là để cho người khác chọc cột sống của ta à? Phân gia ta chiếm đại tiện nghi, lúc này đại ca không còn nữa, đại tẩu lại không phải là người có thể dùng được, ta đây làm thúc thúc không giúp đỡ được ngươi thì thôi đi, ngươi và nương ở nhà ta ở, còn phải dựa vào cái gì?Lư Ngũ nở nụ cười khắc mộc bài:- Có một bộ dáng giống như thúc thúc.
Tứ thúc phồng má, dựa vào trên tường, chân run rẩy giận dữ:- Dù sao thì ta cũng không có tiền đồ, khi còn nhỏ dựa vào cha mẹ, làm đại ca tỷ, lúc này còn phải cháu trai làm.
Lư Ngũ liếc nhìn hắn một cái:- Tìm mẹ của ngươi làm nũng đi, bao nhiêu người, không biết xấu hổ à.
Tứ thúc thở ngắn than dài:- Cha, lúc này ngay cả cha và mẹ cũng biết ta không e lệ, nếu như người ta biết cửa hàng cho người thì toàn bộ người trong thôn đều đến mắng ta không e lệ.
Hắn để sát vào điểm, đưa ra chủ ý cho Lư Ngũ trụ:- Cha, cửa hàng của cha và mẹ mở ra, cuối tháng sau người ta tính xong nợ, ta đưa qua cho Hủ Oa, hoặc là, ngày mai ta đưa đồ vật cho tẩu tử qua đó, dù sao thì Hàn Lộ Tiểu Mãn cũng thường xuyên qua đi học thêu thùa, cũng có thể giúp đỡ, cha nói xem?Lư Ngũ không lên tiếng, giương mắt nhìn hắn, giống như đang nhìn thằng ngốc.
Tứ thúc xem đã hiểu, cha của hắn chính là tính toán như vậy.
Hắn lại ngồi thẳng người, oán giận nói:- Ngươi đã nghĩ kỹ rồi ngươi nói với ta một tiếng đi.
Lư Ngũ không nói lời nào nhìn hắn.
Tứ thúc cười mỉa:- Trời tối rồi, ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai ta giúp ngài thu thập.
Lư Ngũ cúi đầu khắc thẻ bài, bỗng nhiên nói:- Ngươi có phúc khí hơn ta.
Tứ thúc:- ???Tứ thúc buồn bực từ trong phòng đi ra, vừa đến trong viện gặp được mẹ con, tứ thẩm vừa nhìn đã biết:- Lại ai mắng?Tứ thúc lắc đầu, kéo nàng đến phòng bếp, lầm bầm nói chuyện:- Ngươi nói cha ngươi nói là có ý gì?Tứ thẩm trừng mắt nhìn hắn một cái, đầy ghét bỏ:- Ý cha là ngươi có thể trông cậy vào nhi tử, hắn chỉ có thể trông cậy vào cháu trai, ngươi có phúc khí hơn hắn.
Tứ thúc:- ! Hắn thiếu chút nữa không nhịn được lên tiếng:- Không thể nào!Tứ thẩm vội vàng giơ ngón tay lên:- Hừ! Lớn tiếng như vậy, tìm đường chết à?Tứ thúc ho nhẹ một tiếng, thấp giọng phản bác:- Không thể nào!Tứ thẩm khoát khoát tay ý bảo hắn cúi đầu ghé vào lỗ tai:- Cha không thường xuyên nói ngươi đi ra ngoài nghe đại ca ba lời, làm nhiều việc ít nói à?Tứ thúc gật đầu.
- Chuyện này ngươi còn chưa nghe hiểu à?Tứ thẩm không mắt nhìn hắn:- Cha còn nói với mẹ, bảo mẹ đừng mắng con, Hàn Lộ chính là tùy con.
Bọn họ không nên cưng chiều con út, cưng tới cưng đi, cưng thành thằng ngốc.
Tứ thúc:- ! khiếp sợ.
Không phải cha thích nhất là con trai của hắn sao?Tác giả có lời muốn nói:Tứ thúc: Cha ta có ý gì?Tứ thẩm: Đến đây, ta phiên dịch cho ngươi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...