Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu


Cẩu tử hiểu rõ một chuyện, không cảm thấy lại thua thiệt Lư Hủ, hừ một tiếng đẩy xe lăn vào hậu viện của sòng bạc, ở cửa ra vào thấy Tống Lục, Tống Thất đang chỉ huy người dọn hàng ở hậu viện.- Lục gia, Thất gia.- Ngươi quản cái gì vậy, nhặt được tiền rồi à?Tống Lục vai trần trên mặt cây quạt run rẩy:- Không mắt vẫn không tay, không nhìn thấy người khác đang bận sao, còn không nhanh dọn hàng đi!Cẩu tử " Ai" một tiếng, vội vàng để xe chạy tới hỗ trợ thu xếp hàng hoá.lương thực thu được trên mạn thuyền quá nhiều, kho hàng gần bến tàu đã chất đống không đủ, bọn họ sợ trời mưa làm ẩm độ ẩm của lúa mạch, phải vận chuyển từng nhóm đến kho hàng của mấy cửa hàng.Kho hàng của sòng bạc hàng năm không có gì, lúc này chính là lúc cần sử dụng.Thủ hạ của ba người Tống đều là những người chạy thuyền và những người đánh xe, dãi nắng dầm mưa, các gia huynh đệ đều khinh thường nhất là mấy tên đầu bạc này, thấy một tên cẩu tử bị một túi lúa mạch đè đến thấp hơn người một thước, nhất thời liền cười nhạo lên tiếng.- Lục gia, có phải ngươi không cho tiểu nhị của ngươi ăn no? Nhìn gầy gò, một túi lương thực cũng không dọn nổi!Tống Lục nghe vậy, tức giận lại đây quỳ một chân về phía đầu gối của Cẩu Tử:- Ha ha, mau lên nào!Cẩu tử bị ném lúa mạch trên người ngã xuống đất, đầu gối chạm đất, đau đến một lúc lâu không đứng lên, Tống Lục lại đá vào mông hắn một cái, sau đó tức giận chạy vào trong phòng.Tiểu nhị muốn tốt cho Cẩu Tử nâng hắn dậy:- Sao lúc này ngươi mới trở về?Cẩu tử chịu đựng đau đớn đứng lên:- Ta có cho một hộ muốn đại gia đình ốc đồng đưa hàng trong nhà đi.Tiểu nhị khịt mũi coi thường:- Chỉ với mấy văn tiền sinh ý kia, ngươi còn đưa cho hắn ở nhà đi!Cẩu tử không nói gì.Tiểu nhị đặt khăn lông lên vai hắn, lại nhặt túi vải trên mặt đất đặt lên vai hắn:- Trong chốc lát vào nhà kho, tìm một chỗ nào đó mà ăn, cơ trí một chút, đừng để cho người khác nhìn, chờ Lục gia bọn họ đi rồi trở ra.Cẩu tử "” một tiếng, khập khiễng khiêng lúa mạch đi vào.Vẫn luôn vội đến trời tối, Tống Lục mới để cho bọn họ trở về.Cẩu tử khập khiễng cùng tiểu nhị về nhà:- Ca, không phải mua không lương thực sao, sao lại vận chuyển về một chút lương thực già như vậy?Tiểu nhị tên là Sấu Hầu, là hàng xóm với hắn, tuy tên là Sấu Hầu nhưng so với Cẩu Tử thì mập hơn một chút.- Từ khi ở nông thôn đến giờ đều là độn bái.

Nghe nói có thuyền lậu nước, ở bến tàu sửa chữa, sửa được rồi vận chuyển lương thực đến châu phủ bán.Hắn thấp giọng nói:- Nghe nói lương giới của châu phủ càng quý hơn!Cẩu tử hít hà một hơi:- Không phải chúng ta muốn bán ở Quan Dương sao?Sấu Hầu:- Sao lại đến Quan Dương.Cẩu tử thở dài.Sấu Hầu cười một tiếng:- Ngươi tức giận cái gì, chúng ta là người mạn thuyền, đói không chúng ta.Hắn đắc ý dào dạt:- Tam gia thu lương, Lục gia Thất Gia đào được vốn lớn, ta có Lục gia Thất Gia che chở, còn lo không mua lương thực? Ngươi đừng nhìn tên tiểu tử ở bến tàu kia cười chúng ta không có sức lực, phi, khổ ha ha làm một ngày, mẹ nó chỉ có một cân lúa mạch.Cẩu tử cúi đầu không nói gì.Sấu Hầu:- Ta thấy ngày mai còn phải vận chuyển lương thực, không thành thì ngươi ở nhà nghỉ một ngày đi, Lục gia không hỏi ta thì ta không nói, hỏi tới ta giúp ngươi lừa gạt đi.Cẩu tử đầu cúi càng thấp:- Ca, nếu không phải ta chậm trễ ngươi, ngươi đi tìm tam gia đê giai quản sự đi.Sấu Hầu khoát tay nói:- Không phải chuyện lần đó, thuộc hạ của Tam gia vất vả, ta cũng không muốn đi đến bến tàu mỗi ngày.


Bọn họ gần đây có cho ngươi mặt mũi không?Cẩu tử lắc đầu.Quản sự đánh cá ở Quan Dương của bọn họ thường xuyên tới sòng bạc chơi, cho sòng bạc mặt mũi:- Ta làm việc cho Lục gia, bọn họ không dám làm khó ta.Sấu Hầu:- Vậy được rồi, nếu bọn họ dám làm cho ngươi mất mặt thì ngươi cứ việc gào lên là người của Lục gia sai đến đây, ai còn dám chọc ngươi, ngươi trở về nói cho ta biết, ta sẽ tìm người của Lục gia đến giúp ngươi đòi lại.Cẩu tử gật đầu:- Bọn họ có đôi khi còn trả lại cho ta chút cá nhỏ đó.Sấu Hầu hừ hừ hai tiếng, không cho là đúng:- Không ai muốn đồ vật bọn họ cũng không biết xấu hổ lấy ra tạo ân tình, nếu không phải ngươi nguyện ý muốn, bọn họ còn phải ném đấy.Điếc cái mũi lên mặt, chính là xem ngươi dễ khi dễ.

Lần sau đừng nấu ốc đồng cho bọn họ, ngươi bán chút tiền, tích cóp chút tiền, may quần áo cho thím và đệ muội.Cẩu tử cười.Sấu Hầu ghét bỏ hắn không có tiền đồ- Có lúc ta thấy ngươi rất giật mình, có lúc giống như thằng ngốc, ngươi nhớ kỹ, chỉ lo dụ dỗ Lục gia, chỉ cần Lục gia nguyện ý làm con của ngươi, huynh đệ chúng ta ở Quan Dương đi ngang!Cẩu tử sờ sờ chóp mũi không nói chuyện.Nghĩ thầm, Lục gia cũng không dám đi ngang qua Quan Dương.Vận chuyển bạc là chuyện lớn, chỉ là hàng năm mọi người ở Châu phủ không dễ dàng trở về, Lục gia và Thất gia mới có thể quản lý, nói nghe thì là quản sự, nhưng thật ra chính là tay đấm đầu.Xa không nhắc tới, Tam gia đã cả ngày mắng Lục gia như cháu trai.Còn có những nha dịch tạo lệ, trong huyện có thân gia tài chủ lão gia, bọn họ thấy ai cũng phải khách khách khí khí.Sấu Hầu tới trước nhà, qua hai cái ngã tư đầu chính là Cẩu Tử gia, Cẩu Tử từ biệt hắn:- Nhà ta còn có ốc đồng, ngươi muốn ăn thì về nhà lấy.Sấu Hầu:- Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi.Cẩu tử khập khiễng đi về phía trong nhà.Nhà bọn họ dựa vào tường thành phía nam thành, là một chỗ lụi bại nhất của thị trấn Quan Dương.Trung tâm và phía bắc thị trấn đều là gạch xanh nhà ngói, phía nam và phía tây thì có không ít nhà đất.Bọn họ nơi này còn thiếu chút nữa, không ít phòng ở của người ta không sửa được nữa, chỉ có thể dựng một cái túp lều.Cẩu tử thành hôn, nhà của hắn mới được sửa chữa, là phòng gạch gỗ cỏ tranh mới tinh.


Mẹ của hắn cùng với vợ của hắn đều thích sạch sẽ, không thu thập sân sạch sẽ, trên tường viện còn dán giấy đỏ lúc thành hôn của hắn, đã trở nên trắng như bột.Cẩu tử đẩy cửa ra, ngửi thấy mùi thơm của cá hầm.Cha của hắn ngồi ở trong viện, đang đi giày rơm, nhìn bộ dáng này của hắn, tập mãi thành thói quen hỏi:- Chân ngươi làm sao vậy? Lại gọi người đánh à?Mẹ hắn chạy ra:- Ta xem thử, thương thế ở đâu rồi?Cẩu tử:- Không sao, ta bị ngã một cái.Mẹ hắn đau lòng:- Được được, sao lại ngã rồi?Cha của hắn túm lấy một cái, hai mắt không phải hai mắt cái mũi không phải cái mũi mắng hắn:- Nếu hắn làm được thì có thể làm cho ai ngã chứ?Cẩu Tử Dẩu môi không cao hứng:- Ta không làm được gì khác.Cha của hắn cầm lấy đôi giầy rơm ném cho hắn:- Không có tiền đồ!Cẩu tử cũng không né, dù sao thì Giầy rơm cũng không nặng, đánh lên người cũng không đau:- Ta vốn đã không có tiền đồ! Đề bất động khiêng bất động, tự cũng không biết, tính không rõ ràng, không cơ trí, cũng không làm được cu li!Từ nhỏ hắn đã gầy gò, cha hắn nhờ người khác mưu cầu chuyện tốt cho phòng thu chi của hắn, phòng thu chi kia ngại hắn ngu ngốc, ngại hắn không biết chữ, tính không đúng sổ sách, tính chậm, đuổi hắn đi.

Mẹ hắn lại tìm cho hắn một quán mì để chạy trốn, gặp được người chơi hoành không trả tiền, hắn cùng người kia đòi tiền, bị đánh một trận, rõ ràng là hắn bị đánh, quán mì nói hắn không thông minh, không cho hắn đi.Sấu Hầu muốn mang hắn đi đánh cá, nhưng hắn lại sợ nước lại say tàu, cuối cùng vẫn phải xem mặt mũi của Sấu Hầu, mới đi tới sòng bạc.Cha của hắn không thích đổ phường, nhưng hắn không tìm được nơi nào khác để sống!Mẹ của hắn từ bên ngoài trở về, xa xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau trong nhà, nàng bước nhanh vào cửa, buông thùng nước nhìn hắn:- Thương ở đâu rồi?Cẩu tử:- Không sao, không sao.Mẹ của hắn vỗ vỗ bụng của hắn, nói chuyện thay hắn:- Cha, Cẩu Tử gần đây đến đây, ngài đừng nói hắn không có tiền đồ, hắn không có tiền đồ thì chúng ta nào đi mua lương tiện nghi như vậy chứ?Cẩu tử cha lạnh lùng không nói gì.Hắn tức phụ làm cẩu tử trở về phòng đi.- Mặc dù hắn làm việc ở đổ phường, không trải qua thương thiên hại lý gì, nhưng cũng không lây dính tật xấu thích đánh bạc, hiện tại mỗi ngày thức khuya dậy sớm mà làm chút mua bán, ngày cũng quá đi xuống, ngài đừng mắng hắn.Cẩu tử cha hừ một tiếng, buông giày rơm xuống rồi đi về phòng.Mẹ và vợ của hắn liếc nhau, lắc đầu nên làm gì.Cẩu tử ở trong phòng mình đang bôi thuốc, nghe thấy hắn nói chuyện với vợ của hắn, trong lòng cũng không thoải mái.Hai nhà bọn họ là hàng xóm, cha của hắn mất sớm, cô nhi quả phụ không dễ dàng, cha mẹ của hắn không đành lòng, thường thường giúp đỡ, sau đó nhạc mẫu của hắn cũng bệnh chết, trước khi lâm chung đã giao nữ nhi cho bọn hắn.Cẩu tử đánh nhỏ đã thích nàng, chỉ là mẹ của hắn lớn hơn hắn, hắn không biết nàng có phải là người khác tới cửa làm mai hay không, người khác tới cửa làm mai, hắn cũng không dám nói.


Chỉ là ai tìm tới cửa, hắn đã đi đến gần nhà người kia hỏi thăm, hỏi thăm xem tổ tông mười tám đời nhà nào, sợ nàng bị lừa gả qua đó chịu uỷ khuất.Các nhà nghèo có các không như ý, nàng chỉ là cô nương bình thường, lại không phải là người xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, còn không có cha mẹ, bà mối cũng không giới thiệu được nhiều người tốt.

Mắt thấy tới cửa giới thiệu vợ goá tới, cẩu tử tức giận đánh bà mối ra ngoài.Hắn đánh xong con lắc, ngày hôm đó lại bị cha hắn đánh ra ngoài.Nửa đêm hắn lén trèo tường về nhà, thấy mẹ của hắn đứng ở trong viện chờ hắn, ánh trăng vừa lên, hắn cưỡi tường đất, trèo tường lật được một nửa, mẹ của hắn dọn thang hỏi hắn có muốn cưới nàng để sinh hoạt hay không.- Nếu ngươi không muốn thì ta sẽ chuyển cây thang đi.Ánh trăng trong suốt chiếu vào trên mặt nàng, Cẩu Tử Nhân đều nhìn đến choáng váng.Hắn nhếch miệng cười ngây ngô, đều nói hắn ngốc, rõ ràng là mẹ của hắn còn ngốc hơn hắn.Trên đời này làm sao có loại người ngốc như vậy, thích một tên côn đồ không có tiền đồ như hắn chứ?Hắn kích động nhảy xuống tường thề muốn cho vợ của hắn sống thật tốt ngày hôm nay...Nhưng đã gần một năm trôi qua, hắn vẫn không thể làm ra bộ dáng gì, lại còn có thể càng lăn càng xấu, ai cũng có thể mắng hắn đánh hắn.Cẩu tử càng nghĩ càng ủ rũ.Đều nói mẹ nuôi của hắn gả cho hắn là hoa tươi cắm trên sân phân trâu, mẹ nuôi của hắn nói nàng không phải hoa tươi, nhưng hắn thật sự muốn thành cứt trâu, không, cứt chó.Cẩu tử vừa bưng nước tiến vào, đóng cửa phòng lại:- Cha là sợ ngươi nhiễm tật xấu đánh bạc, ngươi đừng để trong lòng.Cẩu tử buồn bực:- Ta biết.

Ta cũng không nhìn bài bàn một cái.Cẩu tử tức phụ cười lớn:- Ta biết rồi.Cha của nàng chính là đánh bạc xong nhà, nhà bọn họ mới từ nơi khác chuyển đến tường thành Nam Thành.- Cha đau lòng cho mệnh khổ của ta.Cẩu tử:- Ta cũng đau lòng.Mẹ của hắn cười:- Ta cảm thấy còn được, có ăn có uống thì đủ rồi.


Nhưng mà ngày sau ngươi xem thử có thể nói với Lục gia, chúng ta cho đổ phường nhiều hơn một chút phân tiền, chúng ta chuyên tâm bán ốc đồng, sau này buổi chiều ngươi đừng đi đổ phường nữa.Cẩu tử làm khó.Nếu như hắn chỉ làm công cho sòng bạc, chậm rãi quan hệ xa, vậy thì rất nhiều phương tiện cũng không thể không cho hắn.Hiện tại hắn bị đánh ở sòng bạc bị ai mắng, tốt xấu có thể lăn đến trước mắt Lục gia, lương thực có thể mua tiện nghi, ốc đồng cá cũng không cần tiền, nếu phai nhạt thì có thể đến bỏ tiền.Hắn nào có tiền vốn.Hắn đè xuống phiền muộn, trấn an vợ:- Ta biết rồi, chờ mấy ngày nữa, lương giới không đắt như vậy chứ?- Ừm, sau này khi Lục gia không cao hứng ngươi có thể trốn đi.Cẩu tử cúi đầu nhìn dược bình dầu tử trên mặt đất, ai đánh nơi nào đau quá.Chuyển thiên lại nhìn thấy Lư Hủ, cẩu tử thừa dịp chợ sáng tan biến không có người nào lỗ hổng, gọi Lư Hủ vào ngõ nhỏ ngày hôm qua:- Ta thấy ngươi vẫn là đừng tìm Lục gia chúng ta, tính khí của Lục gia chúng ta không tốt nên đánh người, ngươi vẫn là tìm Thập Nhị gia đi, hắn tới ta lặng lẽ nói cho ngươi biết.Lư Hủ:- ...Hắn chỉ nói một câu, người này có thể giúp hắn suy nghĩ một đêm chủ ý sao? Chuyện này cũng quá thật rồi!Tuy hắn không muốn đầu nhập vào nhưng cũng có chủ ý khác, Lư Hủ vẫn cảm tạ đối phương.

Dân phong Quan Dương bọn họ thuần phác, người thành thật nhiều mà!Có chút cảm động!Cẩu tử không dám động, hắn sợ bị người khác nhìn thấy hắn và Lư Hủ lén gặp mặt, nhìn xung quanh khắp nơi, làm tặc chạy như cút khỏi xe lăn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui