Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu


Văn lại vẫy tay:- Hai người, từ từ!Theo bản năng, Lư Hủ co đầu lại, thầm nghĩ: Không phải lúc này phải tính sổ à?Hắn căng da đầu xoay người qua, cười lạnh:- Ngài còn có chỉ thị gì không?Văn lại rất buồn bực, sao tiểu tử này lại phản ứng như vậy, còn khách khí? Một chưởng của lão đánh thật mạnh lên vai Lư Hủ:- Tiểu tử ngươi làm được rồi, dám lãnh người thảo thư với Huyện lệnh đại nhân.Lư Hủ:????Cái gì?Hắn cao giọng nói, lộ ra nụ cười khách khí và thâm trầm:- Xem ngài nói.Văn lại lại chuyển tầm mắt đến Nhan Quân Tề, cũng không biết vị tiểu thư này sao lại vào mắt đại nhân, lại kêu hắn gọi bọn họ trở về, lấy cho bọn họ chút thư xem.Văn lại hỏi:- Các ngươi ở đây đợi một chút, hay là cùng ta trở về lấy thư?Lư Hủ và Nhan Quân Tề liếc nhau một cái, một lần nữa đi theo hắn vào nha huyện, lần này bọn họ không thể nhìn thấy huyện lệnh nữa, văn lại gọi bọn họ đứng ở cửa sau nha môn báo cáo, không lâu sau đã dọn ra một chồng mười mấy quyển sách:- Nhìn kỹ một chút, đây đều là tàng thư của Huyện lệnh đại nhân.Nhan Quân Tề trịnh trọng nhận lấy phong thư, thi lễ khom lưng về phía nha môn:- Học sinh chắc chắn quý trọng.Lư Hủ và Nhan Quân Tề lại liên tục cảm tạ văn lại, mới thật cẩn thận đặt thư vào trong xe lăn, ở trên dưới đều lót tốt chút giấy.Huyện lệnh không gặp lại bọn họ, văn lại cho rằng bọn họ đến đây là để thảo thư, thượng thư gián tiếp nói chuyện này cứ như vậy mơ màng hồ đồ mà bóc đi sao?Người của Lư Hủ hoảng hốt, không hiểu ý của Huyện lệnh là gì:- Có phải là do Huyện lệnh đại nhân cảm thấy tuổi của ngươi quá nhỏ, không có ở đây, không mưu này chính, khuyên ngươi trước tiên đọc sách thi đậu công danh rồi quản những chuyện này hay không?Nhan Quân Tề thở dài:- Có thể.Bọn họ thấp cổ bé họng, cho dù nhìn ra vấn đề thì cũng chỉ ra vấn đề, hiện nay cũng không thay đổi được cái gì.Nhìn thấy đã rời xa nha huyện, Nhan Quân Tề thấp giọng nói:- Huyện lệnh đại nhân hỏi ta có biết ta kiện cáo là cái gì hay không.Lư Hủ gật đầu:- Ta nghe được.Nhưng hắn lại không hiểu tại sao Nhan Quân Tề lại nói: Biết nhưng không biết nhiều.Nhan Quân Tề:- Nghĩ đến đại nhân đã rõ.Lư Hủ chớp chớp mắt, làm hắn kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu ra:- Hắn biết là ai nên mới hỏi chúng ta có biết hay không!Hắn đã nói rồi mà, Nhan Quân Tề viết văn chương cũng chỉ kém một chút nữa là chỉ tên nói họ mà thôi, sao Huyện lệnh còn hỏi một câu như vậy.Lư Hủ:- Vậy đại nhân hỏi gia cảnh của ngươi, có phải đang nói cho ngươi biết những người đó chúng ta không thể trêu vào?Nhan Quân Tề gật đầu.Lư Hủ ngậm miệng lại.Cho nên Nhan Quân Tề nói biết, nhưng lại không rõ ràng như vậy, là đang nói cho bọn người huyện lệnh nghe thấy thân phận của những người đó ở bên ngoài, không biết có phải có huyền cơ khác hay không!Ánh mắt Lư Hủ tối sầm lại.Không phải là Huyện lệnh không biết, mà là coi như không biết.Có lẽ không chỉ bọn họ không thể trêu vào, ngay cả Huyện lệnh cũng không chọc vào bọn họ, nếu không cũng sẽ không biết rõ mà mặc kệ.Lư Hủ:- Ngươi nói xem, vì sao vậy, đại nhân là cha mẹ một phương, mạn thuyền chỉ là một tên lưu manh ở địa phương.Nhan Quân Tề ngắt lời nói:- Những nơi khác thiếu lương thực, tiền lương mà Quan Dương trưng thu còn xa mới đủ để lấp chỗ trống, chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, làm thương nhân đầu cơ trục lợi.Người của Lư Hủ sững sờ:- Hả?Nhan Quân Tề:- Theo như triều pháp lệnh của ta, nếu như một phương gặp tai họa, từ nơi khác mượn lương thực, chẳng những phải làm đơn xin chỉ thị trên mặt đất, từ quận thủ thỉnh tấu triều đình, còn phải kiểm tra đối chiếu với thực tế, phê chỉ thị, lưu sướng lâu dài, chờ đợi nhận được phê chỉ thị, ít nhất cũng phải hơn một tuần đến nửa tháng, Quan Dương rời xa kinh sư, trên đường đi ít nhất phải hơn một tháng.Lư Hủ:- ...Nhan Quân Tề thở dài:- Tuy nói muối lương thiết khí không được dân gian tư bán, nhưng Đại Kỳ đến nay đã gần trăm năm, rất nhiều luật pháp đã không còn hoàn toàn áp dụng, ta nghe nói mấy năm trước, trong quân thiếu lương thực, Quốc cữu là tự xuất tiền túi từ phương nam mua lượng lớn gạo thóc vận chuyển đến Bắc cảnh.Lúc ấy phương Nam cũng có một lần giảm giá, nghe nói còn có cữu của Nhân Sâm quốc.Nhưng cụ thể như thế nào thì hắn cũng chỉ nghe người ta nói chuyện phiếm ở bên ngoài trường thi, không rõ ràng lắm về tình huống cụ thể.- Hiện tại lương thực đã có thể bán riêng, chỉ là không thể bán riêng số lượng lớn mà thôi.


Nhưng số lượng lớn như thế nào thì khó có thể định trước.

Hiện nay, dân chúng một phương nguyện bán, một phương nguyện mua, thương nhân vận chuyển lương thực từ những nơi giàu có đến những nơi khan hiếm, giải quyết vấn đề chi tiêu địa phương, đây là biện pháp nhanh nhất, ai cũng không nói được gì.Lư Hủ nhíu mày:- Không ai không bán, vốn dĩ thương nhân chính là vận chuyển nhiều lúa mạch về phía đông, càng nhiều đảo càng tốt, nhưng vấn đề Quan Dương không phải là dân chúng mua lương thực, là khi dân chúng Quan Dương còn chưa biết tình hình, thương nhân đã chạy đến thôn trấn thu lương trước tiên, hiện giờ, bọn họ không chỉ bán lúa mạch Quan Dương ra bên ngoài, mà còn bán giá cao về hướng huyện Quan Dương nha! Ta thấy, bọn họ chính là trữ hàng lên, cố ý tăng giá lương lên.Nhan Quân Tề giật mình, biểu hiện của Lư Hủ luôn ở trong lúc lơ đãng chính hắn cũng khó có thể cảm nhận được sự nhạy bén của mình, nhưng điều thú vị là những khôn khéo đó luôn là giây lát lướt qua, chỉ là thiên nhiên mà đến, lại thiên nhiên mà đi, đều không phải là thứ hắn có thể hiểu được.Khôn khéo, hồn nhiên, nhìn như là thứ mâu thuẫn, nhưng lại hội tụ ở trên người hắn.Lư Hủ thấp giọng mắng mấy câu gian thương không chết tử tế được, hít sâu mấy hơi, tiêu hóa ba giây, quay đầu lại trịnh trọng nói rõ lập trường, dát vàng lên cho mình:- Quân Tề, chúng ta buôn bán kiếm tiền cũng phải nói đến nghĩa khí, mua bán bằng tấm lòng sẽ không lâu dài, chỉ có ngươi tốt ta tốt mọi người tốt, ai cũng không chịu thiệt mới có thể kinh doanh tiếp được!Nhan Quân Tề nhìn hắn làm ra vẻ ta chính là lợi hại như vậy" "Mà khen ta" không nhịn được bật cười, chân thành nói:- Hủ ca đương nhiên là tốt nhất.Lư Hủ rụt rè:- Giống nhau, chưa nói tới một, ta còn phải nỗ lực.Hắn quay đầu lại an ủi Nhan Quân Tề:- Chúng ta nên làm đều làm, nếu như chuyện mà Huyện lệnh đại nhân đều khó làm thì tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta vẫn là làm tốt chuyện của mình trước đi, ngươi hảo hảo đọc sách, ta hảo hảo kiếm tiền, chúng ta chiếu cố tốt người nhà không bị đông lạnh chịu đói, ít nhất không gây thêm phiền phức cho tình hình hiện nay.Nhan Quân Tề:- Ừm.Lư Hủ cao hứng lên, ưu điểm lớn nhất của lão chính là nghĩ thoáng, đường núi dốc thì đi đường vòng mà đi, dù sao cũng có thể đi qua.Lư Hủ đẩy xe con lên:- Đi! Mua đồ ăn đi! Ta dẫn ngươi đi dạo cửa hàng tạp hoá!Cửa hàng tạp hoá còn lấy tiền, lão bản làm chưởng quỹ, ngay cả hai tiểu nhị cũng đều là thân thích, quê quán của bọn họ đều ở nông thôn, có hơn trăm mẫu ruộng, mỗi tháng đều đưa lương thực vào trong thành, thiếu lương thực bọn họ cũng không lo lắng chút nào.Mỗi ngày hắn đều sai tiểu nhị đến tiền trang hỏi xem bạc và đồng tiền đổi như thế nào, sau đó trở về sẽ yết giá hàng hoá đổi mới một lần.Đồng tiền ở những nơi khác còn không bị giảm giá nhanh như vậy, anh vợ của hắn vào nam ra bắc nhập hàng, có thể tới nơi xa hoa, chính là vận chuyển tới gây ra chút phiền phức.Làm thương nhân nào có sợ phiền phức.Chưởng quỹ vui tươi hớn hở lắc bàn tính tính tiền, hai đời nhà hắn mở cửa hàng ở trong huyện Quan Dương, nhưng chưa bao giờ kiếm tiền tốt như hiện giờ.Hôm nay, Lư Hủ kiếm được không ít tiền, nặng trĩu.Lãnh Nhan Quân Tề xem xét một chút, dù sao thì mỗi ngày tiền đồng bị giảm giá trị, hắn cũng bỏ hoa, ngoại trừ rau biển, nấm, rau khô, gia vị tươngween, hắn còn mua cho Tịch Nguyệt một quả cầu trúc nhỏ, bên trong có một quả lạc đồng, ném lên có tiếng vang lớn, mua cho Lư Duệ một quả bóng cao su nhỏ nhất.Tiểu Cầu Cao là dùng lừa da phùng, bên trong tắc bông, không phải quá nhỏ, lừa gạt Lư Duệ cũng đủ rồi.Còn về Lư Chu...Lư Hủ cũng không biết Lư Chu thích cái gì.Tên đệ đệ hiểu chuyện này của hắn giống như không yêu thích tiêu tiền, bất kỳ yêu cầu gì.Lư Hủ tìm kiếm trong cửa hàng tạp hoá, chọn được một cái bọc nhỏ làm lò sưởi.


Chỉ có cái bọc lớn cỡ bàn tay, vải thô tô điểm tế đằng, hình dạng như lư hương, viên rất lớn, mặt trên còn có một cái nắp nhỏ.Lư Hủ:- Vừa vặn, trở về làm vại tiền dự phòng cho Lư Chu dùng.Chưởng quỹ:- ...Người khác mua lò sưởi tay, hắn mua cái xác!Đến Nguyên Mạn Nương, Lư Hủ mua một cái dù giấy màu nước phấn.Nhà bọn họ chỉ có một cái dù, đều bị phá rồi.Sau này chính là mùa mưa, làm sao cũng dùng đến.Một khối Kim Chỉ khác của Lư Hủ và một khối đồ cổ cho chưởng quỹ, làm cho chưởng quỹ tặng không một chồng chén sứ thô.Những thứ có hình dạng hơi xiêu vẹo bán không được giá tiền, không ảnh hưởng đến giá tiền, rau trộn mà Lư Hủ bán có thể cho người khác dùng để thử ăn.Hắn giả vờ tốt, nhìn sắc trời, sợ sẽ trời mưa:- Dù sao thì cũng đến rồi, nếu không thì đi mua ít vải vóc đi?Quần áo nhà bọn họ vẫn luôn là hắn mặc đồ của Lư Cát thừa, Lư Chu mặc đồ của hắn thừa, Tịch Nguyệt mặc đồ của Lư Chu và Nguyên Mạn Nương thừa, đến lượt Lư Duệ, quần áo vải bố cũng đã giặt mềm, sửa lại bộ đồ tiếp theo của Lư Duệ.Lư Cát ngoài ý muốn gia cảnh nhà bọn họ trước đó cũng coi như là không tệ, trong thôn càng khốn cùng hơn là người ta mặc quần áo, mùa hè thì bị phá hoại, mùa đông thì thêm vào...Năm nay nhà hắn còn chưa mua vải bố, mỗi ngày hắn đều chạy trong nhà hai lần, vừa hao tốn giày vừa quần áo, Nguyên Mạn Nương làm cho hắn không ít quần áo cũ nát, chờ trời nóng lên, quần áo cho Tịch Nguyệt tắm rửa đều không đủ.Nhan Quân Tề gia tốt hơn gia tộc của hắn một chút, nhưng cũng chưa mua bộ đồ mới quá hai năm.Hiện nay, việc ăn uống của dân chúng trong huyện đều có vấn đề, cửa hàng bán vải lại chia làm hai cấp.


Tuy rằng các nhà giàu có ở phường tây cũng bị ảnh hưởng bởi việc kinh doanh của cửa hàng trang sức trang sức, trang sức, nhưng việc kinh doanh vẫn không bị ảnh hưởng gì lớn.

Bởi vì bọn họ đi bán tú trang, chưởng quỹ còn lấy bạc kết tiền cho bọn họ.


Cửa hàng bán vải, cửa hàng bán vải, nhằm vào dân chúng bình thường và người nghèo nên việc kinh doanh bất ngờ.Chưởng quỹ đã đưa tiểu nhị học đồ trong cửa hàng Cổ Sơn về nhà nghỉ ngơi mấy ngày.Hắn không trả tiền công, phải lo cơm nước, hiện nay nào có cơm nước nào?Khách nhân vất vả tới đây, chưởng quỹ cố gắng lên tinh thần, cũng không chê Lư Hủ chọn, lấy ra từng cái vải màu sắc cho Lư Hủ chọn.Chưởng quỹ:- Nếu ngươi có lương thực để đổi, ta tính cho ngươi tiện nghi chút.Lư Hủ:- Ta không có lương thực, nhưng có thể cho ngươi bạc.Chưởng quỹ thở dài một hơi:- Bạc thì bạc đi.Bạc tốt xấu so với tiền đồng bảo đảm giá trị tiền gửi.Lư Hủ chọn hai loại vải thô màu lam nhạt và màu xanh biển, mặt khác còn phải may vải thô màu mềm để làm quần áo cho Tịch Nguyệt và Lô Duệ.Tiểu hài tử, làn da nhiều nộn, không thể so với hắn, da dày thịt béo.Nhan Quân Tề cũng mua chút vải, Lư Hủ và chưởng quỹ một phen ép giá, chỉ muốn mua chút vải lẻ thừa lại trong cửa hàng.Lấy về nhà làm giày vải!Lư Hủ còn hỏi chưởng quỹ muốn bao vải giấy dầu.Chưởng quỹ muốn thổ huyết:- Nếu không phải làm ăn không tốt thì ta sẽ không cho ngươi nhiều tiền như vậy!Lư Hủ rất đồng ý, lão cũng rất khổ, cho nên trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nên mặc cả vẫn phải nói.Lư Hủ cảm thấy mỹ mãn mà lãnh Nhan Quân Tề đến Chợ Sáng tìm Lục Dũng mua đậu hủ.Hôm nay, quán đậu hủ của Lục Dũng vẫn là một cái tiểu nông.- Ta cho rằng ngươi không tới.Lư Hủ khoa tay múa chân với hắn:- Ngày mai ta sẽ đến, ngày mai ngươi mang nhiều đậu hủ hơn, cắt thành cái bánh bao lớn như vậy, ta sẽ giúp ngươi bán.Lục Dũng đầy mặt mờ mịt, tuy đậu hủ không bán được, nhưng ngày nào cũng không đến mức mua đậu hủ chỉ cần một cục to bằng đầu ngón tay chứ!Bán thế nào? Một văn tiền một cái?Lư Hủ thần bí cười hề hề:- Ngày mai ngươi sẽ biết.Sắc trời không tốt, bọn họ không ở lâu, vội vã đi đường núi trở về.Đi được nửa đường, mưa to bất ngờ đến, Lư Hủ căng dù che mưa cho xe lăn và Nhan Quân Tề vội vàng chạy đến nơi hóng gió.Mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, trong xe bắt đầu có nước chảy vào, Lư Hủ để Nhan Quân Tề ôm ô ôm hảo thư, giấy và bố, hắn đặt toàn bộ đồ vật lên một cục đá, mở xe lăn ra rồi đẩy lên.Quần áo đã ướt đẫm, Lư Hủ cũng không đi cùng Nhan Quân Tề Tễ, hắn luôn luôn từ trên cây dại trên núi túm lấy một chút lá cây, đỉnh ở trên đầu có chút ít còn hơn không.Đến khi mưa to từ trên đỉnh núi chảy xuống, chỉ trong chốc lát đã ở chỗ lõm biến thành một con sông.Lư Hủ đứng trong mưa, nước mưa đến đôi mắt cũng không mở ra được, còn hớn hở chỉ cho Nhan Quân Tề:- Ngươi nhìn thác nước đối diện kìa!Tiểu lưu không đến một thước, khó khăn lắm mới thành được một đường trắng, mệt đến mức hắn dám gọi là thác nước.Trời tháng sáu đã thay đổi bất thường, không đầy nửa canh giờ, vừa mới trời còn mây đen cuồn cuộn mây đã tạnh, Lư Hủ lật xe đẩy qua đây, cởi áo vắt khô, dùng quần áo ẩm ướt lau khô nước trong xe đẩy.rau khô đều dính nước mưa, về nhà đều phải phơi nắng.Mang đồ chơi cho người nhà cũng ướt hết một nửa.Lư Hủ chà chà quả bóng cao su nhỏ trên quần:- Nhờ ta phản ứng nhanh, nước còn chưa kịp thấm vào da đã bị ướt một chút.Nhan Quân Tề giúp hắn bỏ đồ vật vào.Lư Hủ trầm mặc kiểm tra bố và thư, giấy, giấy có bọc giấy dầu, không ướt, thư chỉ ướt một góc nhỏ, có hai chữ như hôn mê, mà giấy, bởi vì đều lấy ra để bảo vệ thư, nên đã ướt tốt hơn một chút.Lư Hủ và Nhan Quân Tề mở dịch dịch giấy ướt ra, dùng làm giấy lót ở dưới thư, hắn nhẫn nhịn, không nhịn được, nhấc chân đá một đường đi qua biên thảo:- Mẹ nó.Nếu không phải có Tống Lục và mạn thuyền thì hắn còn tội gì mỗi ngày phải đẩy xe đi đường núi chứ, nếu có thể ngồi thuyền thì ít nhất đồ vật đặt ở khoang thuyền cũng không bị ướt nhẹp!Lư Hủ cắn răng:- Quân Tề, sớm muộn gì ta cũng phải trả thù đám cháu trai kia.Tác giả có lời muốn nói:Một giây trước, Lư Hủ: Quân Tề, chúng ta phải xem thử.Một giây sau, Lư Hủ: Chờ, sớm muộn gì ta cũng phải thu thập đám cháu trai kia!Mang thù..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui