Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu


Lư Hủ chỉ vào ruộng lúa mạch trước mặt ánh vàng rực rỡ:- Từ nơi này đến cái mương phía trước kia, thấy được không, phần chia này cho ngươi, đưa cho Lư Chu.

Nghĩ đến thịt sống ăn, vẻ mặt Lư Văn trở nên mơ hồ:Lư Hủ:- Nam hài tử sao có thể nói không được? Lư Chu chúng ta mới mười tuổi, làm theo cắt lúa mạch.

Khối của hắn còn lớn hơn ngươi một chút, bằng không ngươi thay đổi với hắn đi?Nhìn thấy bộ dáng nhỏ của hắn, Lư Hủ có chút ngứa tay, Lư Hủ vỗ mạnh lên vai hắn, từ ái nói:- Được, làm tốt lắm.

Lư Văn lấy lưỡi hái làm bộ dáng, động tác vụng về buồn cười, cuối cùng hắn cũng giãy giụa ra được, trơ mặt cười:- Ta sẽ không dùng lưỡi hái!Lư Hủ mỉm cười:- Vậy ngươi dùng tay túm lấy.

Lư Văn:- ! Ăn bọn họ làm châu chấu, ăn bọn họ làm Lư Chu biết rồi, còn muốn chạy à? Hắn đã muốn thu thập tiểu tử này từ sớm.

Lư Hủ:- Ta không phải là Lư Huy, làm nũng, chơi xấu toàn bộ đều vô dụng, nếu như ngươi không thu thập được thì buổi tối cũng đừng ngủ, ta nói với tam thẩm, để nàng đưa đệm chăn của cửa hàng cơm tối đến cho ngươi.

Lư Văn! ??Lư Hủ cười càng thêm từ ái, giống như một ca ca tuyệt thế:- Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, buổi tối có chồn, làm không tốt trên núi còn có thể xuống lợn rừng!Lư Văn phẫn nộ vung lưỡi hái, thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, chòm râu làm hắn khó chịu, hắn ném lưỡi hái lớn tiếng kháng nghị:- Ta mới mười một!Nếu xét về tổng thể thì so với chuyện nhỏ hơn một tuổi của hắn thì Lư Chu đã vượt qua hắn vài thước, ngay cả Tịch Nguyệt cũng nhặt được trước mặt hắn.

Vẻ mặt Lư Văn đưa đám, vừa cắt lúa mạch vừa khóc:- Các ngươi đều khi dễ ta, Lư Chu ngươi từ từ với ta!Lư Chu cũng không quay đầu lại, lưỡi hái càng rung động càng nhanh, hắn mới không làm bạn với Lư Văn!Đến chạng vạng, mọi người đã hoàn thành, ngay cả Lư Văn còn thở hổn hển cắt lúa mạch, Lư Hủ không cho hỗ trợ, tổ chức đoàn người toàn bộ ngồi ở điểm giao nhau nhìn Lư Văn cắt.

Không những bọn họ đang xem mà ngay cả hàng xóm cũng đang xem nhạc.

Tam thúc, tứ thúc và Lư Huy đẩy xe tới trang điểm lúa mạch, rốt cuộc Lư Văn cũng thấy được cứu tinh, hắn đã không còn sức lực, oan ức cũng dâng lên, cách thật xa đã bắt đầu kêu:- Cha! Ca! Cứu mạng với!Lư Hủ cũng kêu:- Tam thúc, buổi tối Lư Văn phải ngủ ở ngoài ruộng!Lư Văn khóc oa một tiếng.

Gia gia của hắn là Lư Ngũ ở bên cạnh ruộng uống nước, lắc đầu vui vẻ.

Cũng giống như Lư Hiên ở đây một ngày vội vàng mắng hắn:- Cả nhà chúng ta có mười mấy huynh đệ tỷ muội, cũng không có một người nào lười biếng giống hắn, xứng đáng.

Hàng xóm cười ha hả hỏi tam thúc:- Lão Tam nhà ngươi còn kiêu ngạo hơn tiểu cô nương người ta đó!Tịch Nguyệt đi theo bọn họ nhặt được một ngày mạch tuệ cũng chưa thấy mệt mỏi, nghe thấy tiếng gào của Lư Văn.

Tam thúc lại đây hỏi một tiếng sao lại thế này, đá một cước vào mông của Lư Văn:- Lư Chu đã cắt xong rồi mà ngươi còn không chạy nhanh cắt à?Lư Văn khóc lóc nhìn ca ca của hắn.

Lư Huy cũng vì hắn mà xấu hổ:- Nhiều người chờ ngươi như vậy mà ngươi vẫn còn khóc!Dù sao thì Lư Huy cũng rất đau lòng hắn, cũng muốn mọi người nhanh chóng trở về nhà, để cho lưỡi hái mà hắn muốn cũng được.

Lư Hủ không cho:- Đừng đừng đừng! Nói hay chính là nói hay, bây giờ ngươi giúp hắn, nhưng cả đời giúp hắn? Lư Chu hành động, sao hắn không được? Làm hắn cắt.

Tam thúc cũng không cho Lư Huy giúp đỡ, nhìn thật sâu vào Lư Văn, quay đầu kêu Lư Huy đi qua nhanh chóng chuẩn bị xe.

Lư Hủ ở bên cạnh đốc công:- Ai tới cũng không có tác dụng, ngươi lại không nắm chắc, xe đã lắp xong, chúng ta đi rồi ngươi đi làm bạn với ngôi sao ánh trăng đi.

Lư Văn miệng không mở, hắn không tin cha hắn sẽ bỏ hắn, về nhà còn không bị mẹ hắn mắng à?Kết quả hắn dong dong chờ đợi, cha hắn và Lư Huy đẩy xe đi rồi, tứ thúc và Lư Hiên đỡ gia gia đi rồi, Lư Hủ cõng Tịch Nguyệt mang theo Lư Chu cũng đi rồi.

Trời tối đen như mực, bên ngoài ruộng chỉ còn lại một mình hắn!!!Lần này, Lư Văn thật sự sợ hãi, chạy đến bên cạnh xe kêu:- Các ngươi không đợi ta à?Lư Hủ:- Mau đi đi, lát nữa sẽ mang cơm tới cho ngươi!Lư Văn gào khóc.


Lần này không phải là gào khan, nước mắt ào ào rơi xuống, ném lưỡi hái đuổi theo xe chạy:- Ta không ăn thịt ta phải về nhà!Toàn bộ hàng xóm muốn cười chết.

Lư Huy quay đầu lại nhìn đệ đệ vừa lăn vừa bò của hắn đang sốt ruột đuổi theo, rồi mở xe ra, thương lượng với cha hắn một chút, sau đó lãnh Lư Văn trở về ngoài ruộng.

Lư Huy nhặt lưỡi hái lên đưa cho Lư Văn:- Ngươi cắt đi, ta bồi ngươi.

Lư Văn lau nước mắt:- Ngươi không giúp ta à?Lư Huy:- Cha không cho.

Nước mắt của Lư Văn lại dâng lên:- Ta không cắt được nữa rồi!Còn có một nửa nữa, hắn phải cắt tới khi nào mới có thể trở về?Lư Huy:- Ta bồi ngươi đấy, trong đất cũng không phải không có ai.

Tịch thu xong người ta sợ người khác trộm lúa mạch, đều là muốn ngủ ở ngoài ruộng, đặc biệt là sau mấy ngày, Điền thiếu thu xong rồi, sẽ có người muốn đi tịch thu xong rồi đi ăn trộm ở ngoài ruộng.

Cha của hắn mỗi năm cũng phải ngủ ở ngoài ruộng mấy ngày.

Lư Văn:- Đại ca nói có chồn.

Lư Huy lau nước mắt cho hắn:- Đại ca trêu ngươi, ngươi đè lúa mạch lên, như vậy, đúng rồi, cắt đi.

Thấy Lư Huy không giúp đỡ, Lư Văn không khóc, vừa rơi nước mắt vừa vung lưỡi hái.

- Chậm một chút, cẩn thận đừng cắt tới tay.

- Nếu chậm một chút ta sẽ không thu được nữa.

Lư Huy dở khóc dở cười.

Không có ai đáng tin cậy, Lư Văn trầm lòng thành thật làm việc, hắn suy nghĩ một lát, sau đó quay đầu lại nhìn, thấy Lư Huy vẫn còn ngồi ở bên cạnh bảo vệ hắn, hắn cứ yên tâm tiếp tục làm việc.

Lư Hủ về nhà nấu cơm xong, buổi sáng Nguyên Mạn Nương đi lên thị trấn mua thịt, giữa trưa hắn làm thịt kho tàu còn thừa một nửa, Lư Hủ chưng cơm ngon, lấy rổ đựng đồ ăn xong, lại thêm thịt kho tàu.

Lư Chu thấy hắn cầm giỏ hỏi:- Ca không ở nhà ăn sao?Lư Hủ:- Ta đi ra ngoài đồng bồi Lư Văn.

Lư Chu có chút không vui:- Chỉ là hắn làm không xong.

Lư Hủ vui vẻ:- Vậy không cho hắn ăn cơm à?Lư Chu không muốn quản hắn, Lư Văn lười, cả nhà đều biết, tam thúc và tam thẩm đều mặc kệ, hắn không hiểu tại sao Lư Hủ lại muốn xen vào, không nghĩ ra hắn đã hỏi.

Lư Hủ không chút do dự:- Bởi vì hắn cũng gọi ta là đại ca nha.

Lư Chu nhíu mày.


Lư Hủ cúi đầu nhìn Lư Chu đầy vẻ không hiểu và bài xích, lão biết ngày bình thường Lư Văn không ít lần chọc Lư Chu, lão xoa đầu Lư Chu hỏi:- Tam thúc đối với ngươi tốt không?Lư Chu gật đầu.

- Tam thẩm thì sao?Lư Chu lại gật đầu.

- Còn Lư Huy?Lư Chu lại gật đầu.

- Cho nên, ta chính là xem mặt mũi của bọn họ cũng muốn quản lý Lư Văn.

Lư Chu:- Tam thúc, Tam thẩm, Tiểu Huy ca đều mặc kệ.

Lư Hủ cười, lại hỏi hắn:- Lư Văn đánh ngươi sao?Lư Chu giật mình, lắc đầu.

Lư Hủ:- Hắn đánh Tịch Nguyệt, Tiểu Vũ, Tiểu Hạ sao?Lư Chu vẫn lắc đầu.

Lư Hủ:- Hắn đánh người khác sao?Lư Chu:- Đánh qua.

Người ta muốn tam thẩm quản hài tử, Lư Văn liền hồn không tiếc nói:- Ta đã quá kế nhị bác của ta, ngươi tìm tam thẩm của ta làm gì, ngươi có giỏi thì tìm nhị bá của ta đi!Nhị bá của hắn đánh trận chết ở bên ngoài, sao người ta có thể tìm được chứ?Tam thẩm nghe xong lời này vừa thương tâm lại tức giận, cởi giày đuổi Lư Văn chạy như bay, sau đó lại càng trêu chọc hắn hơn.

Lúc còn nhỏ, Lư Văn đã chiến thắng thành danh, các cô gái trong thôn cũng không thích chơi với hắn.

Nhưng Lư Hủ lại thưởng thức, theo hắn thấy thì lười biếng dùng mánh lới không tính là khuyết điểm lớn, chỉ biết ức hiếp người nhà mới là không có tiền đồ.

Lư Hủ hỏi Lư Chu:- Nếu có người khi dễ ngươi, Lư Văn sẽ thay ngươi đánh nhau sao? Nếu có người khi dễ Lư Văn, ngươi sẽ thay hắn đánh nhau sao?Lư Chu bị hỏi đến nghẹn họng.

Lư Chu dùng lời nói thấm thía giáo dục Lư Chu:- Làm người phải có nghĩa khí.

Lư Hủ mang đồ ăn tới, ruộng lúa mạch mà Lư Văn phụ trách đã thu nhỏ lại.

Tiểu tử này căn bản không phải không được, chính là lười nhác!Lư Hủ hỏi:- Ăn cơm chưa?Lư Văn thấy hắn giận dữ quay đầu lại, tuyệt đối không mở miệng.

Không ăn của ăn xin à? Có chút tính khí.

L Lư Hủ cũng không giận, cầm theo giỏ ngồi vào bên cạnh Lư Húc, chậm rãi cầm chén đũa bày ra, tràn đầy cơm tẻ, lão còn rắc đường sương, đường hơi vàng thấm vào gạo, ngon ngọt, một chén lớn khác chứa đầy thịt kho tàu béo mà không ngán, hơi nước và mùi thơm cùng nhau phát ra, người mệt mỏi cả ngày ngửi được đã muốn chảy nước miếng.

Lư Hủ lại mang tới nửa bàn trứng xào, một đĩa rau trộn dưa chuột.

Nhà bọn họ đã có thể có một con gà mái đẻ trứng, tích cóp ba ngày mới nhận được một ổ trứng gà, hắn bưng tới nửa bàn đây.

Dưa chuột vẫn là tam thẩm đưa, dưa vàng nhạt, rau trộn, tỏi giã đủ, quấy đủ hương dấm, lại xối lên hương thơm phun phun, hồng hồng lục lục, nhìn là biết muốn ăn.


Lư Hủ đưa chiếc đũa cho Lư Huy:- Hắn không ăn chúng ta ăn, vừa vặn hai phần.

Lư Huy, Lư Văn:- ! Đại ca từ khi bị bệnh một hồi, đã trở nên đặc biệt biết trêu cợt người khác.

Trong chốc lát, Tam thẩm dẫn đồ ăn tới, mới đến bên cạnh hai ngọn ruộng đã nhìn thấy Lư Húc và Lư Húc vừa là thịt vừa là trứng ăn đến vui vẻ, nhà bọn họ đang đói bụng cắt lúa mạch.

Lư Hủ giành trước thanh minh:- Ta làm cho Lư Văn ăn, hắn không ăn thì một hai phải cắt lúa mạch.

Lư Văn muốn chọc giận khóc.

Hắn quyết định không để ý đến Lư Hủ nữa, tiếp tục cắt lúa mạch.

Lư Hủ:- Ngươi xem ta không nói bừa đi, Tam thẩm ngươi buông rổ trở về đi, lát nữa ta sẽ mang giỏ cho ngươi trở về.

Tam thẩm dở khóc dở cười:- Mau đừng đậu hắn, tiểu văn lại đây ăn cơm.

Lư Văn tức giận lại cắt một lát lúa mạch, chờ Tam thẩm dọn xong đồ ăn mới chậm rãi tới ăn.

Lư Hủ:- Ngươi xem hiện tại làm thật tốt, ban ngày phải có thực lực này, sớm về nhà ngủ đi.

Lư Văn tức giận đến không muốn ăn.

Tam thẩm cười đến không được, thở dài, lau mồ hôi cho Lư Văn, cầm bát đũa đưa cho hắn:- Mau ăn đi, lát nữa sẽ lạnh.

Nhà bọn họ, Lư Văn nhìn thì da dày, vô tâm không phổi, nhưng thật ra rất ngoan cố, vừa ngoan cố lại hiếu thắng.

Ba huynh đệ bọn họ ngồi ở hai bên ruộng ăn, Lư Hủ có một vụ không một vụ trò chuyện với tam thẩm về chuyện trồng trọt mùa hè nên giữ lại bao nhiêu lương thực, hắn muốn mua bột mì, còn không bằng giữ lại chút mì mới cho mình ăn.

Lư Văn ăn trứng gà do mẹ hắn nấu, bột hỗn hợp gà, rau trộn dưa và cá hầm, hai mắt không tự chủ được nhìn về phía mâm của Lư Hủ.

Cũng là trứng gà, Lư Hủ làm chính là xào, hắn chính là nấu.

Cũng là món chính, Lư Hủ làm chính là cơm.

bánh bao thịt giữa trưa ăn ngon, nhưng hắn đều không ăn qua chưng cơm một năm, Lư Hủ còn rải đường! Xa xỉ!Lư Văn phẫn nộ cắn màn thầu, lại liếc về phía thịt kho tàu, giữa trưa hắn mới vừa ăn qua, hiện tại còn có thể nhớ tới mùi thơm của thịt kho tàu khi nhai lên! Hắn nương theo nấu ăn trong nháy mắt đã không còn thơm nữa.

- Muốn ăn thì ăn đi.

Theo bản năng, Lư Văn ngẩng đầu lên, nhìn về phía biểu hiện như không cười của Lư Hủ.

Lư Văn:- ! Lư Hủ nhìn chằm chằm vào hắn, hắn đẩy cái khay về phía Lư Văn:- Vốn là đưa đồ ăn cho ngươi.

Lư Văn cắn màn thầu bất động.

Lư Hủ gắp thịt kho tàu vào trong chén của hắn:- Ta nói chuyện tính toán, hôm nay ngươi tới ta quản thịt, chính là quản thịt.


Lư Văn lẩm bẩm hai tiếng, không chống lại sự cám dỗ của miếng thịt, cố gắng nói:- Là ngươi muốn ta ăn.

Lư Hủ:- Đúng vậy, ta muốn ngươi ăn.

Lư Huy cười không ngừng, cũng đẩy cơm cho Lư Văn, mình cầm màn thầu ăn cả cá, xào trứng, rau trộn dưa chuột cũng không ăn một miếng nào.

Trong mắt Lư Hủ nhìn thấy vậy thì đã đau lòng cho nhị đệ này.

Lư Hủ cũng có đệ đệ, lão cũng chiếu cố Lư Chu, Tịch Nguyệt và Lư Duệ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm được chuyện này.

Nhìn thấy đồ ăn của Lư Văn càng ngày càng nhiều, buồn bực tiêu tan nhưng lại vui vẻ, Lư Hủ hỏi hắn:- Ăn ngon không?Lư Văn suy nghĩ một chút, không nghĩ ra cái bẫy gì, mới gật đầu.

Lư Hủ lại hỏi:- Làm việc mệt sao?Lư Văn gật đầu.

Lư Hủ:- Ca ca của ngươi cũng mệt rồi.

Lư Văn phồng má lên không nói gì.

Lư Hủ tiếp tục nói:Nhưng nhất thời Lư Văn lại không nghe hiểu được Lư Hủ đang mắng hắn hay đang khen hắn.

Lư Hủ xoa đầu hắn:- Ai làm mạng ngươi tốt, phía trên có ca ca tỷ tỷ, phía dưới có đệ đệ muội muội, đại tiểu nhân toàn bộ nhường cho ngươi, Lư Chu nhà chúng ta sẽ không có mệnh tốt như vậy, nếu hắn giống ngươi, ta chỉ định một ngày đánh hắn tám lần.

Lư Văn:- ! Lư Hủ:- Có chút số, Lư Chu nhà chúng ta có một miếng ăn cũng sẽ để lại cho ca ca để lại cho muội muội, ca ca ngươi tỷ tỷ đệ đệ muội muội, có một miếng ăn phải để lại cho ngươi.

Tam thẩm và Lư Huy đều xấu hổ, nhưng Lư Văn vẫn hợp tình hợp lý trả lời:- Ta sẽ không để cho bọn họ ở lại!- Vì sao bọn họ lại để lại cho ngươi ngươi không có số sao?Lư Hủ nhếch mép chọc hai ngón tay của hắn, nếu không phải Tam thẩm đang chỉ định đánh tiểu tử này.

- Đừng cả ngày nói ngươi quá kế cấp nhị thúc không phải là thân, giống như ai khi dễ ngươi, ngươi không muốn ta cướp Lư Chu nhà chúng ta, thì ngươi quá kế đi.

Lư Văn hừ hừ, trong lòng nói đại bá mẫu không cắn chết ngươi.

Nhưng thấy tính khí của Lư Hủ lên cao, hắn cũng không dám phản bác, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Lư Hủ cũng mặc kệ hắn có nghe hay không, lời nói thấm thía dặn dò hắn:- Thiên hạ không ai thiếu ai, càng không ai trời sinh phải nhường ai, cha mẹ huynh đệ cũng giống vậy.

Hắn cũng cảm thấy ba của hắn không phải người, lúc trước đại bá của hắn không trở về giúp hắn, chuyện này nói không chừng sẽ làm được yến quốc yến.

Lư Hủ vỗ mạnh vào đầu của Lưu Liên Thành:- Đừng làm cho người khác làm cho tâm lạnh.

Lư Văn mở tay của hắn ra:- Ta không phải là người lòng lang dạ sói như vậy!Lư Hủ bị hắn đánh vẫn rất cao hứng, thấy đôi mắt nhỏ của Lư Văn hừng hực lửa giận, trong lòng không nhịn được đắc ý, lão đã biết tiểu tử này ít nhiều vẫn có chút đáng yêu, không hổ là đệ đệ của lão! Lão không nhịn được nói ra mong đợi đối với đệ đệ:- Nếu như ngày hôm đó, cha ngươi, tứ thúc, ca ca của ngươi, ta, Lư Hiên của ngươi, chúng ta đều đi ra khỏi cửa rồi, ngươi và Lư Chu cũng có thể được điều động đến quản gia!Nhưng trong lòng lại không cho là đúng, hắn sẽ không xa lạ với ca ca của hắn, gia gia của bọn họ phong hảo, phân gia làm thân, đây không phải là cha hắn đã xem con cái của tứ thúc gia đại bá đều là thân sinh của mình sao? Nhà bọn họ cho dù là phân gia, ca ca của hắn cũng sẽ không quên lôi kéo thân đệ đệ này của hắn!Ca của hắn không giống với Lư Hủ, thảm, vẫn là Lư Chu thảm!Lư Văn ăn thịt kho tàu, nghĩ kỹ xem sau này vẫn là trốn đi chỗ Lư Hủ.

Hai anh em liếc nhau, cả hai người đều đắm chìm trong tâm tư đắc chí của mình, ban ngày có thể qua hóa thành ngọc và tơ lụa, hai người bọn họ lại hoà thuận như lúc ban đầu, lại thành đại ca và tiểu đệ.

Lư Hủ đắm chìm trong vui sướng khi bẻ được đệ đệ lạc lối về chính đạo, đợi Lư Văn ăn xong cơm, hắn đưa lưỡi hái vào trong tay của Lư Văn:- Làm việc đi, ta đi cùng ca ca của ngươi.

Trên thế giới này không có đường ca nào tốt hơn hắn!Lư Văn:- ! Sau này hắn nhất định phải đối tốt với Lư Chu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui