Hắn muốn viết chứng từ, không ngờ Lưu lão đầu ngẩn ngơ, lại nói thật:- Được!Hắn còn rất cao hứng, làm sao tìm được một tên ngốc ở đây, nếu như chứng từ này lập gia đình thì bọn họ còn lo chuyện gì nữa? Đến lúc đó gia đình của hắn không còn ma hạt mè, dầu vừng thì toàn bộ cho hắn ma thành tương hỏa!Hắn lập tức ném sạp trong nhà cho con trai của lão bà, gọi Lư Hủ cùng nhau:- Chúng ta tìm một tú tài viết, hay là đến nha huyện đi?Lư Hủ tức giận đến mức lập tức kéo hắn đi nha huyện.Vừa vặn La Thận đang làm việc ở nha huyện, thấy Lư Hủ và người khác lôi kéo vào, trong lòng hắn thầm nghĩ thật sự là có người đang ở trên đường đi đánh hắn sao?Đợi đến khi nhìn thấy rõ người bị kéo vào là ai, hắn lại có chút không biết nói gì.Hắn cho rằng Tống Lục ở đây làm sao mà Lư Hủ còn có thể làm ầm ĩ với một con ma được không?Lư Hủ thấy là La Thận, buông tay ra chính thức, lễ phép gọi người:- La đại ca!- Ừm.La Thận mặt không thay đổi trả lời, quay đầu hỏi Lưu lão đầu:- Lưu Du Tử ngươi không ở nhà ma du chạy đến nha huyện làm gì?Lưu Du Tử lập tức nói ngắn gọn tình hình:- La Đầu, ta tìm ai viết chứng từ?La Thận càng nghe thì lông mày càng nhíu chặt, sao nghe có vẻ không đáng tin.
Hắn nghiêm mặt hỏi Lư Hủ:- Ngươi thật sự muốn viết khế ước với hắn à?Lư Hủ:- Thật muốn!La Thận:- đắp lên ấn ký của nha huyện không còn là tiểu nhi vui đùa, nếu như hắn một tháng ma thượng trăm cân ngươi cũng muốn được?Lưu Du Tử sợ hãi bỏ chạy vì sợ tiền như rác, vội vàng nói:- Xem ngài nói kìa, ta chính là cái lừa cũng không có được chút nào, muốn lừa cũng không có nhiều hạt mè như vậy.Lư Hủ nghe xong, vậy là tốt rồi, lão còn sợ Lưu Du chết nhiều hơn một chút.Lư Hủ:- Ta viết chứng từ!La Thận mím môi không khuyên nữa.Bọn họ không thân chẳng quen, nhắc nhở Lư Hủ không nghe cũng chẳng trách hắn:- Đi theo ta.Lư Hủ:- Đây là đồ vật ta muốn ra, Lưu Du Tử chỉ là giúp ta gia công, không có ta cho phép, hắn không thể dạy người khác làm tương hỏa.
Nếu tương lai ta muốn tìm người khác làm, Lưu Du Tử cũng không thể tự mình bán được.Lưu Du Tử không mở miệng, La Thận gật đầu trước:- Có lý.Lưu Du Tử cười làm lành:- La gia, chuyện này có phải hơi hà khắc chút hay không? Hắn muốn chết, vẫn phải để ta suy nghĩ xem làm như thế nào! Nếu hắn tìm người khác, cũng không để ta làm cho hắn, hạt vừng ta mua không phải rơi vào trong tay hắn, ta tìm ai để nói chuyện lý lẽ đây? Này...!Này...!Này...!Này không được đi à?Lư Hủ nghĩ nghĩ:- Vậy thì, nếu như ta không làm cho ngươi, không cần ngươi làm, vậy thì ngươi có thể làm tới bán cho người khác.Lưu Du Tử gật đầu, lẩm bẩm nói:- Ta cũng phải thêm một điều kiện, hắn một tháng ít nhất mua ta...!20 cân!Lư Hủ:- Được!Bọn họ lại lật xem một chút, nhưng lại nghe không kịp, hai người này còn chưa làm ra được cái gì, hai người này đã ở nha môn ầm ĩ lên rồi.
Nếu không phải vì nể mặt La Thận, hắn đã sớm sai người đánh hai người này ra ngoài.Chờ bọn họ thương lượng xong, viết xong điều khoản thì ký tên ấn dấu tay xong chương, hai người một người so với một người đoạt chứng từ nhanh hơn, sợ đối phương hối hận.Nhiều hiếm lạ, đây là chuyện gì?Thư lại:- Nhất thức tam phân, các ngươi mỗi người một phần, nha môn tồn một phần, nha môn ở chỗ ta, các ngươi còn có thể tự mình sửa lại sao?Lư Hủ, Lưu Du Tử:- Không dám, không dám!Thư lại:- 30 văn tiền mực.Lư Hủ và Lưu Du Tử liếc nhau, Lưu Du Tử vô lại cười.Lư Hủ cũng không so đo với hắn, hắn không xem tương vừng còn xem mặt mũi của La Thận đây, Lư Hủ đào tiền:- Vất vả đại ca, chờ vừng làm ra tới đây ta sẽ đưa cho ngài thử trước.Thư lại thu tiền liền không nhịn được mắng Lưu Du Tử:- Ngươi xem ngươi đi, một đứa trẻ còn chưa có mắt nhìn, xứng đáng là ngươi kiếm không được tiền lớn!Lưu Du Tử chỉ cười hắc hắc, sau đó cầm chứng từ từ biệt Lư Hủ và La Thận, cùng nhau đi về nhà hắn đẩy xe cho Lư Hủ, vừa đi vừa hỏi thăm chi tiết về tương lai của Lư Hủ.Biết được càng nhiều thì hắn càng suy nghĩ nhiều hơn!Nhưng Lư Hủ đã đồng ý cho hắn nửa lượng bạc để đổi lấy tiền thử nghiệm, nếu như hắn thành công lần thứ nhất, vậy nửa lượng bạc này sẽ là Bạch Kiếm!Lư Hủ để lại nửa lượng bạc tiền đặt cọc, cầm chứng từ cửa hàng mới cùng một bát hạt vừng về nhà, đệ đệ muội muội của hắn còn chưa ăn hạt vừng đâu, nửa lượng bạc đều đào hết, sao có thể đơn giản như vậy được.Tam thẩm và Nguyên Mạn Nương ở nhà nhón chân chờ đợi, một buổi trưa kém Lư Chu đến giao lộ xem mấy bức.
Cũng không biết bán bánh quẩy được không.Tuy rằng Lư Hủ đi lên làm cho bọn họ yên tâm lớn mật nổ tung, nhưng không có Lư Hủ, Tam thẩm sẽ có chút không đế, toàn là mặt mỡ, nếu như bán không được tốt thì đừng bán, làm nhiều ít thì mệt mỏi rồi!Tam thẩm nắm chặt tay xuống bồi hồi ở trong sân, mà Nguyên Mạn Nương đang bận rộn cũng không thể tiếp tục may vá.Tam thẩm:- Thuyền Oa, ngươi lại đến giao lộ nhìn xem?Lư Chu muốn nói lại thôi, vẫn là bỏ một nửa củi gỗ đã thu thập được xuống rồi đi ra ngoài cửa.Trên trời còn sáng ngời, ca ca của hắn thường lui tới sớm nhất cũng phải qua nửa canh giờ mới có thể trở về.Trên đường núi quả nhiên không thấy bóng người.Ra rồi thì ra rồi, Lư Chu ngồi xổm bên dòng suối nhặt ốc đồng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên đường núi, lầm bầm đọc bài thơ hôm nay Nhan Quân Tề mới dạy bọn họ.Nước suối róc rách, hắn từ khi sinh ra đã xem cảnh, dùng thơ để hình dung ra, lại có mỹ cảm không nói ra được.L Lư Chu không khỏi chạy thần, tò mò muốn biết Hồ Hải mà hắn miêu tả trong thơ và văn chương có bộ dáng như thế nào, văn chương nói, trăm sông chảy vào biển là có thể thấy biển sao?- Lư Chu!Lư Chu quay đầu lại, tiểu đường ca Lư Văn chạy ra tìm hắn:- Làm ngươi nhìn xem trên đường có người hay không, sao ngươi lại ra ngoài lâu như vậy?Tam thẩm hôm nay tới nhà hắn làm bánh quẩy, Lư Văn nghe nói cũng đi theo.
Nếu đổi thành Tiểu Hạ Tiểu Vũ, cho dù là Lư Phúc chỉ có năm tuổi, dám ngang nhiên đến đây ăn uống như vậy, Tam thẩm nhất định phải lạnh lùng giáo huấn trở về, nhưng lại bị da mặt dày của Lư Văn ăn mòn, hắn không để trong lòng, đánh, Tam thẩm không nỡ.
Chỉ đành bất đắc dĩ sai phái hắn đến đây hỗ trợ làm chút chuyện sống sót.Lư Văn làm việc kiểu gì vậy?Hai người bọn họ cùng nhau thu thập củi lửa, hắn đã thu thập xong, nhưng bây giờ hắn mới chịu đầu hàng.Lư Văn còn lừa dối hắn lười biếng:- Ngươi làm nhanh như vậy làm gì? Nghỉ đi.
Ngươi làm mẹ ta như vậy trong chốc lát lại muốn mắng ta lười.Hắn không giống với Lư Văn, hắn làm không được, tam thúc tam thẩm, tiểu hạ của Lư Huy sẽ giúp hắn thu thập cục diện rối rắm, gia tộc của hắn không có điều kiện kia, nếu như hắn không làm thì phải để Nguyên Man Nương hoặc ca của hắn tới làm.Lư Chu ngây ngốc nhìn Lư Văn, không biết trong lòng là hâm mộ hay là ghét bỏ.Hắn ra cửa không thấy trở về, Lư Văn nhân cơ hội mượn cửa tìm hắn lấy cớ quang minh chính đại lười biếng.Lư Chu:- Ngươi trở về lấy cái giỏ tới đây.Lư Văn ngồi trên tảng đá, ngón chân cong chỉ vào khoảng đất trống bên cạnh:- Mới có mấy căn phòng? Ngươi hãy lấy vài cái lá cây đặt ở đây trước đi, ta cho ngươi xem thử.Lư Chu cố gắng nhịn lại, mới không nhịn được mà ăn luôn cả người hắn.- Ai! Đại ca!Đột nhiên, Lư Văn bắn ra từ trên tảng đá, phấn chấn kêu chạy nhanh, Lư Chu quay đầu lại, đúng là Lư Hủ!Lư Chu vừa mới bắt được một căn nhà bằng gỗ, chậm mấy bước chạy lên đường núi, từ xa nhìn thấy Lư Văn thân mật đi đến bên cạnh Lư Hủ hỗ trợ xe lăn:- Ta và Lư Chu ra ngoài bắt ốc đồng chờ ngươi!Lư Chu nghĩ thầm, ngươi bắt cái rắm!Lư Hủ thấy Lư Chu nhà hắn làm bộ như muốn ăn thịt người, cũng biết lời nói của Lư Văn có hơi nước, liền từ từ nói:- À, Lô Chu ra ngoài chờ ta còn bắt ốc đồng? Chút nữa ca sẽ nấu cho ngươi đường hạt mè ăn.Lư Văn:- Còn có ta! Còn có ta!Lư Chu cao hứng, nghĩ thầm có ngươi làm cái gì, vẫn là ca ca của hắn thông minh!Tam thẩm thấy Lư Hủ đã trở về, nhìn lên xe trước:- Bán bánh quẩy à? Bán được rồi à?Lư Hủ chưa nói tất cả đều là tặng người, nhưng đối với thôn dân của tiết kiệm quán nơi này thì vẫn có chút quá khích:- Bán được rồi! Ta đã sớm bán xong rồi nên mới trở về.Lô Hủ lần lượt dỡ hàng:- Ta còn mua gạo và mì nữa, Tam thẩm cứ yên tâm làm, làm nhiều ít ta bán nhiều!Hắn lại một lần nữa miệng khô lưỡi khô nói hạn lượng bán rầm rộ hôm nay:- Thật nhiều người muốn xếp hàng!Tam thẩm bưng cho hắn một chén nước, nghe được không khép miệng được.Lư Hủ uống ừng ực, cùng nhau nấu dầu vừng cả buổi, nói đến miệng khô lưỡi khô.Tam thẩm có lòng tin, người không hoảng hốt, tinh thần phấn chấn, dọn lên mặt 50 cân không cần hỗ trợ, dưới chân dẫm lên phòng bếp, vén tay áo cùng mặt!Sáng sớm nàng còn chưa dám làm nhiều, chỉ đã phát một chậu nhỏ, đủ làm hơn một trăm cái bánh quẩy, nghe Lư Hủ nói như vậy, nàng còn phải nắm chắc làm.Lư Hủ không vội vã dạy nàng cái khác, tham nhiều ăn không tiêu, chờ chất lượng bánh quẩy ổn định lại từ từ tới.Lư Hủ bỏ gạo nếp, mang theo Lư Văn và Lư Chu đi ngắt cỏ lau lá, thừa dịp trong huyện còn chưa có người nấu, gói thêm mấy ngày bánh chưng.Hắn gọi Lư Văn đi hỏi Tiểu Hạ một chút, Hàn Lộ có thể, có ăn hay không? Lư Văn rất nhiệt tình, chẳng những gọi Tiểu Hạ, Hàn Lộ tới mà còn gọi tứ thẩm tới.Toàn gia động thủ, mười cân gạo không đến nửa canh giờ đã bao trọn vẹn.Tam thẩm, tứ thẩm đều ở nhà hắn hỗ trợ, chậm trễ cơm chiều, Lư Hủ dứt khoát mỗi nhà nấu một ít bánh chưng bánh quẩy mới ra lò.Tam thẩm càng nổ càng thượng thủ, khống chế nhiệt độ vừa vặn tốt, nàng từ từ có tin tưởng, không cần lại vẫn luôn chuyên tâm nhìn chằm chằm vào cái nồi, có thể vừa tạc vừa nói chuyện phiếm với bọn họ, Tam thẩm cảm khái nói:- Vẫn là làm đồ ăn ngon, nếu như ta có một cửa hàng ở trong huyện thì tốt rồi.Còn không phải sao? Hiện tại nướng bánh quẩy, phối với sữa đậu nành, tào phạt, lấy nồi ra ăn, ăn ngon nhất.Không phải Lư Hủ không suy nghĩ đến việc hắn không chỉ muốn có một cửa hàng, còn muốn có một tửu lâu! Nhưng cho dù đánh giặc có làm cho gia cảnh khó khăn thì giá nhà ở trong thị trấn cũng không phải là hắn có thể vọng tưởng.Còn phải trả nợ trước!Ngày hôm sau, trời chưa sáng, Lư Hủ đã lái một chiếc xe bánh quẩy lên núi.Trải qua một ngày truyền bá, không cần hét to đã khai trương ở chợ sáng.
Ngày hôm qua không ăn đến muốn thử, ăn ngon còn muốn thử mấy quả.Cẩu tử còn chiếm vị trí của lão hủ, đã sớm ngồi xổm chờ ở đó, lúc gần nhất, Lư hủ đã theo dõi.Hắn đến trước quan sát xem thử tình hình kinh doanh của bánh quẩy này như thế nào.Hôm qua là tặng không, hôm nay chính là muốn tiêu tiền, nếu như sinh ý giống như bán nhà đồng thì hắn sẽ mua một sọt về để suy nghĩ!Nhưng hắn thấy, bán bánh quẩy này còn nhanh hơn ốc đồng? Mới trong chốc lát đã xếp hàng thượng đội?Lư Hủ cảm thấy rất bình thường.xào ốc đồng dù sao cũng là đồ nhắm rượu, ăn không hết quá nhiều, còn có người không thích ăn cay.
Nhưng bánh quẩy không giống, đồ ăn chính cho người già trẻ không thích ăn, thời đại này đều là gia đình lớn, nhà ai không có năm sáu miệng người, một người một cây cũng phải đến năm sáu cây.
Tôn nhị gia tới, nhà bọn họ người nhiều, chính là hiếm lạ, một người mua đi năm mươi cái bánh chưng 30 cái.Hắn vừa mua, Cẩu Tử đã luống cuống.Sứa bạc chạy tới xếp hàng, ngang tàng mua đi gần một nửa sọt.Người trong đổ phường bọn họ cũng rất nhiều!bánh quẩy lại chiếm chỗ khác, một người một cây, còn không có bao nhiêu đâu, hắn đã đầy giỏ, còn phải mua một cái giỏ từ sạp bán rau ở chợ sáng.Lư Hủ cho hắn hai cái giỏ đựng giấy dầu, cho hắn ăn bánh quẩy chỉnh tề.Cẩu tử vênh váo tự đắc rời đi, tư thế kia, biết là hắn vác hai giỏ bánh quẩy, không biết còn tưởng rằng hắn vác hai sọt vàng khoe giàu đấy!Khách hàng mới cũ vừa nhìn thấy chỗ này, bọn họ còn chưa mua đâu, trước đó không có một nửa, cũng không mua năm sáu căn, tranh giành mười căn hai mươi căn mà mua.Chưa đầy một canh giờ, Lư Hủ đã đẩy được nửa cái bánh chưng, cuối cùng còn lại chính là hắn lưu trữ tặng người dùng.Lư Hủ đã sớm đến bên ngoài quán rượu, một phần bánh quẩy một phần bánh chưng đưa cho chưởng quỹ, sau đó gửi quán rượu ở lầu các, xe lăn đi đến cửa hàng lương thực để mua gạo.- Sáu cân gạo nếp, sáu cân gạo, 50 cân bột mì.Tiểu nhị...??khiếp sợ! Không phải ngày hôm qua ngươi vừa mới tới đó sao?Tác giả có lời muốn nói:Lư Hủ và Lưu Du Tử: Ta chưa bao giờ gặp ai ngốc như vậy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...