Làm Ruộng Nuôi Con Nữ Phụ Ác Độc Bị Cả Nhà Tranh Nhau Sủng


Nguyên chủ luôn cảm thấy Cố mẫu quá lợi hại, ức hiếp mình quá tàn nhẫn, bởi vậy cái gì cũng nghe lời bà ấy.

Mà hai vị tẩu tẩu này thấy Cố Thượng Khanh không ở nhà nên luôn tìm cách chiếm tiện nghi của nàng.

Hiện tại xem ra đúng là tính cách của Cố mẫu có hơi mạnh mẽ nhưng lại là người biết nói đạo lý, nghĩ lại cũng phải thôi, nếu tính tình của bà ấy mà không mạnh mẽ thì sao trị được hai người con dâu này.

Cố lão đại Cố Thượng Dũng đưa Cố Bách Viễn đi trấn trên học rồi thuận tiện cầm đồ ăn đi bán.

Lý Mộ Mộ ở nhà phụ giúp Cố mẫu.

Cũng may là nàng không bị bắt đi trồng trọt, nàng là một người hiện đại, từ nhỏ chưa từng làm ruộng, làm sao biết những thứ này được.

Nếu để nàng xuống ruộng thật, chẳng phải sẽ lòi ra ngay sao?
Lý Mộ Mộ đang nhặt rau cùng Cố mẫu ở trong sân, chợt nghe thấy giọng nói của Trương đại thúc ở ngoài cửa: “Cố tẩu tử, ngươi mau ra đây nhìn xem, Bách Viễn nhà ngươi khóc suốt một đường từ trên trấn về đây này.


Lý Mộ Mộ vừa mới đặt rổ trên tay xuống, đang định cùng Cố mẫu ra ngoài nhìn thì thấy Vương Thuý Trân vọt ra từ trong phòng bếp.


“Bách Viễn bị làm sao hả?” Vương Thuý Trân vọt tới cửa, vừa lúc Trương đại thúc bế Cố Bách Viễn từ trên xe bò xuống dưới.

Mỗi ngày Trương đại thúc đều đến trấn trên để giao hàng, khi về tiện thể đón Cố Bách Viễn luôn.

Lý Mộ Mộ thấy Cố Bách Viễn vừa đứng vững trên mặt đất liền khóc ròng, nghẹn ngào nói: “Tiên sinh nói con ngu dốt, là người không có thiên phú học tập.

Hắn còn vu oan nói con quấy rối lớp học, làm chậm trễ những bạn học khác, đánh con….

Bảo con không được đi nữa.

Nói con sinh ra ở trong bùn nên lớn lên ở bùn, không xứng đi học, hu hu hu…Con không đi nữa…hu hu hu…Con không cần đi đọc sách…Đọc sách không tốt…Một chút cũng không tốt!”
“Sao tiên sinh lại nói con như vậy!” Vương Thuý Trân đột nhiên nắm lấy quần áo cậu nhóc rồi hỏi: “Con gây sự hay là lười biếng không học đàng hoàng đúng không?”
“Con không có gây sự! Hắn oan uổng con!” Cố Bách Viễn đột nhiên suy sụp rồi khóc rống lên: “Ngay cả nương cũng vu oan cho con! Con không gây sự thật mà, con cũng cố gắng học đàng hoàng hu hu hu hu!”
“Đại tẩu, trước tiên để Bách Viễn giải thích rõ ràng sự tình đi đã.

” Lý Mộ Mộ ở bênh cạnh khuyên nhủ.


“Ngươi không hiểu đâu, vị tiên sinh kia là tú tài nổi tiếng xa gần, là người đọc sách thánh hiền, không thể vu oan cho nó được!” Vương Thuý Trân khẳng định là Cố Bách Viễn đang nói dối.

“Người đọc sách cũng không nhất định đều là người tốt đâu.

” Lý Mộ Mộ kéo Cố Bách Viễn lại gần, lau nước mắt cho nhóc rồi nói: “Bách Viễn, vào trong nhà uống chút nước trước, sau đó từ từ nói chuyện.


Lý Mộ Mộ lôi kéo Cố Bách Viễn, xoay người khuyên bảo: “Đại tẩu, chúng ta không hiểu rõ tú tài kia nhưng lại rất hiểu Bách Viễn.

Không thể vì mấy lời nói của tú tài nọ mà oan uổng Bách Viễn được, như vậy sẽ làm nó tổn thương.


Vương Thuý Trân vừa mắng xong đã thấy hối hận rồi, nhưng giờ biết phải làm sao?
Tính tình của nàng ấy trước giờ vẫn luôn vậy, hiện tại lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Bách Viễn đang nhìn mình với đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt quật cường.

Lý Mộ Mộ cho đối phương một bậc thang, lớn giọng nói: “Chúng ta cứ nghe Bách Viễn nói đi đã!”
Nguyên tác không viết nhiều về Cố gia, đương nhiên càng không nhắc tới mấy việc sinh hoạt lặt vặt như thế này.

Lý Mộ Mộ cũng không biết rốt cuộc Cố Bách Viễn đã gặp phải chuyện gì.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận