Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Editor: Aubrey.

Màn đêm buông xuống, khách khứa dần dần rời đi, các thôn dân được mời đến hỗ trợ nhanh chóng thu dọn hiện trường hôn lễ, sau đó từng người lần lượt về nhà.

Ông mai Liêu rời đi trước, cố ý đến phòng tân hôn, đưa cho Nhạc ca nhi một quyển sách nhỏ, dặn dò y trước khi tân lang trở về phải đọc cho xong, sau đó mới rời đi.

Nhạc ca nhi tò mò mở quyển sách nhỏ kia ra, vừa lật trang đầu tiên, y lập tức mặt đỏ tai hồng khép sách lại, rồi đặt dưới gối đầu.

Cái này, đây là...

Một lát sau, Nhạc ca nhi lại đỏ mặt lấy quyển sách kia ra, hai gò má nóng hổi lặng lẽ mở ra nhìn.

Ngoài phòng, tiễn khách khứa đi xong, Thường gia gia hiểu chuyện nói: "Trong nhà bếp có nước ấm, trong nồi còn có bánh trôi và sủi cảo, các ngươi đói bụng thì cứ lấy ăn."

Đêm nay, Thường gia gia, Thường Hạo và Gia Bảo đều trở về nhà cũ ngủ. Bọn họ chưa thể dọn vào nhà mới, bọn họ phải chờ ba ngày sau Nhạc ca nhi về nhà rồi mới dọn vào nhà mới.

Dư Thanh Trạch nghe vậy, gật đầu.

Đóng cửa lại, Dư Thanh Trạch đi ra giếng rửa mặt trước, rồi nhanh chóng bước đến phòng tân hôn.

Lúc sắp đến cửa, hắn ngừng một chút, sửa sang lại hỉ phục trên người, nâng tay ngửi hỉ phục của mình, có mùi rượu. Hắn nhíu mày, tiếc là hỉ phục chỉ có duy nhất một bộ, nên không thể đổi mới.

Hắn dứt khoát cởi bỏ đai lưng, kéo vạt áo hở ra một chút, để cho mùi rượu bay bớt, tránh việc khiến Nhạc ca nhi khó chịu.

Trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, Nhạc ca nhi nhanh chóng nhét quyển sách dưới gối đầu. Xong xuôi, y mím môi, hít sâu một hơi, ngón tay không tự giác tự nhéo mình.


Bên ngoài, tiếng bước chân ngừng lại, nhưng không vào phòng.

Nhạc ca nhi che khăn voan nên không nhìn thấy bên ngoài, chỉ có thể dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Không biết Dư đại ca đang làm gì? Sao không vào?

Y lén lút nhấc một góc khăn voan lên nhìn về phía cửa, dĩ nhiên là y không nhìn thấy được gì, chỉ có thể xuyên qua tấm bình phong mà nhìn ra cửa. Cứ như... Khi làm như vậy, y có thể ổn định lại một chút sự khẩn trương trong lòng.

Kẽo kẹt...

Cửa phòng mở ra rồi! Dư đại ca đang tới!

Nhạc ca nhi nhanh chóng buông khăn voan xuống, hai tay đặt lên đầu gối, sóng lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn.

Dư Thanh Trạch vòng qua bình phong, nhìn Nhạc ca nhi đang ngồi trên giường hỉ chờ hắn, nhịp tim bất chợt đập nhanh, thúc giục hắn nhanh chóng bước tới.

Hắn chậm rãi đến gần, nhìn Nhạc ca nhi ngồi thẳng tắp, khăn voan khẽ nhúc nhích, hai tay bắt chéo nhau đặt trên đùi, ngón trỏ tay trái vô thức nắm lấy ngón út tay phải.

Khoé miệng Dư Thanh Trạch khẽ giương, hắn nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Nhạc ca nhi, cầm lấy tay y.

"Nhạc ca nhi." Dư Thanh Trạch dừng một chút, mỉm cười, nói: "Không đúng, phải là phu lang, đã để ngươi đợi lâu, ta về rồi."

Khăn voan của Nhạc ca nhi khẽ run lên, ngón tay của y gãi lòng bàn tay của Dư Thanh Trạch một chút.

Dư Thanh Trạch cười khẽ, nhéo tay y, nói: "Đúng rồi, bây giờ phải xốc khăn voan lên trước."


Hắn đặt lại tay y lên đùi, đứng dậy, đi đến trước bàn lấy cây gậy nhỏ, rồi trở lại đứng trước mặt Nhạc ca nhi, nhẹ nhàng mở khăn voan trên đầu y.

Khăn voan được xốc lên, tân lang tuấn mỹ xuất hiện.

Dư Thanh Trạch yên lặng nhìn Nhạc ca nhi, qua một hồi lâu, hắn nhẹ giọng nói: "Nhạc ca nhi, ngẩng đầu lên."

Nhạc ca nhi nghe vậy, hơi ngẩng đầu, mím môi, mỉm cười với hắn, lại nhanh chóng cúi đầu.

Dư Thanh Trạch cười khẽ, nắm tay Nhạc ca nhi, dẫn y đến cạnh bàn, đặt gậy lên bàn, rót hai ly rượu, một ly đưa cho Nhạc ca nhi, một ly tự mình cầm, nói: "Rượu hợp cẩn."

Nhạc ca nhi cầm lấy.

Hai người vòng tay chéo nhau, uống rượu giao bôi.

Từ hôm nay trở đi, hắn là hắn phu quân, y là phu lang của hắn. Hai người hoà thành một thể, vĩnh viễn không rời.

Đặt rượu xuống, Dư Thanh Trạch xoa mặt Nhạc ca nhi, cảm nhận từng chi tiết từ mày đến môi trên mặt y. Ánh mắt mê luyến, phảng phất như dù ngắm bao lâu cũng không đủ.

"Thật là đẹp."

Nhạc ca nhi nghe vậy, khuôn mặt ửng đỏ, ngửa đầu nhìn hán tử trước mặt, ánh mắt tỏ vẻ hơi ngại ngùng. Ngoài ra, nơi đó không thể giấu được tình cảm sâu đậm.

Nhìn một hồi lâu, thưởng thức đủ rồi, Dư Thanh Trạch dựa sát vào, ôm eo Nhạc ca nhi, nhẹ nhàng hôn lên ấn đường của y, đến đôi mắt, rồi đến chóp mũi, lại ngậm đôi môi của y, sau đó mới nói: "Nhạc ca nhi, phu lang, ta yêu ngươi."


Nhạc ca nhi rung động, đầu hơi hơi ngửa ra sau, chừa một chút khoảng cách, khoa tay với hắn: Ta cũng yêu ngươi.

"Ừ, ta biết." Dư Thanh Trạch bắt lấy bàn tay của y, hôn một cái, kéo y ngồi xuống, nói: "Cả ngày nay không ăn gì, đói lả rồi phải không? Lấp bụng trước đã, ngươi ngồi đi, ta đi mang đồ ăn đến."

Dư Thanh Trạch đến nhà bếp bưng đồ ăn tới, bao gồm bánh trôi và sủi cảo.. truyện xuyên nhanh

Quả thật Nhạc ca nhi đang rất đói, buổi sáng dậy sớm chỉ ăn một ít điểm tâm, từ trưa đến giờ không ăn gì, y đói đến mức ngực dán vào lưng luôn rồi.

Vì thế, y cũng không làm ra vẻ, bắt đầu ăn.

Dư Thanh Trạch nói y ăn từ từ, đi qua phòng rửa mặt lấy một chậu nước lạnh, rồi nấu lên, trong phòng rửa mặt có một cái lu nước, bên trong đã có nước sẵn, đợi lát nữa Nhạc ca nhi ăn xong, là có thể trực tiếp đi rửa mặt.

Nhạc ca nhi ăn no bảy phần rồi buông đũa xuống, cầm y phục đi rửa mặt.

Chờ Nhạc ca nhi rửa mặt xong, Dư Thanh Trạch cũng đã dọn dẹp chén đũa xong, mùi đồ ăn trong phòng cũng đã bay đi. Long nhãn, táo đỏ, hạt sen trên giường cũng đã được dọn.

Nhạc ca nhi vòng qua bình phong, phát hiện Dư Thanh Trạch đang dựa vào đầu giường đọc một quyển sách nhỏ.

Nhạc ca nhi:...!!! Nhìn bìa sách, không phải chính là quyển mà ông mai Liêu đã đưa cho y sao?!

Y lập tức đoạt lấy quyển sách trong tay Dư Thanh Trạch, đỏ mặt, không dám nhìn hắn.

Dư Thanh Trạch ngẩn người một chút, cười khẽ, nói: "...Nhạc ca nhi, ngươi cũng muốn xem? Chúng ta cùng xem nhé?"

Nhạc ca nhi ngơ ngác lắc đầu: Cũng? Phản ứng của Dư đại ca hình như có gì đó không đúng.

"Không cần ngại, đây là chuyện bình thường, rất có ý nghĩa giữa phu phu với nhau." Dư Thanh Trạch xuống giường, kéo Nhạc ca nhi lại, ấn y ngồi lên giường, ôm lấy y, thuận tay lấy lại quyển sổ nhỏ trên tay y. Sau đó, hắn lại ôm y từ sau lưng, đầu gác lên vai y, nói bên tai y: "Không phải chúng ta đã làm một nửa rồi sao? Đợi lát nữa, chúng ta sẽ làm nốt phần còn lại cho trọn vẹn."

Dư Thanh Trạch lại mở quyển sách nhỏ kia ra, muốn cho Nhạc ca nhi làm quen một chút, miễn cho đợi lát nữa khẩn trương.


Quyển sách nhỏ ở trước mặt, Nhạc ca nhi không trốn được, nên đành phải xem.

Ấy? Sao trang đầu tiên này không giống với trang đầu tiên mà y đã xem lúc nãy.

Y lật ra hai trang sau, lại nhìn thoáng qua bìa sách, trong lòng lập tức thở phào một hơi.

Nhạc ca nhi: Còn tưởng là quyển mà mình đã giấu, ngoài bìa thì giống, nhưng nội dung bên trong thì không giống, không phải cùng một quyển, may quá, may quá.

Ánh mắt của y không nhịn được liếc mắt về phía gối đầu, nơi mình đã giấu sách. Lúc nãy Dư đại ca có dựa vào gối đầu, nhưng cũng may sách không bị lộ ra.

"Phu lang, ngươi xem nhanh như vậy, là muốn xem nhiều trang để học được nhiều tư thế sao?" Dư Thanh Trạch nhìn Nhạc ca nhi lật sách nhanh như vậy, nhịn không được trêu y.

Nhạc ca nhi nghe vậy, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, thẹn quá thành giận đánh tay hắn một cái.

"Không có việc gì, chúng ta thử ngay một cái đi." Dư Thanh Trạch nhịn cười, trầm giọng nói, tay thì xuyên từ vai đến lưng rồi đến đầu gối của y, ôm y lên giường.

Hắn gỡ trâm trên đầu y xuống, mái tóc đen đồng thời buông xuống, Dư Thanh Trạch nhanh chóng hôn lên môi y.

Hôn môi và những hành động thân mật khác, hai người đã qua làm rất nhiều, có thể nói là đã khá quen thuộc cơ thể của nhau. Vì thời gian qua quá bận, nên đã lâu bọn họ không có thời gian thân mật, bây giờ tiến vào trạng thái rất nhanh.

Làm xong bước dạo đầu, Dư Thanh Trạch giơ tay cầm lấy thuốc mỡ ở gối đầu, nhưng không ngờ lại chạm tới một quyển sách, hắn lập tức lấy ra.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, mở ra xem nội dung bên trong, giọng điệu ái muội nói bên tai Nhạc ca nhi: "Hoá ra phu lang cũng có sách cấm, hôm nào nhất định phải cùng nhau nghiên cứu mới được."

Nhạc ca nhi quay đầu nhìn thoáng qua, mặt đỏ bừng, vội vàng đoạt lấy sách rồi ném đi, kéo một góc chăn che kín mặt của mình lại.

Dư Thanh Trạch cười khẽ, lấy thuốc mỡ, xốc góc chăn lên, vừa hôn môi phu lang, vừa dỗ người đang xấu hổ trong lòng mình.

Tấm màn đỏ thẫm chậm rãi buông xuống, tiếng thở dốc ẩn bên trong, bóng người di động triền miên, một đêm xuân tốt đẹp dần trôi qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui