Editor: Aubrey.
Trở về thôn, trước tiên Dư Thanh Trạch nói với Thường gia gia mua khoai lang đỏ trong thôn với giá như ngoài chợ là hai văn một cân. Còn phải tìm thêm hai ca nhi và ba hán tử hỗ trợ làm miến, ca nhi được năm mươi văn tiền công một ngày, còn hán tử thì được sáu mươi văn tiền công một ngày.
Thường gia gia nghe xong, lập tức đi vào thôn tìm người và thông báo thu mua khoai lang. Dư Thanh Trạch thì đến nhà trưởng thôn đưa bản vẽ cho ông, sẵn tiện nhìn bọn họ làm xe nôi, xe đẩy và xe goòng.
"Ta đang muốn tìm ngươi đây, ngày mai là có thể bán. Ngươi xem, lần này nên bán ở nơi nào? Chợ bán thức ăn được không?" Trưởng thôn hỏi.
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Chợ bán thức ăn cũng được, chia làm hai nơi đi, một người đến phố Bắc Đại bán, một người đến trước cửa tiệm ăn vặt bán. Người đến ăn điểm tâm đều có gia cảnh khá tốt, người từ Nam chí Bắc ra vào cũng nhiều, dễ bán hơn.
Trưởng thôn lo lắng hỏi: "Để ở đó có làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của các ngươi không? Không nên chặn cửa ra vào."
Trên phố Bắc Đại, ngoại trừ cửa chính của cửa hàng đối diện với đường cái, còn lại là các quầy, sạp nhỏ. Tuy cửa hàng nào cũng có cửa sau, nhưng lối đi rất hẹp.
Hơn nữa, còn phải có sự cho phép của quan phủ, quan phủ thu tiền của từng quầy hàng. Trưởng thôn sợ nếu bán ở trước cửa tiệm ăn vặt, đến lúc đó sẽ chặn luôn lối đi của tiệm.
"Không sao, cửa chính của bọn ta rất rộng, không ảnh hưởng đến sinh ý trong tiệm. Ta cũng đã thuê quầy hàng trước cửa tiệm dài hạn rồi, thuận tiện có thể bán xe nôi." Dư Thanh Trạch đáp.
"À, hèn gì, ta thấy cửa tiệm của các ngươi còn rộng hơn trước. Còn rộng hơn cửa hàng của người khác, hoá ra là các ngươi thuê thêm." Trưởng thôn bừng tỉnh đại ngộ nói.
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Đúng vậy, lối vào hẹp quá, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tiệm. Có đôi khi, khách đến mà thấy xếp hàng dài quá, thì không muốn vào trong nữa. Hơn nữa, đa số khách nhân là thương nhân, bọn họ đi bằng xe ngựa, hành lý chất cả đống, mở rộng ra để cho bọn họ có chỗ để xe."
Trưởng thôn nghe vậy, không khỏi gật đầu, tán thưởng: "Ngươi nghĩ thật chu toàn, vậy chúng ta định giá như thế nào?"
Dư Thanh Trạch hỏi trưởng thôn chi phí đã bỏ ra, sau đó bọn họ cùng nhau thương lượng cho ra một cái giá thích hợp nhất. Cuối cùng, quyết định ngày hôm sau sẽ bán.
Sau đó, Dư Thanh Trạch lại lấy bản vẽ của giường tầng đưa cho trưởng thôn, giải thích cho ông nghe hình dạng đại khái của chiếc giường này.
Trưởng thôn và hai nhi tử nhìn bản vẽ, mắt sáng ngời, sau khi nghe Dư Thanh Trạch giải thích xong, Đại Kiện kinh hỉ nói: "Cái này thật tốt, trong nhà nhiều trẻ con, cái giường này có thể gỡ bớt một gánh nặng."
Dư Thanh Trạch gật đầu, lại nói với trưởng thôn: "Nếu ngài có thời gian, phiền ngài làm thêm mấy cái ngăn kéo dưới giường. Đại loại như thế này, có thể đựng y phục hoặc vài món linh tinh, dùng một tấm ván gỗ mỏng tách ván giường ra, miễn cho bụi rơi vào."
"Được, cái này thật tiện lợi, có thể tiết kiệm." Trưởng thôn gật đầu, rồi nói với Đại Kiện: "Ngày mai, hai con và phu lang của các con đi bán xe nôi, ta ở nhà làm giường tầng."
"Vâng, cha."
"Con biết rồi."
Hai huynh đệ đáp ứng.
Sự tình đã quyết định xong, Dư Thanh Trạch về nhà, thấy có thôn dân mang khoai lang tới đang chờ ở trong sân nhà Thường gia gia, chờ hắn về cân.
Gần như nhà nào cũng trồng rất nhiều khoai lang, vào mùa hè, người ta sẽ dùng dây khoai lang cho heo ăn. Còn vào mùa đông, khoai lang là món ăn chính cho mỗi hộ gia đình. Bởi vì nhà nào cũng có khoai, nên cũng không dễ bán, giá bán cũng rẻ, thậm chí có vài người không thể bán được. Bây giờ, Dư Thanh Trạch nói muốn thu mua theo giá thị trường, mọi người đều vô cùng cao hứng, bọn họ lựa khoai để dành ăn vào mùa đông, còn dư lại thì bán hết.
Một ngày trôi qua, các thôn dân muốn bán khoai đều mang khoai lang tới, khiến cho nhà chính chất một đống khoai rất lớn.. Truyện Cung Đấu
Buổi tối, Thường gia gia gọi những người mà hắn cần tìm tới, Dư Thanh Trạch quan sát một chút, thấy không có vấn đề gì. Hắn mới bắt đầu đặt ra yêu cầu, bảo bọn họ ngày mai tới đây bắt đầu làm việc.
Ngày hôm sau, bọn họ tới đúng giờ, Dư Thanh Trạch nói nội dung công việc cho bọn họ, rồi phân công. Sau đó, hắn kêu bọn họ mang khoai lang ra ngoài suối rửa sạch, rửa xong thì mang đến giếng nước trong thôn, băm nhuyễn khoai lang, rồi nhào cho đến khi thành dạng cục bột. Tiếp theo, mang thành phẩm về lọc hai lần, rồi bỏ vô lu, đến khi lắng đọng lại.
Sắp xếp dây chuyền sản xuất xong, hai ca nhi rửa khoai lang bên cạnh bờ suối, trong đó có một ca nhi thì phụ trách băm khoai. Bên phía hán tử, một người thì phụ trách chọn khoai lang và vận chuyển, hai người còn lại thì phụ trách nhào khoai, Dư Thanh Trạch và Thường gia gia thì ở nhà lọc.
Dư Thanh Trạch chuẩn bị mấy cái lu lớn để đựng khoai, hai ngày sau, chờ lắng đọng, bọn họ sẽ đem ra phơi nắng. Đợi thành bột, bọn họ sẽ bắt đầu công đoạn chế biến miến khoai lang.
Đến lúc này, người trong thôn mới biết hoá ra bọn họ thu mua khoai lang là để làm miến, bọn họ kinh ngạc cảm thán hoá ra khoai lang cũng có thể làm miến.
Bên kia, sau vài ngày, cả nhà trưởng thôn mang xe nôi và xe tập đi vào thành bán. Đa số người mua là người huyện thành, cũng có vài thôn dân mua, còn lại là nhóm thương nhân thu mua để bán khắp cả nước.
Trong lúc nhất thời, xe nôi và xe tập đi bắt đầu lưu hành ở trong thành, mọi người thường xuyên nhìn thấy các phu lang và các lão phu lang đẩy xe nôi dẫn con cháu nhà mình đi dạo phố.
Trong lúc Thái lão phu lang và Triệu phu lang nói chuyện phiếm, còn tiếc nuối nói: "Tiếc là trước kia không có loại xe này, chúng ta toàn ôm trên tay thôi, mệt chết người..."
Triệu phu lang cũng thở dài, nhìn nhi tử nhỏ nhất của mình, nói: "Đúng vậy, nếu bốn năm trước xuất hiện thì thật tốt, bây giờ thì chẳng dùng được."
Nhi tử nhỏ nhất của Triệu phu lang, tiểu ca nhi lộc cộc chạy về, chỉ ra bên ngoài: "A ma, xe xe, con cũng muốn ngồi."
Triệu phu lang nói: "...Cái đó chỉ dành cho bé con, con không ngồi được."
Tiểu ca nhi dẩu miệng: "Không chịu, con muốn ngồi, con muốn ngồi. A ma, mua đi mà!"
Trong lúc trưởng thôn nói chuyện với Dư Thanh Trạch, còn cười nói Triệu phu lang không lay chuyển được yêu cầu của tiểu ca nhi, nên cũng mua một chiếc.
Dư Thanh Trạch nghĩ nghĩ, lại nói với trưởng thôn: "Qua hai ngày nữa, ta sẽ vẽ cho ngài một bản vẽ mới. Đó là một loại xe, chuyên dành cho các tiểu hài tử dưới bốn tuổi."
Trưởng thôn sáng mắt lên, hỏi: "Là xe gì?"
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Là xe ba bánh của trẻ con, xe này thiết kế hơi phức tạp một chút, lớn hơn xe nôi. Đến lúc đó, ngài làm một chiếc thử nghiệm xem."
Hai ngày sau, Dư Thanh Trạch đưa bản vẽ xe ba bánh cho trưởng thôn. Lúc này, mẻ miến đầu tiên của bọn họ cũng đã phơi khô.
Dư Thanh Trạch nhờ Thường gia gia mang theo vài hán tử đi qua thôn bên cạnh thu mua khoai lang, trở về tiếp tục làm mẻ thứ hai.
Dư Thanh Trạch rút ra một ngày rảnh rỗi, mang mẻ miến khoai lang đầu tiên đến tiệm. Sau đó, hắn dạy cho Nhạc ca nhi và A ma của Sướng ca nhi làm miến chua cay. Miến chua cay là một món ăn vặt, quan trọng nhất là gia vị, chỉ cần nắm giữ đúng phương pháp, hương vị chắc chắn sẽ rất ngon.
Dạy cách làm cho bọn họ một cách chậm rãi, thấy mỗi người làm thành công ba lần. Dư Thanh Trạch lại gọi Sướng ca nhi và Gia Bảo vào, bàn bạc một số việc cần lưu ý khi ngày mai đẩy ra món miến chua cay, rồi lại về thôn.
Dư Thanh Trạch bọn họ gióng trống khua chiêng lớn như vậy, dĩ nhiên không thể gạt được người trong thôn, thỉnh thoảng có vài thôn dân tới hỏi thăm bọn họ.
Lần này, Dư Thanh Trạch không muốn giấu. Trước hết, bọn hắn sẽ phụ trách làm miến khoai lang, nhưng sau này công việc nhiều, hắn không có thời gian, thì sẽ dạy cách làm miến khoai lang cho thôn dân, để cho bọn họ chế biến. Đến lúc đó, hắn có điều kiện tốt, chỉ cần thu mua miến là được.
Miến khoai lang, thịt hun khói, lạp xưởng ở thế giới này cũng chỉ có thể ăn theo mùa. Miến khoai lang thì phải chờ đến mùa thu hoạch khoai lang mới làm được, còn thịt hun khói và lạp xưởng, nếu nhiệt độ không khí quá cao thì không thể làm, chỉ có thể làm dưới nhiệt độ là từ mười độ trở xuống. Nếu không, không có tủ lạnh giữ lạnh, cho dù thịt có được ướp ngon như thế nào, cũng sẽ bị hư.
Dư Thanh Trạch đã từng nghĩ tới sẽ xây một cái xưởng nhỏ, nhưng thứ nhất là thời gian không kịp, thứ hai là phải dựa theo mùa. Xây một cái xưởng nhỏ vốn không dễ dàng, chi phí bỏ ra rất cao, chờ xưởng xây xong, nhiệt độ đã tăng cao trở lại, dùng không được bao lâu.
Vì thế, từ sáng sớm, Dư Thanh Trạch đã thương lượng với Thường gia gia, đợi bán miến khoai lang có lời rồi, sẽ truyền lại cách làm cho thôn dân, cho bọn họ có thêm thu nhập. Đến lúc đó, thịt hun khói và lạp xưởng cũng cho bọn họ làm, hắn có thể chỉ cách làm cho bọn họ, còn hắn chỉ cần thu mua là xong.
Mẻ miến khoai lang thứ hai làm xong, thịt hun khói cũng đã phơi xong.
Buổi tối, Dư Thanh Trạch chiên thịt hun khói và lạp xưởng cho Thường gia gia và Thường Hạo nếm thử. Cả hai đều khen không dứt miệng, Thường Hạo ăn liên tiếp ba chén cơm mới chịu dừng.
Sau khi xác định mùi vị thích hợp, ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch lại vào thành một chuyến, giao thịt hun khói và lạp xưởng cho Nhạc ca nhi, nhờ y đưa một ít qua cho Thái phủ và Triệu phủ. Hắn ra chợ mua nguyên liệu, một ít ruột heo rồi về thôn.
Sau khi trở về, hắn tìm trưởng thôn, nhờ ông triệu tập các thôn dân tới, hắn có chuyện muốn nói.
Đến tối, các thôn dân nghe nói Dư Thanh Trạch nhờ trưởng thôn triệu tập bọn họ, nói là có việc muốn thương lượng với bọn họ, mọi người lập tức đi tới từ đường trong thôn.
Thấy người đến khá đông đủ rồi, Dư Thanh Trạch tiến lên phía trước, nói: "Các hương thân phụ lão, cảm ơn mọi người đã đến đây, ta là người đã nhờ trưởng thôn triệu tập mọi người đến đây. Mấy ngày nay, bọn ta làm miến khoai lang, ta nghĩ mọi người chắc cũng đã thấy rồi. Loại miến này, hiện tại đang được bán ở tiệm ăn vặt của ta, được nhiều vị khách hoan nghênh. Chỉ là, bọn ta không có thời gian làm miến, ta muốn hỏi mọi người, có ai muốn học cách làm không? Đến lúc đó, mọi người làm ra, nếu phù hợp với yêu cầu của ta, ta sẽ thu mua toàn bộ, mọi người không cần lo sẽ không bán được. Ta nói là làm, chính tay ta sẽ dạy cho mọi người."
Nghe Dư Thanh Trạch nói muốn dạy bọn họ làm miến, rất nhiều người bắt đầu nghị luận. Mỗi lần Dư Thanh Trạch ra món mới là rất được hoan nghênh, chuyện này trong thôn ai cũng biết, hắn dạy làm đồ ăn, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.
"A Trạch, ta học!" Có người lập tức nhấc tay, hô.
"Ta cũng học."
"Ta cũng học!"
...
Dư Thanh Trạch giơ hai tay ra hiệu bọn họ yên lặng, đợi mọi người yên lặng xong, hắn nói tiếp: "Được, ai muốn học thì ta sẽ dạy. Chỉ là, có ba yêu cầu ta phải nói với mọi người trước, nếu mọi người đồng ý, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu."
"Là cái gì? A Trạch, ngươi nói đi. Đừng nói là ba yêu cầu, cho dù là tám hay mười yêu cầu, ta cũng học thuộc!"
"Phải phải, ngươi mau nói đi."
Dư Thanh Trạch nói: "Ta dạy cho mọi người, đều là những món ở bên ngoài không có, chắc chắn có thể kiếm tiền. Vì vậy, yêu cầu của ta là, thứ nhất, bất cứ món nào ta dạy cho mọi người, cũng tuyệt đối không được truyền ra ngoài, cho dù là nhà ngoại hay người thân của ca nhi đã gả ra ngoài cũng không được. Nói cách khác, không thể ra khỏi thôn này, mọi người có làm được không?"
Nghe thấy yêu cầu này, bên dưới lại bắt đầu nghị luận, có người thì tán đồng, có người thì cảm thấy không ổn. Ngay cả nhà ngoại của mình và thân nhân của ca nhi đã gả ra ngoài cũng không thể nói, lỡ đến lúc đó bọn họ hỏi tới, mà mình không xử lý được, thì sẽ rất dễ làm sứt mẻ tình cảm.
Dư Thanh Trạch lại nói: "Các vị, sở dĩ ta dạy cho mọi người, là để mọi người có thêm thu nhập. Có điều, nếu phương pháp bị truyền ra bên ngoài, mọi người nghĩ thử xem, ca tế, đệ tế của mọi người cũng có nhà ngoại của riêng họ. Nhà ngoại này cũng sẽ có nhà ngoại khác, không bao lâu sau, phương pháp này sẽ bị truyền khắp huyện thành, thậm chí còn xa hơn nữa. Đến lúc đó, ở đâu cũng có miến, làm sao mọi người kiếm tiền được nữa? Muốn kiếm tiền, thì phải bảo mật cách kiếm tiền của mình cho thật kỹ, mọi người suy nghĩ xem, có lý hay không?"
Nghe vậy, các thôn dân tưởng tượng, quả thật như vậy sẽ biến thành lời đồn. Nếu không giấu kỹ, thì sẽ rất bị lan truyền rất nhanh.
Giữa tình cảm và tiền, cái nào không thể bỏ được, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Vì thế, các thôn dân sôi nổi gật đầu, đáp ứng.
Dư Thanh Trạch tạm dừng một chút, nói tiếp: "Thứ hai, làm xong thành phẩm thì phải bán cho ta đầu tiên, chỉ cần đạt yêu cầu của ta, ta sẽ mua hết. Ta sẽ ra một cái giá hợp lý, mọi người có thể yên tâm, không cần lo lắng phải mang đi xa bán, chỉ cần cố gắng làm tốt là được."
"Vậy nếu không đạt yêu cầu thì sao?" Có thôn dân hỏi.
Mọi người sôi nổi nhìn Dư Thanh Trạch, chờ đáp án của hắn.
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Dĩ nhiên, nếu không đạt yêu cầu, thì mọi người có thể mang ra chợ bán. Nếu đến lúc đó số lượng mà ta cần không nhiều, thì sẽ nói trước với mọi người một tiếng, để mọi người không cần làm nhiều. Đến lúc đó, mọi người có thể cân nhắc xem có nên tiếp tục làm hay không, nếu có lỡ làm quá nhiều thì mọi người tự nghĩ cách xử lý, hoặc có thể mang lên thành bán. Chuyện này, mọi người làm được không?"
Yêu cầu này so với yêu cầu thứ nhất dễ hơn nhiều, bọn họ đều không có ý kiến, chỉ có vài người bắt đầu tính toán cho các ý định riêng của mình.
Có điều, sau đó, những ý định của bọn họ đều bị Dư Thanh Trạch chặt đứt.
"Các vị, ta không chỉ dạy cho mọi người hai ba món ăn, sau này sẽ còn nữa. Nếu ai làm trái với quy định của ta, kể cả đó là con cháu của mọi người. Thì sau này, ta có món mới, có cơ hội kiếm tiền, cũng sẽ không bao giờ dạy cách làm cho người đó. Hy vọng mọi người suy nghĩ thật kỹ."
Nếu muốn có lợi lâu dài, thì phải chịu thiệt một chút về cái lợi nhỏ trước mắt, cái này không cần suy nghĩ nhiều, người thông minh chắc chắn sẽ lựa chọn cái lợi lâu dài.
Dư Thanh Trạch thấy mọi người không có ai phản đối, lại nói: "Nếu có thể làm theo yêu cầu của ta, lát nữa tan họp, ai muốn học thì đến nhà Nhạc ca nhi đăng ký báo danh. Tính theo hộ gia đình, mỗi hộ chỉ dạy cho hai người thôi. Mặt khác, ngày mai ta sẽ dạy mọi người một món mới, cái này khá đơn giản, làm xong món này, ta sẽ dạy làm miến khoai lang."
Nghe được học hai món khác nhau, các thôn dân bắt đầu nổi lên hứng thú. Dư Thanh Trạch đã nói chỉ cần làm tốt rồi bán cho hắn là được, cơ hội kiếm tiền như thế này, sao mọi người có thể bỏ qua? Hơn nữa, đang là mùa đông, ngoài ruộng không có nhiều việc để làm, vừa lúc có thể kiếm thêm thu nhập.
Vì thế, các thôn dân sôi nổi vây quanh Dư Thanh Trạch đi đăng ký báo danh, hầu như hộ nào cũng có người đi đăng ký. Ngay cả người nhà của trưởng thôn, Dư đại phu, Dư tú tài và các thợ săn trong thôn cũng đi đăng ký.
Buổi tối, sau khi trở về, Dư Thanh Trạch và Thường gia gia thức suốt đêm chuẩn bị nguyên liệu để làm thịt hun khói và lạp xưởng, Thường Hạo thì hỗ trợ đến khuya rồi đi ngủ.
Bọn họ chia làm ba hương vị, vị bình thường, hơi cay và cực cay.
Sáng hôm sau, đúng giờ, hơn mười người tụ tập trong sân nhà Thường Nhạc, mỗi hộ gia đình trong thôn đều cử người tới học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...