Editor: Aubrey.
Sau khi biết được tin Dư Thanh Trạch nhận Gia Bảo làm đệ đệ, các nhân công trong tiệm đều vô cùng cao hứng, mừng cho Gia Bảo. Hắn chỉ sống một mình, lẻ loi hiu quạnh, thật sự rất đáng thương, bây giờ đã có Dư Thanh Trạch chiếu cố, mọi người cũng yên tâm.
Cả ngày hôm nay, tâm trạng của Gia Bảo rất tốt, từ khi quen biết Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc cho tới nay, bọn họ giống như hai ca ca chiếu cố hắn vậy. Lúc trước, khi hắn tới nhà Thường Nhạc ca ca, còn cực kỳ hâm mộ bầu không khí ấm áp của gia đình họ. Hiện giờ, Dư đại ca đã trở thành đại ca của hắn, Thường Nhạc ca ca thì trở thành ca phu của hắn, Thường gia gia và Thường Hạo cũng là người nhà của hắn, chân chính là người một nhà.
Nghĩ đến đây, Gia Bảo liền nhịn không được cảm thấy rất vui vẻ.
Đến giữa trưa, Dư Thanh Trạch dùng miến khoai lang làm miến chua cay, cho những nhân công trong tiệm nếm thử, mọi người đều khen cực kỳ ngon.
//
(Miến chua cay)
Khẩu vị của người ở đây khá đậm, thích ăn cay, hương vị của miến chua cay siêu hợp với khẩu vị của bọn họ.
Thấy bọn họ đều thích, Dư Thanh Trạch thoáng yên tâm. Hắn đã gửi lời nhắn đến Thái phủ và Triệu phủ, mời bọn họ ngày mai đến tiệm nếm thử. Hắn rất coi trọng ý kiến của bọn họ, đặc biệt là phản hồi của Thái Vân Úy, nếu hắn nói ngon, thì khi món này ra mắt sẽ rất được mọi người hoan nghênh.
Dọn quán xong, mọi người chưa về ngay, bọn họ tụ tập ở hậu viện, để xem nghi thức kết nghĩa của Dư Thanh Trạch và Gia Bảo.
Nghi thức rất đơn giản, ở hậu viện, hai người quay mặt về hướng Bắc, lạy ba lạy với trời đất. Lạy một lạy trước bài vị của A ma Gia Bảo, lập lời thề, uống rượu kết nghĩa, nghi thức cứ thế hoàn thành.
Buổi tối, Sướng ca nhi và A ma của y về thôn, hôm nay Dư Thanh Trạch ở lại tiệm. Ngày hôm sau, hắn sẽ lại về thôn thuê người làm miến khoai lang, còn phải làm thịt hun khói và lạp xưởng, rất bận.
Hôm nay, hắn trở lại tiệm chỉ để xem phản ứng của mọi người đối với miến chua cay. Chỉ là, hắn quá nhớ Nhạc ca nhi, còn vì sự tình của Gia Bảo, nên phải ở lại xử lý.
Sau khi đưa Gia Bảo về nhà, Dư Thanh Trạch bắt đầu phác hoạ giường tầng bằng gỗ. Cái này khá đơn giản, hắn chỉ vẽ một chút là xong, ngày mai sẽ mang về nhờ trưởng thôn làm, làm hai cái, một cái để trong nhà, cái còn lại để trong tiệm. Chờ làm xong, hẳn là cũng đến kỳ hạn của Gia Bảo, vừa kịp lúc.
Phác hoạ xong, Dư Thanh Trạch ngẩng đầu, thấy Nhạc ca nhi vừa cắt chỉ xong.
"Làm xong rồi?" Dư Thanh Trạch hỏi.
Nhạc ca nhi gật đầu, đưa đôi giày bông cho Dư Thanh Trạch, khoa tay kêu hắn mang thử xem.
Dư Thanh Trạch cầm lấy, cởi giày, mang giày mới vào, đi thử hai bước: "Rất thoải mái, rất vừa vặn, cũng rất ấm áp."
Nhạc ca nhi nghe vậy, cười rộ lên, y về phòng, lấy bộ y phục mới may xong mấy ngày trước cho hắn mặc thử. Trong lúc Dư Thanh Trạch không ở đây, y luôn tranh thủ buổi tối may đồ cho hắn, vừa lúc đã may xong quần áo bông và giày bông cho hắn.
Dư Thanh Trạch mặc y phục mới vào, Nhạc ca nhi ra phía trước và phía sau ngắm một lần, lấy áo khoác ngoài khoác lên cho hắn. Thấy không có chỗ nào cần chỉnh sửa, y yên tâm.
Dư Thanh Trạch cúi đầu, nhìn y phục và giày mới của mình, cười rộ lên.
Được người trong lòng tự tay may y phục và giày mới, cảm giác khi mặc vào rất đặc biệt!
Hắn kéo Nhạc ca nhi qua, ôm lấy, hôn một cái, nói: "Nhạc ca nhi, cảm ơn ngươi."
Nhạc ca nhi vỗ vỗ lưng hắn, ý nói không cần cảm ơn.
Hai người ôm nhau cảm thụ sự ấm áp trong chốc lát, họ buông ra, thời gian không còn sớm. Bọn họ tranh thủ đi rửa mặt, rồi về phòng nghỉ ngơi.
Những ngày trước, Sướng ca nhi và A ma của y ngủ trong phòng Nhạc ca nhi, còn Nhạc ca nhi thì ngủ trong phòng Dư Thanh Trạch.
Nhạc ca nhi rửa mặt xong, cầm đèn, theo thói quen đi về phía phòng của Dư Thanh Trạch. Dư Thanh Trạch ở phía sau nhìn, chớp chớp mắt, không nhắc nhở y, hắn cũng đi theo y vào phòng.
Nhạc ca nhi vào phòng, xoay người, đang định đóng cửa, thấy Dư Thanh Trạch cũng vào, y còn nghi hoặc mà nhìn hắn.
Dư Thanh Trạch đóng cửa lại, cầm đèn trên tay Nhạc ca nhi, đặt cả hai cây đèn lên bàn. Sau đó, hắn kéo Nhạc ca nhi qua, ôm lấy y, cười nói bên tai y: "Nhạc ca nhi, hôm nay ngươi thật chủ động, ta đoán nhé, có phải ngươi rất nhớ ta không?"
Bây giờ, Nhạc ca nhi mới phản ứng lại, đây là phòng của Dư Thanh Trạch, y lập tức đỏ mặt, khoa tay nói: Ta đi nhầm!
"Không phải vì nhớ ta sao?" Dư Thanh Trạch làm ra bộ dạng thương tâm, ủy khuất nói: "Ta rất nhớ ngươi."
Ánh mắt của Nhạc ca nhi lập loè, dao động một chút, nhẹ nhàng gật đầu, khoa tay nói: Ta cũng rất nhớ ngươi.
"Phải không? Nhớ như thế nào? Dùng nơi này để nhớ?" Dư Thanh Trạch nhìn đôi mắt của Nhạc ca nhi, ôm eo Nhạc ca nhi, trượt xuống dưới, xoa mông y một chút, lại nhéo một cái. Sau đó, hắn ôm chặt y hơn một chút, khàn giọng nói: "Hay là nơi này nhớ?"
Eo của Nhạc ca nhi bị ghì chặt, y cảm giác rất rõ tiểu trạch trạch đang thức tỉnh. Y đỏ mặt, nhiều ngày không gặp như vậy, tất nhiên y cũng rất muốn.
"Hửm? Nhạc ca nhi, nói ta nghe đi, ta muốn biết." Dư Thanh Trạch dán lên môi Nhạc ca nhi, dụ dỗ người trong lòng.
Ngại ngùng như vậy, làm sao có thể nói ra được. Nhạc ca nhi dứt khoát đưa tay quàng qua cổ Dư Thanh Trạch, nhẹ đưa môi lên, chạm lên môi hắn, dùng hành động thực tế để trả lời!
Mười ngày không thân mật, hai người như củi gặp lửa, cứ thế bốc cháy.
Tiểu nhạc nhạc và tiểu trạch trạch cũng lâu ngày không gặp nhau, hai người chơi đến cao hứng, phấn chấn, ngươi cọ cọ ta, ta cọ cọ ngươi. Chỉ chốc lát sau, cả hai đều mồ hôi đầy đầu, tinh lực của tiểu nhạc nhạc không trụ nổi, không bao lâu đã phun trào. Sau một hồi, tiểu trạch trạch cũng bắn ra, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi phục hồi tinh lực, lại chơi tiếp, chơi cho đến khi không cử động được nữa, hai người bắn hai lần. Lúc này, cả hai mới cảm thấy tinh bì lực tẫn, thoả mãn mà ngủ.
Xong xuôi, Dư Thanh Trạch vào nhà bếp nấu một chậu nước ấm, rồi bưng về phòng. Đang là giữa tháng mười một, thời tiết lạnh, gió Bắc thổi vù vù, Dư Thanh Trạch không nỡ để Nhạc ca nhi ra ngoài.
Nhúng khăn xong, Dư Thanh Trạch định lau cho Nhạc ca nhi, y nhanh chóng đoạt lấy, tự mình lau khô.
Chờ Dư Thanh Trạch cũng lau xong, hai người thu dọn một chút, Nhạc ca nhi muốn về phòng.
Dư Thanh Trạch ôm lấy y, không cho y rời đi, hắn nói: "Hôm nay ngủ lại đây đi, thời tiết lạnh, cùng nhau ngủ sẽ ấm hơn."
Nhạc ca nhi ngẩn người một chút, lắc đầu. Tuy rằng đã làm chuyện không nên làm, nhưng hai người vẫn chưa ngủ chung một giường. Y cảm thấy không nên như vậy, hơn nữa, như vậy có hơi dễ dãi.
Dư Thanh Trạch đã đoán được y sẽ không đồng ý, hắn bắt đầu làm bộ đáng thương, lông mày gục xuống, nói: "Chúng ta xa nhau nhiều ngày như vậy, chưa bồi bổ đủ, ngày mai ta lại trở về, những ngày tới lại không được gặp ngươi, không được ôm ngươi, hôn ngươi. Đêm nay ngủ lại đây đi, nhé? Ta bảo đảm sẽ không làm gì, vừa rồi đã tiết ra rồi, không còn tinh lực để làm gì nữa. Được không? Được không? Ta muốn ôm ngươi."
Hắn nói xong, còn dùng trán của mình cọ cọ với trán Nhạc ca nhi, lắc lắc, bắt đầu làm nũng.
Một hán tử cao to khoẻ mạnh, bây giờ đột nhiên làm nũng, Nhạc ca nhi có chút không được tự nhiên. Y bắt đầu mềm lòng, nóng trong ngực, bất giác gật đầu.
Dư đại ca làm nũng như vậy, y biết phải làm sao bây giờ, đành phải đáp ứng thôi.
Thấy Nhạc ca nhi đã đáp ứng, Dư Thanh Trạch cao hứng trải chăn ra, cởi áo ngoài của y ra, nhét y vào trong chăn, hôn lên trán y một cái: "Để ta đi đổ nước, chờ một lát."
Dư Thanh Trạch nhanh chóng đi rửa khăn, đổ nước, gấp gáp chạy về phòng. Hắn thổi tắt đèn, cởi y phục lên giường, kéo Nhạc ca nhi vào lòng, ôm chặt.
Đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung một giường, nên có chút khẩn trương. Thân thể của Nhạc ca nhi có hơi cứng đờ, Dư Thanh Trạch cảm nhận được, hắn cọ lên mũi Nhạc ca nhi, hôn y một cái, trấn an y: "Không sao đâu, ta sẽ không làm gì. Ngủ đi, ngủ ngon."
Qua một hồi lâu, thấy Dư Thanh Trạch thật sự không có động tĩnh gì, Nhạc ca nhi chậm rãi thả lỏng lại. Bận cả ngày, vừa rồi còn phát tiết hai lần, sự mệt mỏi dần dần xâm chiếm, y chui vào lồng ngực của Dư Thanh Trạch, chìm vào giấc ngủ.
Nghe hô hấp của người trong lòng bình ổn, Dư Thanh Trạch nhẹ nhàng mở mắt ra, không tiếng động khẽ cong khoé miệng lên. Hắn hôn lên trán ái nhân một cái, rồi mới nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau, hai người gần như là đồng thời tỉnh lại.
Dư Thanh Trạch sợ đánh thức Nhạc ca nhi, hắn nhẹ nhàng mặc y phục xong, không ngờ Nhạc ca nhi cũng ngồi dậy.
Dư Thanh Trạch nhanh chóng xuống giường, châm đèn dầu, quay lại, đưa y phục cho Nhạc ca nhi: "Sớm vậy? Bảo bối, ngủ ngon không?"
Nhạc ca nhi dụi dụi mắt, nhất thời có hơi hoảng hốt. Sau đó, y mới nhớ ra hai người ôm nhau ngủ một đêm, y nhẹ nhàng gật đầu, cầm lấy y phục rồi mặc vào.
Dư Thanh Trạch cười, biết y vẫn còn ngại, hắn mặc y phục xong, đi ra ngoài rửa mặt trước.
Buổi sáng, đến giờ mở cửa tiệm, Thái lão phu lang dẫn theo Thái Vân Úy, Triệu phu lang dẫn theo nhi tử nhỏ nhất đến.
Dư Thanh Trạch cho bọn họ ăn chút điểm tâm lót dạ, bụng rỗng mà ăn miến chua cay, hắn sợ sẽ kích thích dạ dày của bọn họ. Sau đó, hắn làm ba chén miến chua cay cho bọn họ nếm thử, tiểu ca nhi kia không thể ăn cay, nên hắn cho bé ăn món khác.
Ba người nhìn chén miến có màu xanh đậm, nước rất trong, bên trong còn có đậu phộng và đậu que muối chua. Nước súp màu đỏ, có một ít mè trắng, hoa tiêu và bột ớt, còn có hành thái và rau thơm màu lục, mùi hương khi ngửi vào khá ê ẩm, chưa ăn mà trong miệng đã bắt đầu phân bổ nước bọt rồi.
Thái Vân Úy nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Dư đại ca, đây là miến khoai lang?"
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Đúng vậy, mọi người thử xem."
Bọn họ cầm đũa lên, bắt đầu ăn thử.
Miến dai trơn, có cảm giác rất mới lạ, nước súp cay ê ẩm, còn có chút the the.
"Hương vị thế nào?" Dư Thanh Trạch hỏi.
Ba người nheo mắt lại thưởng thức, gật đầu.
Thái Vân Úy giơ ngón tay cái, Thái lão phu lang cười gật đầu, Triệu phu lang bớt thời giờ đáp: "Ngon lắm, rất hợp khẩu vị, nước súp cũng rất ngon!"
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch hoàn toàn yên tâm.
Chờ đến khi ba người ăn xong miến chua cay, Triệu phu lang hỏi: "Cái này khi nào mới bán chính thức? Mùa đông tới rồi, vừa lúc ăn món này cho ấm người."
Thái lão phu lang cũng cười nói: "Đúng vậy, ông nhà ta chắc chắn sẽ rất thích. Hôm nay ông ấy đau đầu nên không tới được, lát nữa ta về nói lại, chắc chắn ông ấy sẽ thèm chết."
Mọi người cười ha ha, Dư Thanh Trạch nói: "Cách làm của món này có hơi phức tạp, lát nữa ta phải về thôn tìm người làm, làm ra mẻ đầu tiên chắc cũng tốn mấy ngày."
"Vậy được rồi, chờ ngươi đẩy ra, bọn ta nhất định sẽ tới ủng hộ. Lại nói, gần đây trong nhà có nhiều việc, lâu rồi ta mới có thời gian rảnh đến đây." Triệu phu lang nói.
Thái lão phu lang hỏi: "Chuẩn bị ăn Tết?"
Triệu phu lang đáp: "Cũng không có gì, chỉ là chút việc thôi, nhưng cũng đủ mệt chết ta."
Thái lão phu lang vỗ vỗ tay y, an ủi: "A Tiến rất thông minh, chờ nó trưởng thành là có thể hoàn toàn tiếp nhận công việc của ngươi. Lúc đó, ngươi có thể nghỉ ngơi rồi."
Triệu phu lang gật đầu, cười nói: "Ta vẫn đang chờ ngày đó đây."
Triệu phu lang lại nói với Dư Thanh Trạch: "Lần trước, ca nhi Thạch gia gây phiền toái cho Dư lão bản rồi."
Dư Thanh Trạch nói: "Cũng may có ngài giải vây, nếu không thật là... Aiz."
Triệu phu lang xua tay, nói: "Chỉ nói một câu thôi, ngươi yên tâm đi, sau chuyện này, Thạch gia sẽ ưu tiên chuyện hôn sự của Thạch Sanh. Cuối tháng, nó sẽ được gả cho Từng gia, nếu nó còn tìm ngươi gây phiền toái, ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ trừng trị nó."
Dư Thanh Trạch gật đầu, cảm kích nói: "Đa tạ Triệu phu lang."
Triệu phu lang lắc đầu, thở dài: "Thạch gia có một ca nhi như vậy, thật là mất hết mặt mũi."
Bọn họ lại trò chuyện trong chốc lát, chờ tiễn bọn họ xong, Dư Thanh Trạch dọn dẹp một chút, giao lại công việc trong tiệm xong, hắn lập tức hồi thôn.