Editor: Aubrey.
Sau nụ hôn ngọt ngào ban nãy, trong lòng hai người tràn đầy dư vị thoả mãn, ngay cả khi ngủ mà khoé miệng vẫn mang ý cười.
Hôn môi cũng là một tín hiệu vô hình, rút ngắn khoảng cách tình cảm của cả hai, ngày càng thân mật hơn.
Có lần đầu, tất nhiên sẽ có lần thứ hai, lần đầu có hơi khó khăn một chút, lần thứ hai thì trở nên tự nhiên hơn.
Sáng hôm sau, rửa mặt xong, hai người bắt đầu làm việc, Dư Thanh Trạch ôm Nhạc ca nhi, trao một nụ hôn chào buổi sáng. Tuy nét mặt của Nhạc ca nhi vẫn còn đỏ, nhưng hiển nhiên vẫn rất hoan nghênh và rất thích hành động này. Không chỉ vậy, y còn học theo động tác của Dư Thanh Trạch, hôn đáp trả lại hắn.
Dư Thanh Trạch cảm nhận được biến hoá của Nhạc ca nhi, đối với việc này, hắn vô cùng vui sướng.
Trước kia, tuy hai người đã biểu lộ tâm ý với nhau, nhưng bởi vì tính cách của Nhạc ca nhi rất dễ ngại, Dư Thanh Trạch muốn tiến tới, Nhạc ca nhi sẽ trốn tránh một thời gian, thậm chí còn không dám gặp hắn. Vậy nên, hắn không dám làm quá nữa, sợ sẽ làm y sợ. Thế là hai người chỉ có thể nắm tay, ôm nhau, thân mật hơn một chút là hôn lên trán, còn cái hôn vào lần say rượu lần trước là ngoài ý muốn.
Khoảng thời gian này, Nhạc ca nhi làm việc rất siêng năng, còn trở nên tự tin hơn trước rất nhiều, hắn còn tận dụng nhiều cơ hội mà thường xuyên trêu ghẹo Nhạc ca nhi, dần dần y mới quen với việc bị hắn trêu. Tuy y vẫn còn hay thẹn thùng, ngoại trừ việc đó, y còn có thể đáp trả lại hắn!
Giống như hôm trước, hắn nói hắn muốn dọn vào tiệm ở, y lập tức phản bác. Nếu là Nhạc ca nhi của trước kia, nói đến việc ngủ chung, thì đừng nói bàn tới, chỉ sợ y sẽ hận không thể chui vào mai rùa của mình ngay lập tức.
Như vậy, Nhạc ca nhi hiện tại, so với Nhạc ca nhi trước kia mỗi lần xấu hổ là không dám gặp mặt hắn, Dư Thanh Trạch thích y của hiện tại hơn.
Chuyện tình cảm phải có qua có lại thì mới tình thú.
Hơn nữa, hai người còn phải ở bên nhau cả đời, ở chung thật tự nhiên, thì quan hệ mới được củng cố.
Nụ hôn chào buổi sáng khiến cả hai đều tràn trề sức sống cả ngày, tâm tình cũng vui vẻ cả ngày.
Ba ngày khai trương đầu tiên đã qua, Gia Bảo tiếp nhận công việc tính tiền, Dư Thanh Trạch ở bên cạnh quan sát trong chốc lát, sau khi xác nhận Gia Bảo không có vấn đề gì, hắn mới xuống nhà bếp hỗ trợ.
Hắn dự tính, từ hôm nay trở đi, cứ cách ba ngày là hắn sẽ cho ra mắt món mới, để lôi kéo sự hứng thú của các vị khách. Đến lúc đó, điểm tâm nhiều, món nào ít được quan tâm thì sẽ thay đổi, để luôn bảo trì độ mới mẻ.
Hôm nay, hắn sẽ đẩy ra món sủi cảo chiên.
Trong nhà bếp, Nhạc ca nhi bọn họ đang làm nhân thịt sủi cảo, dụng cụ trải đầy khắp bệ bếp, Dư Thanh Trạch đẩy xe ăn vặt ra sau hậu viện, châm bếp lò, bỏ than vào bếp lò, đặt nồi lên rồi bắt đầu chế biến. Làm sủi cảo chiên khó tránh khỏi sẽ có khói dầu, nên làm ở hậu viện là tốt nhất, mùi khói cũng sẽ bay đi nhanh hơn, cũng không sợ làm dơ đại sảnh.
Cho dầu vào chảo, đảo dầu, bỏ sủi cảo vào, chiên trong vài phút, vớt ra bỏ vào rổ. Sau đó, hắn nấu nước, chờ nước sôi, cho bột mì vào, khuấy đều, cho sủi cảo vào rồi chiên một lần nữa, cho đến khi vỏ sủi cảo xốp vàng là được.
Mùi hương hấp dẫn theo hành lang bay ra đại sảnh, hoà lẫn với đủ loại mùi khác nhau ở đại sảnh.
"Ồ? Đây là mùi gì vậy? Thơm quá!" Trong đại sảnh, có vài vị khách đang lấy đồ ăn chợt ngửi thấy mùi thơm mãnh liệt như vậy, lập tức hỏi.
"Dư lão bản đang làm món mới sao? Là món gì vậy?" Một vị khách thấy trong tiệm không có món nào có mùi thơm như vậy, lập tức hỏi Sướng ca nhi.
Sướng ca nhi cũng không biết, y lần theo mùi thơm đi ra sau hậu viện, phát hiện Dư Thanh Trạch đang chiên sủi cảo trên xe đẩy.
"Sướng ca nhi, ngươi tới đúng lúc lắm, sủi cảo vừa chiên xong đây, mang ra đại sảnh đi. Món này không cần bỏ vào lồng hấp, chỉ cần để ra đĩa thôi, giá thì tính hơn sủi cảo hấp hai văn, ngươi nhớ quảng bá với khách một chút. Còn nữa, nói với khách, sau này cứ cách ba ngày, chúng ta sẽ đẩy ra món mới, liên tục cho đến tháng mười một, sau này thì sẽ đẩy ra món mới bất kỳ lúc nào." Dư Thanh Trạch vớt sủi cảo ra đĩa, vừa trang trí vừa nói với Sướng ca nhi.
"Được rồi." Sướng ca nhi bưng ra đại sảnh, bắt đầu lớn tiếng quảng bá với khách.
"Các vị khách quan chú ý, món mới vừa ra lò! Sủi cảo chiên thơm ngào ngạt, bảy văn tiền một đĩa, mọi người mau đến thưởng thức, ai tới trước thì được trước, ai tới chậm thì phải đợi nha!"
Các vị khách nghe vậy, ai da, lại có món mới, bọn họ lập tức vây quanh hương vị thơm ngào ngạt kia. Thật sự trông rất ngon, nhưng bọn họ còn chưa ăn xong mấy món trên bàn của mình, thật khó xử.
Có người tay mắt lanh lẹ, Sướng ca nhi còn chưa đặt lên bệ bếp, người nọ đã lấy sẵn đĩa.
"Ai da vị khách này, ngài thật nhanh nha, đừng nóng vội đừng nóng vội, chờ ta đặt lên bệ bếp đã." Sướng ca nhi thấy vậy, thuận tay lấy ra một khối mộc bài có giá bảy văn trong cái giỏ treo ở bên hông, đặt lên đĩa của vị khách đó. Sau đó mới đặt lên bệ bếp, đây là khu vực do Tiểu Lâm phụ trách, y dặn dò Tiểu Lâm đặt mộc bài lớn trước món này. Tiếp theo, y lại bước ra đại sảnh, nói cho các khách nhân biết về sự kiện cứ cách ba ngày là sẽ ra món mới.
Các vị khách nghe xong, mở to mắt, vô cùng bất ngờ, cũng vô cùng hưng phấn.
Rốt cuộc Dư lão bản này có bao nhiêu món mới đây?! Mấy món hiện tại đã ngon lắm rồi! Cũng may hắn đến thành Đồng Sơn này, nếu không, làm sao bọn họ được ăn những món ngon như thế này!
Sủi cảo được chiên lên vàng rộm, vừa nhìn là muốn ăn ngay. Bỏ vào trong miệng cắn một miếng, thật thơm, lại còn xốp giòn, nhân thịt bên trong thơm ngào ngạt, còn cảm nhận được hơi nóng.
Bọn họ nhìn những khách nhân đã đắc thủ mua được sủi cảo chiên trước, đều chảy nước miếng. Bọn họ cũng muốn mua!
Bọn họ nhìn chằm chằm thân ảnh của Sướng ca nhi, nhìn y đặt món lên bệ bếp, những người đợt đầu mua không được đều đứng ở bệ bếp chờ, chỉ cần Sướng ca nhi mang ra là lập tức chạy đến đoạt.
Sủi cảo chiên rất được chào đón, mỗi lần Dư Thanh Trạch làm xong một mẻ, Sướng ca nhi sẽ bưng ra, rồi lập tức bị đoạt.
Làm sủi cảo chiên xong, Dư Thanh Trạch chừa lại hai cái mà không bưng ra đại sảnh, hắn vào nhà bếp, lại gần Nhạc ca nhi, dùng đũa kẹp một cái rồi đưa lên miệng y.
"Nhạc ca nhi, mở miệng ra."
Thường Nhạc đang làm xíu mại, thấy miếng sủi cảo bên miệng, y há miệng cắn một cái, vừa ăn vừa gật đầu, còn dựng ngón cái ý nói ăn ngon.
"Ngon không?" Dư Thanh Trạch cười hỏi, ăn nửa cái còn lại.
Thường Nhạc gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, cười rộ lên, Dư đại ca còn ăn miếng sủi cảo mà y vừa mới cắn.
Dư Thanh Trạch cười cười, đặt đĩa xuống, nói với A ma của Sướng ca nhi: "Thúc sao, ngài cũng đến nếm thử món sủi cảo này đi, lát nữa ta sẽ chiên thêm một đĩa rồi mang vào."
A ma của Sướng ca nhi quay đầu lại nhìn một cái, cười đáp: "Được rồi."
Làm việc ở chỗ của Dư lão bản có một cái lợi, là ngày nào cũng được ăn điểm tâm ngon!
Sủi cảo chiên nhận được sự hoan nghênh rất nồng nhiệt.
Chạng vạng, dọn quán xong, Dư Thanh Trạch đến Lưu Ký tìm Lưu lão bản, nhờ ông viết một tấm bảng tuyên truyền, ngày mai sẽ đặt trước tiệm.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi lại ôm hôn nhau, cho đến khi đã nghiện, kiềm chế sự phản kháng mãnh liệt của tiểu trạch trạch và tiểu nhạc nhạc, mới thoả mãn đi ngủ.
Sáng hôm sau, tiệm còn chưa mở cửa, Thái Thần Hi và Thái Vân Úy đã đến, bọn họ thấy trước tiệm đặt một tấm bảng, trên đó viết: Hôm nay có món mới: Sủi cảo chiên.
Thái Thần Hi hỏi: "Dư đại ca, ta nghe nói có món mới, là sủi cảo chiên hả? Hôm qua ta chưa được ăn, hôm nay nhất định phải ăn thử mới được!"
Hai mắt của Thái Vân Úy cũng sáng lấp lánh nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch thấy hai huynh đệ bọn họ đến, cười hỏi: "Sao hôm nay hai người đến sớm vậy?"
Thái Vân Úy đáp: "Ăn sủi cảo chiên!"
Dư Thanh Trạch dở khóc dở cười, "Cũng không cần sớm như vậy, hai người nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa mở cửa, ta sẽ cho hai người chọn món đầu tiên."
Hai huynh đệ thong thả đi ra hậu viện rửa mặt nghỉ ngơi, mấy ngày nay, bọn họ xem nơi này như hậu viện nhà mình vậy.
Đến khi mở cửa, có khách quen phát hiện huynh đệ Thái gia đã tới từ sớm, trông thân thể của Nhị thiếu gia, xem ra đã ăn uống rất tốt, còn có da có thịt hơn trước.
Hoàn toàn không còn bộ dạng ăn không vô như trước kia.
Có điều, nghĩ đến tay nghề của Dư Thanh Trạch, bọn họ hiểu kết quả như vậy là chuyện hiển nhiên.
Việc làm ăn của tiệm ăn vặt dần dần đi vào ổn định, về phía trưởng thôn, sau ba ngày đã bán hết giường lúa, thu được hơn sáu mươi lượng bạc, cả nhà bọn họ đều vui tới nỗi cười không khép miệng được.
Tiến độ học tính toán của Nhạc ca nhi và Gia Bảo cũng không tồi.
Còn Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc, mỗi buổi tối và sáng sớm đều trao cho nhau một nụ hôn, hôm nào không hôn thì sẽ cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó, càng ngày càng thân mật, ngọt ngào như mật đường.
Cứ như vậy, bọn họ cùng nhau trải qua những ngày làm việc chăm chỉ thật hạnh phúc, bất tri bất giác, thời gian đã tới cuối tháng. Ngày hôm nay, ngày hai mươi bảy tháng chín, trước cửa tiệm ăn vặt dán thông báo tạm nghỉ bán trong bốn ngày.
Ngoài ruộng vẫn còn rất nhiều lúa chưa thu hoạch xong, toàn thể nhân công phải về nhà thu hoạch thóc!
Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc thu thập tay nải xong, đi ra ngoài, Gia Bảo lập tức hỏi bọn họ: "Dư đại ca, Thường Nhạc ca ca, ta, ta có thể đi cùng hai người không? Giúp mọi người thu hoạch thóc."
Dư Thanh Trạch nói: "Thu thóc rất vất vả."
Gia Bảo lắc đầu, nói: "Không sao cả, ta không sợ vất vả. Hai người đối xử với ta tốt như vậy, ta cũng muốn làm gì đó giúp đỡ cho hai người."
Dư Thanh Trạch nhìn Thường Nhạc một cái, thấy y gật đầu, hắn nói: "Được rồi, vậy ngươi trở về thu thập một chút đi, rồi cùng bọn ta trở về."
"Ta đã thu thập xong rồi!" Gia Bảo lấy ra từ dưới quầy một bao tay nải, cao hứng đáp.
Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc thấy vậy, cười rộ lên.
Dư Thanh Trạch vỗ lên vai đối phương, nói: "Đi thôi."
Ngày hôm sau, các vị khách vẫn như thường lệ đi đến tiệm ăn vặt, nhìn thấy thông báo, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, muốn được ăn ngon thì phải chờ đợi.
Còn quán mì Vương Ký ở cách vách, phu lang của Vương lão bản nói cho trượng phu của mình một tin, khiến cho gã đang ủ rũ tức khắc lên tinh thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...