Editor: Aubrey.
Thấy Triệu quản gia sốt ruột như vậy, Dư Thanh Trạch hỏi: "Triệu quản gia, sao vậy?"
Những người khác cũng nghi hoặc nhìn Triệu quản gia.
Triệu quản gia nôn nóng đáp: "Bọn ta có một đầu bếp, vốn dĩ hắn sẽ là người phụ trách làm bánh đào mừng thọ, nhưng tự nhiên hắn lại ngất xỉu, hai đồ đệ của hắn thì chỉ có một người quen tay, không thể hoàn thành nhanh được. Ta thật sự không tìm được người, nên bây giờ mới tới cầu xin Dư lão bản. Ngươi xem, các ngươi làm xong điểm tâm, có thể rút bớt nhân thủ làm bánh đào mừng thọ được không?"
//
(Bánh đào mừng thọ)
Mọi người nghe đầu bếp làm bánh đào mừng thọ đã ngất, kinh ngạc.
Hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi sáu tuổi của Triệu lão gia, dĩ nhiên không thể thiếu bánh đào mừng thọ, cũng có thể nói đây là món điểm tâm quan trọng nhất. Mặc kệ hương vị ra sao, nó vẫn hàm chứa ý nghĩa chúc phúc tốt đẹp.
Tiệc mừng thọ mà không có bánh đào mừng thọ, sẽ là một bữa tiệc không hoàn chỉnh, có khuyết điểm.
Khó trách Triệu quản gia sốt ruột như vậy.
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch nói: "Bọn ta bên này chỉ mới bao xong thôi, bây giờ bắt đầu hấp, rất khó rút bớt nhân thủ. Hơn nữa, cũng sắp đến giờ nhập tiệc rồi, quá gấp, sao hắn lại ngất xỉu?"
Triệu quản gia thở dài: "Ta cũng không biết, chỉ có thể cầu xin ngươi nghĩ cách."
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, hỏi: "Cuối tiệc mừng thọ mới bưng điểm tâm lên phải không?"
Triệu quản gia gật đầu: "Phải."
Dư Thanh Trạch nói: "Sau khi bưng món chính lên, chỉ còn khoảng ba khắc hoặc nửa canh giờ, thật sự quá gấp. Hơn nữa, nguyên liệu nấu ăn của bọn ta cũng không đủ, mà bánh đào mừng thọ của các ngươi làm như thế nào? Rất có thể sẽ khác cách làm của ta."
"Nguyên liệu nấu ăn thì bọn ta có, còn cách làm thì..." Triệu quản gia kéo một thanh niên ở ngoài cửa vào, nói: "Mau nói cho Dư lão bản nghe đi."
Người kia lập tức nói cách làm cho hắn biết.
Dư Thanh Trạch nghe vậy, thầm nghĩ, không phải chỉ là bánh đậu, bánh bao phết một ít nước màu hồng lên thôi sao? Không làm ra hình quả đào mà cũng gọi là bánh đào mừng thọ?
Dư Thanh Trạch hỏi: "Các ngươi chỉ có một cách làm này thôi sao?"
Người kia gật đầu.
Triệu quản gia nghe vậy, lập tức hỏi: "Dư lão bản, ngươi có cách làm khác sao?"
Dư Thanh Trạch nói: "Ta có thể làm bánh thành hình quả đào."
Nghe vậy, Triệu quản gia lập tức hỏi: "Ồ! Bánh đào mừng thọ làm thành quả đào càng tốt! Vậy dựa vào cách làm của ngươi, có thể làm kịp không?"
"Có hơi đuối, chúng ta vừa đi vừa nói đi. Nhạc ca nhi, Tiểu Hạo, các ngươi ở đây canh lồng hấp, đừng hấp quá lâu, những người khác thì cùng ta đi làm bánh đào mừng thọ." Dư Thanh Trạch an bài chuyện bên này xong, mang những người khác đi theo Triệu quản gia.
Đi tới một nhà bếp khác, trong đó còn có hai người khác, vừa thấy Triệu quản gia dẫn người tới, bọn họ lập tức đứng tại chỗ chờ phân phó của Triệu quản gia.
"Hai người các ngươi nghe lời phân phó của Dư lão bản, hắn nói các ngươi làm thế nào thì hãy làm như thế ấy." Triệu quản gia nói với hai đồ đệ của đầu bếp kia.
"Vâng, Triệu quản gia." Hai người đáp.
Dư Thanh Trạch đi vào nhìn một vòng, phát hiện tất cả dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn đều có, nước màu hồng cũng có, nhưng thiếu nước màu xanh lục để làm lá cây cho bánh. Hắn nói với Triệu quản gia: "Triệu quản gia, phiền ngài mang một ít rau xanh tới cho ta, xanh như rau chân vịt ấy, nếu có thể ép ra nước thì càng tốt. Còn nếu không có, mang lá khoai lang tới cũng được."
"Được, được, được. Còn gì nữa không?" Triệu quản gia hỏi.
"Không còn gì nữa." Dư Thanh Trạch đáp, Triệu quản gia vội vàng sai người đi chuẩn bị.
Sau đó, Dư Thanh Trạch kêu hai người kia nhào bột, nhờ cha của Sướng ca nhi và Gia Bảo nghiền đậu đỏ, chờ nguội rồi vo thành từng viên. Tiếp theo, hắn chỉ cho Thường gia gia cách tạo hình lá cây, rồi chỉ cho Sướng ca nhi và A ma của y cách tạo hình quả đào.
Chỉ chốc lát sau, Triệu quản gia dẫn người mang rất nhiều rau xanh tới, Dư Thanh Trạch nhờ bọn họ rửa sạch sẽ. Sau đó, hắn nghiền ra lấy nước, dùng nước rau đổ vào bột, rồi vò thành cục bột màu xanh.
Bọn họ vội đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, người đầy mồ hôi, Dư Thanh Trạch còn nhờ Triệu quản gia đưa món lên chậm một chút, tận lực kéo dài thời gian.
Cuối cùng, vội tới vội lui, vào một khắc cuối cùng, bọn họ chính thức làm xong bánh đào mừng thọ.
"Xong rồi!" Dư Thanh Trạch mở lồng hấp ra, kiểm tra một chút, rồi nói.
Mọi người nghe vậy, lập tức chạy tới nhìn vào lồng hấp, Thường Nhạc và Thường Hạo cũng tới, điểm tâm ở bên kia đã được mang ra bàn.
Triệu quản gia vừa lo lắng vừa chờ mong nhìn bọn họ, trong lòng thấp thỏm vô cùng.
Không biết Dư lão bản đã làm xong bánh đào mừng thọ chưa.
Đợi cho hơi nóng tan hết, bánh đào mừng thọ chính thức lộ diện.
Đến khi bánh đào mừng thọ chân chính xuất hiện trước mặt mọi người, ai nấy cũng nhịn không được kinh ngạc cảm thán.
Quả đào nhòn nhọn, bên dưới còn được phết một ít màu hồng, giống như một quả đào mới chín, vô cùng tươi ngon. Rãnh đào được tạo hình cũng rất sống động, nhất là còn có hai phiến lá phụ trợ.
Bánh đào mừng thọ này, trông cứ như một mẻ đào vừa mới được hái xuống vào sáng sớm.
"Giống như đào thật vậy!"
"Oa! Chẳng khác gì quả đào mà chúng ta thường ăn."
"Thật sự rất giống!"
"Oa! Ca, ngươi nhìn xem, có lá nữa kìa!" Đây là giọng của Thường Hạo vừa mới đến, nhóc và Thường Nhạc không được chứng kiến quá trình chế tác, nên không biết Dư Thanh Trạch bọn họ còn tạo hình lá cây.
Hai đồ đệ kia nhìn mà choáng váng, món bánh mà trước đây bọn họ làm không thể gọi là bánh đào mừng thọ, đây mới thật sự là bánh đào mừng thọ!
Triệu quản gia nhìn cũng kích động vô cùng, liên tục nói: "Tốt, tốt, tốt! Dư lão bản, ngươi vừa lập công lớn đó!"
Dư Thanh Trạch nói: "Triệu quản gia, mau gọi người mang điểm tâm ra bàn đi."
Bây giờ Triệu quản gia mới chợt phản ứng lại, ông lập tức đáp: "Đúng đúng đúng, mau mau mau, mang bánh đào mừng thọ ra bàn!"
Dư Thanh Trạch nói: "Nhạc ca nhi, Sướng ca nhi, các ngươi hỗ trợ ta. Ở giữa đặt một cái bánh lớn, lấy mấy cái bánh nhỏ đặt thành vòng tròn xung quanh bánh lớn, nhớ phải đặt phần đầu nhọn hướng vào bánh lớn. Còn nữa, Triệu quản gia, nói với bọn họ, cái bánh lớn nhất phải bưng đến bàn của chủ tiệc, đừng nhầm lẫn."
Nhạc ca nhi, Sướng ca nhi và Dư Thanh Trạch bắt đầu trang trí. Hạ nhân thì mang đĩa bánh đào mừng thọ sinh động như đào thật, đi đến sảnh chính đang tổ chức tiệc.
Trên đường đi, bọn họ nhịn không được nhìn chằm chằm bánh trên tay mình, bọn họ chưa từng được nhìn thấy bánh đào mừng thọ nào đẹp như vậy. Mãi lo nhìn, một hạ nhân trong đó xém chút nữa vấp té, cũng may đã được người khác kịp thời kéo lại, nếu không, đĩa bánh này coi như xong.
Tiệc mừng thọ tại sảnh chính, mọi người vô cùng vui vẻ, âm thanh trò chuyện vang lên không ngừng, cực kỳ náo nhiệt.
"Món ăn đến rồi! Là bánh đào mừng thọ! Chúc Triệu lão gia phúc thọ dài lâu, luôn khoẻ mạnh như tùng bách!"
Theo tiếng hạ nhân hô to, những người khác chậm rãi bưng từng đĩa bánh bước vào.
Tiệc mừng thọ nào mà chẳng có bánh đào mừng thọ, nhiều người không để ý lắm, vẫn tiếp tục uống rượu nói chuyện như cũ, tiếng hô của hạ nhân cũng không hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
Đến khi hạ nhân mang từng đĩa bánh đặt lên bàn, bọn họ mới trợn to mắt.
"Đây là gì? Hiện tại mùa này vẫn còn đào sao?"
"Không phải đào thật, ta thấy rõ ràng nó đang toả hơi nóng, không nghe hạ nhân vừa nói tên món sao? Là bánh đào mừng thọ! Bánh bao!"
"Giống y như thật vậy! Ngươi xem, còn có cả rãnh đào, còn có màu hồng khi đào chín, có cả lá cây! Quá giống!"
"Mau ăn thử!"
...
Mọi người lập tức cầm đũa, gắp mỗi người một cái, mười chiếc bánh nhỏ rất nhanh đã không còn, chỉ còn dư lại một cái bánh lớn ở giữa.
Ngay sau đó, cái bánh lớn còn lại bị một đôi đũa gắp đi, những người còn lại tức giận trừng tên gia hoả tham ăn kia.
Sao tay của hắn nhanh dữ vậy!
Trên bàn này, đa số là những nhân vật có danh tiếng ở thành Đồng Sơn, là đại biểu của từng gia tộc.
Triệu lão gia nhìn bánh đào mừng thọ trên bàn, vô cùng cao hứng. Đặc biệt là khi thấy nét mặt kinh ngạc của mấy lão nhân ngồi cùng bàn, trong lòng ông càng đắc ý, cảm thấy vô cùng có mặt mũi.
Bánh đào mừng thọ có hình dạng như thế này, ở khắp thành Đồng Sơn, là độc nhất vô nhị.
Còn lộ diện ngay vào ngày mừng thọ của ông! Ha ha!
Ông cười tủm tỉm vẫy tay gọi quản gia tới, nói: "Hôm nay Triệu An làm rất tốt, phải thưởng!"
Triệu quản gia lặng lẽ nói bên tai Triệu lão gia: "Lão gia, bánh này không phải Triệu An làm, hắn đã ngã bệnh rồi."
Triệu lão gia kinh ngạc hỏi: "Vậy ai làm?"
Triệu quản gia đáp: "Là Dư lão bản, Dư Thanh Trạch và người của hắn làm, là lão bản mà chúng ta đã đặt điểm tâm."
"Là người đã làm bánh trung thu?" Triệu lão gia hỏi.
Triệu quản gia gật đầu: "Đúng vậy, chính là hắn!"
Thấy Triệu quản gia gật đầu, Triệu lão gia cao hứng nói: "Mấy món điểm tâm kia cũng rất ngon, thưởng đi!"
"Vâng, lão gia." Triệu quản gia cười đáp.
Trong nhà bếp, Nhạc ca nhi bọn họ cũng đang ăn bánh đào mừng thọ, thật ra mùi vị cũng không khác mấy với bánh đậu. Nhưng tạo hình rất đẹp mắt, khi ăn cũng cảm thấy ngon hơn.
Lúc Triệu quản gia mang vài người đến, chỉ thấy bọn họ đang vui vẻ thưởng thức bánh đào mừng thọ.
Triệu quản gia cười ha ha, nói: "Dư lão bản, chư vị, hôm nay nhờ có các ngươi, nên bữa tiệc mừng thọ hôm nay mới không xảy ra sự cố. Lão gia của bọn ta rất vừa lòng với bánh đào mừng thọ và điểm tâm của các ngươi, đặc biệt lệnh ta tới đây để thưởng cho các ngươi. Đây là một chút tâm ý của lão gia dành cho các ngươi, mong các ngươi hãy nhận lấy."
Nói xong, Triệu quản gia phát cho mỗi người một lượng bạc, Dư Thanh Trạch thì được thưởng thêm một nén bạc.
Mọi người biết, Triệu lão gia ăn rất ngon miệng nên mới thưởng cho bọn họ, bọn họ cao hứng nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Một lượng bạc lận nha! Trong lòng bọn họ vô cùng mừng rỡ.
Thường Hạo và Gia Bảo cũng có, hai thiếu niên nhìn bạc trong tay, cười tươi đến nỗi không khép miệng được.
Đang cười, đột nhiên Gia Bảo rơi nước mắt.
Thường Hạo đứng kế hắn, thấy vậy hỏi: "Gia Bảo ca, ngươi làm sao vậy? Sao lại khóc?"
Gia Bảo lau nước mắt, nói: "Ta không sao, chỉ là vui quá thôi."
Những người lớn ở đây hiểu, chắc là hắn lại nhớ đến A ma. Trước kia bọn họ sống quá khổ, cố gắng kiếm tiền cỡ nào cũng không đủ chi tiêu, bây giờ chỉ bỏ ra một chút công sức đã được một lượng bạc, chắc chắn trong lòng hắn không biết nên vui hay nên buồn.
Thường Nhạc đi tới, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho hắn, rồi khoa tay nói với hắn vài câu.
Thường Hạo phiên dịch: "Ca ta nói ngươi đừng khóc nữa, cuộc sống sau này sẽ tốt lên thôi."
Gia Bảo gật đầu, lau nước mắt, hít hít mũi, đáp: "Ta biết rồi, Thường Nhạc ca ca, Dư lão bản. Cảm ơn hai người, thật sự vô cùng cảm ơn hai người."
Nói xong, hắn lại cúi người thật sâu trước mặt Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch vỗ đầu của hắn: "Đừng khóc, hôm nay là ngày mừng thọ của Triệu lão gia, để người Triệu phủ nhìn thấy thì không tốt, biết không?"
Gia Bảo gật đầu, nói: "Ta biết rồi, Dư lão bản." Nói xong, hắn cố gắng kiềm nén cảm xúc lại, thật sự không còn khóc nữa.
Ăn trưa xong, buổi chiều, bọn họ lại làm một ít điểm tâm, chuẩn bị tiệc trà chiều cho Triệu phủ. Làm xong điểm tâm, bọn họ thu dọn, chuẩn bị về nhà.
Dư Thanh Trạch báo cáo số lượng với Triệu quản gia, ước định ngày mai sẽ kết toán, sau đó đoàn người về nhà.
Buổi tối, Dư Thanh Trạch trở về tính toán, đơn hàng lần này của Triệu phủ, trừ ra một số chi phí lặt vặt, bọn họ kiếm được khoảng ba mươi lượng, chủ yếu là kiếm được nhiều tiền từ điểm tâm đóng gói.
Nhiêu đây là chưa tính phần tiền mà bọn họ giúp Triệu phủ làm bánh đào mừng thọ, bởi vì hắn chưa biết Triệu phủ định giá cho món bánh này bao nhiêu. Khi đó, sự tình quá khẩn cấp, hắn không thể cò kè mặc cả, coi như lần này bán cho Triệu phủ một nhân tình, xem bọn họ kết toán như thế nào.
"Oa! Nhiều như vậy, vậy có phải chúng ta mở cửa tiệm được rồi không?" Hai mắt Thường Hạo sáng lấp lánh, hỏi.
Dư Thanh Trạch cười gật đầu: "Chắc là đủ để thuê một mặt bằng để mở tiệm."
Nghe vậy, mọi người vui vẻ cười thật tươi.
_._._._