Editor: Aubrey.
Về nhà, Dư Thanh Trạch lập tức thương lượng với Thường gia gia và Nhạc ca nhi những sự tình phải làm trong những ngày kế tiếp.
Cha và A ma của Sướng ca nhi nhất định phải mời đến hỗ trợ, đến ngày tiệc mừng thọ của Triệu phủ, Sướng ca nhi cũng muốn phụ một tay. Nhưng bao nhiêu đây người có đủ hay không, hay còn phải thuê thêm, bọn họ do dự.
Theo như Triệu quản gia nói, ngày đó ít nhất sẽ có ba mươi lăm bàn, mỗi bàn mười người, bàn nào cũng phải có xíu mại, sủi cảo thủy tinh và bánh bí đỏ. Tiệc mừng thọ là một dịp đặc biệt, nên phải làm ba trăm năm mươi cái, có khả năng sẽ dư ra một hai bàn, buổi tối còn có buổi tiệc nhỏ, phải chuẩn bị thêm điểm tâm. Còn ba loại điểm tâm dùng để tặng lễ, tổng cộng phải có ba trăm hộp.
Thật sự là một đơn đặt hàng vô cùng lớn.
"Buổi chiều ta có thể làm điểm tâm, bốn ngày cuối tháng, ta có thể nói với nhà Đại Căn một tiếng, đổi với bọn họ, nhờ bọn họ thay ta chăn trâu. Đến đầu tháng chín, ta chỉ cần thay bọn họ chăn trâu bốn ngày là được." Thường gia gia nói.
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Như vậy cũng được, không cần thuê thêm người nữa. Gia gia, chúng ta đi gọi Sướng ca nhi cùng cha và A ma của y qua đây cùng nhau thương lượng đi."
"Được, Tiểu Hạo, đi qua nhà Sướng ca nhi mời bọn họ qua đây cùng bàn bạc."
"Vâng, gia gia."
Sướng ca nhi cùng cha và A ma của y đến, nghe xong tất nhiên là đồng ý. Lập tức quyết định sẽ học cách làm xíu mại trong tối nay, sau này mỗi ngày bọn họ sẽ cùng nhau học làm điểm tâm.
Cách làm xíu mại khá là đơn giản, nhưng trình tự làm không ít. Dư Thanh Trạch nói cho bọn họ nghe một lần, sau đó chỉ cho bọn họ cách làm, hắn không động thủ.
Dư Thanh Trạch nấu gạo nếp, cha của Sướng ca nhi thì chế biến nhân, Nhạc ca nhi thì nhào bột, chuẩn bị cán vỏ sủi cảo.
Sau đó, y để cho mỗi người thử cán vỏ sủi cảo, phát hiện Sướng ca nhi và A ma của y cán nhanh nhất, cũng cán tốt nhất, lập tức để cho hai người phụ trách cán vỏ sủi cảo thủy tinh. Đến ngày đó, cũng cho hai người toàn quyền phụ trách cán vỏ sủi cảo, vỏ bánh các loại, ít nhất phải cán khoảng bảy tám trăm vỏ sủi cảo.
Thường Nhạc và Sướng ca nhi có thể thay phiên nhau, đến lúc đó, nếu mệt quá thì có thể thay người làm.
Ngày hôm sau, Thường gia gia dựa theo yêu cầu của Dư Thanh Trạch, đi đến vài nhà trong thôn mua bí đỏ, còn mua một ít gạo nếp, tính theo giá của thị trường.
Lúc bọn họ đi mở quán, phát hiện Điền Gia Bảo đã sớm chờ ở đó rồi.
Thiếu niên kia chỉ ngồi an tĩnh trên tảng đá mà bọn họ dùng để cố định dù che nắng, nhìn người đến người đi trên đường, đến khi bọn họ đến, hai mắt lập tức sáng lên. Hắn nhanh chóng đứng lên, còn sửa sang lại y phục trên người.
"Dư lão bản, Thường Nhạc ca ca, Thường Sướng ca ca."
"Gia Bảo, ngươi đã ăn sáng chưa?" Dư Thanh Trạch lên tiếng, hỏi.
Gia Bảo gật đầu, đáp: "Ta đã ăn hai cái màn thầu rồi."
Nói xong, hắn còn lấy ra mười sáu văn đưa cho Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, đây là tiền dư, ta trả lại cho ngài."
Dư Thanh Trạch nhìn mười sáu văn tiền, nhíu mày: "Tối hôm qua ngươi chỉ ăn hai cái màn thầu thôi sao?"
Ngày hôm qua, hắn cho thiếu niên này hai mươi văn tiền, hiện tại còn dư lại mười sáu văn, chỉ xài có bốn văn tiền, chỉ để mua bốn cái màn thầu.
Gia Bảo gật đầu, nói: "Ăn no mà."
Dư Thanh Trạch cầm lấy tiền trong tay hắn, sờ đầu của hắn, nói: "Sau này được phát tiền công, phải ăn cho đủ chất, biết không? Cơ thể của ngươi vẫn còn phát triển, cẩn thận sau này không cao được."
Gia Bảo gật đầu, đáp: "Ta biết rồi, cảm ơn Dư lão bản."
Chỉ là, hắn còn muốn trả nợ, chờ trả xong tiền nợ của hàng xóm, hắn mới có thể ăn ngon.
Nhạc ca nhi mang một hộp đồ ăn ra, mở ra, lấy một chén xíu mại, một cái bánh trứng, đưa cho Gia Bảo. Đây là xíu mại mà tối hôm qua bọn họ tập làm, bữa sáng hôm nay, Nhạc ca nhi cố ý mang theo cho Gia Bảo ăn.
Gia Bảo nhìn chén xíu mại và bánh trứng, nhìn Thường Nhạc, hỏi: "Thường Nhạc ca ca, là cho ta sao?"
Thường Nhạc gật đầu, đẩy chén cho hắn, ý bảo hắn bưng.
"Cảm ơn Thường Nhạc ca ca." Hốc mắt của Gia Bảo đỏ lên, cảm động vô cùng.
Dư Thanh Trạch vuốt đầu của hắn, nói: "Sau này ngươi không cần tự mua đồ ăn sáng, bọn ta sẽ mang đến cho ngươi."
Gia Bảo ngẩng đầu, kinh hoảng nói: "Như vậy sao được? Dư lão bản, ta có thể làm công ở đây đã rất cảm kích các ngài rồi. Không cần, không cần lại..."
Dư Thanh Trạch ngắt lời của hắn, nói: "Không sao cả, ngươi cứ làm việc cho tốt, coi như đó là phần thưởng mà ta tặng cho ngươi."
Nghe vậy, Gia Bảo suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Cảm ơn Dư lão bản, ta nhất định sẽ làm thật tốt."
"Ăn đi, ăn xong rồi đi theo Sướng ca nhi học tập, y sẽ chỉ cách làm cho ngươi."
"Vâng."
Dư Thanh Trạch trực tiếp giao Gia Bảo cho Sướng ca nhi, một phần là để cho Gia Bảo quen việc, còn một phần khác xem như là một bài kiểm tra dành cho Sướng ca nhi.
Hoàng lão sao nói không sai, đứa trẻ Gia Bảo này thật sự vừa thông minh, vừa cần mẫn, rất nhanh đã nhớ hết các công việc của quán ăn vặt.
Một điều khiến cho Dư Thanh Trạch ngoài ý muốn, là khả năng tính toán của Gia Bảo cũng không tệ lắm.
Có một lần, khách đến gọi một phần lẩu Quan Đông, Dư Thanh Trạch quên nói cho Gia Bảo bao nhiêu tiền. Nhưng không ngờ đến khi hắn ngẩng đầu, nghe Gia Bảo nói rất đúng giá với khách, sau đó nhận tiền.
"Gia Bảo, ngươi biết tính số?"
Gia Bảo gật đầu: "A ma của ta đã dạy cho ta."
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, thấy có vài vị khách tới mua lẩu Quan Đông, hắn cố ý không nói bao nhiêu tiền, hắn muốn xem Gia Bảo có thể tính được hay không.
Cuối cùng, Gia Bảo thật sự đã tính đúng hết.
Dư Thanh Trạch vô cùng kinh hỉ, lập tức nói: "Gia Bảo, ngươi phụ trách nấu lẩu Quan Đông, tiền bạc cũng giao cho ngươi tính."
Tốc độ tính toán của Sướng ca nhi khá chậm, hắn thì phải phụ trách nấu mì lạnh, bánh ướt và lẩu Quan Đông, có khi Nhạc ca nhi sẽ hỗ trợ hắn. Mỗi khi khách đông, bọn họ sẽ rơi vào tình trạng chạy không kịp thở. Hiện tại có Gia Bảo, như vậy đơn giản hơn, mỗi lần có khách tới mua lẩu Quan Đông, cứ giao cho Gia Bảo phụ trách là được.
Thật sự nhặt được một bảo bối!
Dư Thanh Trạch vô cùng vui mừng.
Thường Nhạc và Sướng ca nhi thấy vậy, cũng vô cùng vui vẻ, Gia Bảo đã giúp cho họ một đại ân.
"Này, Nhạc ca nhi, có phải chúng ta nên học tính số nhiều một chút không? Ta tính quá chậm, ngươi xem, giống như Dư lão bản và Gia Bảo, chỉ cần nghe một cái là biết bao nhiêu tiền, thật lợi hại. Gia Bảo có thể học được, chắc là chúng ta cũng học được phải không?" Sướng ca nhi vừa dọn chén đũa, vừa nói với Nhạc ca nhi.
Vừa hay, Nhạc ca nhi cũng đang nghĩ tới việc này, y gật đầu, tỏ vẻ mình cũng muốn học, sau này có thể giúp được nhiều cho Dư đại ca.
Sướng ca nhi nói: "Chờ qua mấy ngày nữa, chúng ta nhờ Dư lão bản dạy cho chúng ta, thế nào?"
Nhạc ca nhi gật đầu.
Hai ca nhi nhìn nhau cười, xem ra rất ăn ý.
Ngày hôm nay, Gia Bảo đã hoàn toàn quen tất cả công việc của quán ăn vặt.
Lúc dọn quán, Dư Thanh Trạch đưa cho Gia Bảo sáu mươi văn, còn cho hắn một ít lẩu Quan Đông để ăn tối: "Buổi tối đừng ăn màn thầu, về nhà nấu cơm ăn, biết không?"
Gia Bảo cầm tiền, đếm lại một lần, nói: "Dư lão bản, ngài cho nhiều hơn mười văn."
"Không sai, đây là tiền công sau khi thử việc xong, cầm lấy mang về đi."
Gia Bảo vô cùng cao hứng, bỏ tiền vào trong túi, nhận lấy đồ ăn của Dư Thanh Trạch, cúi người tạm biệt hắn, rồi về nhà.
Hoàng lão sao ở bên cạnh cũng đang chuẩn bị dọn quán, thấy Gia Bảo đã đi xa, ông nói với Dư lão bản: "Dư lão bản, cũng may là ngươi cho nó một công việc để làm. Nếu không, có lẽ hiện tại nó vẫn còn ở nhà ăn không ngồi rồi, vì chuyện của A ma nó mà không ngừng thương tâm."
Dư Thanh Trạch thở dài, đáp: "Ta cũng muốn hắn bận rộn một chút, để cho hắn tận lực duy trì sinh hoạt như bình thường, như vậy sẽ không chìm trong đau thương nữa."
"Chính là ý này, người còn sống thì vẫn phải tiếp tục sống." Hoàng lão sao nói xong, khiêng bếp lò và nồi của mình về nhà.
Những ngày kế tiếp yên bình trôi qua, Dư Thanh Trạch lục tục mua nguyên liệu làm điểm tâm và vật dụng đóng gói mang về.
Mà Gia Bảo cũng đã bắt đầu quen dần với công việc ở quán ăn vặt, mỗi buổi sáng, Thường Nhạc sẽ mang bữa sáng đến cho hắn. Trong lòng Gia Bảo cảm kích, làm việc phá lệ ra sức, tinh thần cũng càng ngày càng tốt lên.
Hôm nay, ngày hai mươi sáu tháng tám, Gia Bảo xin Dư Thanh Trạch cho hắn nghỉ nửa ngày.
Dư Thanh Trạch suy nghĩ. À! Phải rồi, ngày mai là đầu thất của A ma Gia Bảo, chắc là hắn muốn đi tế bái.
"Được, có muốn ta đi cùng ngươi không?"
Gia Bảo lắc đầu, nói: "Không cần, ta không sao. Dư lão bản, cảm ơn ngài."
Dư Thanh Trạch sờ đầu của hắn, vỗ vai hắn, nói: "Được rồi, ngươi là một nam tử hán kiên cường, ta tin tưởng ngươi. Đi lên núi phải chú ý an toàn, nhớ không?"
"Vâng, cảm ơn ngài." Gia Bảo cúi người tạm biệt hắn, rồi về nhà.
Ba ngày tiếp theo, Dư Thanh Trạch ở nhà làm điểm tâm, nhờ cha của Sướng ca nhi thay mình làm việc ở quán ăn vặt.
Hiện tại, sự có mặt của Gia Bảo vô cùng quan trọng. Lần trước, Tết Trung Thu, Dư Thanh Trạch cũng ở nhà làm điểm tâm, Nhạc ca nhi bọn họ thì đi mở quán, mỗi lần bán lẩu Quan Đông, bọn họ tính tiền rất chậm, hiện tại có Gia Bảo, cho dù khách có đông đến đâu cũng không khác gì ngày thường.
"Đứa trẻ Gia Bảo này, làm việc thật là tốt." Cha của Sướng ca nhi khen.
Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sắc mặt của Gia Bảo hơi đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu tiếp tục làm việc, nhưng trong lòng rất cao hứng.
Hai ngày hai mươi bảy và hai mươi tám, Dư Thanh Trạch bọn họ bận rộn đến nỗi muốn sứt đầu mẻ trán. Cuối cùng, vào đêm khuya ngày hai mươi tám, bọn họ hoàn thành xong tất cả điểm tâm, còn dư thì mang đi ướp lạnh, hoặc gói lại.
Sáng hôm sau, Dư Thanh Trạch bọn họ gói hết những phần điểm tâm mà hôm qua chưa gói xong. Mỗi hộp có ghi ký hiệu của Dư Ký, chờ mực khô, lập tức bỏ lên xe, phải cần ba chiếc xe, mới chất đủ hết ba trăm hộp điểm tâm.
Buổi chiều, Dư Thanh Trạch, A ma của Sướng ca nhi và Thường gia gia, mỗi người kéo một chiếc xe đẩy, đưa điểm tâm đến Triệu phủ ở thành nam. Triệu phủ kiểm tra xong, vô cùng hài lòng thanh toán cho bọn họ.
Thuận tiện, Dư Thanh Trạch đi tham quan nhà bếp mà bọn họ đã chuẩn bị cho hắn vào ngày mai, thăm dò những dụng cụ được bố trí trong đây, sau đó mới về nhà.
Ngày hôm sau, ngày ba mươi tháng tám, là ngày tiệc mừng thọ của Triệu lão gia.
Từ sáng sớm, đoàn người Dư Thanh Trạch đã kéo theo dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn, kéo hai xe đẩy bước vào Triệu phủ. Lúc đến cửa thành, Gia Bảo hội hợp với bọn họ, cùng nhau đi qua bên kia.
Thường Hạo thấy Gia Bảo, lập tức phát huy bản lĩnh quen thuộc của mình, một tiếng hai tiếng thân thiết kêu "Gia Bảo ca", còn không ngừng nói chuyện với hắn. Chưa tới Triệu phủ, hai người đã bắt đầu quen thân rồi.
Tình hữu nghị giữa các thiếu niên, vốn dĩ tới rất nhanh. Nhờ vào tài ăn nói của Thường Hạo, Gia Bảo đi theo bọn họ đã thân cận hơn một chút.
Bọn họ đi vào cửa sau của Triệu phủ, được người mà quản gia an bài dẫn đến nhà bếp, sau đó bắt đầu chuẩn bị làm việc.
Dư Thanh Trạch căn cứ theo đặc điểm của mỗi người, phân công nhiệm vụ cho bọn họ.
Cha của Sướng ca nhi phụ trách làm bánh bí ngô, món này thì khá dễ, không cần phải làm quá tinh tế. Sức của Nhạc ca nhi lớn, phụ trách băm nhân, Dư Thanh Trạch và A ma của Sướng ca nhi thì phụ trách nhào bột, sau đó sẽ làm vỏ sủi cảo. Sướng ca nhi và Thường gia gia thì hỗ trợ rửa rau, sau đó sẽ hỗ trợ bao vỏ sủi cảo. Hai thiếu niên thì phụ trách nhóm lửa, sau đó hỗ trợ rửa rau, đập bí đỏ và đậu đỏ nhuyễn thành dạng sệt.
Mỗi người dựa theo việc được phân công mà làm, ai cũng rất bận. Tuy làm nhanh những vẫn có thứ tự, đâu vào đấy.
Giờ Ngọ, tiệc mừng thọ sắp sửa bắt đầu, đến giữa trưa, bọn họ thuận lợi bao xong toàn bộ sủi cảo, chuẩn bị mang đi hấp. Thật ra, bọn họ có làm dư sủi cảo và xíu mại, sợ đến lúc đó có chuyện ngoài ý muốn, lỡ như người bưng điểm tâm có làm rớt thì cũng có cái mà dự phòng.
Dư Thanh Trạch nhìn thời gian, còn hơn hai khắc là tiệc mừng thọ bắt đầu, hắn lập tức bỏ sủi cảo thủy tinh và xíu mại vào lồng hấp, nhờ hai tiểu thiếu niên nhóm lửa.
Ngay lúc này, quản gia Triệu phủ vội vàng chạy vào, vừa thấy Dư Thanh Trạch, lập tức nói: "Ôi! Dư lão bản, gặp được ngươi thật tốt quá, mau cấp cứu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...