Editor: Aubrey.
"Ca! Ngươi không sao chứ?" Thường Hạo nhanh chóng chạy tới, giống như viên đạn nhỏ vọt vào giữa đám người, đứng trước mặt Thường Nhạc, nhóc ngẩng đầu, khẩn trương quan sát thần sắc của ca ca, sợ ca ca của nhóc chịu thiệt thòi.
Thường Nhạc thấy nhóc tới, hai mắt sáng lên, y lắc đầu biểu thị bản thân không sao.
Thường Hạo nhẹ nhàng thở ra, xoay người nhìn vòng người. Sau đó, nhóc nhíu mày hỏi một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi: "Trưởng thôn bá bá, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ca của nhóc vốn không nói được, mỗi lần gặp chuyện, cho dù y có lý, cũng không thể tự biện hộ cho mình. Người khác cũng không hiểu mấy động tác của y, nên y luôn chịu thiệt thòi.
Thường Hạo đã chứng kiến không ít trường hợp như vậy, bây giờ thấy có không ít người vây quanh ca của nhóc, thần kinh của nhóc lập tức trở nên căng thẳng.
Lúc này, Thường gia gia cũng chạy tới, chen vào giữa đám người, đứng ở trước mặt hai cháu trai, che chở cho bọn họ. Sau đó, ông hỏi những người xung quanh: "Xảy ra chuyện gì? Các ngươi tập trung ở đây làm gì vậy?"
Thật ra ông còn muốn hỏi, các ngươi bao vây Nhạc ca nhi của ta làm gì?!
Thấy hai ông cháu đã tới, lập tức có người nói: "Thôi thôi! Thường Hạo và Thường gia gia đã tới rồi, có thể làm rõ mọi chuyện được rồi."
Thúc sao của Thường Hạo, Văn Lệ cũng ở đây, ông vẫn còn nhớ hôm qua hai huynh đệ Thường Nhạc và Thường Hạo cho ông xem sắc mặt như thế nào. Hiện tại, thấy Thường Nhạc bị mọi người bao vây như vậy, ông không định tiến lên hỗ trợ, chỉ khoanh tay đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt.
Đến khi thấy Thường Hạo và Thường gia gia xuất hiện, ông mới đẩy đám người ra, chen vào chính giữa, nói với Thường gia gia: "Cha! Các ngươi xem, không biết Nhạc ca nhi lại chọc phải chuyện gì rồi."
Thường gia gia trừng mắt nhìn Văn Lệ, lạnh lùng nói: "Tiểu Nhạc có thể gây ra chuyện gì? Ngươi không thể nghĩ tốt cho nó sao?!"
Thường Hạo cũng chán ghét liếc mắt nhìn thúc sao, sau đó lại nhìn trưởng thôn.
Trưởng thôn ho nhẹ một tiếng, ông giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng: "Mọi người đừng nói nữa, yên lặng một chút."
Sau khi trưởng thôn lên tiếng, các thôn dân mới yên lặng, quay sang nhìn ông.
Trưởng thôn nhìn hai ông cháu, nói: "Thường thúc, là như vầy. Hồi chiều, khi bọn ta đến ruộng, đã thấy Nhạc ca nhi đang kiềm chặt một hán tử lạ mặt, ấn hắn xuống đất, không cho hắn cử động. Các ngươi cũng biết, Nhạc ca nhi không nói được, nên bọn ta cũng không biết đầu đuôi mọi chuyện ra sao, hán tử kia thì luôn mồm mắng Nhạc ca nhi, hắn nói hắn không biết tại sao Nhạc ca nhi lại bắt hắn. Chuyện là vậy, nãy giờ vẫn còn tranh cãi, bọn ta đang chờ các ngươi đến để hỏi Nhạc ca nhi đã xảy ra chuyện gì."
Từ khi còn bé, bởi vì tình trạng của mình, nên tính cách của Thường Nhạc khá hướng nội, không thường xuyên giao lưu với người trong thôn. Còn nữa, sau khi song thân qua đời, y cũng không thể để cho mình trở thành gánh nặng trong nhà, nên đành phải cố gắng giao lưu với các thôn dân khác, tính cách cũng nhờ vậy mà cởi mở hơn một chút.
Dù đã trôi qua nhiều năm, ngoại trừ gia gia và đệ đệ, những thôn dân khác đều không hiểu mấy động tác của y. Lúc này, các thôn dân chỉ có thể trông cậy vào hai ông cháu giúp bọn họ phiên dịch.
Trong lúc trưởng thôn nói chuyện, cuối cùng Dư Thanh Trạch cũng đã lết tới nơi, hắn chen vào đám người, đứng ở bên cạnh Thường gia gia.
Sau khi nghe trưởng thôn nói, Thường Hạo, Thường Gia Gia và Dư Thanh Trạch mới phát hiện một tay của Thường Nhạc đang nắm chặt cổ tay của một hán tử, nắm chặt đến mức đối phương không thể nhúc nhích được.
Hán tử kia có màu da ngăm đen, cao to, cặp mắt giống như hình tam giác đảo ngược. Y phục của hắn dính đầy bùn, lúc phát hiện thân nhân của người câm này đã đến, hắn lập tức hung ác nói.
"Ta đã nói tên câm này bị thần kinh rồi, thật không thể hiểu nổi! Ta chưa làm gì cả, chỉ đi ngang qua đây thôi, vậy mà tên này lại bắt ta! Tay của ta sắp bị bẻ gãy rồi! Các ngươi mau kêu hắn buông tay ta ra! Nếu không, ta sẽ không để yên cho các ngươi!"
Hán tử kia rất cao, cao hơn Thường Nhạc một cái đầu, thân hình rất mập, nhưng cho dù có cố gắng cách mấy cũng không thoát khỏi tay của Thường Nhạc được.
Trong số đám người xung quanh, có một thôn dân lên tiếng: "Nhạc ca nhi không có khả năng vô duyên vô cớ bắt người, nhất định là ngươi đã làm chuyện gì đó chọc đến y!"
"Đúng vậy, Nhạc ca nhi chưa bao giờ gây chuyện! Nói mau! Ngươi đã làm gì?"
Bên cạnh đó, bỗng có một người âm dương quái khí nói: "Cũng chưa chắc, biết đâu Nhạc ca nhi thật sự gây chuyện thì sao?"
Một thôn dân khác lập tức phản bác: "A ma Hổ Tử! Ngươi đừng có vì chuyện gà nhà ngươi mổ vườn rau nhà Nhạc ca nhi, rồi bị y đuổi đi mà trách Nhạc ca nhi như vậy! Nhạc ca nhi làm người ra sao, bọn ta đều đặt ở trong mắt!"
"Ngươi nói gì đó?! Ngươi nói như vậy là có ý gì?! Ta là người nhỏ mọn như vậy sao?!"
"Ta quá rành về ngươi rồi!"
"..."
Bên này bắt đầu ầm ĩ, còn bên kia, tên hán tử bị bắt nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ mà ngẩn ra.
"Cái gì? Ca nhi?!" Tên hán tử kia nghe thấy người bắt mình là ca nhi, lập tức trợn to mắt trừng Thường Nhạc giống như nhìn thấy quỷ, ca nhi mà lại có sức lực lớn vậy sao?!
Sau đó, tròng mắt của hắn chuyển động, mắng Thường Nhạc: "Ngươi thân là một ca nhi mà lại đi giữ chặt một hán tử không buông, có biết xấu hổ không hả?! Còn không mau buông ta ra?!"
Thường Nhạc liếc mắt nhìn hắn, trên tay yên lặng ra sức. Nhóm quần chúng vây xem chợt nghe hán tử kia kêu to: "Ôi ôi ôi! Sắp gãy rồi, sắp gãy rồi!"
Bọn họ lập tức cười ha ha, Nhạc ca nhi trời sinh rất có sức lực, trong thôn không có hán tử nào không sợ chết dám chọc y.
Vừa lắm!
"Nói mau! Ngươi đã làm chuyện gì xấu chọc đến Nhạc ca nhi?!"
Hán tử kia kêu la oai oái: "Ta có làm gì đâu! Con mắt của người nào nhìn thấy ta đã làm gì? Không có ai nhìn thấy, vậy mà lại ngậm máu phun người!"
Thôn dân bị mắng vốn có tính tình rất nóng nảy, hắn định xông lên đá tên hán tử này một cái, nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại.
"Được rồi! Đừng cãi nhau nữa!" Trưởng thôn rống lên một tiếng, xung quanh lại an tĩnh trở lại. Trưởng thôn nhìn Thường Nhạc, hỏi: "Nhạc ca nhi, ngươi nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Các thôn dân đều hướng mắt về phía Nhạc ca nhi, chờ y trả lời.
Thường Nhạc nhìn tay phải của mình, y cũng rất muốn giải thích, nhưng lại sợ một khi y khoa tay, buông tay người này ra, hắn sẽ chạy thoát, còn phải làm phiền người khác bắt lấy hắn.
"Để ta giữ hắn, ngươi nói với Tiểu Hạo đi." Dư Thanh Trạch đi đến bên cạnh Thường Nhạc, giữ chặt hán tử, nói với Thường Nhạc.
Thường Nhạc hoài nghi nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch bật cười, Thường Nhạc đây là coi thường hắn. Vì thế, hắn đưa gậy chống cho Thường Hạo cầm giúp, một tay nắm chặt cổ tay của hán tử, đồng thời, hắn gập tay của hán tử ra sau, thong thả đẩy đối phương khụy gối xuống.
Hán tử kêu "ai da" một tiếng, thân thể không tự chủ quỳ xuống, hắn muốn đứng lên, nhưng bả vai đã bị người đè lại, gắt gao chế trụ, căn bản không thể đứng dậy được.
"Ngươi đang làm gì?! Ta chưa làm gì cả! Còn có vương pháp hay không?!" Hán tử kêu to.
"Thành thật một chút!" Dư Thanh Trạch nâng cái chân bị thương, dùng đầu gối đè chặt lưng hán tử, vững vàng kiềm chặt đối phương.
"Thân thủ thật tốt!" Các thôn dân thấy Dư Thanh Trạch ra tay lưu loát như vậy, sôi nổi hô hào khen hay.
Thường Nhạc cũng trừng lớn mắt nhìn hắn, không thể tin được. Y vốn dùng sức lực của bản thân để chế trụ hán tử, còn Dư Thanh Trạch chỉ cần ấn một cái, vậy mà đã có thể thu phục đối phương một cách thoải mái như vậy.
Thật là lợi hại!
"Oa! Dư đại ca, hoá ra ngươi còn biết võ!" Thường Hạo nhìn Dư Thanh Trạch, trong mắt toát lên vẻ sùng bái!
Không chỉ nấu ăn ngon, mà còn biết võ! Thật là lợi hại!
Tâm tư của hai huynh đệ giống hệt nhau, Thường Nhạc cũng cho là như vậy, trong lòng y thầm tán dương, bội phục thân thủ của Dư Thanh Trạch.
Thấy hán tử đã bất động, Dư Thanh Trạch giương mắt nhìn Thường Nhạc, cười nói: "Nhạc ca nhi, ngươi có thể buông tay được rồi."
Mặt của Thường Nhạc đỏ lên, lúc nãy y còn hoài nghi người ta, vậy mà hiện tại...
Y nhanh chóng buông tay, quay đầu, bắt đầu khoa tay giải thích với Thường Hạo về sự việc đã xảy ra.
Thường Hạo nhìn các động tác của ca ca, thỉnh thoảng gật đầu, trên mặt còn lộ ra thần sắc vô cùng tức giận, Thường gia gia cũng chán ghét liếc nhìn hán tử kia.
Các thôn dân không hiểu mấy động tác của Thường Nhạc, nhưng bọn họ có thể nhìn ra biểu tình của hai ông cháu. Vẻ mặt của bọn họ cũng bắt đầu ngưng trọng, ngay cả Văn Lệ và A ma của Hổ Tử vốn chỉ đến đây ôm tâm tình xem náo nhiệt, cũng phải thay đổi biểu tình.
Chắc là tên này đã làm ra chuyện xấu gì rồi, chỉ là chưa kịp chạy trốn thôi!
Một lát sau, Thường Nhạc dừng lại, các thôn dân lập tức nhìn Thường Hạo.
Thường Hạo quay đầu, giơ tay chỉ vào hán tử kia, nói với mọi người: "Trưởng thôn bá bá! Các vị thúc thúc, bá bá! Ca của con nói, người này muốn trộm trâu!"
Cái gì? Trộm trâu?!
Trâu vốn là tài sản quý giá nhất của bọn họ! Cả thôn có bốn mươi, năm mươi hộ gia đình, tổng cộng chỉ có tám con trâu, còn là tài sản chung. Ngoại trừ nhà nào khá giả thì sẽ có riêng một con, những nhà khác thì phải hùn tiền với nhau mới mua được trâu, bên cạnh đó, vẫn còn rất nhiều nhà không mua nổi!
Cuộc sống hằng ngày của bọn họ, nào là cuốc đất, cày ruộng, kéo cối xay, kéo hàng đều trông cậy vào trâu. Vậy mà tên này muốn trộm trâu?!
Các thôn dân đều vô cùng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn hán tử kia.
"Kéo đi báo quan đi! Loại người này nên cho ngồi tù cả đời!"
"Đúng! Đưa lên quan phủ đi!"
Trộm trâu chính là trọng tội.
Hán tử kia nghe vậy, lập tức nóng nảy, vội vàng phủ nhận.
"Nói bậy! Ta không có trộm trâu! Ta chỉ là, chỉ là..." Hán tử kia thấy tình thế nhất thời trở nên cấp bách, nhưng không tìm được cớ. Hắn ấp úng nửa ngày, sau đó mới nói: "Chỉ là ta thấy dưới nước có một con rắn, nên mới thay người chăn trâu dắt trâu lên bờ. Đúng vậy! Không sai! Mọi chuyện chính là như vậy!"
Mọi người nghe hắn lắp ba lắp bắp biện hộ xong, phát hiện ánh mắt của hắn lộ ra sự chột dạ, căn bản không cần hỏi nữa.
Trộm trâu chính là sự thật! Chạy đâu cho thoát?!
Sắc mặt của trưởng thôn nghiêm trọng, căn cứ theo luật pháp, nếu muốn định tội hắn thì phải dựa theo nguyên tắc, có chứng cứ xác thực mới được. Ông thận trọng hỏi lại Thường Hạo: "Sao lại thế này? Nói cho rõ ràng."
Thường Hạo đáp: "Hồi chiều ca của con tới ruộng sớm, lúc y vừa đi qua dòng suối nhỏ, đi đến ngã ba, đã nhìn thấy tên này đang ra sức kéo dây dắt trâu từ dưới suối lên bờ. Nếu không phải ca của con phát hiện kịp thời, chắc chắn hắn sẽ dắt trâu đi! Ca của con thấy người này lạ mặt, nên mới tới xem tình hình, ai ngờ khi hắn vừa thấy ca của con đã bỏ chạy, ca của con thấy vậy nên mới nhanh chóng đuổi theo, sau đó mới bắt được hắn!"
Trưởng thôn nghe Thường Hạo nói con trâu này vốn đang ở trong suối gần ngã ba, trong lòng lập tức căng thẳng, đây không phải là trâu nhà ông sao?!
"Nói bậy! Ta không có trộm trâu!" Hán tử kia không ngờ ca nhi bị câm này có thể tường thuật lại mọi chuyện, cũng không ngờ nhóc con kia lại hiểu được. Xem ra, tội danh lần này của hắn không thể tránh thoát được, nửa đời sau coi như xong rồi.
Hắn liều mạng giằng co, muốn thoát khỏi trói buộc, tranh thủ thời gian để nhanh chóng thoát thân.
"Thành thật một chút coi!" Tuy chân trái của Dư Thanh Trạch bị thương, vẫn không ảnh hưởng đến công phu của hắn. Hắn hơi dùng sức, lại đè hán tử khụy xuống: "Nếu như ngươi thật sự không trộm, vậy bỏ chạy làm gì? Hoảng làm gì? Rõ ràng là có tật giật mình!"
Đúng vậy, không trộm thì ngươi chạy làm gì?! Các thôn dân vô cùng đồng tình với hắn.
Thường Hạo hừ lạnh, sau đó đưa tay chỉ về hướng ngã ba, nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn bá bá! Con trâu mà hắn muốn trộm, chính là con trâu của nhà ngài. Ngài xem đi, cái sọt nhà con vẫn còn ở bên kia."
Mọi người lập tức nhìn qua bên kia, ngã ba ở bên cạnh dòng suối, quả thật có một con trâu và một cái sọt bị vứt ở ven đường. Con trâu kia đã được tự do, đã quay về suối ngâm nước mát, chỉ lộ ra một cái đầu, thoải mái ngâm trong nước, không có một chút cảm giác nguy cơ nào sau khi xém chút nữa bị bắt.
Sau khi xác nhận quả thật là con trâu nhà mình, trưởng thôn lập tức nổi giận.
Ông hung hăng trừng tam nhi tử nhà mình, nếu như trâu thật sự bị trộm đi, xem ngươi lấy cái gì mà cày!
Biết bản thân đã gây hoạ, tam nhi tử của ông vốn đang trốn ở phía sau đám người, khi thấy cặp mắt trợn trừng của cha, thân thể của hắn run lên, hôm nay về nhà bị đánh là cái chắc rồi.
Chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, trưởng thôn lập tức giơ tay tuyên bố: "Trói hắn lại, đưa lên quan phủ!"
Mấy hán tử khác lập tức đi lấy dây thừng, trói tên trộm lại thật chặt. Lúc chuẩn bị đưa lên quan phủ, Thường Nhạc chợt nhớ tới khi nãy tên trộm này chạy trốn còn cõng theo một cái túi lớn, y giật tay áo của đệ đệ, ra hiệu với nhóc.
"Khoan đã!" Thường Hạo gọi trưởng thôn và mấy người kia lại, sau đó nói: "Ca ta nói ở bên cạnh dòng suối có một cái túi lớn, cũng là do tên kia ăn cắp."
Một thôn dân đi tới suối lấy cái túi đó, sau khi mở ra, phát hiện bên trong là mấy bó lúa chiếm hơn nửa túi.
"Giỏi lắm! Tên trộm này không chỉ trộm trâu, còn muốn trộm thóc!"
Một số thôn dân nhịn không được, xông lên đá tên trộm vài cái, nếu không đá, căn bản không thể hạ nổi lửa giận của bọn họ!
Trong đó cũng có A ma của Hổ Tử, lúc trước, ông còn cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu sao có vài bó lúa trong ruộng của mình bị cắt mất, hoá ra là do tên trộm vặt này!
Tên trộm co rụt thân thể, trong lòng thầm phun tào, hôm nay hắn thật sự gặp xui xẻo cực kỳ lớn, vậy mà lại gặp phải một ca nhi bị câm, còn có sức lực phi thường! Hắn vốn đang trộm mấy bó lúa, trộm được nửa túi, bỗng phát hiện bên cạnh dòng suối có một con trâu, mà trong khi đó, cái đứa chăn trâu thì đã ngủ thiếp, hắn lập tức nổi lên tà tâm. Chỉ là, không ngờ lại bị tóm nhanh như vậy.
Nửa đời sau của hắn, không cần nghĩ đến hai chữ tốt đẹp nữa.
Trưởng thôn dẫn theo mấy hán tử đưa tên trộm này tới quan phủ, Thường Nhạc thân là người trong cuộc, cũng là nhân chứng nên cũng phải đi theo, Thường Hạo cũng đi theo làm người phiên dịch.
Thường gia gia vốn không yên tâm hai đứa cháu nên cũng muốn đi, nhưng lại bị Thường Nhạc ngăn lại. Từ đây đến huyện thành phải đi hơn một canh giờ, không biết khi nào sự tình mới được giải quyết xong, gia gia của y đã lớn tuổi rồi, y không nỡ để ông đi.
Thế là, Thường gia gia và Dư Thanh Trạch ở lại tiếp tục đánh hạt thóc. Bởi vì không có hai lao động chính, nên hai người không thể đánh xong trong ngày được, những bó lúa còn lại, chỉ có thể để dành ngày mai lại đánh tiếp.
Thường Nhạc vẫn chưa về nhà, nên cối giã gạo cũng chỉ có thể tạm thời để lại.
Quả nhiên, hai huynh đệ Thường Nhạc trở về rất muộn, qua giờ Tuất (chín giờ tối) mới về.
Trong nhà vẫn còn chừa cơm cho bọn họ, Thường Hạo vừa ăn, vừa kể lại cho bọn họ nghe về những gì đã xảy ra ở nha môn, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn vô cùng.
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên nhóc được đặt chân đến nha môn, còn được bước lên công đường trừng trị kẻ xấu!
Hơn nữa, nhóc còn có một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là phiên dịch cho quan gia! Rất hãnh diện có phải không?!
Thường Nhạc ăn cơm, nhìn đệ đệ như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Theo như lời của Thường Hạo, trên đường tới quan phủ, tên trộm kia còn định chạy trốn, nhưng lại bị thôn dân đuổi theo quật ngã. Sợ hắn lại tiếp tục giở trò, Thường Nhạc chỉ có thể khiêng phạm nhân tới huyện nha.
Đến khi tới công đường, ban đầu tên trộm vẫn không chịu nhận tội, hắn còn nói thẳng là bị một người câm hãm hại. Chờ Thường Nhạc khoa tay với Thường Hạo xong, Thường Hạo lập tức đứng ra phiên dịch, huyện lão gia thấy chứng cứ vô cùng xác thực, lập tức sai người mang hắn ra đánh mấy chục bản, nhờ vậy hắn mới chịu thành thật nhận tội.
"Gia gia, Dư đại ca, hai người không biết đâu. Tên trộm kia chẳng những xấu, mà còn rất đê tiện." Thường Hạo nuốt một ngụm đồ ăn, sau đó mới ra vẻ thần bí nói với bọn họ.
Dư Thanh Trạch rất phối hợp mà hỏi: "Đê tiện như thế nào?"
Thường Hạo lập tức trả lời: "Thì ra tên trộm kia vốn là một kẻ chuyên nghiệp, đây không phải là lần đầu hắn phạm tội. Hắn đã từng trộm không ít thứ trong thôn chúng ta, chuyên thừa dịp giữa trưa và buổi tối mọi người đi ngủ, hắn lén lút cắt rất nhiều lúa trong ruộng nhà người ta. Theo bản án của hắn, hắn đã trộm bảy tám lần rồi! Lần đầu đi trộm là khoảng một năm trước, huyện lão gia nói hắn chỉ vừa được thả ra không lâu."
Thường gia gia và Dư Thanh Trạch đều giật mình, thì ra là một kẻ trộm chuyên nghiệp.
"Đúng rồi! Huyện lệnh đại nhân còn khen ca của ta đấy!" Thường Hạo đắc ý ưỡn ngực nhỏ, cứ như người được khen là nhóc mới đúng.
Thường gia gia và Dư Thanh Trạch thấy dáng vẻ của nhóc, buồn cười, Thường Nhạc thì tức giận gõ đệ đệ một cái, cho ngươi đắc ý này!
Dư Thanh Trạch trêu nhóc: "Phải không? Khen ngợi như thế nào?"
Thường Hạo không để ý bị ca ca gõ đầu, nhóc bỗng trở nên nghiêm túc, hai tay đặt ngang trên đùi, nén giọng bắt chước giọng của Huyện lệnh đại nhân: "Thường Nhạc ngụ tại thôn Ngưu Đầu có công bắt trộm, căn cứ theo luật pháp, được thưởng một quan tiền."
Trông cũng rất ra hình ra dạng, khiến cho mọi người bật cười. Có điều, thật không ngờ, huyện lão gia còn thưởng một quan tiền! Thường gia gia và Dư Thanh Trạch đều giật mình không nhẹ.
Thường Nhạc buông chén đũa xuống, từ trong túi áo lấy ra một cái túi đặt ở trên bàn, y mở ra, một quan tiền lẳng lặng nằm yên trong túi.
Một quan tiền có thể chống đỡ chi tiêu hơn nửa năm của một gia đình nhà nông.
Đợi cho mọi người thưởng thức xong, vui mừng cũng xong, Thường Nhạc mới cẩn thận cột lại, đưa cho Thường gia gia.
Thường gia gia xua tay, ông mỉm cười, nói Thường Nhạc cứ giữ lấy.
Thường Hạo khoe khoang xong, lại nói với Thường gia gia: "Gia gia, trưởng thôn bá bá nói nếu sau này nhà chúng ta muốn dùng trâu, cứ đến nhà ông ấy, ông ấy sẽ ưu tiên cho chúng ta mượn trước."
Thường gia gia cười đáp: "Được! Như vậy, sau này chúng ta cày ruộng sẽ nhanh hơn một chút."
Bắt trộm chẳng những được khen ngợi, còn được nhận tiền thưởng, tất cả mọi người đều vui mừng.
Dư Thanh Trạch nhìn tấm ván gỗ trên tay, kế hoạch của hắn cũng phải đẩy nhanh tiến độ mới được!
_._._._
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...