Editor: Aubrey.
Sáng hôm sau, Thường Nhạc vẫn thức dậy đúng giờ, quầng mắt xanh đen, vừa nhìn là biết không nghỉ ngơi tốt.
"Nhạc ca nhi, hôm qua ngươi ngủ không ngon sao?" Thấy cặp mắt gấu trúc của Thường Nhạc, Dư Thanh Trạch quan tâm hỏi.
Thường Nhạc vội xua tay, lại khoa tay hai cái.
Mấy ngày nay, Dư Thanh Trạch học ngôn ngữ của người câm từ Thường Hạo, hiểu được không ít động tác, hắn thử đoán: "Ngươi nói là có muỗi bay vào màn, nên mới không ngủ được?"
Thường Nhạc gật nhẹ, vội cúi đầu, y còn tự thấy ngại khi bản thân nói dối, cũng may là hình như Dư đại ca tin.
Nhìn quầng mắt thâm đen của y, hắn có cảm giác cả đêm y thức trắng, sắc mặt cũng tiều tụy, Dư Thanh Trạch đau lòng, nhíu mày nói: "Nhạc ca nhi, hôm nay ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi, ta và Tiểu Hạo đi là được rồi."
Thường Nhạc lắc đầu, tỏ vẻ y không có việc gì, y kiên quyết muốn cùng đi.
Dư Thanh Trạch nói: "Tinh thần của ngươi không được tốt, trời còn nóng nữa. Ngoan, ở nhà nghỉ ngơi đi."
Thường Nhạc vẫn kiên trì muốn đi.
Thường gia gia vừa lúc đi đến, hỏi: "Sao vậy?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Gia gia, hôm qua Nhạc ca nhi ngủ không được. Con bảo y hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, nhưng y không nghe, ngài mau khuyên y đi."
Thường gia gia nhìn sắc mặt của Thường Nhạc, ông dứt khoát nói: "Tiểu Nhạc, hôm nay con ở nhà nghỉ ngơi đi, để ta đi."
Thường Nhạc định thuyết phục, nhưng Thường gia gia lại nghiêm mặt, chỉ nói hai chữ: "Nghe lời."
Thấy gia gia sắp sinh khí, Thường Nhạc đành phải gật đầu, trong lòng ảo não.
Dùng bữa sáng xong, tiễn bọn họ ra ngoài, Thường Nhạc không định trở lại ngủ bù. Y làm việc nhà xong, đội nón rơm lên, cầm theo một cái cuốc và đeo một cái giỏ đi ra ngoài ruộng. Gần đây bọn họ luôn bận rộn buôn bán, nên không có thời gian chăm sóc ruộng, không biết mạ mọc cao đến đâu rồi.
Y đi một vòng xem mấy mẫu ruộng nhà mình, thấy mạ đang phát triển rất tốt, cỏ dại trong ruộng đã bị gia gia nhổ hết rồi, chỉ còn lại một mẫu ruộng chưa được nhổ, có lẽ là gia gia chưa kịp nhổ.
Thường Nhạc lập tức xắn ống quần, đi xuống ruộng nhổ cỏ.
Nhổ được một canh giờ, thời tiết càng ngày càng nóng, tinh thần của Thường Nhạc bắt đầu mệt. Y bước ra khỏi ruộng, lên bờ ngồi nghỉ một chút.
Lúc này, Văn Lệ đeo giỏ đi ngang qua, vừa nhìn thấy Thường Nhạc, hai mắt của ông lập tức sáng ngời, nhanh chóng bước tới.
"Này, Nhạc ca nhi, sao hôm nay ngươi ở nhà? Không đi cùng A Trạch ra quán ăn vặt sao?"
Thường Nhạc vừa thấy Văn Lệ là đau đầu, nhưng y vẫn phải gật đầu, duỗi tay chỉ ra ngoài ruộng, ý nói mình đang nhổ cỏ.
"À! Ngươi đang nhổ cỏ à?" Văn Lệ thả giỏ xuống, ngồi xổm trước mặt Thường Nhạc, nhỏ giọng hỏi: "Này, Nhạc ca nhi, ta hỏi ngươi chuyện này. Hôm qua ông mai Liêu tới đây, có phải là để làm mai cho A Trạch không?"
Thường Nhạc hơi chần chờ, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
"Quả nhiên là làm mai cho A Trạch! Ai nha, bị giành trước rồi!" Văn Lệ ảo não vỗ chân, sau đó lại hỏi: "Là ca nhi nhà ai?"
Thường Nhạc nhìn Văn Lệ, quyết định giả chết không trả lời.
Văn Lệ giơ tay chọt chọt y, lớn tiếng hỏi: "Aiz! Nói đi, là ca nhi nhà ai?"
Thường Nhạc lắc đầu, không nói cho ông biết. Loại người như thúc sao, nếu để cho ông biết, không biết sẽ bị đồn ra bên ngoài thành dạng gì. Đến lúc đó, Xảo ca nhi và Dư đại ca không phải sẽ rất xấu hổ sao?
"Aiz! Đứa nhỏ này, rốt cuộc ta có phải là thúc sao của ngươi hay không?!" Văn Lệ quở trách, lại hỏi: "Chậc, mặc kệ là nhà ai, quan trọng nhất là Dư Thanh Trạch có đồng ý không?"
Ánh mắt của Thường Nhạc loé lên, không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Tóm lại, mặc kệ là gật hay lắc, cái nào cũng không có kết quả tốt.
Y dứt khoát tiếp tục giả chết, không trả lời, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Văn Lệ thấy y như vậy, tức giận vô cùng, ông tiếp tục lải nhải: "Thật là, nếu không phải hôm qua ta không có ở nhà, thì chẳng cần hỏi ngươi! Ngươi nói xem, A Trạch thích ca nhi như thế nào?"
Thường Nhạc hoảng hốt, y thầm nghĩ, ta cũng rất muốn biết Dư đại ca thích ca nhi như thế nào.
"Aiz! Vấn đề này, có hỏi ngươi chắc ngươi cũng không biết." Văn Lệ thấy Thường Nhạc không trả lời, chỉ có thể tự nói: "Hiện tại quán ăn vặt của hắn buôn bán tốt như vậy, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều mối làm mai tới cửa. Tuy có hơi lớn tuổi, nhưng hán tử mà, kiếm được tiền nuôi gia đình mới là điều quan trọng nhất."
Thường Nhạc nghe thúc sao tự oán niệm một bên, không có câu nào lọt vào lỗ tai y, chỉ khi nghe đến câu "Sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều mối làm mai tới cửa". Sự khó chịu tích tụ suốt đêm qua của y lại bị khơi dậy, làm y bực bội vô cùng, mày gắt gao nhíu chặt lại.
Văn Lệ không nhận ra sự biến hoá trên khuôn mặt của y, ông dùng khuỷu tay đẩy y một cái: "Này, Nhạc ca nhi, ngươi nghĩ Nguyệt ca nhi có hy vọng không?"
Thường Nhạc đột ngột quay đầu, đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn thúc sao, nhíu chặt mày.
Thúc sao bị điên rồi sao? Nguyệt ca nhi chưa đến mười lăm tuổi, hơn nữa, nó, nó ham ăn lười biếng như vậy, sao mà xứng với Dư đại ca?! Còn không bằng y đâu!
Không bằng y?
Thường Nhạc bỗng nhiên ngây ngẩn.
"Úi! Tự nhiên ngươi đứng lên làm gì? Làm ta sợ hết hồn, xém chút nữa bị ngươi doạ rớt tim." Văn Lệ thiếu chút nữa bị doạ té dập mông, ông ôm ngực đứng lên, nhưng vẫn không quên vấn đề của bản thân: "Này, Nhạc ca nhi, ngươi chưa trả lời vấn đề của ta."
Thường Nhạc vẫn còn đang sững sờ, ngơ ngác đến mức không có bất kỳ phản ứng gì.
Văn Lệ kêu vài câu, thấy y không phản ứng, ông tự giác cảm thấy mất mặt, hùng hùng hổ hổ đeo cái giỏ của mình rời đi.
Đến khi Văn Lệ đi được một hồi lâu, Thường Nhạc vẫn còn đang chìm trong cảm giác khiếp sợ...
Có phải y vừa mới, mới nghĩ đến một chuyện rất xấu hổ không?
Sao y có thể nghĩ đến chuyện như vậy?!
Còn không bằng mình...
Không bằng mình cái gì chứ?
Làm phu lang của Dư đại ca sao?
Thường Nhạc dùng sức lắc đầu, vứt ý nghĩ điên rồ này ra khỏi tâm trí, nhưng lại âm thầm gieo một hạt giống ở đáy lòng, một hạt giống nhỏ mang tên là hy vọng, chờ hạt giống của mình thoát ra khỏi lòng đất, chui ra ngoài.
Y lại nhịn không được ảo tưởng đến vài thứ, nếu như y có thể trở thành phu lang của Dư đại ca...
Nghĩ đến khoảng thời gian được ở bên cạnh Dư đại ca, Dư đại ca dạy cho y viết chữ, ngón tay của Dư đại ca lướt qua gò má của y, bàn tay ấm áp của Dư đại ca sờ lên đầu y, ánh mắt ôn nhu của hắn, nụ cười tươi, lồng ngực vừa dày vừa rộng...
Khuôn mặt của Thường Nhạc dần đỏ lên, từ mặt cho đến tai đều đỏ. Chẳng những đỏ, mà còn nóng đến mức sắp bỏng chết người.
Y vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ tay che mặt lại, dùng sức vỗ hai cái, khiến cho bản thân tỉnh táo.
Thường Nhạc! Có phải ngươi điên rồi không?!
Ảo tưởng linh tinh cái gì chứ?! Dư đại ca tốt như vậy, là người mà ngươi có thể mơ tưởng sao?! Ngươi không nhìn lại xem bản thân là dạng người gì, có vết sẹo xấu như vậy, còn không nói được, nói không chừng ngay cả con cũng không sinh được!
Một người như ngươi, dựa vào cái gì đòi làm phu lang của Dư đại ca?!
Một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu y.
Bao nhiêu cảnh đẹp, ảo tưởng, hy vọng, trong nháy mắt tiêu tán, không còn thấy tăm hơi...
Thường Nhạc ngơ ngác đứng tại chỗ một hồi, sờ lên vết sẹo trên trán, y đờ đẫn cầm cây cuốc của mình, đeo giỏ lên, rồi đi từng bước về nhà.
Đau đầu quá, phải tranh thủ ngủ một giấc, cho đầu óc tỉnh táo lại.
Chạng vạng, lúc Dư Thanh Trạch bọn họ về, phát hiện sắc mặt của Thường Nhạc vẫn còn tiều tụy. Cặp mắt sáng ngời và tinh thần khoẻ khoắn chưa trở lại, bọn họ lo lắng không thôi.
"Nhạc ca nhi, có phải ngươi thấy trong người không thoải mái không? Hôm nay không nghỉ ngơi đủ sao?" Dư Thanh Trạch lại gần y, định đưa tay lên trán y kiểm tra, lo lắng không biết có phải y đã sinh bệnh rồi không.
Ai ngờ, Thường Nhạc vừa thấy hắn lại gần, thân thể đột ngột lùi về sau một bước, ánh mắt lộ ra sự kinh hoảng, xua tay tỏ vẻ bản thân không có việc gì.
Dư Thanh Trạch: "..." Hắn có cảm giác bản thân bị ghét rồi.
Thường Hạo thấy vậy, đi tới hỏi: "Ca? Ngươi sao vậy? Không thoải mái sao? Trông ngươi rất không có tinh thần."
Thường Nhạc lại xua tay, khoa tay một hồi, đại loại là bản thân y ngủ không ngon.
"Từ sáng đến giờ ngươi không nghỉ ngơi phải không?" Thường Hạo nhíu mày hỏi.
Thường Nhạc gật đầu, rồi lại lắc đầu, ý nói y có ngủ, nhưng vẫn ngủ không được.
Xác nhận y không sinh bệnh, chỉ vì ngủ không đủ nên tinh thần mới không thoải mái, lúc này bọn họ mới yên tâm.
Nhưng ngủ không đủ cũng không được, buổi tối chỉ có thể đi ngủ sớm.
Ăn xong cơm chiều, Thường Hạo đi viết chữ, Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc thì ở nhà bếp làm mì và bánh ướt, gia gia thì làm đậu hủ thần tiên.
"A Trạch, quả trâu cổ trên núi sắp hết mùa rồi, rất nhanh sẽ không còn. Hôm bữa, ta đã hái gần hết trên núi rồi, qua mấy ngày nữa, phỏng chừng sẽ hết sạch." Thường gia gia vừa vò lá thần tiên, vừa nói với Dư Thanh Trạch.
"Vâng, đây là món ăn theo mùa, không còn cách nào khác. Con đã sớm nghĩ ra món mới, cũng đã nhờ trưởng thôn làm xe đẩy rồi, ngày mai con sẽ đi tìm thợ rèn làm một cái nồi, chờ làm xong, chúng ta có thể cho ra mắt món mới." Dư Thanh Trạch vừa làm mì, vừa đáp.
Không thể tưởng tượng được Dư Thanh Trạch đã bắt đầu suy xét rồi, Thường gia gia hiếu kỳ hỏi: "Món mới? Là món gì?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Là một món ăn tên là lẩu Quan Đông, con sẽ đổi mới một chút, ngày mai mua nguyên liệu về, sẽ làm trước cho mọi người nếm thử. Số bột mì còn lại của mì lạnh và bánh ướt, có thể làm bánh chiên rồi mang đi bán."
Mỗi lần rửa bột để làm bánh ướt, sẽ dư lại một ít bột mì, Dư Thanh Trạch chiên bột lên, làm thành bánh chiên. Trong khoảng thời gian này, mỗi lần làm bánh ướt, bọn họ sẽ tích lũy được không ít bột mì, ngoại trừ một số chiên cho mình ăn, còn dư lại rất nhiều. Vừa lúc làm lẩu Quan Đông cần dùng tới, không cần mua thêm.
"Được, được, được, ngươi làm nhất định ăn rất ngon." Thường gia gia nghe xong, tươi cười khen ngợi, còn cảm thán: "Ngươi nói đi, sao ngươi biết nhiều món ngon như vậy, bọn ta còn chưa kịp tưởng tượng, thì ngươi đã làm ra rồi."
Thường Nhạc nghe vậy, lặng lẽ nhìn Dư Thanh Trạch, sau đó lập tức rụt đầu về.
"Là học được từ sư phụ con." Dư Thanh Trạch cười đáp, kéo mì xong, hắn vắt lên trúc để phơi khô. Thấy tay áo của mình bị tuột xuống, lại nhìn hai tay đầy bột mì, hắn đến chỗ Thường Nhạc, nói: "Nhạc ca nhi, phiền ngươi giúp ta xắn tay áo lên."
Thường Nhạc thả cái mâm trên tay xuống, y cúi đầu, giúp Dư Thanh Trạch xắn tay áo lên, toàn bộ quá trình không nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch chớp mắt, hắn cảm thấy hôm nay Nhạc ca nhi có gì đó rất lạ, y an tĩnh hơn so với mọi lần.
Thật sự là do ngủ không đủ nên tinh thần mới không tốt sao?
"Nhạc ca nhi, ngươi nghỉ tay đi, đợi ta phơi mì xong, là có thể phơi bánh ướt. Ngươi mau tắm rửa nghỉ ngơi đi, ta thấy tinh thần của ngươi rất không tốt."
Thường Nhạc lắc đầu, y muốn làm xong chỗ này rồi nghỉ. Y thầm thở dài, cho dù có muốn ngủ, cũng ngủ không được.
Dư Thanh Trạch thấy y cầm mâm bánh ướt lên, hắn mặc kệ trên tay mình toàn là bột mì, bắt lấy tay của y, đoạt cái mâm trên tay y, kéo y đi rửa tay.
"Mau đi tắm rửa nghỉ ngơi, số bánh ướt này, lát nữa ta sẽ xử lý. Tình trạng hiện tại của ngươi, ta và gia gia đều không yên tâm."
Thường Nhạc đột ngột bị bắt phải dừng lại, y kinh ngạc một hồi, định rút tay ra, nhưng cảm thấy phản ứng của mình có hơi quá. Đang trong lúc bối rối, y bị Dư Thanh Trạch kéo đến nhà bếp.
Thường Nhạc:...
"Đi nhanh nào."
Thường Nhạc bất đắc dĩ, đành phải đi rửa tay, lấy y phục, chuẩn bị đi tắm, trong lòng thầm tự nói với mình: Thường Nhạc, tự quản cho tốt, hôm nay nhất định không được nghĩ ngợi lung tung, lo mà ngủ đi! Dư đại ca, Dư đại ca không phải là người mà ngươi có thể mơ tưởng tới!
Thường gia gia nhìn tôn tử, thầm thở dài.
Ngày hôm sau, sắc mặt của Thường Nhạc đã tốt hơn hôm qua, tinh thần cũng tốt lên không ít. Y không muốn ở nhà, so với ở nhà, không bằng đi mở quán, chỉ cần liên tục làm việc thì sẽ không rảnh nghĩ đến mấy chuyện loạn thất bát tao đó.
Thường gia gia và Dư Thanh Trạch không thuyết phục được y, đành phải đồng ý.
Tới phố Bắc Đại, bày quán xong, thừa dịp đang vắng khách, Dư Thanh Trạch muốn đến tiệm rèn và chợ bán thức ăn. Hắn giao lại quán cho Thường Nhạc, mì lạnh và bánh ướt Thường Nhạc đều biết làm, nên không có vấn đề gì lớn.
Tới tiệm rèn, Dư Thanh Trạch đưa bản phác hoạ nồi cho thợ rèn, hắn ở lại thảo luận với ông một hồi. Đến khi thợ rèn xác nhận xong, hắn mới đến chợ bán thức ăn.
Muốn nấu lẩu Quan Đông, nước lẩu là điểm mấu chốt.
Dư Thanh Trạch chạy khắp hai chợ bán thức ăn, mới mua xong nguyên liệu, có một số nguyên liệu không có, hắn đành phải dùng nguyên liệu khác thay thế. Không có cách nào làm được nước lẩu hải sản chính tông của lẩu Quan Đông, nhưng hắn có thể cải tiến một chút, dùng rong biển, nấm hương, thịt xương để nấu nước lẩu, vẫn có thể làm ra được hương vị tươi ngon.
Xách theo bao lớn bao nhỏ trở lại quán ăn vặt, Dư Thanh Trạch phát hiện Lưu lão bản đang đứng ở trước quán ăn vặt của bọn họ, chắc là đang chờ hắn.
Thấy hắn đã trở lại, Lưu lão bản vội bưng chén mì xào đưa cho Dư Thanh Trạch, ý bảo hắn nếm thử.
Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ, hắn nhận lấy, ăn thử hai ngụm: "Ngon hơn hôm qua một chút, thịt bằm phải xào kỹ chút nữa."
"Được, ta sẽ về làm lại." Lưu lão bản gật đầu, lấy lại chén mì, đoạt đôi đũa trong tay Dư Thanh Trạch, xoay người về.
Dư Thanh Trạch: "..." Có cần phũ phàng như vậy không?!
Cất đồ ăn xong, hắn đi rửa tay, không đón lấy công việc trong tay Thường Nhạc, mà đi tính tiền trước.
Ngón tay của Thường Nhạc bị thương, Sướng ca nhi thấy vậy, đề nghị để mình rửa chén. Thấy như vậy, Dư Thanh Trạch rất hài lòng, hắn quyết định lùi thời gian thử việc của Sướng ca nhi từ bảy ngày thành ba ngày, chờ hết hôm nay, từ ngày mai sẽ cho y được làm việc chính thức.
Đến giữa trưa, Mễ ca nhi đến đây một chuyến, y nói Đại thiếu gia sẽ trở về Vân Châu trong chiều nay, hắn hỏi mấy món mới, bánh ướt và mì lạnh có thể đóng gói mang về không. Đại thiếu gia muốn mang về cho phu phu Thái đại nhân nếm thử.
Dư Thanh Trạch chuẩn bị cho bọn họ một ít mì lạnh, bánh ướt, chuẩn bị thêm sa tế, còn những gia vị khác thì bọn họ có thể tự chuẩn bị. Trâu cổ thì không đóng gói được, còn đậu hủ thần tiên thì có thể ngâm nước mang về, nhưng qua ngày hôm sau thì phải đổi nước.
Bàn giao xong những việc cần lưu ý, Mễ ca nhi ghi nhớ, mang theo nguyên liệu nấu ăn về.
Cả ngày vội tới vội lui, Dư Thanh Trạch không tìm được cơ hội nói chuyện với Thường Nhạc, nhưng khi thấy Thường Nhạc có tinh thần, trong lòng hắn yên tâm.
Đến xế chiều, sắc trời đột ngột trở nên âm u, bầu trời ở đằng xa có rất nhiều mây đen, xem ra là trời sắp mưa rồi.
Thấy đồ ăn không còn lại bao nhiêu, Dư Thanh Trạch quyết định hôm nay dọn quán sớm một chút, miễn cho lát nữa trời mưa, bọn họ bị nhốt ở trong thành.
Trên đường trở về, Dư Thanh Trạch nói với Sướng ca nhi chuyện chính thức nhận y làm việc. Sướng ca nhi vô cùng cao hứng, dọc theo đường đi luôn cùng Dư Thanh Trạch cười cười nói nói, đa phần là chuyện phiếm.
Thường Nhạc kéo xe đẩy ở phía sau thấy vậy, cảm thấy hụt hẫng. Y cảm thấy, một ca nhi tốt như Sướng ca nhi, mới có thể xứng với Dư đại ca.
Xem đi, bọn họ vừa cười vừa nói, trông vui vẻ biết bao, còn mình thì...
Lúc này, trên trời có tiếng sấm vang lên "ầm ầm", gió nổi lên, mây đen quay cuồng kéo tới. Không chờ bọn họ về nhà, bầu trời đã đổ cơn mưa to, nói đến là đến.
Bọn họ nhanh chóng lấy dù che nắng ra, nhưng gió quá mạnh, dù che nắng không che được bao nhiêu. Hơn nữa, chiếc dù này quá nặng, gió thì lớn, chỉ có Thường Nhạc và Dư Thanh Trạch mới có thể chống đỡ được.
"Dư lão bản, đằng trước có một nhà dân, mưa lớn như vậy, hay là chúng ta trú một lát đi?" Sướng ca nhi trốn dưới cây dù của Thường Nhạc, phát hiện phía trước không xa có một nhà dân, y đề nghị.
Dư Thanh Trạch cũng nhìn thấy, gật đầu đáp: "Được! Nhạc ca nhi, qua bên kia trú mưa đi, các ngươi cứ qua đó trước đi."
Thường Nhạc gật đầu, y bung dù, Sướng ca nhi kéo xe đẩy, hai người đi trước. Sau đó, Dư Thanh Trạch cầm dù, Thường Hạo đẩy xe đồ ăn, hai người chậm rãi đi về phía trước.
Đến khi đặt chân vào nhà dân, Dư Thanh Trạch kéo xe đẩy và xe đồ ăn dựng song song nhau, đặt dù ở đằng trước để che mưa. Sau đó, hắn mới cùng Thường Nhạc đi đến mái hiên.
Dù chỉ là một đoạn đường ngắn, bọn họ vẫn bị ướt, cũng may vẫn đang là mùa hè, nên sẽ không cảm mạo.
Bọn họ lau mặt, sửa sang lại y phục.
Dư Thanh Trạch thấy trên đầu Thường Nhạc có lá cây, định giúp y phủi xuống. Nhưng mới vừa giơ tay, Thường Nhạc đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn, còn lui về phía sau.
Dư Thanh Trạch: "..." Sao hắn bị ghét rồi?
Hai ngày nay Nhạc ca nhi làm sao vậy? Trước kia đâu có như vậy? Trước kia còn cho hắn sờ đầu, hiện tại thì giống như y đang đề phòng sắc lang mà đề phòng hắn.
Không hiểu sao, hắn có hơi ủy khuất.
"...À, chỉ là, Nhạc ca nhi, trên đầu ngươi có lá, để ta giúp ngươi, lấy xuống nhé?" Dư Thanh Trạch bị hố, hắn không biết thái độ hiện tại của Nhạc ca nhi đối với hắn là như thế nào.
Thường Nhạc nghe vậy, đỏ mặt, y quay đầu, tự mình giơ tay lên sờ một hồi, phủi lá cây trên đầu xuống.
Dư Thanh Trạch: "..."
Hai ngày nay, Dư Thanh Trạch phát hiện tình trạng như thế này diễn ra rất thường xuyên. Trước kia, hắn và Thường Nhạc vẫn hoà thuận ở chung, nhưng bây giờ thì trở nên xấu hổ.
Hắn tìm tiểu trợ thủ của mình, hỏi: "Mấy ngày nay ca của ngươi làm sao vậy? Có phải đã gặp chuyện gì không?"
Thường Hạo cũng không rõ, lắc đầu đáp: "Không biết."
Dư Thanh Trạch ngẩn ra, hắn thật sự bị Nhạc ca nhi ghét rồi sao? Nhưng sao hắn lại có cảm giác Nhạc ca nhi đang tránh mặt hắn?
Hắn có làm gì đâu...
_._._._
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...