Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Editor: Aubrey.

Nghe thấy giọng nói ấy, Dư Thanh Trạch và Thường Hạo vô cùng sửng sốt.

Thường Nhạc chạy tới, trong nháy mắt, lúc cánh tay của tên cầm đầu sắp nắm lấy cổ áo của Thường Hạo, cây dù trong tay y bị quăng ra ngoài, trúng ngay cánh tay của gã. Thừa dịp gã né tránh cây dù của y, y lập tức nhào tới, đẩy gã qua một bên.

Sức lực của y vốn rất lớn, còn đang nóng nảy, nên chỉ đẩy một cái đã đẩy đối phương văng thật xa. Tên kia không kịp phòng bị, bị đẩy té dập mông xuống đất, còn vì cú ngã này mà sửng sốt một hồi.

Thường Nhạc vội kéo Thường Hạo đứng lên, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, y sốt ruột khoa tay một hồi, hỏi nhóc có bị đau ở đâu không.

Thường Hạo vẫn còn đang chìm trong sự khiếp sợ khi lúc nãy nghe giọng của ca ca, bây giờ, nhóc thấy Thường Nhạc liên tục khoa tay với mình, khiến cho nhóc tưởng có phải vừa rồi mình gặp ảo giác hay không? Không phải lúc nãy ca của nhóc vừa kêu tên của nhóc sao? Vậy sao lúc này lại...

Một hồi lâu, nhóc mới phản ứng lại bọn họ đang ở trong tình trạng nguy cấp, nhóc nhanh chóng nói: "Ca, ta không sao, chỉ hoảng sợ một chút thôi."

Thường Nhạc nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ôm chặt nhóc.

Bên kia, Dư Thanh Trạch cũng chỉ sửng sốt một chút rồi tiếp tục đánh, cũng vì chuyện lúc nãy, mà đòn gánh trong tay hắn đã bị một tên hắc y nhân đánh bay. Cảm giác đau đớn trên tay khiến cho hắn hoàn hồn, hắn vội giơ tay chắn một gậy của đối phương, đá bay một tên khác. Sau đó, hắn quay đầu, phát hiện tên cầm đầu đã đứng dậy, gã vô cùng phẫn nộ vác đao lên, lao thẳng tới chỗ Thường Nhạc.

"Nhạc ca nhi! Cẩn thận!" Dư Thanh Trạch hô to, không rảnh lo một gậy sau lưng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất mà mình có từ trước tới giờ chạy thẳng tới chỗ Thường Nhạc.

Thường Nhạc và Thường Hạo bất ngờ bị đẩy ngã xuống đất.

"Ư!" Dư Thanh Trạch kêu rên, hắn cảm thấy vai trái rất đau, chắc là bị chém trúng rồi.

"Dư đại ca!" Thường Hạo sợ hãi kêu lên, ngay sau đó, nhóc thấy tên cầm đầu định chém thêm một nhát nữa, nhóc vội vàng kêu to: "Coi chừng phía sau!"

Thường Nhạc và đệ đệ đều bị Dư Thanh Trạch xô ngã, y đã phát hiện tên cầm đầu lại muốn chém một nhát nữa, y lập tức duỗi chân đá một cái thật mạnh, tạm thời đá văng được gã. Sau đó, y nhặt dao phay mà lúc nãy đệ đệ làm rớt trên mặt đất, ném thẳng vào người gã.

Gã nhanh chóng né tránh nhưng không kịp, tay trái bị dao phay cắt đứt một lỗ to, máu tươi không ngừng trào ra.

Gã nổi giận, quát lớn với đám tiểu đệ ở đằng sau: "Còn thất thần ở đó làm gì? Đánh chết bọn chúng cho ta!"

Bọn chúng chứng kiến tình cảnh lúc nãy, kinh ngạc đến ngây người, bây giờ bị quát, tinh thần trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhanh chóng vác gậy chạy tới.

Bây giờ, ba người Dư Thanh Trạch cũng đã đứng lên, hai huynh đệ phát hiện vai trái của Dư Thanh Trạch bị chém, lộ ra một vết thương rất lớn, máu me nhầy nhụa, thấm ướt cả áo của hắn.

Thường Nhạc đỏ mắt, y nhặt cây dù che nắng lên, thủ ở trước ngực, che Dư Thanh Trạch và đệ đệ ở phía sau. Rất có khí phách anh dũng, đừng hòng bất kỳ kẻ nào qua được ải của y.

Vai trái của Dư Thanh Trạch đau kinh khủng, nhưng lúc này không phải lúc để cho hắn kêu đau. Bọn chúng đang bao vây bọn họ, hắn nhe răng, nhìn xung quanh, nhặt một cái thùng gỗ lên, đứng bên trái Thường Nhạc. Thường Hạo cũng nhặt "vũ khí" lên, tay trái cầm ghế đẩu, tay phải cầm một cái chậu gỗ, thủ ở trước ngực.

"Đánh!" Tên cầm đầu che tay trái, rống lên.

Bọn tiểu đệ của gã trao đổi ánh mắt với nhau, hiển nhiên tình hình hiện tại đã vượt qua dự kiến của chúng, nhưng lão đại đã lên tiếng, chúng chỉ có thể cùng nhau xông lên.

Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc bảo hộ Thường Hạo ở phía sau, động thủ với đám hắc y nhân đang xông lên.

Lần này, Thường Hạo đã học được một cách rất thông minh, nhóc tận lực bám sát sau lưng Dư Thanh Trạch, tận dụng hết khả năng của hai món vũ khí trên tay, cầm ghế đẩu và chậu gỗ ném lên người địch nhân, ném xong thì tiếp tục nhặt đá lên ném tiếp. Nhóc cố gắng nhiễu loạn tầm mắt của địch, chiếm thật nhiều cơ hội về phe mình.

Cục diện đánh đấm hỗn loạn kéo dài một hồi lâu, đến khi cuối đường xuất hiện một bóng người.

Người nọ là Dư Đại Giang, cũng sống ở thôn Ngưu Đầu. Mấy ngày nay, hắn làm công việc khuân vác ở bến tàu, bây giờ đang trên đường về nhà, sau một ngày làm việc vất vả.

Hắn khiêng đòn gánh trên vai, trên đó có một túi đồ, thấy phía trước có người đánh nhau, hắn định đi đường vòng. Nhưng sau đó, hắn phát hiện đám người đang đánh nhau là hai huynh đệ Thường Nhạc cùng thôn với mình, có cả Dư Thanh Trạch đang sống trong nhà của bọn họ.

Hắn lập tức ném cái túi của mình, cầm đòn gánh chạy nhanh tới phía trước, tham gia vào trận chiến, giơ đòn gánh động thủ đánh người.

Vóc người của hắn vốn cao lớn, hằng năm làm việc trên đồng còn dưỡng ra một thân đầy cơ bắp, cả cơ thể tràn ngập sức mạnh, nên trong lúc đánh người cũng vô cùng thô bạo.

Hai bên đang đánh nhau khí thế, chợt khựng lại, người này là ai vậy?

Thường Hạo là người đầu tiên thấy khuôn mặt của người kia, nhóc kinh hỉ kêu lên: "Đại Giang ca!"

Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc chạy qua, Đại Giang vừa đánh vừa hội hợp với bọn họ, hắn hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Dư Thanh Trạch đáp: "Không biết, là cướp!"

Đại Giang nhíu mày, không hỏi nữa, chỉ tăng thêm lực đạo trên tay.

Có Đại Giang hỗ trợ, khí thế của ba người Dư Thanh Trạch tăng lên rất nhiều, nhanh chóng chiếm được thế thượng phong.

Một lát sau, mấy người kia bị đánh đến mức kêu ngao ngao, trong đó có hai tên bị đánh rớt vải bịt mặt.

Đại Giang nhìn mặt của hai người, mày nhíu chặt.

Tên cầm đầu thấy tình hình đã trở nên bất lợi với bọn chúng, gã phẫn hận quát: "Đi!"

Sáu tên hắc y nhân mang theo vẻ mặt xám xịt chạy đi.

Dư Thanh Trạch bọn họ thấy bọn chúng bỏ chạy, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Thường Nhạc ném cây dù trong tay, chạy qua chỗ Dư Thanh Trạch, thấy miệng vết thương trên vai trái của hắn đang liên tục chảy máu, nhiễm đỏ nửa bộ y phục, y sốt ruột hỏi hắn cảm thấy thế nào.

Thường Hạo cũng lập tức chạy tới, hỏi: "Dư đại ca, ngươi có sao không? Ca của ta nói nên nhanh chóng vào thành tìm đại phu."

"Xịt..." Trạng thái căng thẳng mới bớt được một chút, cảm giác đau đớn trên vai lại nhói lên. Dư Thanh Trạch cau mày, nghiêng đầu nhìn ra sau, nhưng vẫn không thể nhìn rõ được. Có điều, hắn cảm thấy đây chỉ là bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương.

"Ta không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Mặc kệ vết thương này, hắn đang quan tâm đến một chuyện khác, hắn nhìn Thường Nhạc, hỏi: "Nhạc ca nhi, lúc nãy ngươi vừa gọi tên của Tiểu Hạo, ngươi có thể nói được sao?"

Thường Hạo nghe vậy, cũng rất hưng phấn nói: "Đúng vậy, ca! Có phải ngươi đã nói được rồi không? Ngươi có thể gọi tên ta thêm một lần nữa không?"

Thường Nhạc nhìn Dư Thanh Trạch, lại nhìn đệ đệ, lắc đầu, y khoa tay: Lúc nãy ta mới nói sao?

Dư Thanh Trạch: "..."

Thường Hạo: "..."

Đại Giang ở một bên: Nhạc ca nhi nói được?

Nhìn vẻ mặt mê mang của Thường Nhạc, Dư Thanh Trạch nhíu mày, chần chờ hỏi: "Ngươi... Ngươi không nhớ?"


Thường Nhạc lắc đầu, y thật sự không nhớ.

Dư Thanh Trạch chưa muốn từ bỏ ý định, lại hỏi: "Ngươi thật sự không có cảm giác gì sao?"

Thường Nhạc nhíu mày, lúc này y mới phát hiện yết hầu của mình có hơi đau. Y giơ tay sờ lên yết hầu, sau đó khoa tay, Thường Hạo lập tức phiên dịch.

Hai mắt Dư Thanh Trạch sáng ngời: "Yết hầu của ngươi bị đau? Vậy là, vậy là có thể chứng minh lúc nãy ngươi thật sự đã nói."

Thường Nhạc lộ ra vẻ mặt hoài nghi.

"Ngươi thử lại xem, xem có thể nói được hay không?" Dư Thanh Trạch cổ vũ.

Thường Hạo nghe vậy, cặp mắt của nhóc cũng sáng lên, vừa toả sáng, vừa chờ mong nhìn ca ca.

Ngay cả Đại Giang cũng tràn ngập chờ mong.

Thường Nhạc nhìn ba người, trong lòng có chút hồi hộp. Y há miệng, cố gắng nhớ lại mình đã nói gì, nhưng đến khi yết hầu đau, y chỉ có thể thở ra vài ngụm khí, mà không có âm thanh nào phát ra.

Thường Nhạc áy náy nhìn ba người, y lắc tay, tỏ vẻ không thể nói được.

"Ca! Thử lại, thử lại đi." Thường Hạo ôm tay của Thường Nhạc, khẩn cầu.

Sự khát vọng trong mắt của đệ đệ quá rõ ràng, từ trước đến nay, Thường Nhạc luôn rất yêu thương đệ đệ của mình. Y tiếp tục thử lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi.

Ánh mắt của Thường Hạo trở nên ảm đạm, nhóc còn tưởng sau này ca có thể nói chuyện được. Mỗi ngày, nhóc sẽ được nghe y gọi tên mình, còn có thể cùng ca trò chuyện...

Thường Nhạc sờ đầu đệ đệ, đau lòng khi thấy nhóc như vậy, y đã từng thử rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng nhận lấy sự thất vọng. Cho nên, không thể nói chuyện được, cũng đã trở thành thói quen, giống như một phần trong cuộc sống hằng ngày của y.

Chỉ là, hy vọng càng nhiều, thì thất vọng càng nhiều. Đây là lần đầu tiên đệ đệ ôm loại hy vọng này, nhưng y không thể thoả mãn được mong ước của nhóc.

Dư Thanh Trạch nhíu mày, hắn cảm thấy không hiểu tại sao lại như vậy.

Đại Giang cũng có hơi thất vọng.

Thường Nhạc nhìn bọn họ, áy náy mỉm cười. Sau đó, y chỉ vết thương của Dư Thanh Trạch, khoa tay hai cái.

Thường Hạo nói: "Dư đại ca, ca của ta nói chúng ta nên nhanh chóng chạy vào thành, tìm đại phu xem vết thương cho ngươi."

Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Không cần vào thành đâu, nơi này rất gần thôn, chúng ta về mời Dư đại phu đến xem là được."

Thường Nhạc nhìn miệng vết thương của hắn, dài ít nhất khoảng ba tấc. Y lắc đầu, không đồng ý, lại khoa tay, đại loại là phải vào thành tìm đại phu, thảo dược của Dư đại phu ở trong thôn không đảm bảo an toàn, vào thành tìm đại phu sẽ tốt hơn.

Dư Thanh Trạch an ủi: "Nhạc ca nhi, ta không sao, tại lúc nãy cử động hơi nhiều nên bây giờ máu mới chảy nhiều như vậy. Giờ ngươi giúp ta băng sơ lại đi, ta hứa sẽ không lộn xộn, đợi một hồi máu sẽ không chảy nữa. Chúng ta nhanh chóng dọn dẹp rồi về nhà, chắc chắc gia gia đang sốt ruột chờ ở nhà."

Dư Thanh Trạch dứt khoát cởi áo ra, xé ra rồi vòng qua bả vai, dưới nách, lên tới cổ, nhờ Thường Nhạc giúp hắn chặn miệng vết thương lại.

Thường Nhạc giúp hắn băng bó xong, lại cau mày nhìn hắn, miệng vết thương lớn như vậy, chắc chắn sẽ rất đau, thật đáng sợ.

"Thật sự không có việc gì đâu, ta bảo đảm!" Dư Thanh Trạch vỗ lên tay Thường Nhạc, lại nói: "Nhưng nếu bây giờ không về, máu sẽ chảy càng ngày càng nhiều đấy."

Nghe vậy, Thường Nhạc lập tức gật đầu, y xoay người, nhanh chóng nhặt mấy món đồ rơi lung tung trên đất lên, dọn dẹp một chút, xong xuôi.

"Đây là túi tiền của các ngươi phải không?" Đại Giang cầm một túi tiền đi tới, lúc nãy hắn vừa nhặt được dưới đất.

"Là của ta, cảm ơn ngươi, Đại Giang huynh đệ. Hôm nay nếu không gặp được ngươi, thật sự không biết bọn ta sẽ gặp chuyện gì." Dư Thanh Trạch cầm túi tiền, bỏ vào áo, nói lời cảm tạ với Đại Giang.

Đại Giang cào tóc, nhìn Thường Nhạc, đáp: "Chúng ta là người cùng thôn, không cần khách khí. Mau trở về đi, miệng vết thương của ngươi khá dài, cần phải nhanh chóng xử lý."

Dư Thanh Trạch gật đầu.

Thường Nhạc thu dọn đồ đạc xong, đi tới, khoa tay với Đại Giang, Thường Hạo dịch lại là ca của nhóc nói cảm ơn.

Đại Giang nhìn Thường Nhạc, rồi nhanh chóng cúi đầu, hắn xua tay, thấp giọng đáp: "Không, không cần cảm tạ."

Dư Thanh Trạch nhướng mày, sao hắn có cảm giác hình như Đại Giang...

Đồ đạc đã được thu dọn xong, Đại Giang giúp bọn họ đẩy xe, Thường Nhạc thì kéo xe đẩy nhỏ, cùng nhau trở về thôn.

Dọc đường đi, Dư Thanh Trạch không nghĩ đến chuyện bị đánh cướp, mà luôn nghĩ đến chuyện của Thường Nhạc.

Thật ra, lúc nãy Thường Nhạc phát âm không rõ, hình như phát âm là chữ "Ao", nhưng hắn vẫn hiểu. Trong tình huống đó, chắc chắn Thường Nhạc đã gọi tên đệ đệ của y, "Hạo".

Hắn vẫn luôn cho rằng Thường Nhạc bẩm sinh không thể nói được, nhưng thật không ngờ, y vẫn có thể nói.

Chỉ là...

Chỉ là, từ chuyện thử nghiệm lúc nãy, hiện tại Thường Nhạc vẫn chưa thể nói được.

Dư Thanh Trạch nhìn bóng lưng của Thường Nhạc đang kéo xe đẩy ở phía trước, nhíu mày.

Giọng nói lúc nãy của Thường Nhạc... Thôi quên đi, giọng nói đó thật sự hơi khó nghe, thô ráp, nghẹn ngào, giống như một cái quạt máy cũ bị hết dầu vậy, hoặc giống tiếng cào chảo khi người ta xào đồ ăn. Dù Dư Thanh Trạch là một người khá thoáng, vẫn không thể nói dối với lương tâm rằng giọng nói kia thật dễ nghe, ngay cả tiếng hun khói cũng không bằng.

Nhưng mà, đối với một người suốt mấy năm không nói được, tuy âm thanh hơi khó nghe, nhưng giờ phút này, giọng nói ấy vẫn đẹp như tiếng chuông trời.

Dư Thanh Trạch suy nghĩ, trường hợp này... Không sai! Hẳn là dây thanh quản đã bị thương, nhưng không biết bị thương như thế nào, mà lại khiến cho một người không còn nói chuyện được nữa?

Hắn lại nhìn Thường Hạo đang đi cạnh Thường Nhạc.

Đối với việc ca của mình có thể nói, nhóc cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, nhóc có hơi thất vọng. Hiện tại chỉ một mực yên lặng mà đi cạnh Thường Nhạc, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhìn y, biểu tình trên mặt rối rắm, hẳn là nhóc rất muốn hỏi chuyện lúc nãy, nhưng không biết có nên hỏi hay không.

Phải tìm thời gian nói chuyện với Thường gia gia, còn phải tìm một đại phu có tay nghề thật tốt xem bệnh cho Thường Nhạc, Dư Thanh Trạch thầm nghĩ.

Trên đường về, từng người mang theo tâm sự riêng, loạn thất bất tao, bất tri bất giác về nhà.

Về đến nhà, Thường gia gia thấy nửa người Dư Thanh Trạch toàn là máu, ông khiếp sợ vô cùng. Ông biết là đã xảy ra chuyện, lập tức nhờ Đại Giang đi mời Dư đại phu. Sau đó, ông xuống bếp gánh một chậu nước, vắt khăn, giúp Dư Thanh Trạch lau mặt.

"Sao lại thế này? Sao bị thương nặng như vậy?" Thấy cả người hắn toàn là máu, Thường gia gia nhăn chặt mày.


Thường Nhạc xuống bếp rửa mặt, rửa tay. Sau đó, y trở lại cầm khăn vải trên tay Dư Thanh Trạch, đổi một chậu nước mới, rồi giúp hắn lau vết máu sau lưng. Còn miệng vết thương thì y không động tới, đại phu vẫn chưa đến, y sợ tháo băng ra thì sẽ lại chảy máu.

"Làm phiền ngươi, Nhạc ca nhi." Dư Thanh Trạch cảm tạ Thường Nhạc, sau đó nói với Thường gia gia: "Lúc trở về gặp phải bọn cướp."

"Cướp?!" Thường gia gia giật mình: "Mấy năm qua, ta rất ít khi nghe trên con đường đó có cướp."

Dư Thanh Trạch nói: "Chắc là nhân dịp Tết Trung Nguyên nên muốn kiếm chút đỉnh."

Thường gia gia trầm mặc, lại nói: "Aiz! Lần sau có gặp cướp, các ngươi cứ đưa tiền cho bọn chúng, những người đó đều không muốn sống, tiền tài là vật ngoài thân, tính mạng của mình mới là quan trọng nhất!"

Thường Hạo rửa mặt xong, trở lại, nghe ông nói vậy, nhóc nói: "Không phải đâu gia gia, Dư đại ca đã đưa tiền cho chúng rồi."

Thường gia gia khó hiểu: "Vậy tại sao còn bị thương?"

Thường Hạo tức giận nói: "Những kẻ đó muốn bắt ca ca ở lại!"

Thường gia gia sửng sốt, ngay sau đó, ông nổi giận: "Cái gì?! Cái đám cướp đó... Mấy tên hỗn đản đó dám, dám..."

Thường gia gia tức giận đến nỗi ngay cả một câu cũng nói không xong, hai tay cũng run lên.

Thường Hạo nói: "Vậy nên Dư đại ca mới đánh nhau với bọn chúng."

Thường gia gia nhìn Thường Nhạc, tôn tử của ông vẫn còn bình an đứng ở đây, không bị một chút tổn thương nào. Ông quay đầu, vô cùng cảm kích cầm chặt tay Dư Thanh Trạch, chân thành cảm tạ hắn: "A Trạch, thật sự rất cảm ơn ngươi, cũng may là có ngươi ở đó. Nếu không, nếu không..."

Vành mắt Thường gia gia đỏ lên, ông thật sự không dám tưởng tượng, nếu Thường Nhạc bị đám cướp kia...

"Gia gia, không cần nói cảm tạ, đây là chuyện mà con phải làm." Dư Thanh Trạch dùng tay phải đặt lên tay của Thường gia gia, an ủi lão nhân gia.

Thường Hạo nói: "Gia gia, còn phải cảm ơn Đại Giang ca, huynh ấy cũng đã giúp bọn con đánh đuổi bọn chúng."

"Được được được, lát nữa gia gia cũng sẽ cảm ơn nó." Thường gia gia sờ đầu tôn tử, đáp.

Chỉ chốc lát sau, Đại Giang đã dẫn đại phu tới.

Đại phu giúp Dư Thanh Trạch rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc, băng bó. Bên này, Thường gia gia kéo Đại Giang qua một bên, không ngừng nói lời cảm tạ.

Đại Giang vốn là một hán tử thật thà, thường ngày ở trong thôn khá là trầm mặc, nên không biết nói lời khách sáo như thế nào. Hắn chỉ một mực xua tay, nói không cần cảm tạ.

Đại phu bôi thuốc, băng bó xong, kê khai đơn thuốc, nhờ Thường Nhạc theo ông đi lấy thuốc. Hiện tại trời quá nóng, nên uống chút thuốc giảm nhiệt để tránh bị cảm nắng.

Đại Giang vẫn luôn chờ ở một bên, đến khi đại phu và Thường Nhạc đi rồi, hắn cũng chưa định về.

Thường gia gia tiễn đại phu, sau đó nói với Đại Giang: "Đại Giang, hôm nay thật vất vả cho ngươi, tối nay ở lại dùng cơm đi."

"Con không ăn đâu." Đại Giang lắc đầu, sau khi trầm mặc một hồi, hắn mới ngẩng đầu nhìn Dư Thanh Trạch, hỏi: "À... A Trạch đại ca, có phải các ngươi đã đắc tội với ai không?"

Dư Thanh Trạch giương mắt, hỏi: "Sao ngươi lại hỏi vậy?"

Đại Giang nhíu mày, đáp: "Trong số bọn chúng có hai tên làm rơi vải che mặt, ta nhận ra bọn chúng, là đám côn đồ thường gây chuyện ở trong thành. Có phải các ngươi đã đắc tội với bọn họ chúng không?"

Dư Thanh Trạch nghi hoặc: "Là côn đồ? Không phải sơn tặc?"

Đại Giang khẳng định: "Không phải, là côn đồ, ta làm việc ở bến tàu nên rất thường nhìn thấy bọn chúng."

Không phải sơn tặc, mà là mấy tên côn đồ?

Dư Thanh Trạch nhíu mày: "Bọn ta đâu có đắc tội với ai, chỉ có một chuyện. Ngày hôm qua, có người tới quán ăn vặt của ta để gây chuyện, còn muốn lừa tiền, nhưng vì bọn ta đã phát hiện kịp thời, nên không thành công."

Thường gia gia suy đoán: "Nói không chừng, bọn chúng cùng một phe."

Đại Giang nhíu mày, nói: "Theo như những gì ta được biết, từ trước đến nay, đám côn đồ kia chuyên gia ăn quỵt mà không chịu trả tiền, chỉ thích đi ăn chùa một cách trắng trợn, nhưng chưa từng đi lừa tiền người khác. Mấy lần bọn chúng đi đòi tiền, toàn là đòi trực tiếp, sẽ không bao giờ che mặt, trong thành có rất nhiều tiểu lão bản tức giận mà không dám nói gì, cũng không dám đắc tội với bọn chúng, sợ sẽ gặp phiền toái."

Nghe vậy, Dư Thanh Trạch bắt đầu trầm tư.

Dựa theo những gì Đại Giang nói, ngày hôm nay, hành vi của đám côn đồ kia thật lạ. Bình thường không sợ trời không sợ đất, vậy tại sao hôm nay lại che mặt đi cướp? Hơn nữa...

Dư Thanh Trạch nhớ lại, ban đầu hình như bọn chúng không có đánh chủ ý với Thường Nhạc, chắc là vì thấy hắn dứt khoát giao tiền ra, mới bắt đầu đánh chủ ý với Thường Nhạc.

Sau khi biết được mục đích của bọn chúng, không phải vì tiền, cũng không phải vì Thường Nhạc. Nếu là vì tiền, sau khi hắn giao tiền ra, bọn chúng sẽ cho phép rời đi, nhưng nếu không phải như vậy, vậy thì...

Hắn nghĩ đến một khả năng, hai mắt Dư Thanh Trạch âm trầm híp lại, tay phải bất giác nắm chặt.

Trộm bánh ướt, vu khống trong đồ ăn có sâu, xem ra, quán ăn vặt của hắn đã khiến cho người nào đó chướng mắt!

Dư Thanh Trạch hừ lạnh một tiếng, cây sống chỉ cần một miếng da, người sống thì chỉ cần một hơi. Càng như vậy, hắn càng muốn phát triển quán ăn vặt của mình, không chỉ phát triển, mà còn phải mở rộng lớn hơn nữa, càng ngày càng lớn mạnh!

Thường gia gia thấy sắc mặt của hắn đột ngột trở nên tối tăm, hỏi: "A Trạch, có phải ngươi đã nghĩ ra được gì không?"

Dư Thanh Trạch chợt hoàn hồn, đáp: "Gia gia, con đã biết đại khái nguyên nhân rồi, quán ăn vặt buôn bán quá tốt, nên có người không thuận mắt."

"Thì ra là vậy." Thường gia gia nhíu mày, lo lắng hỏi: "Vậy sau này ngươi có dự định gì?"

Mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, ông không thể không lo lắng.

Dư Thanh Trạch trầm ngâm, sau đó mới nói: "Không sao đâu, con sẽ nghĩ cách, ngài đừng lo lắng. Dù gì bây giờ con cũng đang bị thương, nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt."

Thường gia gia gật đầu: "Ngươi phải nghỉ ngơi cho thật tốt, miệng vết thương này sâu như vậy, không thể làm việc được."

Dư Thanh Trạch đồng ý, hắn suy nghĩ một hồi, quay qua nói với Đại Giang: "Đại Giang, ngày mai ngươi có đi ra bến tàu không?"

Đại Giang gật đầu: "Có."

"Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc."


"Ngươi nói đi."

"Làm phiền ngươi ngày mai giúp ta báo cho lão sao bán trứng gà luộc nước trà ở kế bên quán ăn vặt của ta, nói ta đang bị thương nên phải nghỉ ngơi vài ngày, mấy gia vị chua cay mà ta đã hứa mang cho ông ấy, phải mấy ngày nữa ta mới mang đến được. Ngươi biết vị trí quán ăn vặt của ta thường mở không?"

Đại Giang gật đầu: "Được, ta biết."

Xong xuôi mọi việc, Đại Giang về nhà, Thường gia gia muốn giữ hắn ở lại ăn cơm mà không được. Nhìn theo thân ảnh của Đại Giang, Thường gia gia chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Chờ Thường Nhạc mang thuốc về, trước tiên, y đi cất thuốc trước, rồi cả nhà mới bắt đầu ăn cơm.

Cơm chiều qua đi, Dư Thanh Trạch gom đồ đạc trên xe đẩy xuống kiểm tra, chậu gỗ bị quăng hỏng, nhưng có thể sửa lại. Thường Nhạc lấy dù che nắng làm vũ khí cũng hỏng rồi, phải mua một cây khác. Vẫn còn nhiều gia vị, nhưng vẫn phải hái thêm nguyên liệu ở trong rừng. Còn thùng gỗ mà hắn lấy ra để đánh nhau thì vẫn còn, thật bền bỉ, không bị hỏng một chút nào.

Dù sao, sắp tới cũng được nghỉ vài ngày, hắn cũng không vội.

Vì bả vai đang bị thương, nên buổi tối chỉ có thể tắm nửa người dưới, còn nửa người trên chỉ có thể dùng khăn lau.

Chờ hắn tắm xong đi ra, đến phiên Thường Nhạc tắm, Thường Hạo lén kéo hắn vào phòng, rối rắm nhỏ giọng hỏi: "Dư đại ca, chuyện của ca, có nên nói cho gia gia nghe không?"

Dư Thanh Trạch nhướng mày, hỏi: "Ngươi không muốn gia gia biết sao?"

Thường Hạo mím môi, nói: "Ta không muốn làm gia gia thất vọng." Nhóc đã nếm trải tư vị của sự thất vọng, nhóc không muốn gia gia cũng giống như nhóc, trong lòng tràn đầy chờ mong, nhưng đến khi thất bại thì rất khó chịu.

Dư Thanh Trạch sờ đầu Thường Hạo, nói: "Ta nghĩ, chúng ta vẫn nên nói chuyện này cho gia gia biết, như vậy sẽ tốt hơn."

Thường Hạo nhìn hắn, có chút khó xử: "Nhưng mà, chắc chắc gia gia sẽ cảm thấy rất khổ sở."

Dư Thanh Trạch hỏi: "Gia gia có nói với ngươi nguyên nhân vì sao ca của ngươi không thể nói không?"

Thường Hạo nhíu mày, đáp: "Gia gia nói trước kia ca nói được, nhưng khi còn nhỏ có một lần bị thương, nên không thể nói được nữa. Gia gia không nói rõ tại sao ca bị thương, cũng không cho ta hỏi ca, nên từ trước tới nay ta chưa từng hỏi."

Dư Thanh Trạch trầm mặc, hắn nhớ lần trước Thường gia gia từng nói lúc Thường Nhạc bị thương là đang trong lúc chiến loạn, có lẽ giọng nói của y cũng bị mất vào lúc đó?

"Dư đại ca, giọng nói của ca có thể lấy lại được không?" Thường Hạo ngửa đầu hỏi, ánh mắt thấp thỏm, mang theo một chút chờ mong.

Dư Thanh Trạch lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhưng chúng ta có thể thử xem. Tóm lại, chuyện này, trước tiên chúng ta nên nghe ý kiến của Thường gia gia. Được chứ?"

Thường Hạo suy nghĩ, gật đầu: "Được, ta biết rồi."

"Dư đại ca, ta rất hy vọng ca của ta có thể nói lại được. Hôm nay y chỉ gọi tên ta một lần, nhưng ta muốn được nghe nữa, muốn được nghe giọng nói của ca." Thường Hạo ngẩng đầu nhìn Dư Thanh Trạch, kỳ vọng đong đầy ánh mắt.

Dư Thanh Trạch sờ đầu nhóc, đáp: "Cho nên, chúng ta phải hỏi gia gia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, biết được nguyên nhân thì mới giúp ca của ngươi được. Mặt khác, ta cũng muốn tìm đại phu giúp y kiểm tra bệnh trạng."

Thường Hạo vội hỏi: "Khi nào?"

Dư Thanh Trạch đang định trả lời, chợt nghe giọng nói của Thường gia gia.

"Hai người các ngươi ở trong phòng làm gì vậy? A Trạch, ra uống thuốc." Thường gia gia bưng chén uống đặt trên bàn, từ nhà chính lớn tiếng gọi.

Dư Thanh Trạch lên tiếng đáp, rồi kéo Thường Hạo ra khỏi phòng.

Uống thuốc xong, Dư Thanh Trạch kéo Thường gia gia ngồi xuống. Sau đó, hắn và Thường Hạo cùng ngồi xuống trước mặt Thường gia gia, biểu tình nghiêm túc hẳn lên.

Thường gia gia nghi hoặc, hỏi: "Các ngươi có việc gì?"

Dư Thanh Trạch còn đang nghĩ nên nói như thế nào, thì Thường Hạo đã nói ra.

"Gia gia, hôm nay ca đã gọi tên của con, y gọi con là "Hạo!"."

Thường gia gia khiếp sợ, ông nhìn Thường Hạo, lại nhìn Dư Thanh Trạch, thấy hai người đều có biểu tình nghiêm túc, ông hỏi lại: "Tiểu Nhạc nói chuyện? Nói bằng miệng? Nói ra tiếng?!"

Hai người gật đầu.

Thường gia gia nhíu mày, biểu tình cũng bắt đầu nghiêm túc hẳn lên: "Có phải lúc chiều các ngươi đánh nhau đã xảy ra chuyện gì không? Nói cho ta nghe."

Nghe vậy, Dư Thanh Trạch và Thường Hạo nhìn nhau, đáp: "Chuyện là như vầy..."

Dư Thanh Trạch kể lại đầu đuôi sự việc, sau khi Thường gia gia nghe xong, ông im lặng rất lâu, sau đó thở dài một hơi.

"Haiz..."

Tiếng thở dài chứa đầy sự bất đắc dĩ và tang thương.

Dư Thanh Trạch nói: "Gia gia, Nhạc ca nhi, rốt cuộc là tại sao không thể nói được? Từ chuyện ngày hôm nay, khi y thấy Thường Hạo gặp nguy hiểm, bị kích thích, nên mới bất giác nói ra tiếng, ngay cả y cũng không nhận ra mình vừa nói chuyện. Sau đó, bọn côn đồ chạy đi, bọn con muốn y nói lại một lần nữa, nhưng y không nói được."

Thường gia gia nghe vậy lại thở dài: "Chuyện này, ta vốn không muốn để Tiểu Hạo biết, nhưng thật không ngờ, các ngươi lại tình cờ gặp phải."

Hai người ngồi nghiêm chỉnh, chờ Thường gia gia kể lại chuyện cũ.

Thường gia gia lấy tẩu thuốc ra, châm lửa, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, rồi mới nói: "Trước Tiểu Hạo, lẽ ra còn một người ca ca nữa, tên là Tiểu Hải. Là lão nhị, nhỏ hơn Tiểu Nhạc ba tuổi."

Thường Hạo trợn to mắt, đây là lần đầu tiên nhóc nghe mình vẫn còn một ca ca.

Thường gia gia nói tiếp: "Năm đó, chiến loạn ập tới thôn của bọn ta, khắp nơi rất hỗn loạn. Nghe nói ở phương nam có điều kiện sống tốt, nên hơn hai mươi hộ gia đình trong thôn chuẩn bị dọn về phương nam. Trên đường đi, rất nhiều lần gặp bạo loạn, có không ít gia đình bị tách ra. Có một lần bạo loạn, lão sao của Tiểu Nhạc bị người bắt đi, ta cùng cha và A ma của Tiểu Nhạc chạy đi cứu người, giao lại hai tôn tử cho thúc thúc của bọn nhỏ trông chừng. Nhưng mà, chờ bọn ta cứu được lão sao của bọn nhỏ, thì phát hiện Tiểu Nhạc và Tiểu Hải mất tích. Sau đó, chờ bọn ta tìm được hai đứa trẻ, Tiểu Hải đã trút hơi thở cuối cùng, còn Tiểu Nhạc thì máu chảy đầy đầu, ngất xỉu dưới đất."

"Đầu của Tiểu Nhạc bị trọng thương, còn bị chết hụt vài lần. Cũng may nó mạng lớn, từ trong hiểm cảnh nhặt về được cái mạng. Đến khi nó tỉnh lại, thì không còn nói được nữa, còn những chuyện trước đó xảy ra như thế nào, bọn ta có hỏi nhưng nó không nói."

"Sau này, bọn ta dọn đến đây. Kể từ ngày hôm đó, trong hai năm tiếp theo, Tiểu Nhạc vẫn luôn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, giống như người mất hồn. Bởi vì nó không nói được, trên trán còn có vết thương, nên rất hay bị đám trẻ con trong thôn bắt nạt. Sau này, nó không dám ra khỏi nhà, cũng không chơi với bất kỳ đứa trẻ nào trong thôn. Mãi cho đến khi Tiểu Hạo được sinh ra, tình trạng của nó mới chuyển biến tốt lên, ngày nào cũng bồng đệ đệ, mỗi canh giờ ở bên cạnh đệ đệ của mình. Có thể nói, Tiểu Hạo là do một tay nó nuôi lớn."

Thường Hạo há hốc miệng, từng giọt nước mắt liên tục rơi xuống, hoá ra trước đây ca của nhóc chịu nhiều khổ sở như vậy.

Dư Thanh Trạch nghẹn họng, nguyên nhân Thường Nhạc bị mất giọng, chắc chắn lúc đó đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, kích thích cực độ đến y, nên mới xảy ra cớ sự như vậy. Mà chuyện đó, có lẽ là vì cái chết của Tiểu Hải.

Nhìn Thường Nhạc ôn nhu, hiền lành hiện tại, hắn hoàn toàn không hề biết lúc nhỏ y từng trải qua một quá khứ như vậy. Hắn cũng không dám tưởng tượng, lúc ấy Thường Nhạc đã làm như thế nào để thay đổi tính cách tự bế của mình thành bộ dạng như hiện tại, nhưng chỉ thoáng tưởng tượng một chút, hắn đã có thể cảm nhận được rất nhiều sự cay đắng trong đó.

Dư Thanh Trạch cảm thấy trong lòng chua xót, hắn thật sự đau lòng cho Thường Nhạc.

"Mấy năm trước, có một lần, Tiểu Nhạc cũng đã nói ra tiếng như thế." Hai người vẫn chưa lấy lại tinh thần từ câu chuyện lúc nãy, Thường gia gia lại nói thêm một chuyện khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn.

Thường gia gia không chờ bọn họ hỏi, nói tiếp: "Lúc Tiểu Hạo hai tuổi, vào dịp Tiết Thanh Minh, cha và A ma của bọn trẻ đi về quê tế tổ, nhưng không ngờ, chuyến đi lần đó của bọn họ, đã trở thành vĩnh viễn chia cách âm dương. Lúc ấy, Tiểu Nhạc đứng trước linh cữu của cha và A ma, gọi bọn họ trong vô thức, tình hình vào lúc đó cũng không khác bao nhiêu so với ngày hôm nay. Đến khi gọi xong, nó cũng không nhớ gì."

Dư Thanh Trạch hỏi: "Có tìm đại phu xem qua cho y không?"

Thường gia gia gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Xem qua rồi, nhưng vẫn vô dụng. Đại phu xem xong, chỉ nói là bị kích thích nặng, có hồi phục hay không, chỉ có thể xem ý trời, không còn cách nào khác. Sau này, Tiểu Nhạc không cho ta tìm đại phu nữa."

Dư Thanh Trạch đang định nói gì đó, chợt nghe thấy động tĩnh trong nhà bếp, là Thường Nhạc đã tắm xong rồi đi ra, hắn chỉ có thể ngậm miệng lại.

Đến khi Thường Nhạc đi ra, y bất ngờ bị đệ đệ mặt đầy nước mắt bổ nhào vào lòng, ôm chặt lấy y.

Thường Nhạc không hiểu gì, y ôm đệ đệ, nghi hoặc nhìn gia gia và Dư Thanh Trạch.

Thường gia gia bình tĩnh nói: "Chỉ là nó nhớ cha và A ma của hai con thôi."

Dù sao cũng sắp đến Tết Trung Nguyên, nhớ đến người thân đã mất là một chuyện bình thường. Thường Nhạc nhẹ nhàng vỗ vai đệ đệ, ôn nhu an ủi nhóc.

Tình thương của cha và A ma dành cho con cái, y không thể thay thế được.


Buổi tối, trước khi đi ngủ, Dư Thanh Trạch nói với Thường gia gia, hắn muốn đưa Thường Nhạc đi gặp đại phu, xem thử có tiến triển gì hay không.

Thường gia gia chỉ nói, nếu hắn có thể thuyết phục Thường Nhạc thành công, thì cứ việc đi.

Dư Thanh Trạch im lặng, thuyết phục Thường Nhạc, hắn không chắc chắn lắm, nhưng hắn sẽ lưu ý chuyện này trong lòng.

Ngày hôm sau, buổi chiều, trời bất ngờ đổ một trận mưa to, đưa tới một chút mát mẻ giữa cái nóng bức của mùa hè.

Bọn họ ở nhà làm bánh ngọt, là một loại bánh dùng để cúng bái tổ tiên ở nơi này. Nặn bột thành những hình như heo, dê, bò, cá, hấp lên, rồi mang đi cúng bái tổ tiên. Mục đích là để cho những người đã khuất ở thế giới bên kia cũng được nuôi heo, dê, bò, năm nào cũng có.

Hôm nay là ngày Tết Trung Nguyên, Dư Thanh Trạch theo cả nhà Thường Nhạc đi lên núi cúng bái tổ tiên.

Cha và A ma của Thường Nhạc được hợp táng, bọn họ được chôn tại sườn núi ở sau thôn Ngưu Đầu, vị trí hướng về phía đông, lão sao của Thường Nhạc cũng được chôn trên ngọn núi này. Bọn họ men theo con suối nhỏ, băng qua đường núi, lại xuyên qua một sơn cốc, cuối cùng là leo lên thêm một chút nữa.

Thường Nhạc cõng một cái giỏ đi ở phía trước, bên trong là một ít đồ cúng, còn lại là nhang, nến và tiền giấy, cùng một số vật dụng khác.

Dư Thanh Trạch và Thường Hạo đi sau y, Thường gia gia là người đi sau cùng.

Đây là lần đầu tiên hắn leo lên ngọn núi này, nên có hơi tò mò, thỉnh thoảng sẽ ngó nghiêng xung quanh.

Vì hôm qua trời mưa, mặt đất vẫn còn ẩm. Hơn nữa, còn có rất nhiều cành khô, lá úa, nên rất dễ bị trượt chân.

"Này! A Trạch, coi chừng." Dư Thanh Trạch không chú ý dưới chân, suýt chút nữa đã bị ngã, cũng may hắn được Thường gia gia đỡ phía sau, nhờ vậy mới ổn định lại.

Thường Nhạc và Thường Hạo nhìn ra sau, Thường Hạo dặn: "Dư đại ca, đường trơn lắm, cẩn thận một chút nha."

Dư Thanh Trạch gật đầu, hắn chỉ là... Được rồi, hắn chỉ lo nhìn đông nhìn tây mà không để ý đường đi, nên mới suýt bị trượt chân.

Lần này, hắn không dám nhìn loạn nữa, mà chỉ tập trung chú ý đường dưới chân.

Một lát sau, bọn họ đã đặt chân tới sườn núi, trên đây có không ít mồ. Trên đường đi, cũng có một số thôn dân khác đang cúng bái.

Mộ của lão sao, cha và A ma của Thường Nhạc cách nhau rất gần, chỉ khoảng ba mươi mét, phía sau có một cánh rừng nhỏ.

Thường Nhạc và Thường Hạo lấy đồ cúng ra để chuẩn bị cúng bái, Thường gia gia cầm dao cắt bớt đám cỏ mọc quanh mộ. Dư Thanh Trạch cầm cuốc, giúp Thường gia gia chôn đám cỏ mà ông vừa cắt.

Đến khi hai huynh đệ đốt vàng mã xong, Thường gia gia cũng đốt xong một ít đồ dùng bằng giấy. Dư Thanh Trạch đi tới, dập đầu ba cái trước mộ cha và A ma của Thường Nhạc, dâng hương, đốt tiền giấy, trong lòng thầm cầu xin với hai người vài điều.

Hai huynh đệ Thường Nhạc rất cảm động, một người ngoài như Dư Thanh Trạch, lẽ ra không có bổn phận phải làm vậy.

Bọn họ nào biết rằng, thật ra trong lòng Dư Thanh Trạch có một bí mật, dù hắn chưa nói ra miệng, nhưng trong lòng đã âm thầm nói với hai vị trên kia. Hắn đã sớm câu thông với bọn họ, xin bọn họ hãy để Nhạc ca nhi được gả cho hắn.

Đến phiên phần mộ của lão sao, thủ tục cúng bái vẫn như vậy. Chẳng qua, lần này Thường gia gia nén lại hơi lâu, hai mắt cũng bắt đầu ngấn nước.

Hẳn là đang tưởng nhớ lão sao.

Ba tiểu bối yên lặng ở một bên chờ ông.

Lúc xuống núi, sau khi băng qua sơn cốc, lúc đến một chỗ quẹo, Thường Hạo chỉ về phía trước, nơi mà lúc trước có đất lở: "Dư đại ca, đó là chỗ mà lần trước ngươi rơi xuống."

Dư Thanh Trạch nhìn theo ngón tay của Thường Hạo, nhìn qua bên kia, đó là một sườn dốc đối diện con suối, đất đá bị lở ở phía trên nghiêng xuống, trải dài đến tận bờ suối. Còn dưới chân núi thì có hai cái hố to, ở giữa còn có dấu vết bị đào khoét. Còn trên bãi đất trống cách bờ suối khoảng hai mét, có hai tảng đá lớn lăn từ trên núi xuống, trên đá còn dính nhiều bùn đất.

Đó là hiện trường mà hắn đã gặp nạn.

Lần này, cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấy tảng đá lớn mà trước khi tỉnh lại lúc xuyên qua, Thường Hạo đã miêu tả cho hắn. Hắn cũng đã được nghiệm chứng, lời của nhóc nói quả thật không sai.

Thật sự rất lớn, có lẽ phải đến hai người trưởng thành mới ôm hết được, còn rất cao. Nhưng nếu muốn lôi chúng ra khi chúng bị chôn hơn phân nửa trong bùn đất, Dư Thanh Trạch nghĩ có lẽ phải đào hết đống bùn xung quanh ra, rồi phải sử dụng cần cẩu mới lôi ra được.

Có điều, nhìn hai cái hố kia, rõ ràng là được người khác trực tiếp lôi ra!

Tầm mắt của hắn nhịn không được lia về phía Thường Nhạc, đôi tay tinh tế mảnh khảnh kia, thân thể đơn bạc kia, rốt cuộc là làm cách nào mà có được sức lực lớn đến vậy?!

Khó trách Thường Hạo luôn tự hào khen ca của nhóc, thật sự không phải là tuỳ tiện thổi phồng.

Nhắc đến ngày đó, Dư Thanh Trạch bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

"Gia gia, có phải trên núi có rất nhiều nấm không?"

Thường gia gia gật đầu: "Có, hôm qua trời mưa, chắc đã mọc thêm một mớ rồi. Gần con suối bên dưới, hoặc dưới hai hàng cây tùng, bình thường sẽ có rất nhiều nấm. Sao vậy, muốn ăn nấm?"

Dư Thanh Trạch cười nói: "Không phải ở nhà vẫn còn nửa con gà sao? Con định hái một ít về, mang đi hầm, ăn rất ngon."

Thường gia gia phất tay, nói: "Để ta đi hái, các ngươi về trước đi."

"Gia gia, con cũng đi." Thường Hạo nghe sắp có đồ ăn ngon, trở nên rất hăng hái.

Dư Thanh Trạch cười nói: "Con cũng muốn đi."

Thường gia gia dứt khoát nói: "Vậy thì cùng đi!"

Nói xong, ông dẫn đầu đi vào rừng cây tùng trước.

Đây là lần đầu tiên Dư Thanh Trạch được đi hái nấm.

Cho nên, khi phát hiện Thường gia gia và Thường Nhạc chỉ tuỳ tiện loay hoay trong mấy bụi cây một hồi, đã hái được một giỏ nấm, hắn không thể không hoài nghi mắt mình có vấn đề.

Trong rừng có quá nhiều cây cỏ, lá khô, trải dài trên đất. Mà mấy cây nấm thì có màu sắc hệt như mấy cái lá khô, nếu không nhìn kỹ, thì rất khó phát hiện ra.

Thường gia gia truyền thụ cho hắn một bí quyết, ông nói phải nhìn thật kỹ trong bụi cây, hoặc dưới chân cây tùng, đa số nấm sẽ mọc ở đó.

Nhưng!

Dư Thanh Trạch có cảm giác hai mắt của hắn trừng đến mức sắp rớt ra, mà nấm đang ở đâu?!

Không phải chỉ toàn là cỏ úa và lá khô thôi sao?!

Tìm hơn nửa giờ, eo cũng sắp gãy, mà Dư Thanh Trạch không tìm được cây nấm nào!

Tổn thương sâu sắc...

Một người mắt mù khác giống hắn, là tiểu thiếu niên Thường Hạo. Tuy nhiên, nhóc có tiến bộ hơn Dư Thanh Trạch, nhóc đã tìm được nấm rồi!

"Ha ha ha! Ta tìm được rồi, ta tìm được rồi! Dư đại ca, ta tìm được nhanh hơn ngươi này." Thường Hạo khom lưng hái một cây nấm, nhóc giơ lên, vô cùng đắc ý khoe khoang với Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch: "..." E là không phải mắt hắn chỉ mù thôi đâu.

Thường gia gia và Thường Nhạc thấy bọn họ như vậy, chỉ cười, mặc kệ bọn họ, hai ông cháu tiếp tục hái thêm một ít nấm.

Nếu chỉ trông cậy vào hai người kia, e rằng đến tối sẽ không có cơm ăn!

Dù Dư Thanh Trạch không giỏi trong việc hái nấm, nhưng hắn chợt phát hiện ra một thứ tốt khác, đó là quả trâu cổ!

_._._._


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui