Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Editor: Aubrey.

“Công tử, ta về rồi, ngài đang vẽ gì vậy?” Tiểu Rổ tiễn Nguyên Bảo xong, trở lại thư phòng của công tử, thấy y đang vẽ tranh, hắn thò lại gần xem: “Công tử, ngài vẽ giống thật.”

Phương Hân vừa vẽ vừa hỏi: “Sao đi lâu vậy?”

Tiểu Rổ cười, y mài mực cho công tử, trả lời: “Ta trò chuyện với Nguyên Bảo.”

“Trò chuyện gì?” Phương Hân thuận miệng hỏi.

Tiểu Rổ đáp: “Công tử, Nguyên Bảo nói gần đây Lạc thiếu gia đang ở nhà đọc sách, nghe nói muốn tham gia kỳ thi mùa thu năm nay. Hắn còn nói thiếu gia nhà hắn không ra ngoài chơi nữa, kể cả Sở thiếu gia bọn họ đến mời mà ngài ấy cũng từ chối.”

“Vậy sao?” Phương Hân khựng lại, nâng mắt nhìn bức tranh bên cạnh, mím môi, sau đó tiếp tục vẽ.

Tiểu Rổ thấy công tử nhà mình không có phản ứng, y nói tiếp: “Công tử, ngài nói xem, sao tự nhiên Lạc thiếu gia lại thay đổi? Trước kia ngày nào cũng đi ra ngoài chơi, bây giờ thì ở nhà thành thật đọc sách.”

Phương Hân cong khoé môi, nhìn Tiểu Rổ, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Tiểu Rổ cười hì hì đáp: “Ta cảm thấy chắc chắn là vì Lạc thiếu gia quá thích công tử, biết ngài ghét hắn, nên hắn mới thay đổi bản thân làm cho ngài vui.”

Phương Hân cười khẽ: “Tiểu quỷ, ngươi thì biết cái gì?”

“Ta biết chứ, ta biết Lạc thiếu gia làm đủ trò để chọc ngài vui nha.”

Phương Hân cười nói: “Ra ngoài trông chừng ngỗng con đi, đừng để chúng mổ hoa của A ma.”

“Công tử yên tâm, ta đã ôm chúng đi chỗ khác mổ lá rồi.” Tiểu Rổ đáp, sau đó thử thăm dò: “Công tử, có phải ngài hơi thích Lạc thiếu gia rồi không?”

Phương Hân lấy bút gõ lên trán Tiểu Rổ, tức giận hỏi: “Ta nói ta thích hắn hồi nào?”


Tiểu Rổ che trán, cười hì hì: “Ngài đối xử rất tốt với ngỗng con, còn tự mình chăm chúng, ngày nào cũng tự cho ăn rồi còn cho vào nhà để sưởi ấm, còn cho chúng đắp chăn nữa. Ngài vốn thích sạch sẽ, thấy chúng ị trong phòng mà ngài cũng không giận.”

Phương Hân dừng tay, đáp: “…Không phải ngươi đã hỏi thăm, người ta nói buổi tối phải giữ ấm cho ngỗng con sao? Hơn nữa, bọn chúng đâu có tội tình gì, đáng yêu như vậy, nuôi để giải sầu mà thôi.”

Tiểu Rổ nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của công tử nhà mình, cười hì hì, không hỏi nữa, dù sao y cũng đã nhìn ra. Công tử của mình tuy mạnh miệng, nhưng rất dễ mềm lòng, khẩu thị tâm phi.

Ba ngày sau, tại Lạc phủ.

“Thiếu gia, thiếu gia! Hân công tử hồi âm cho ngài!” Nguyên Bảo chạy một đường vào nhà, vào thư phòng của Lạc Minh Đạt, hét lớn.

Lạc Minh Đạt đang trả lời mấy câu hỏi của phu tử, ban đầu hắn còn tưởng nghe lầm, Hân ca nhi chịu hồi âm cho hắn sao?

Khi hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy Nguyên Bảo thật sự cầm một phong thư đứng trước cửa thư phòng. Hắn lập tức ôm bụng, nhíu mày nói với phu tử: “Ai da! Phu tử, con đau bụng, mót quá, con đi một hồi sẽ quay lại.”

Hắn nói xong, vứt sách, phi nhanh ra ngoài. Nhưng không ngờ, lại bị thướt của phu tử chặn lại giữa đường.

“Đứng lại!” Phu tử nghe vậy, biết hắn lại muốn lặn mất, không ít lần ông bị tiểu tử này lừa rồi.

“Phu tử, con thật sự mót lắm.” Lạc Minh Đạt nhìn phu tử, kẹp hai chân, cong eo, cau mày, làm ra bộ dạng đang mót: “Phu tử, con mót thật mà, không nín được nữa. Con sẽ trở lại nhanh thôi, con bảo đảm, một nén nhang, chỉ một nén nhang thôi, ngài uống trà đi.”

Hắn nịnh nọt vẫy thướt của phu tử một cái, sau đó vòng qua, kéo Nguyên Bảo chạy.

Lúc phu tử đuổi theo, chỉ kịp thấy bọn họ đóng cửa phòng lại.

Phu tử: “…” Thật là dạy không nổi ranh con này!

“Thư đâu? Thư đâu? Mau đưa cho ta!” Vào phòng, Lạc Minh Đạt lập tức hỏi.


“Đây, thiếu gia.” Nguyên Bảo cười, đưa thư cho Lạc Minh Đạt.

Lạc Minh Đạt cầm lấy, thấy trên thư viết ‘Thân gửi Lạc Minh Đạt’, nét chữ thật tao nhã, giống như Hân ca nhi vậy. Hắn cười ngây ngô, hỏi: “Là Hân ca nhi đưa cho ngươi?”

Nguyên Bảo đáp: “Không phải, là Tiểu Rổ đưa cho ta. Thiếu gia, ngài không xem sao?”

“Xem chứ.” Lạc Minh Đạt lại ngắm năm chữ kia, sờ lên mặt chữ một chút. Đây là tên của mình do Hân ca nhi tự tay viết, hắn cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào.

Hắn cẩn thận mở bao ra, thấy bên trong là một tờ giấy, mở ra xem, là một bức tranh.

Lạc Minh Đạt chớp mắt, trong tranh vẽ hai con ngỗng màu vàng, đang bơi lội trong một cái thau, tư thái nhàn nhã, trông vô cùng đáng yêu.

Lạc Minh Đạt nhìn tranh, lại bắt đầu cười ngốc.

Nguyên Bảo thò đầu qua nhìn, không phải chỉ là hai con ngỗng con thôi sao, không thấy chữ nào, cũng không thấy nhắc tới thiếu gia. Hân công tử cũng không nói gì về bản thân, sao thiếu gia lại vui như vậy?

“Thiếu gia, chỉ có hai con ngỗng con thôi, ngài vui chỗ nào?” Nguyên Bảo khó hiểu, hỏi.

Lạc Minh Đạt nhìn tranh, cười nói: “Ngươi không hiểu đâu.”

Nguyên Bảo gãi đầu: “Ta không hiểu nên mới hỏi ngài, không phải trong tranh không có chữ gì sao?”

Lạc Minh Đạt gõ đầu Nguyên Bảo một cái, nói: “Ngươi không hiểu, đây là hồi đáp của Hân ca nhi cho ta.”

“Hồi đáp gì mà chẳng có chữ nào vậy?” Nguyên Bảo khó hiểu.

Lạc Minh Đạt nhìn ngỗng con, hạnh phúc đáp: “Câu trả lời của Hân ca nhi ở đây này, y nói hai con ngỗng rất khoẻ, y cũng khoẻ.”


Nguyên Bảo hỏi: “…Thiếu gia, sao ngài biết Hân công tử cũng khoẻ?”

“Đã nói ngươi không hiểu rồi, có nói cũng vô ích.” Lạc Minh Đạt nhìn cặp mắt của hai bé ngỗng, bỏ tranh vào bao thư, rồi cẩn thận dán lại, vỗ vỗ, mở cửa ra khỏi phòng.

Trong tranh, tinh thần của ngỗng con rất tốt, còn đang bơi lội, có thể thấy Hân ca nhi chăm sóc cho ngỗng con rất tốt. Y còn có tâm trạng mang thau ra cho ngỗng con bơi, vừa có phong cách, vừa đáng yêu, có thể thấy tâm trạng của Hân ca nhi rất vui vẻ.

Đây là câu trả lời cho hắn.

Nhận được hồi âm của Hân ca nhi, Lạc Minh Đạt cảm thấy rất yêu đời mà quay lại học tiếp.

Hắn đã vẽ rất nhiều tranh cho Hân ca nhi, nhưng không thấy hồi âm. Tuy hắn đã xác định Hân ca nhi không để ý tới hắn, nhưng trong lòng vẫn mong đợi.

Bây giờ, Hân ca nhi tặng tranh cho hắn, tuy không nói lời nào, nhưng vẫn khiến cho hắn có cảm giác như trời quang mây tạnh.

Hân ca nhi hồi đáp hắn, chính là chuyện hạnh phúc và cảm động nhất đối với Lạc Minh Đạt.

Kết quả đã biểu lộ rõ ràng.

Phu tử phát hiện Lạc Minh Đạt đã bắt đầu học hành nghiêm túc, tuy thỉnh thoảng vẫn tìm cớ trốn, nhưng đã đoàng hoàng hơn trước. Có điều, mỗi lần được nghỉ ngơi, hắn sẽ lôi một bức tranh ra vừa ngắm vừa cười.

Phu tử báo cáo chuyện này với Lạc phu lang, Lạc phu lang hỏi thăm Nguyên Bảo, nghe đó là hồi âm đầu tiên của Hân ca nhi. Ông hiểu ra, nói lại với phu tử.

Phu tử cũng hiểu ra, ông có quen gia gia của Hân ca nhi. Trước kia, gia gia của Hân ca nhi thường dẫn y theo dự hội, ông cũng có ấn tượng với ca nhi này.

Từ đó về sau, mỗi khi ông thấy Lạc Minh Đạt không tập trung hoặc làm việc riêng. Ông sẽ kể cho hắn nghe về chuyện gia gia của Hân ca nhi, còn đặc biệt nhấn mạnh là gia gia của Phương Hân, thỉnh thoảng cũng sẽ kể một số chuyện của Hân ca nhi.

Quả nhiên, Lạc Minh Đạt vừa nghe đến hai chữ ‘Phương Hân’, lập tức hoàn hồn, tinh thần tỉnh táo.

Phu tử thấy vậy, vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng vẫn cảm thấy được an ủi. Ít nhất, ông cũng đã tìm được một biện pháp thu hút sự chú ý của hắn, không phải sao?

Lạc Minh Đạt vẫn duy trì cách ba ngày là tặng tranh cho Phương Hân, có khi là tranh về tình hình hiện tại của hắn, có khi là vì quá nhớ y, nên đã vẽ chân dung y ra. Có lúc, hắn sẽ tưởng tượng rồi vẽ ra mấy bức tranh y đang chăm ngỗng.


Thỉnh thoảng Hân ca nhi sẽ hồi âm cho hắn, thỉnh thoảng thì không, nhưng trung bình cứ sau ba lần gửi tranh thì y sẽ hồi âm một lần. Dù vậy, Lạc Minh Đạt vẫn rất cao hứng.

Hôm nay, hắn lại nhận được hồi âm của Hân ca nhi, vẫn là một bức tranh, nhưng hắn lại nhạy bén nhận ra sự thay đổi.

Trong tranh, màu lông của hai con ngỗng con vẫn là màu vàng, nhưng phần bụng đã biến thành màu trắng, ngỗng con cũng đã cao lên một chút.

“Nguyên Bảo! Ngươi mau xem, màu lông của ngỗng con đổi màu rồi.” Lạc Minh Đạt nói.

Nguyên Bảo thò đầu qua: “À, chắc là thay lông.”

“Thay lông? Chưa tới cửu thiên mà đã thay lông rồi, rõ ràng hôm trước vẫn còn lông màu vàng, đáng yêu vô cùng. Ngươi xem này, lông ở đây vừa trắng vừa cứng, xấu quá, Hân ca nhi có ghét bỏ không?” Lạc Minh Đạt nhìn ngỗng con, lo lắng. Hắn cảm thấy bộ dạng này rất khó coi, lỡ Hân ca nhi không thích nữa thì sao?

Nguyên Bảo cười đáp: “Thiếu gia, qua một thời gian nữa sẽ đẹp, ta thấy tâm trạng của Hân công tử rất tốt, chắc không ghét đâu. Nghe Tiểu Rổ nói ngày nào Hân công tử cũng cho ngỗng con ăn và uống nước, còn đào giun cho chúng ăn. Ngài xem, trong tranh cũng có vẽ này.”

Lạc Minh Đạt nhìn tranh, trên mặt đất có mấy con giun đang bò, ngỗng con muốn tới gần mà không dám tới gần, con còn lại thì bị giun doạ tới mức tạc mao, tung cánh nhỏ.

Hình ảnh sinh động, thú vị, như thấy được hiện trường vậy.

Lạc Minh Đạt bất giác cười ra tiếng, hỏi: “Ngỗng con ăn giun được hả?”

Nguyên Bảo đáp: “Ăn được, nhưng không nhiều, chủ yếu chỉ ăn lá cải và thóc thôi.”

Lạc Minh Đạt suy nghĩ, cất tranh, nói: “Đi! Chúng ta đi tìm Trương Bá.”

Nguyên Bảo hỏi: “Thiếu gia, ngài tìm Trương Bá làm gì?”

“Lát nữa ngươi sẽ biết.”

Vì thế, ngày hôm sau, Phương Hân lại nhận được lễ vật của Lạc Minh Đạt. Là hơn nửa thùng giun do hắn tự đào, kèm theo lời nhắn: Thêm đồ ăn cho ngỗng con.

Phương Hân: “…”

_._._._


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui