Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Editor: Aubrey.

Ăn uống no nê, Lạc Minh Đạt chuẩn bị đi ra ngoài, mới vừa ra chính sảnh, đã bị A ma kéo lại.

“Tam Nhi! Con lại đi đâu? Chuyện hôm qua ta nói, con suy nghĩ tới đâu rồi?” Lạc phu lang gọi nhi tử lại, hỏi.

Lạc Minh Đạt không kiên nhẫn xoay qua hỏi: “A ma, chuyện gì nữa? Con đang vội ra ngoài, có việc gì chờ con về rồi nói.”

“Ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài. Con có chính sự gì mà ra ngoài? Để cha con biết, thế nào cũng sẽ lột da con.”

Lạc phu lang kéo tay hắn lại: “Ta hỏi con, ca nhi nhà Hình Bộ Thị Lang mà hôm qua ta giới thiệu với con, con cảm thấy thế nào? Hôm nay con cho ta câu trả lời chắc chắn đi, ta nói cho con biết, ca nhi này không chỉ thông minh, xinh đẹp, cầm kỳ thư họa cái gì cũng giỏi. Ở Kinh Thành này là ca nhi tốt nhất, người cầu thân xếp hàng dài ra tận cửa thành, con có cầu cũng không tìm được một ca nhi như vậy đâu!”

“A ma! Con còn nhỏ, không phải đại ca và nhị ca qua hai mươi mới thành thân sao? Hơn nữa, con của người tuấn tú lịch sự, lá ngọc cành vàng như thế này, mấy ca nhi mà người tìm sao có thể xứng với con? Người nói xem có phải không?” Lạc Minh Đạt kéo tay A ma làm nũng.

“Con mà là lá ngọc cành vàng?” Lạc phu lang nuốt không nổi điệu bộ làm nũng này, liếc nhi tử một cái, lại nói: “Ta đã nói với con, Đại ca nhi nhà Hình Bộ Thị Lang rất đẹp, có tiền đồ hơn con gấp mấy lần! Con không biết tranh thủ, sau này chắc chắn sẽ hối hận!”

Có đẹp như tiên tử mà hôm qua con thấy không? Nếu là ca nhi ngày hôm qua, con sẽ thành thân ngay lập tức!

Lạc Minh Đạt thầm nghĩ, ôm vai A ma nói: “Được rồi, được rồi, được rồi. Cứ để con hối hận đi, A ma, con thật sự phải đi rồi, khi nào về rồi nói.”

Lạc Minh Đạt xoay người đi ra ngoài, mới vừa đi vài bước, đã gặp cha hắn mới vừa về.

“A! Cha! Người bãi triều rồi? Sao lại về giờ này? Không phải Lễ Bộ làm việc đúng giờ lắm sao?”

“Ta quên đồ nên về lấy.” Lạc đại nhân thấy Lạc Minh Đạt sắp ra ngoài, trừng mắt hỏi: “Lạc Minh Đạt, con lại muốn đi đâu?”

“Ặc, chuyện này…” Lạc Minh Đạt suy nghĩ, đảo tròng mắt: “Sở Vinh vừa mua một bức tranh rất đẹp, mời con đến giám định, thưởng thức. Ha ha ha…”

“Con mà giám định, thưởng thức cái nỗi gì? Con muốn cha của con cười rớt răng à?” Lạc đại nhân trừng mắt, lạnh lùng nói: “Còn nữa, có phải tối hôm qua con lại đến thanh lâu không?”

“…” Lạc Minh Đạt chớp mắt, lùi về sau một bước, ấp úng đáp: “À… Chuyện đó… Cha! Con chỉ đi uống rượu thôi, không có qua đêm ở đó, cũng không có chạm vào ca nhi ở đó, thật đó.”


Lạc đại nhân càng nghe càng tức, xoay người lấy chổi trên tay hạ nhân, rượt đánh Lạc Minh Đạt.

“Giỏi lắm Lạc Minh Đạt, hôm trước ta dặn con bằng mọi giá phải tránh xa đám người đó, con quay đầu quên hết rồi phải không?! Hả? Xem ta có đánh chết cái đồ hỗn trướng nhà con không?! Ta phải đánh gãy chân con, để xem con còn ra ngoài lêu lõng được không?!”

“A! Cha, cha cha cha, con có nghe cha mà, con thật sự không chạm vào mấy ca nhi kia, sao người lại đánh con? Đừng đánh, đừng đánh!”

“Ai ai ai! Lão gia, ngươi đừng giận, nói chuyện là được rồi, đánh con làm gì? Coi chừng tức hại thân, đừng đánh…” Lạc phu lang vội cản Lạc đại nhân lại.

“Phu lang, ngươi tránh ra, hôm nay ta không đánh nó một trận, nó sẽ không chịu nhớ!” Lạc đại nhân tức khó thở, tránh tay Lạc phu lang, tiếp tục giơ chổi đánh.

“Còn bảy tám tháng nữa là đến kỳ thi mùa thu rồi, con không ở nhà đọc sách, còn đi ra ngoài lêu lổng? Con tưởng ta không biết nhóm các con cả ngày ăn chơi đàng điếm sao?! Con nghĩ tên Sở Vinh kia có gì tốt? Nó cố ý tiếp cận để dạy hư con, cả ngày loanh quanh ở thanh lâu, con có biết suy nghĩ hay không?!”

“Ai da! Cha, con biết rồi, con chỉ đi chơi, uống chút rượu, ăn chút điểm tâm, nghe chút nhạc thôi mà! Không có làm chuyện khác, người đừng đánh! A ma, người mau gọi người tới ngăn cha lại! Cha! Đừng đánh… Đừng đánh con mà!” Lạc Minh Đạt vừa trốn vừa nói.

“Đánh con thì sao? Hôm nay không đánh cho con nhớ, ta và con cùng họ!”

“…Cha! Con và người vốn dĩ cùng họ mà, đều là họ Lạc, thôi bỏ đi nha?”

“Con, con…” Lạc đại nhân dừng lại thở dốc, bị tên bất hiếu này chọc tức đến dở khóc dở cười, lại cầm chổi chạy tới: “Coi ta có đánh gãy chân con không!”

Lạc Minh Đạt nhảy lên tránh né, không dám đánh trả, chỉ có thể kêu to: “Cứu mạng, Thượng Thư đại nhân đánh người! Thượng Thư đại nhân đánh người!”

“Con cái đồ hỗn trướng! Con… A… Ai da…” Lạc đại nhân giơ chổi, đột nhiên khựng lại, đỡ eo kêu to.

“Ai da, lão gia, ngươi làm sao vậy? Có phải lại bị đau eo không?” Lạc phu lang nhanh chóng chạy tới đỡ Lạc đại nhân, vội phân phó hạ nhân: “Người đâu! Mau mau mau, đỡ lão gia về phòng, quản gia, mau đi mời đại phu tới khám cho lão gia!”

“Cha! Người sao vậy?” Lạc Minh Đạt cũng chạy tới đỡ cha hắn: “Con đã nói người đừng đánh rồi, người tưởng bản thân còn là thanh niên trai tráng hai mươi, ba mươi khoẻ như trâu sao? Lại bị đau eo rồi?”

“Con…” Lạc đại nhân tức chết được, cả giận chỉ vào hắn: “Con cút cho ta, đừng ở trước mặt chướng mắt ta!”


“Cha à, người đã như vậy rồi, đừng giận nữa. A! Trâu đại phu tới, mau đến xem cha ta.”

Trâu đại phu xem bệnh cho Lạc đại nhân, thấy không phải vấn đề gì lớn, chỉ bị đau nhức một chút, Trâu đại phu xoa bóp một hồi, Lạc đại nhân thấy đỡ hơn.

Sau khi xác định cha không bị gì, Lạc Minh Đạt thừa dịp cha và A ma không chú ý, lén chuồn ra ngoài.

Liên tiếp hơn mười ngày, ngày nào Lạc Minh Đạt cũng sai Nguyên Bảo ra ngoài tìm người, nhưng không có thu hoạch gì.

“Aiz…” Lạc Minh Đạt nằm lên bàn, ỉu xìu đùa với *Bát Ca.

*Bát Ca là tên con chim sáo.

“Aiz!” Bát Ca toàn thân đen nhánh nhái theo.

“Ngươi thở dài cái gì?” Sở Vinh gõ lồng chim một cái, lại gõ bàn: “Này! Minh Đạt lão đệ, cả ngày hôm nay ngươi than ngắn thở dài, không giống ngươi chút nào. Ta nghe nói quán này mới khai trương, vừa ra mắt món ngỗng rất ngon, nên mới dẫn ngươi đến. Sao vậy? Ngay cả món thích nhất cũng không ăn?”

“Minh Đạt huynh đệ như thế này, chẳng lẽ đã coi trọng ca nhi nhà ai rồi?” Một công tử ngồi cạnh phẩy quạt nói.

Lạc Minh Đạt nhìn hắn: “Đang là mùa đông, ngươi mang quạt theo không thấy lạnh sao? Mang sáo theo còn hơn.”

“Ha ha, cái này gọi là phong thái ưu nhã, Minh Đạt huynh đệ không hiểu đâu, hiện tại các ca nhi rất thích hình tượng này, xem ta đây.” Vị công tử kia đứng lên, cằm hơi nâng, mắt nhìn thẳng về phía trước, một tay chắp sau lưng, mở quạt trên tay ra, đặt quạt gần bụng: “Có phải rất phong lưu hay không?”

Lạc Minh Đạt: “…”

“Mà, ngươi chưa nói là đã xảy ra chuyện gì.” Vị công tử kia thu quạt lại, chọt tay Lạc Minh Đạt, hỏi.

Lạc Minh Đạt kể lại sự kiện hôm Tết Nguyên Tiêu gặp được tiên tử cho bọn họ nghe.


Nghe xong, Sở Vinh và công tử kia phụt cười.

“Chỉ như vậy? Ngươi có biết hôm Tết Nguyên Tiêu có bao nhiêu ca nhi trên đường không? Sao tìm được đây? Ngươi thích người ta, lúc ấy nên hỏi tên của người ta mới phải, bây giờ ngồi đây nhớ có ích gì?”

Lạc Minh Đạt thở dài, hắn cũng muốn hỏi lắm, nhưng khi bị cặp mắt kia trừng, hắn có cảm giác như tâm tư của mình bị nhìn thấu, nên ngại hỏi.

Về đến nhà, Lạc Minh Đạt đến thư phòng, rút ra một bức hoạ bị chặn ở trên bàn, nhìn ngẩn ngơ.

Đây là bức hoạ mà hắn tỉ mỉ vẽ ra dựa theo ký ức của mình, chính là tiên tử mà ngày đêm hắn mong nhớ.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lạc Minh Đạt nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt trong tranh, lẩm bẩm.

“Tam Nhi! Mau lại đây xem, A ma tìm cho con mấy bức hoạ, mau nhìn xem.” Lạc phu lang đẩy cửa vào, hạ nhân của ông ôm một đống tranh theo.

Lạc Minh Đạt lấy một tờ giấy trắng che tranh của tiên tử lại.

“A ma, sắp đến giờ ngủ rồi, sao người còn qua đây? Không phải con đã nói rồi sao, người tìm mấy bức tranh đó làm gì?”

Lạc phu lang nói: “Ta sợ ngày mai con lại trốn mất dạng, con có biết mặt mũi của người ta ra sao đâu. Vậy nên, ta mới mang mấy bức tranh này qua cho con xem.”

“Nhìn đi, đây là Đại ca nhi Triệu gia của Lại Bộ, năm nay mười sáu, trông thật đáng yêu. Còn đây là Nhị ca nhi nhà Trấn Viễn Tướng Quân, năm nay mười tám, là một ca nhi rất hào sảng. A ma đã từng gặp rồi, chắc chắn con sẽ thích.”

Lạc Minh Đạt nhìn qua, không hứng thú.

“Còn nữa, đây là Đại ca nhi nhà Hình Bộ Thị Lang, lần trước ta đã nói với con. Nhìn một cái đi, có phải rất đẹp không?”

Lạc Minh Đạt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua: “Đẹp hơn mấy người kia một chút, nhưng sao lại ốm tới nổi gió thổi bay được vậy?”

Hừ! Không bằng một góc của tiên tử của hắn.

Lạc phu lang trừng mắt: “Làm gì có? Ta đã gặp Hân ca nhi rồi, còn đẹp hơn trong tranh, là do tay nghề của hoạ sư này kém, không thể hiện được khí chất của Hân ca nhi.”

“Aiz! Được rồi, được rồi. A ma cứ từ từ xem đi, con đi tìm đại ca” Lạc Minh Đạt ra ngoài.

“Tam Nhi! Chưa xem xong mà.”


“Người tự xem đi.” Toàn là dưa vẹo, táo nứt, ta chỉ muốn tiên tử thôi!

“Đứa nhỏ này…” Lạc phu lang lắc đầu thở dài, phân phó hạ nhân: “Dọn tranh lại, để lên bàn thiếu gia.”

Lạc phu lang thấy bàn làm việc của hắn không ngăn nắp, đi qua dọn dẹp cho hắn, chợt phát hiện một bức hoạ làm từ giấy Tuyên Thành.

“Đây không phải Hân ca nhi sao? Vẽ giống thật.” Lạc phu lang nhíu mày quan sát, suy nghĩ, bỗng cười nói: “Đứa nhỏ này, ngoài miệng thì nói không muốn, không muốn. Vậy mà lén vẽ người ta, hoá ra là đã sớm nhớ thương người ta rồi, còn sợ mình biết.”

Hạ nhân ôm tranh tới định đặt xuống, Lạc phu lang cười xua tay, nói không cần, dẫn hạ nhân ra ngoài.

Sáng hôm sau, Lạc Minh Đạt dậy thật sớm, ăn điểm tâm xong, dẫn Nguyên Bảo cưỡi ngựa ra khỏi thành.

Hôm nay là ngày nhi tử của Thừa Tướng, Trương Khinh Dương tổ chức du xuân dạo chơi ngoại thành.

Hai người cưỡi ngựa ra khỏi thành, tập hợp với đám Sở Vinh, đi đến núi Bình Minh.

Núi Bình Minh rất lớn, do các núi nhỏ hợp thành, có rất nhiều cảnh đẹp để dạo chơi. Trương Khinh Dương ra vẻ thần bí, không ghi rõ địa điểm tổ chức sự kiện trong thiệp, chỉ nói đến lúc đó hắn sẽ tự dẫn đường. Vì vậy, Lạc Minh Đạt bọn họ không biết địa điểm cụ thể.

Đoàn người chạy tới núi Bình Minh, tìm xung quanh nửa canh giờ, mới gặp được một đám người tụ tập tại một sơn cốc tuyệt đẹp có thác nước.

“Ha! Sở đại ca, ta thấy nơi này đẹp như vậy, hay là chúng ta dạo chơi ở đây đi?” Lạc Minh Đạt xoay người xuống ngựa, nhướng mày nhìn Trương Khinh Dương, cười nói.

Sở Vinh cũng xuống ngựa, biết tên này đang phân cao thấp với Trương Khinh Dương, hắn phối hợp gật đầu: “Được đó.”

Trương Khinh Dương cười khẽ, đi tới chào hỏi: “Lạc Tam thiếu, Sở thiếu gia, thật trùng hợp, các ngươi cũng tới?”

Lạc Minh Đạt ném dây cương cho Nguyên Bảo, để hắn đi buộc ngựa, đáp: “Đúng là trùng hợp thật, không ngờ các ngươi cũng ở đây, phong cảnh ở nơi này…”

Lạc Minh Đạt nhìn qua một góc, đang định nói phong cảnh ở nơi này thật thích hợp du xuân, chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ở trước mặt.

“Tiên tử?!”

_._._._


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui