Editor: Aubrey.
Trong khu rừng ngoài thành bắc, trên một sơn đạo gập ghềnh, một hán tử trẻ tuổi và một ca nhi trung niên bế một đứa bé vội vã đi về phía tây.
“A ma! Nhanh! Chúng ta đi nhanh lên!” Hán tử trẻ tuổi vừa đỡ lưng ca nhi, vừa kéo tay ông đi nhanh về phía trước.
“A Lương! Ta, ta đi không nổi nữa. Tiểu Minh nó, nó không bị gì đâu phải không?” Ca nhi ôm đứa bé, cũng chính là Lâm thúc sao, mồ hôi đầy đầu, thở phì phò hỏi.
Hán tử trẻ tuổi này là nhi tử thứ hai của ông, Lâm Lương, hắn nhíu mày đáp: “Con không biết, người kia muốn làm gì cũng không biết. Tóm lại, chúng ta phải mau đưa đứa bé này cho gã.”
Nói đến bé con, Lâm thúc sao cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực mình.
Bé con nhà họ Dư mới ba tháng tuổi đang nhìn ông bằng cặp mắt đen lúng liếng, thấy ông cúi đầu nhìn lại. Cho rằng ông muốn chơi với bé, bé lập tức vươn tay nhỏ huơ huơ, hưng phấn kêu a a, miệng nhỏ xinh xắn còn cười với ông, để lộ chiếc lưỡi bé xinh.
Lâm thúc sao dừng lại.
“A ma! Sao vậy? Người mệt hả? Hay để con ôm nó?” Lâm Lương nghi hoặc nhìn ông, đưa tay định ôm bé.
“Không cần, để ta ôm.” Lâm thúc sao ôm chặt bé con, nhìn khuôn mặt hồn nhiên của bé, ông căng thẳng, không dám đối diện với cặp mắt vô tư kia.
Ông ngẩng đầu, chần chờ một chút, rưng rưng nói: “A Lương, đứa trẻ này, sẽ không sao chứ? Người kia muốn nó làm gì? Nó còn nhỏ như vậy, chúng ta, chúng ta làm như vậy, nếu nó xảy ra chuyện, thiên lôi sẽ đánh xuống… Hay là, chúng ta nghĩ cách khác đi, được không?”
Lâm thúc sao hoảng loạn bắt lấy tay nhi tử, lo lắng, lưỡng lự hỏi.
Lâm Lương nhìn bé con, không kiên nhẫn, sốt ruột nói: “Aiz! A ma! Người sao vậy? Không phải chúng ta đã bàn rồi sao? Nếu không đưa đứa bé này cho người kia, Tiểu Minh bị gì rồi sao? Tiểu Minh là cháu của người, nó còn đang khóc lóc chờ chúng ta đi cứu kìa!”
“Nhưng, nhưng mà…” Hốc mắt Lâm thúc sao đỏ bừng, ông nói: “Nhưng nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện, chúng ta cũng sẽ không bao giờ được sống yên ổn, mãi mãi, là kẻ có tội!”
“Vậy người nói chúng ta phải làm gì bây giờ? Bây giờ chúng ta có thể làm được gì?!” Lâm Lương rống lên, bực bội hất tay của ông ra, ngồi bệch xuống đất, hai tay ôm đầu, nắm tóc, rống lớn, còn nện một quyền vào thân cây cho hả giận.
Tiếng rống của hắn doạ bé con giật mình, bé khóc lớn, khóc đến mức sưng cả mắt.
Thấy bé con khóc, Lâm thúc sao vội vàng dùng tay áo lau nước mắt cho bé, vỗ vỗ tả lót của bé, nhẹ đung đưa dỗ bé: “Ô ô ô, bé con ngoan, không khóc, không khóc. Ngoan…”
Lâm thúc sao tốn thời gian một hồi mới dỗ được bé nín.
Bé con khóc xong, vì mệt nên đã ngủ, mặt của bé đỏ bừng.
Lâm thúc sao quay đầu nhìn nhi tử, lại nhìn bé con, ông cũng khóc. Ông hết cách rồi, bọn họ đã lâm vào đường cùng.
Chiều hôm qua, đứa cháu ba tuổi của ông, Tiểu Minh đang chơi ở trong sân, ông với cha và A ma của nó đều đang bận làm việc. Đến khi bọn họ xong việc, tự nhiên không còn nghe thấy tiếng chơi đùa của bé nữa, bọn họ chạy ra tìm, nhưng không thấy.
Bọn họ cho là bé đi qua hàng xóm chơi, nhưng khi qua đó vẫn không tìm được. Bọn họ hỏi toàn bộ người trong nhà, tìm khắp phố cũng không có manh mối gì.
Bọn họ lo sốt vó, một đứa trẻ ba tuổi có thể đi được bao xa? Hơn nữa, chỉ mới một khắc không nghe thấy tiếng của bé, bé đã biến mất rồi, chắc chắn không phải bé tự đi, mà là bị ai đó bắt.
Bọn họ tìm suốt một ngày, cho đến tối vẫn không tìm được, chỉ phát hiện có một phong thư được kẹp ở trước cửa.
Trong nhà bọn họ không có ai biết chữ, vội vàng đi tìm người biết chữ đọc giùm, mới biết trên đó viết: Nếu muốn con mình trở về, hãy mang đứa trẻ mới sinh từng được lão sao của con các ngươi chăm sóc vào hai tháng trước đến trao đổi, không được báo quan. Nếu không, tính mạng của con các ngươi khó bảo đảm!
Trong thư không viết địa chỉ, chỉ nói sáng ngày mai sẽ nói địa điểm cho bọn họ. Còn viết vào sáng ngày mai, A ma của đứa trẻ kia sẽ dẫn nó đến tiệm vải.
Bọn họ nhớ lại, đứa trẻ mới sinh mà hai tháng trước Lâm thúc sao chăm sóc chỉ có bé con của Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi thôi.
Bọn họ thức trắng cả đêm, thương lượng tới thương lượng lui. Cuối cùng, quyết định Lâm thúc sao sẽ đi bắt con của Dư Thanh Trạch.
Sáng hôm sau, quả nhiên bọn họ lại nhận được một phong thư, trong đó có viết địa điểm trao đổi hai đứa trẻ. Bọn họ lập tức chạy tới đó, tại một căn nhà tranh, phát hiện một người đầu tóc bù xù đang giữ Tiểu Minh, trên tay còn cằm một cây kéo sắc bén kề lên cổ của bé.
Tiểu Minh chỉ mới ba tuổi, bị doạ sợ không nhẹ, lớn tiếng khóc. Thấy cha, A ma và lão sao đến, bé càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa gọi cha và A ma, vươn tay đòi họ.
Thấy con mình như vậy, bọn họ không nghĩ được gì nữa, tiếp cận người nọ, nói sẽ dùng bạc chuộc con. Muốn bao nhiêu cũng được, bọn họ sẽ đi mượn tiền.
Người nọ không đồng ý, thấy bọn họ không mang con của Dư Thanh Trạch đến, lập tức rạch một đường trên cổ của con họ, máu chảy ra.
Bọn họ bị dọa sợ, không dám tự tiện hành động.
Người nọ yêu cầu phải đem con của Dư Thanh Trạch tới, nếu không, sẽ lập tức giết con của họ.
Lâm thúc sao bọn họ sợ hãi, ông và Lâm Lương chạy nhanh về thành. Lâm thúc sao đi bắt bé con, Lâm Lương ở ngoài thành tiếp ứng, còn Lâm phu lang thì trông chừng người kia và con mình.
Lâm thúc sao nhìn nhi tử bực bội ngồi dưới đất, trong lòng vừa sợ hãi vừa bất lực, không biết bây giờ nên làm gì, ông hỏi: “A Lương, làm sao bây giờ? Nãy giờ cũng lâu rồi, chắc chắn Nhạc ca nhi bọn họ đã tìm ra tung tích, nói không chừng đang trên đường đến đây.”
Lâm Lương nghe vậy, dừng lại, một lát sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu, đỏ mắt nói: “A ma, con không còn cách nào khác. Dù cho cả đời gánh tội nghiệt trên lưng, con cũng không thể trơ mắt nhìn Tiểu Minh chết! Nó là con của con! Là cháu của người!”
Nghĩ đến vết máu trên cổ của cháu mình, Lâm thúc sao hoảng loạn. Nhìn bé con đang ngủ ngon trong lòng mình, ông hạ quyết tâm, cắn răng gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, cách căn nhà tranh kia còn hai dặm, khoảng một khắc sau, hai người đến nơi.
Lâm phu lang thấy bọn họ ôm bé con đến, lập tức bắt lấy tay Lâm Lương, Lâm Lương vỗ tay y, an ủi.
“Đứa trẻ mà ngươi muốn, bọn ta đã mang đến! Mau trả con lại cho ta!” Lâm Lương đứng trước nhà tranh, nói.
“Đúng vậy! Mau trả con cho ta!” Lâm phu lang nói.
Người nọ thấy tả lót của bé con trong lòng Lâm thúc sao, vốn đang cúi đầu, đột ngột ngẩng lên, tóc dài che lấp cặp mắt đỏ điên cuồng, len lỏi trong tóc mái là một nốt ruồi đỏ như ẩn như hiện.
“Các ngươi không được lại gần! Lui ra sau, mau lui ra sau!” Người nọ la lớn.
Lâm thúc sao bọn họ nghe lời lui ra sau.
Tiểu Minh khóc không ngừng, người nọ kéo Tiểu Minh ra khỏi nhà tranh, cây kéo vẫn luôn đặt trên cổ của bé, lớn tiếng nói: “Đưa đứa bé qua đây, để ta xem!”
Lâm Lương duỗi tay định ôm bé con qua.
Người nọ đột nhiên hét to: “Không phải ngươi! Ngươi, là ngươi, ôm lại đây!”
Người nọ hất cằm, ý bảo Lâm thúc sao ôm bé con qua.
Lâm thúc sao run rẩy, chậm rãi ôm bé con qua.
“Cha! A ma!…” Tiểu Minh do khóc lâu nên đã bị khàn giọng, trên mặt toàn là nước mắt, khóc không ngừng được. Thấy lão sao bước tới, bé nhìn ông, khóc kêu: “Lão sao, ô ô, lão sao…”
Lâm thúc sao thấy vết máu trên cổ của bé đã khô lại, cực kỳ lo lắng, ông cũng khóc: “Bé ngoan, đừng khóc, con đừng cựa quậy, coi chừng cái kéo, lão sao tới cứu con ngay đây…”
Hết người này rống, tới người kia khóc, bé con lại bị đánh thức, bắt đầu gân cổ lên khóc lớn.
Cả hai đứa nhỏ đều khóc, khiến những người lớn ở đây đều đau lòng.
Người nọ mặc kệ bọn nhỏ khóc, nói: “Kéo mặt nó ra để ta xem!”
Lâm thúc sao để bé con thấp xuống một chút, kéo tả lót ra, để cho người nọ xem.
Tuy bé con chỉ mới ba tháng, nhưng chỉ cần ai quen Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi, nhìn vào khuôn mặt của bé là sẽ dễ dàng nhận ra đây là kết tinh của hai người bọn họ.
Người nọ quan sát, xác định đây đúng là con của Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi.
Khoé miệng của gã lộ ra một nụ cười quỷ dị, tay phải giữ kéo ở trên cổ Tiểu Minh, tay trái đưa ra, nói với Lâm thúc sao: “Đưa nó cho ta, ngươi lùi ra sau!”
“Ngươi, ngươi thả cháu của ta ra trước!” Lâm thúc sao run rẩy nói.
“Có đưa hay không?!” Gương mặt của gã bỗng nhiên dữ tợn, đâm kéo vào cổ của Tiểu Minh.
“A!—A ma!—” Tiểu Minh bị đau, khóc càng dữ hơn.
“Không!” Lâm phu lang la một tiếng, khóc kêu: “A ma! Đưa cho gã, đưa cho gã đi!”
Lâm thúc sao bị hoảng sợ, lập tức nói: “Đưa, đưa, đưa! Ta đưa! Ngươi đừng làm cháu ta bị thương!”
Ông nắm chặt hai tay, cúi đầu nhìn bé con khóc không ngừng, cắn môi, đưa bé con qua.
Lúc này, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi lần theo dấu vết chạy tới, từ xa đã nghe được tiếng bé con khóc.
Không ngờ, mới vừa chạy tới, bọn họ đã thấy Lâm thúc sao định giao bé con cho một kẻ lạ mặt, đầu tóc bù xù.
Nhạc ca nhi quýnh lên, theo bản năng lớn tiếng gọi.
“Con ơi!!!”
Âm thanh nghẹn ngào, thô ráp, chứa đầy sự lo lắng và tuyệt vọng.
Dư Thanh Trạch kinh ngạc quay đầu nhìn y, vội trấn tĩnh lại chạy về phía trước, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải cứu bé con.
Bọn họ quay đầu, phát hiện Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đang điên cuồng chạy tới. Dư Thanh Trạch ở phía trước, Nhạc ca nhi ở phía sau, Dư Thanh Trạch chạy nhanh hơn, chỉ còn cách bọn họ khoảng năm sáu chục trượng.
Người nọ vừa thấy hai người, lập tức đẩy Tiểu Minh ra, đoạt lấy bé con, rồi bỏ chạy.
“Không!!!” Nhạc ca nhi tuyệt vọng nhìn người nọ đoạt con của mình, ngực vô cùng khó thở, phun ra một búng máu. Nhưng y chỉ dừng lại một chút, không thèm lau máu, tiếp tục điên cuồng đuổi theo.
Lâm thúc sao chưa kịp phản ứng, bé con trong lòng đã không còn, định đoạt lại, nhưng người nọ đã chạy xa. Ông định đuổi theo, nhưng khi thấy cháu của mình bị ngã trên mặt đất, ông vội đỡ bé lên, dỗ dành.
Lâm Lương và Lâm phu lang chạy tới, kích động ôm con khóc.
Bên này người một nhà khóc lóc đoàn tụ. Bên kia, Dư Thanh Trạch lướt qua bọn họ, một mực đuổi theo người kia, Nhạc ca nhi cũng chạy theo.
Lâm thúc sao thấy vậy, giao cháu cho Lâm phu lang. Nhìn theo bóng dáng của Nhạc ca nhi, ông vội chụp tay nhi tử, nghẹn ngào nói: “A Lương! Mau, mau đuổi theo bé con! Đuổi theo bé con!”
“Được! Hai người đưa Tiểu Minh về tìm đại phu trước đi, con đuổi theo!” Lâm Lương nói xong, cũng chạy theo Nhạc ca nhi bọn họ.
Đường nhỏ khó đi, càng đừng nói chạy, người nọ ôm bé con, thất tha thất thểu chạy về phía trước. Gã quay đầu thấy Dư Thanh Trạch cách gã càng ngày càng gần, đành dứt khoát chạy ra bờ sông.
Phía trước vừa lúc có một thôn làng, xung quanh là đồng ruộng mênh mông, vừa mới qua thu hoạch vụ thu, bây giờ rất trống trải.
Người nọ băng qua ruộng, lúc cách bờ sông còn hai ba mươi trượng, Dư Thanh Trạch đã đuổi tới.
Gã lập tức phản ứng lại, một tay ôm bé con, một tay cầm kéo chỉ vào mặt bé, thở hồng hộc, nói: “Đừng tới đây! Nếu ngươi dám tới, ta, ta sẽ giết nó!”
Dư Thanh Trạch dừng lại, thở phì phò, nhìn bé con đang khóc lớn trong lòng người nọ. Trước tiên dỗ dành bé, hy vọng có thể trấn an cảm xúc của bé: “Bé con, bé con, cha ở đây, cha ở đây này. Con đừng khóc nữa, cha ở đây!”
Hình như bé con nhận ra giọng của Dư Thanh Trạch, nhưng không cảm nhận được cái ôm và hơi thở quen thuộc, lại khóc lớn hơn nữa. Vì khóc quá nhiều, bé đột ngột bị sặc.
Lúc này, Nhạc ca nhi cũng chạy tới, nghe thấy con mình vừa ho vừa khóc, y thở hổn hển, vô cùng sốt ruột. Chỉ muốn bước đến ôm con vào lòng, dỗ dành con, vuốt lưng cho con: “Con… Bé… Con.”
Nói còn chưa dứt, Nhạc ca nhi cảm thấy yết hầu lại tanh ngọt, phun ra một búng máu.
“Nhạc ca nhi!” Dư Thanh Trạch nghe y nói được, vô cùng kinh ngạc, còn chưa kịp vui mừng, đã thấy y nôn ra máu. Hắn nhanh chóng ôm lấy y, lo lắng hỏi: “Ngươi thấy sao rồi? Đừng nói nữa, đừng cố nói nữa.”
Thừa dịp lúc này, người nọ lại tiếp tục chạy.
“Con…” Nhạc ca nhi sốt ruột lôi kéo Dư Thanh Trạch, lại đuổi theo.
Hai người ngăn cản người nọ tại bờ sông.
“Rốt cuộc ngươi là ai?! Tại sao lại bắt con của bọn ta?!” Dư Thanh Trạch lớn tiếng hỏi.
“Ha ha ha ha ha…” Người nọ ngửa đầu cười to, nói: “Ngươi hỏi ta là ai à? Ha ha ha ha…”
Người nọ đầu bù tóc rối, tóc che khuất cả mặt, không thể nhìn ra được là ai, nhưng giọng nói này, hai người đều nhận ra.
“Thạch…”
“Là ngươi? Thạch Sanh!” Dư Thanh Trạch cả kinh: “Không thể ngờ, ngươi lại được thả ra!”
Lần trước Hoàng Đế đại xá thiên hạ, một đám tội phạm được trả tự do, Thạch Sanh cũng nằm trong số đó.
Chỉ là, bây giờ Thạch Sanh đã không còn dung mạo thanh tú như trước nữa, sau hai năm sống trong lao ngục, còn bị bắt lao dịch mỗi ngày, dung mạo đã gần bằng Lâm thúc sao luôn rồi. Khó trách Dư Thanh Trạch bọn họ không nhận ra gã.
“Ha ha ha ha ha, không sai, chính là ta! Không ngờ được phải không? Ta vậy mà chưa chết, có phải khiến cho các ngươi thất vọng rồi không?” Thạch Sanh cuồng tiếu, hai mắt tràn ngập hận ý và điên cuồng, tinh thần của gã đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Gã kích động quát: “Ông trời phù hộ, mạng của Thạch Sanh ta không tuyệt! Sao ta có thể chết được? Nếu ta chết, các ngươi ở bên ngoài tận hưởng một cuộc sống tiêu dao, hạnh phúc thì sao? Ta không cho phép, con của ta đã chết, dựa vào cái gì các ngươi có con?! Ta như bây giờ, tất cả là tại các ngươi hại, tất cả là tại các ngươi hại!”
Dư Thanh Trạch hiểu, Thạch Sanh này đã phát điên rồi, chỉ cần hơi kích thích một chút, không biết gã sẽ làm ra chuyện gì. Cho nên, vì an nguy của bé con, không thể chọc tức gã.
Nhạc ca nhi nghe vậy, tức giận đến phát run.
Dư Thanh Trạch bắt lấy tay Nhạc ca nhi, bảo y đừng xúc động. Sau đó, hắn tận lực giữ bình tĩnh, hỏi: “Ngươi muốn gì?”
“Ha ha ha, hỏi rất hay! Ta muốn làm gì à? Để ta suy nghĩ đã.” Thạch Sanh ôm bé con nhìn xung quanh, lại nhìn Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đang nắm tay nhau, nói: “Không phải các ngươi là một đôi phu phu tình thâm sao? Vậy, chứng minh đi.”
Dư Thanh Trạch hỏi: “Chứng minh gì?”
Thạch Sanh nhìn dòng sông phía trước, nói: “Ngươi, đẩy Thường Nhạc xuống sông. Ta sẽ trả lại đứa bé cho ngươi, thế nào?”
“Cái gì?! Không được!” Dư Thanh Trạch lập tức từ chối.
Muốn hắn đẩy Nhạc ca nhi xuống sông? Tuyệt đối không thể! Huống chi, hiện tại đã bắt đầu mùa đông, nước sông lạnh như băng, Thạch Sanh này rõ ràng là muốn Nhạc ca nhi chết!
“Vậy ngươi không cần con nữa?” Thạch Sanh quỷ dị cười, liếc bé con một cái, nói: “Xem này, một đứa bé đáng yêu như thế này, thật đáng tiếc! Ngươi khóc muốn ngất như vậy, vậy mà cha của ngươi không cần ngươi nữa… Ai nha, các ngươi nói xem, sao mặt của nó tím ngắt vậy nhỉ?”
Nhạc ca nhi nghe vậy, nóng nảy, lập tức đẩy tay Dư Thanh Trạch ra. Chạy vọt ra bờ sông, khi còn cách hai bước, y thả mình xuống sông.
_._._._
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...