Editor: Aubrey.
“Tình trạng này có thể xem là đã khôi phục rồi, sau này một tuần châm cứu một lần là được, thuốc thì sẽ đổi loại khác.”
Tại Tiết phủ, Diệp đại phu bắt mạch cho Nhạc ca nhi xong, thông báo thể trạng của y. Sau đó, ông đi ra quầy thuốc phối thuốc, gói lại, nói: “Bây giờ cũng mang thai được rồi, nhưng phải chú ý chuyện phòng the không thể làm thường xuyên, thường xuyên quá không tốt, phải chú ý tiết chế. Một tuần hai lần, hoặc cách bốn năm ngày một lần là phù hợp nhất. Sau khi hành phòng, không được đứng dậy liền, cứ nằm yên một chỗ, tìm gì lót dưới mông để trợ giúp mang thai, ít nhất qua hai khắc mới được ngồi dậy.”
Nhạc ca nhi nghe vậy, nhẹ gật đầu, mặt đỏ như bị nướng chín, nhưng vẫn nghiêm túc nghe, nhớ kỹ lời dặn của Diệp đại phu.
“Còn nữa, trước khi ngươi mang thai hai tháng, dặn Dư lão bản không được uống rượu, hắn có làm được không?” Diệp đại phu hỏi.
Nhạc ca nhi gật đầu, dạo này phu quân rất ít khi uống rượu.
“Tốt.” Diệp đại phu gật đầu, tiếp tục nói: “Hiện tại tuy đang là mùa hè nóng nực, nhưng ngươi không được ăn đồ lạnh. Như món sương sáo của tiệm ăn vặt, ngươi không được ăn, cũng không được tắm nước lạnh, phải dùng nước ấm, nhớ chưa?”
Nhạc ca nhi nghiêm túc gật đầu, ý bảo đã nhớ, chờ Diệp đại phu dặn dò xong, y mới xách thuốc về.
Ngoài cửa, Sướng ca nhi đang chờ y, thấy y đi ra, Sướng ca nhi nói vào trong: “A ma! Con với Nhạc ca nhi về tiệm trước nha.”
“Đi đi, trên đường về nhớ cẩn thận một chút.” Diệp đại phu ở bên trong đáp.
Sướng ca nhi đáp: “Vâng! Con biết rồi, vậy bọn con đi đây.”
Hai người đi ra ngoài, ngồi lên xe ngựa về tiệm.
“Thời tiết năm nay nóng quá, tháng sáu năm ngoái đâu có nóng như vậy.” Vừa lên xe ngựa, Sướng ca nhi đã vội vén màn xe lên, cầm quạt hương bồ quạt liên tục.
“Ngươi cũng quạt đi.” Sướng ca nhi quạt cho Nhạc ca nhi vài cái, bị Nhạc ca nhi tránh.
Sướng ca nhi trợn mắt, hỏi: “Ngươi trốn làm gì?”
Nhạc ca nhi khoa tay nói: Diệp đại phu dặn ta không được để bị lạnh.
Sướng ca nhi nhìn Nhạc ca nhi một hồi, phụt cười, nói: “A ma nói vậy là dặn ngươi không được ăn đồ lạnh hoặc mấy món có tính hàn, không cần phải tránh gió. Nếu không, trời nóng như vậy, lỡ ngươi bị cảm nắng ngất xỉu thì sao? Nhìn mồ hôi trên trán của ngươi kìa.”
Sướng ca nhi lấy khăn tay lau mồ hôi cho Nhạc ca nhi.
Nhạc ca nhi mới vừa châm cứu xong, còn hơi mệt, tuy không mệt như trước kia, nhưng tinh thần vẫn uể oải.
Y cảm ơn Sướng ca nhi, tựa lưng vào ghế ngồi, để Sướng ca nhi lau mồ hôi cho mình. Y nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu hiện lên lời dặn của Diệp đại phu.
Một tuần hai lần, hoặc bốn năm ngày một lần… Không được ngồi dậy ngay… Phải lót mông… Mục đích lót chắc là không để thứ kia chảy ra, như vậy, có vài tư thế sẽ không thể dùng được…
Suy nghĩ lung tung một hồi, bọn họ đã tới nơi.
Sau khi trở về, y nói lại lời dặn của Diệp đại phu cho Dư Thanh Trạcb biết.
Dư Thanh Trạch gật đầu, hắn thì không chấp nhất với chuyện có con, nhưng nếu Nhạc ca nhi đã muốn, hắn sẽ phối hợp với y.
Mọi chuyện tuỳ theo ý trời vậy.
Ban đêm, Nhạc ca nhi mở tủ, lấy thêm một cái gối ra, tắm rửa sạch sẽ, chờ phu quân.
Dư Thanh Trạch tắm xong, vốn định xem sổ sách rồi đi ngủ, nhưng Nhạc ca nhi lại đi tới, rút sổ sách trong tay hắn ra, từ sau lưng ôm lấy hắn, đưa tay vào trong áo…
Ái nhân nhiệt tình mời gọi như vậy, Dư Thanh Trạch sao có thể chịu đựng được, hắn trở tay kéo Nhạc ca nhi qua, ôm lên đùi, khóa ngồi, hôn môi y.
Bọn họ đã không làm hơn nửa năm, vì Diệp đại phu không cho phép. Bây giờ đã được ‘lệnh đặc xá’, hai người đều kích động lên.
Dư Thanh Trạch vốn định trực tiếp làm tại chỗ, nhưng khi sắp đến thời khắc mấu chốt, Nhạc ca nhi đột nhiên nhớ lại lời dặn, vội vàng khoa tay, muốn lên giường.
“Ở đây không được sao? Trước kia ngươi thích lắm mà.” Dư Thanh Trạch thở hồng hộc, thấp giọng hỏi.
Nhạc ca nhi lắc đầu, kiên định muốn lên giường.
Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ, ôm y lên giường, hắn thì ngồi ở mép giường suy nghĩ tư thế.
Nhạc ca nhi bất chợt nhào tới đè hắn xuống, ôm hắn trở mình, vị trí của hai người đổi lại trong nháy mắt.
Dư Thanh Trạch: “…?”
Nhạc ca nhi khoa tay nói: Như vậy sẽ dễ mang thai hơn.
Ra là vậy.
Dư Thanh Trạch bật cười, phu lang đã định đoạt như vậy, hắn chỉ có thể tuân theo.
…
Trận mây mưa kết thúc.
Dư Thanh Trạch vừa nằm xuống, Nhạc ca nhi đã không màng mệt mỏi, lấy gối đã chuẩn bị sẵn lót dưới mông. Truyện Xuyên Không
Dư Thanh Trạch thấy vậy, hỏi: “Diệp đại phu dặn như vậy?”
Nhạc ca nhi nghiêm túc gật đầu, khoa tay: Như vậy mới không chảy ra.
Dư Thanh Trạch: “…” Được rồi, hắn hiểu rồi.
Ba tháng tiếp theo, Nhạc ca nhi nghiêm khắc tuân theo lời dặn của Diệp đại phu. Chấp hành quy định hành phòng, xong việc sẽ lót, không lập tức xuống giường, cũng không ăn đồ lạnh…
Nhưng mà, vẫn chưa thấy có tin vui.
Còn bên Sướng ca nhi, sau khi kiểm tra, phát hiện đã hoài thai hơn một tháng.
Tin này khiến cho Nhạc ca nhi càng thêm sốt ruột, uể oải.
Chẳng lẽ y thật sự sẽ không bao giờ mang thai?
Diệp đại phu trấn an y: “Chuyện đó phải xem duyên phận, thân thể của ngươi đã hồi phục được tám phần rồi, không nên gấp gáp. Ngươi thấy Tiểu Sướng không, sau khi thành thân mấy tháng mới có thai, tâm trạng của ngươi không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đấy, mau điều chỉnh lại đi.”
Sướng ca nhi cũng an ủi: “A ma nói đúng, phải giữ tâm trạng thoải mái, biết đâu sẽ có…. Ụa…” Nói còn chưa dứt, Sướng ca nhi lại nôn nghén, che miệng chạy ra ngoài nôn.
Nhạc ca nhi lo lắng chạy theo vuốt lưng cho y, hạ nhân của Sướng ca nhi vội bưng trà qua. Chờ y nôn xong, đưa trà cho y súc miệng.
Thấy khoé mắt của y ngấn lệ, Nhạc ca nhi lo lắng khoa tay hỏi: Ngươi thấy sao rồi?
Sướng ca nhi lắc đầu, súc miệng, uể oải dựa vào người Nhạc ca nhi: “Khó chịu muốn chết, ngày nào cũng nôn tới nôn lui, chẳng ăn uống được gì.”
Nhạc ca nhi vuốt lưng cho y, khoa tay nói: Qua khoảng thời gian này là không sao nữa.
Sướng ca nhi gật đầu, kéo tay Nhạc ca nhi: “Tóm lại, ngươi yên tâm, không cần quá lo lắng. Cứ sinh hoạt như bình thường, bảo bảo sẽ tự đến, được không?”
Thấy Sướng ca nhi không thoải mái mà còn an ủi mình, Nhạc ca nhi cảm thấy rất băn khoăn, gật đầu: Ta biết rồi, ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng đi ra ngoài nữa.
Lúc Sướng ca nhi phát hiện mình có thai, sáng nào cũng bị nôn nghén, nhưng vì ở nhà quá nhàm chán, y sẽ tới tiệm ăn vặt hỗ trợ. Bị A ma của y mắng một trận, Tiết Bạch Thuật còn đến đưa y về, chờ hết nôn nghén mới cho ra ngoài.
Sướng ca nhi bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Được rồi, ta không đi nữa, để ta kêu người đưa ngươi về.”
Một tháng lại trôi qua, bước vào cuối tháng mười.
Gần tới sinh thần của Dư Thanh Trạch, Nhạc ca nhi bận rộn may gấp một đôi giày, chuẩn bị đến lúc đó sẽ tặng cho hắn.
Tối hôm nay, Dư Thanh Trạch xem sổ sách xong, thấy Nhạc ca nhi còn đang đóng giày, hắn nói: “Phu lang, đã trễ rồi, đi ngủ thôi.”
Nhạc ca nhi ngẩng đầu, xoa xoa giữa trán, khoa tay nói: Sắp xong rồi, ngươi ngủ trước đi.
Y lại xoa giữa chân mày, gãi gãi, cảm thấy ngứa. Vì gần cuối thu, da rất dễ bị khô, thỉnh thoảng trên người sẽ bị ngứa, y cũng không để ý lắm.
“Ngày mai rồi làm, ta không cần mang vội. Thời tiết lạnh, chúng ta ngâm chân rồi ngủ.” Dư Thanh Trạch lấy giày và cùi trên tay Nhạc ca nhi ra, bỏ vào rổ kim chỉ. Hắn xuống bếp nấu nước ấm, hai người ngâm chân một lát, sau đó ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, đến ngày đi châm cứu, Nhạc ca nhi ăn sáng xong, đến Tiết phủ.
“Nhạc ca nhi, ngươi đến rồi.” Sướng ca nhi đang ở trong phòng khách chờ y, thấy y tới, kéo tay y vui vẻ nói chuyện phiếm.
Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay hỏi Sướng ca nhi dạo này thế nào.
“Vẫn như vậy, A ma nói sắp bớt mệt rồi, chờ thêm ba tháng nữa là ổn.” Sướng ca nhi cười đáp, kéo tay Nhạc ca nhi vừa nói chuyện, vừa đi vào dược phòng của Diệp đại phu.
Trên đường đi, Nhạc ca nhi cứ liên tục xoa giữa chân mày, Sướng ca nhi phát hiện, gỡ tay Nhạc ca nhi xuống, nhìn vào mi tâm của y, hỏi: “Dựng chí của ngươi ngứa hả? Sao xoa hoài vậy?”
Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay nói: Gần đây thời tiết khô, cẳng chân và cẳng tay của ta bị tróc da, cũng hay bị ngứa.
Sướng ca nhi cẩn thận nhìn dựng chí của Nhạc ca nhi, sau một năm điều dưỡng, màu sắc của nó đã hồng nhuận hơn rất nhiều. Có điều, so với mấy hôm trước, hình như còn đỏ hơn?
Sướng ca nhi thầm kinh ngạc, vừa đỏ, vừa ngứa, chẳng phải mình cũng từng trải qua cảm giác như vậy sao? Chẳng lẽ đã có rồi?
Y mở miệng cười, nhưng khi nhớ lại chuyện trước kia, y vội bụm mặt lại, sợ lại hiểu lầm giống như lần trước, Nhạc ca nhi sẽ thất vọng.
“Chúng ta mau đi thôi, A ma đã đến dược phòng từ sáng rồi.” Sướng ca nhi kéo Nhạc ca nhi đi nhanh hơn.
Nhạc ca nhi sợ y không cẩn thận bị ngã, vội giữ chặt tay y, khoa tay nói: Ngươi đi chậm một chút!
“Được, được, được! Chậm một chút, chậm một chút. Đi, mau đi thôi.” Sướng ca nhi sốt ruột kéo Nhạc ca nhi vào dược phòng của Diệp Mạn.
“A ma, Nhạc ca nhi đến.” Sướng ca nhi đến quầy thuốc, nhỏ giọng nói bên tai Diệp đại phu hai câu.
“Phải không?” Diệp đại phu nhìn Sướng ca nhi, đi tới chỗ Nhạc ca nhi, nói: “Nào! Nhạc ca nhi, ta bắt mạch cho ngươi.”
Lần nào Diệp đại phu cũng bắt mạch trước khi khám, Nhạc ca nhi đã quen, y ngồi xuống, đặt tay lên gối bắt mạch.
Diệp đại phu đặt tay lên, cẩn thận bắt mạch.
Qua một hồi lâu, Diệp đại phu kêu Nhạc ca nhi đổi tay để ông bắt mạch tiếp. Một lát sau, ông bỏ tay xuống, quan sát dựng chí của Nhạc ca nhi.
“Sao rồi A ma?” Sướng ca nhi sốt ruột hỏi.
Diệp đại phu gật đầu, nói: “Mạch còn hơi mỏng manh, nhưng vẫn có thể chẩn đoán được.”
“Thật sao?” Sướng ca nhi cao hứng hỏi.
Diệp đại phu gật đầu, đáp: “Đúng vậy.”
“Thật tốt quá! Nhạc ca nhi, thật tốt quá!” Sướng ca nhi kích động bắt lấy tay Nhạc ca nhi, lay động nói.
Nhạc ca nhi hơi hoang mang, lo lắng khoa tay hỏi: Ta bị sao vậy?
Diệp đại phu cười nói: “Sướng ca nhi nói ngươi hay chạm vào dựng chí, còn nói ngươi cảm thấy dựng chí bị ngứa, đoán chắc là ngươi đã có rồi. Nhưng sợ không phải, ngươi sẽ thất vọng, nên đã nói nhỏ với ta.”
Nhạc ca nhi sáng mắt, hai tay nắm chặt, sau đó khoa tay hỏi: Kết quả ra sao?
Sướng ca nhi cười phiên dịch cho Diệp Mạn.
Diệp đại phu cười nói: “Chúc mừng ngươi, Nhạc ca nhi, ngươi mang thai rồi, đã hơn một tháng.”
Nghe vậy, Nhạc ca nhi ngây ngẩn một hồi lâu, sau đó ôm lấy tay của Sướng ca nhi, hỏi: Thật vậy sao?
Sướng ca nhi gật đầu, cười nói: “Là sự thật, là sự thật, là sự thật! Ngươi mang thai rồi!”
Mang, mang thai?
Y thật sự mang thai!
Mũi Nhạc ca nhi chua xót, mừng tới nỗi rơi nước mắt, khóc như mưa.
Cuối cùng y cũng có bảo bảo rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...