Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Editor: Aubrey.

“Quen?” Hán tử được gọi là đại ca nhíu mày, nhìn người đang bị đánh, hỏi: “Ai?”

Hán tử kia gãi đầu: “Ta thấy hơi quen, nhưng không nhớ là gặp ở đâu.”

Người đại ca liếc đệ đệ của mình một cái, hỏi: “Hay là ngươi nhìn lầm?”

“Không thể nào.” Người đệ đệ nhíu mày, nói: “Để ta suy nghĩ kỹ.”

Người đại ca nói: “Ngươi suy nghĩ đi, tên này đáng ghét như vậy, dám bỏ thuốc trong tửu lâu của Dư lão bản. Thật là bỉ ổi, chết tiệt, ta cũng phải giúp Dư lão bản một tay.”

“Được, ta biết rồi.” Người đệ đệ nghiêm túc đáp.

Nha dịch đánh xong hai mươi bản tử, rồi kéo tên kia trở về công đường.

Lạc Minh Đạt gõ kinh đường mộc một cái, lạnh lùng nói: “Người ở bên dưới, mau khai báo tên họ, tuổi, quê quán. Nếu không nói, vậy chờ bản tử hầu hạ đi.”

Nghe vậy, gã run lên, mới vừa ăn hai mươi đại bản, mấy tên nha dịch kia cũng không thủ hạ lưu tình, đánh rất mạnh, mông vừa rát vừa đau. So với mấy cú đá của tiểu nhị trong tửu lâu của Dư Thanh Trạch, còn đau hơn.

Trán của gã đổ đầy mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Huyện lệnh, thấy biểu tình nghiêm túc của hắn, gã nhíu mày, thầm nghĩ tên quan này có vẻ không phải là người tốt.

Không ngờ lại bị cho ăn đại bản, tròng mắt gã xoay chuyển, miễn cưỡng đáp: “Ngưu Cường, hai mươi sáu tuổi, sống ở thành đông, người của thôn Cây Lê.”

“Tại sao nửa đêm lẻn vào Tụ Phúc Lâu bỏ thuốc?” Lạc Minh Đạt hỏi.

Ngưu Cường lại ngậm miệng, không đáp.

Thái dương trên trán Lạc Minh Đạt giật liên hồi, hung hăng gõ mạnh một cái.

Bang!

“Nói!” Lạc Minh Đạt lạnh lùng nói.

Những người có mặt ở đây bị tiếng gõ này doạ giật mình, bá tánh vây xem ở bên ngoài cũng hoảng. Những ai đang nhỏ giọng thảo luận, không dám thảo luận nữa, đều nhìn vào công đường.

Ngưu Cường cũng bị dọa không nhẹ, nhưng vẫn lắc đầu, đáp: “Ta không có bỏ thuốc.”

Lạc Minh Đạt nhìn về phía Dư Thanh Trạch.


Dư Thanh Trạch cầm gói thuốc ra, nói: “Đại nhân, hắn nói dối, hắn trèo tường từ hậu viện của thảo dân rồi cạy cửa sổ nhà bếp. Vừa vào là nhắm đến lu nước, hắn mở nắp ra, từ trong ngực lấy ra bao thuốc này, đang định bỏ vào thì bị tiểu nhị của thảo dân là Đại Tùng phát hiện, thuốc bị đổ đầy bên cạnh lu nước, Đại Tùng có thể làm chứng.”

Lạc Minh Đạt hỏi: “Đại Tùng đâu?”

Đại Tùng đáp: “Đại nhân, thảo dân có mặt.”

Lạc Minh Đạt nói: “Khai báo tên họ, tuổi, quê quán, rồi nói lại sự việc ngày hôm qua.”

Đại Tùng nói: “Hồi bẩm đại nhân, thảo dân là Dư Tùng, mười chín tuổi, ở thành tây, là người của thôn Ngưu Đầu, hiện đang là tiểu nhị nhà bếp của Tụ Phúc Lâu. Tối hôm qua, Dư lão bản đã gọi thảo dân, Đại Chí và Gia Bảo đến bàn công việc, vì bàn đến khuya, nên đành phải ở lại tửu lâu ngủ.”

Lạc Minh Đạt nói: “Trình thuốc bột lên.”

Một nha dịch cầm thuốc từ trong tay Dư Thanh Trạch đưa lên cho Lạc Minh Đạt.

Lạc Minh Đạt mở ra xem, nói với nha dịch: “Đi mời đại phu đến đây, ta muốn người có danh tiếng nhất trong thành.”

“Vâng, đại nhân.” Nha dịch lĩnh mệnh, rời đi.

Tiếp theo, trong lúc đợi đại phu, Lạc Minh Đạt hỏi khẩu cung của Đại Chí và Gia Bảo.

“Ngưu Cường, ngươi có gì muốn giải thích không?” Lạc Minh Đạt hỏi.

Ngưu Cường dẩu mông, mạnh miệng nói: “Bọn họ bôi nhọ ta, ta chỉ khát nước nên mới định múc nước uống thôi.”

Dư Thanh Trạch hừ lạnh một tiếng, nói: “Nửa đêm nửa hôm, mặt đồ đen, còn che mặt, vậy mà đến nhà người khác uống nước? Ngươi nghĩ đại nhân ngốc sao?”

Ngưu Cường đáp: “Ai quy định không được mặc đồ đen? Ta che mặt là vì sợ gió lạnh, giếng nước ở hậu viện của ngươi bị đá chặn. Nếu không, ta cần gì vào nhà bếp?”

“Đại nhân! Ngài nghe rồi đó, hắn định bỏ thuốc vào giếng nước, ý đồ của tên này thật đáng chết!”

“Đại nhân! Gói thuốc đó là của hắn đã chuẩn bị sẵn, vốn muốn vu khống thảo dân.”

“…”

Đại phu còn chưa tới, Lạc Minh Đạt ở công đường hứng thú nhìn hai bên cãi nhau.

Công đường là chốn tôn nghiêm, sư gia đề nghị hai bên im lặng.


Lạc Minh Đạt đưa tay ngăn, nói: “Cứ để cho bọn họ cãi, chúng ta ngồi nghe là được rồi, nói không chừng sẽ lộ ra dấu vết.”

Sư gia dừng lại, cười nói: “Đại nhân cao minh.”

Đợi một hồi sau, đại phu tới, người mà nha dịch mang tới quả nhiên chính là Lý đại phu.

Lúc này, người ở bên ngoài công đường xem càng ngày càng nhiều, phu phu Thái lão gia nghe tin cũng chạy tới. Mà những gia tộc khác nghe tin, cũng phái người tới nghe ngóng tin tức.

Bang!

Lạc Minh Đạt gõ kinh đường mộc, nha dịch hai bên gõ côn, miệng hô: “Uy — vu –!”

Dư Thanh Trạch và Ngưu Cường dừng lại.

“Lý đại phu, làm phiền ngài đến nhìn xem thuốc này là thuốc gì.” Lạc Minh Đạt nói.

“Vâng, đại nhân.” Lý đại phu bước đến trước bàn của Lạc Minh Đạt, quan sát thuốc bột, ngửi ngửi, sau đó nói: “Đại nhân, đây là bột ba đậu.”

Dư Thanh Trạch bọn họ đã biết đây là bột ba đậu, nhưng các bá tánh đang vây xem thì chưa biết, sau khi nghe là bột ba đậu, bọn họ bắt đầu nghị luận, ngoài cửa nhất thời ầm ỹ.

Lạc Minh Đạt hỏi: “Thuốc này có công dụng gì? Nếu đổ hết toàn bộ vào lu nước, thì sẽ như thế nào?”

Lý đại phu đáp: “Bột ba đậu rất nóng, cũng rất độc, là một loại thuốc xổ tính nhiệt, trị bệnh tá tràng, hàn tả, khó tiêu, đầy bụng, viêm dạ dày, chỉ cần uống một chút là thông ruột. Nếu bỏ vào lu nước, nhẹ thì đi ngoài ba ngày, nghiêm trọng hơn thì khiến người ta lâm vào hôn mê, thậm chí là tử vong. Nếu để trẻ con hoặc người già có sức khoẻ yếu uống vào, sẽ xảy ra đại sự.”

Những bá tánh ở bên ngoài nghe vậy, âm thanh nghị luận lớn hơn.

“Nguy hiểm quá, nhà ta thường xuyên đến Tụ Phúc Lâu ăn, vậy mà người này dám bỏ thuốc, thật đáng giận.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Lão gia nhà ta cũng thích ăn đồ ăn của Tụ Phúc Lâu, còn định trưa nay đi ăn, lỡ như hắn thực hiện được, lão gia nhà ta bị gì thì sao? Cũng may Dư lão bản bọn họ đã bắt được kẻ này!”

“Tuyệt đối không được tha cho hắn! Bỏ thuốc vào đồ ăn của người khác chẳng phải kẻ tốt lành gì!”



Trên công đường, Lạc Minh Đạt nghe vậy, nổi giận, dùng sức gõ mạnh một cái, cả giận nói: “Ngưu Cường, mọi thứ rõ ràng rồi. Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, ngươi còn lời gì muốn nói không?!”


Cũng may phu lang đồng ý cho hắn giả bộ nghe theo lời của Giả Hiếu Nhân, nếu hắn không hùa theo, để cho Giả Hiếu Nhân tự hành động, rất có thể hắn cũng sẽ ăn loại bột này trộn chung với đồ ăn!

Ngưu Cường nhìn Huyện lệnh đại nhân, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, chuyện này không được dự tính trước, mình nên làm gì bây giờ?

“Nói! Tại sao ngươi lại đến Tụ Phúc Lâu của người ta bỏ thuốc? Là ngươi tự làm hay có kẻ đứng sau lưng?!” Lạc Minh Đạt tức giận hỏi.

Ngưu Cường nhíu mày suy nghĩ.

Lạc Minh Đạt thấy thế, cả giận nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, kéo ra ngoài cho ta…”

“Từ từ, ta nói, ta nói!” Thấy Huyện lệnh đại nhân lại muốn đánh, Ngưu Cường nhanh chóng nói.

“Thành thật cho bản quan!”

Bây giờ Ngưu Cường mới đáp: “…Tháng trước, tiểu đệ nhà ta ăn cơm ở Tụ Phúc Lâu, về nhà bị tiêu chảy, nằm trên giường hơn nửa tháng. Cha ta đã đến Tụ Phúc Lâu làm cho ra lẽ, nhưng bọn họ nhất quyết không nhận, ta tức quá nên mới định cho bọn họ một bài học.”

Lạc Minh Đạt hỏi Dư Thanh Trạch: “Có chuyện như vậy không?”

Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: “Hồi bẩm đại nhân, không có chuyện đó. Tháng trước, chẳng có khách nào đến tra khảo Tụ Phúc Lâu cả, từ khi tửu lâu khai trương đến nay, các vị khách đều khen đồ ăn ngon, chưa từng có vị khách nào chê cả. Việc này có toàn bộ tiểu nhị của Tụ Phúc Lâu làm chứng, các vị khách từng đến ăn cũng có thể làm chứng, đồ ăn của Tụ Phúc Lâu chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề gì.”

Dĩ nhiên Lạc Minh Đạt tin, ngày nào hắn cũng ăn, không xảy ra vấn đề gì cả. Có điều, hiện tại đang là Huyện lệnh, hắn phải có trách nhiệm hỏi nhân chứng.

Hắn tiếp tục hỏi Gia Bảo, Đại Tùng và Đại Chí. Những bá tánh ở phía sau cũng có người tình nguyện đứng ra làm chứng, lần nào bọn họ ăn cơm ở Tụ Phúc Lâu cũng cảm thấy rất ngon, chưa bao giờ có tình trạng tiêu chảy.

Ngưu Cường lại nói: “Dù sao tiểu đệ của ta cũng bị tiêu chảy.”

Dư Thanh Trạch hỏi: “Hắn ăn món gì?”

Ngưu Cường chỉ vừa đến thành Đồng Sơn hai ngày, làm gì biết Tụ Phúc Lâu có món gì, gã chỉ biết bọn họ có bán đồ khô ở trước cửa, lập tức đáp: “Là đồ khô!”

Dư Thanh Trạch hừ một tiếng, cười nói: “Đại nhân, hắn ăn nói bừa bãi, đồ khô chỉ mới được bán trong mấy ngày gần đây, tháng trước không có bán!”

Ngưu Cường nói lại: “Không phải đồ khô, là cái kia, cái gì vịt?”

Gã nghe người kia nói Tụ Phúc Lâu trộm món chiêu bài của bọn họ.

“Vịt quay?” Dư Thanh Trạch hỏi.

“Đúng! Chính là vịt quay!” Ngưu Cường khẳng định.

“Ngươi xác định?” Dư Thanh Trạch hỏi.

“Chính xác là vịt quay!”

Dư Thanh Trạch cười rộ lên, nói với Lạc Minh Đạt: “Đại nhân, món vịt quay chỉ mới vừa ra mắt trong tháng này, tháng trước vẫn chưa ra. Tên Ngưu Cường này, miệng chỉ toàn nói bậy, cái trước không giống cái sau, vu oan hãm hại Tụ Phúc Lâu của thảo dân, xin đại nhân hãy thay thảo dân chủ trì công đạo.”


Ngưu Cường nghe vậy, biết cái này cũng sai, gã bắt đầu luống cuống.

Lúc này, hán tử đệ đệ ở bên ngoài đột nhiên bắt lấy tay của ca ca, nói: “Đại ca, ta nhớ ra hắn là ai rồi!”

“Ai?” Người đại ca kia hỏi.

Người đệ đệ kia nói nhỏ ở bên tai ca ca.

Người đại ca nhíu mày hỏi: “Ngươi xác định?”

Người đệ đệ gật đầu, nói: “Xác định, ta đã gặp hai lần rồi, không sai đâu, nốt ruồi ở trên cằm của hắn ta nhớ rất rõ ràng.”

Người đại ca kia vỗ vai đệ đệ một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nội nhà hắn, hoá ra là hắn! Đi, mau cho đại nhân biết, nghe nói cha của Lạc đại nhân là Thượng Thư đại nhân, lần này không thể để cho hắn chạy thoát!”

Người đệ đệ tức giận gật đầu.

Sau đó, hai huynh đệ chen qua đám người, bước vào công đường, đệ đệ nói với Lạc Minh Đạt: “Đại nhân! Thảo dân có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”

Lạc Minh Đạt ngẩng đầu nhìn ra cửa, hỏi: “Người nào ồn ào?”

Hai huynh đệ quỳ xuống, nói: “Khởi bẩm đại nhân, thảo dân ở ngoại ô Thanh Châu, cách sườn núi năm dặm, tên là Tào Xa. Đây là đại ca của thảo dân, tên là Tào Minh. Người tên Ngưu Cường này, thảo dân biết hắn, hắn không phải tên là Ngưu Cường, mà là Ngưu Tam, hắn đang lừa ngài!”

Hắn vừa nói xong, bên ngoài lập tức xôn xao.

“Không phải là Ngưu Cường, mà là Ngưu Tam?”

“Trên công đường mà dám lừa bịp đại nhân!”



Dư Thanh Trạch bọn họ nghe vậy cũng kinh ngạc, người này không phải là Ngưu Cường, không lẽ còn uẩn khuất gì chăng?

Lạc Minh Đạt càng tức giận hơn, nói: “Thật là buồn cười! Tào Xa, ngươi nói tiếp đi.”

Hai huynh đệ tiến lên, hành lễ.

Lạc Minh Đạt nói: “Tào Xa, ngươi nói cho rõ ràng, hắn là ai? Cứ nói hết tất cả những gì ngươi biết.”

“Vâng, đại nhân.”

Tào Xa ngẩng đầu, sau đó nói: “Đại nhân, hắn không phải là Ngưu Cường, cũng không phải là người ở thành Đồng Sơn. Hắn tên là Ngưu Tam, là hạ nhân của Giả phủ ở Thanh Châu, nhưng không làm việc ở nội viện, mà là hạ nhân ở biệt viện ngoại thành. Biệt viện đó rất gần thôn của thảo dân, thảo dân đã từng gặp hắn vài lần.”

Dư Thanh Trạch nghe vậy, lập tức ôm quyền nói với Lạc Minh Đạt: “Đại nhân, thảo dân muốn cáo trạng lão bản Giả Hiếu Nhân của Hương Mãn Lâu ở phố Bắc Đại có ý định hãm hại, xin đại nhân chủ trì công đạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui