Editor: Aubrey.
Bàn bạc xong, hai bên chia nhau ra hành động.
Sướng ca nhi và Thiết Trụ trở lại tiệm ăn vặt, nói lại mọi chuyện cho A ma của Sướng ca nhi và Nhị Ngưu nghe. Hiện tại ở trong tiệm, xung quanh luôn có người, không cần phải lo lắng, nhưng đến tối thì phải đề cao cảnh giác.
A ma của Sướng ca nhi và Nhị Ngưu nghe xong, vô cùng phẫn nộ. Bọn họ lập tức quyết định mỗi tối sẽ phái người thức để trông chừng tiệm ăn vặt, dù sao ngày nào cũng cần phải dậy sớm, nếu bọn chúng muốn giở trò quỷ, chắc chắn sẽ ra tay vào giữa đêm, chỉ cần trông chừng khoảng hai ba canh giờ là được.
Dư Thanh Trạch phái người đi thuê một chiếc xe ngựa, nấu thuốc cho Nhạc ca nhi. Đến giờ ăn trưa, hắn chờ y ăn xong rồi cho y uống thuốc, sau đó đi nghỉ ngơi.
Buổi chiều, trong lúc tửu lâu ít khách, hắn lại sai Tiểu Lâm ra ngoài thành kiếm hai tảng đá lớn mang về, cần hai người khiêng mới nổi. Mỗi tảng đá đặt ở tiệm ăn vặt và tửu lâu, trước khi đi ngủ sẽ dùng ván gỗ để đậy giếng lại, rồi dùng đá chặn lên, không để kẻ gian bỏ thuốc vào giếng nước. Giếng nước nằm ở hậu viện, tạm thời chỉ có thể áp dụng cách này, lúc bọn chúng tới, chắc chắn sẽ dịch chuyển tảng đá, sẽ kinh động người đang canh gác, như vậy sẽ không sợ.
Xế chiều, Nhạc ca nhi ra khỏi phòng, thấy trong sân có một tảng đá lớn, y thắc mắc hỏi Dư Thanh Trạch mang đá lớn như vậy về làm gì.
“Sao rồi? Đã khoẻ hơn chưa? Cơ thể có còn đau nhức không?” Dư Thanh Trạch thấy Nhạc ca nhi đi ra, quan tâm hỏi.
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Đã khá hơn nhiều rồi, cục đá kia dùng để làm gì?
Dư Thanh Trạch kéo y về phòng, sau đó kể cho y nghe về bức thư của Lạc phu lang.
Nhạc ca nhi nhíu mày, tức giận khoa tay nói: Họ Giả đó sao giống như âm hồn không tan vậy?! Ngươi và Sướng ca nhi bọn họ tính sao?
“Ta đã an bài xong rồi, ngươi đừng lo lắng. Lạc phu lang cũng nói, đến lúc đó sẽ phái người cho chúng ta biết, chúng ta cẩn thận một chút là được.”
Nhạc ca nhi nghe vậy, bây giờ mới yên tâm.
Buổi tối, sau khi tửu lâu đóng cửa, các tiểu nhị đổ đầy nước cho hai cái lu và hai thùng nước lớn trong nhà bếp. Sau đó, bọn họ dùng ván gỗ chặn giếng lại, rồi dùng đá chặn lên, sau đó mới về phòng trọ.
Gia Bảo là người đi cuối cùng, không yên tâm hỏi: “Đại ca, hay là buổi tối ta ở lại trông quán được không? Ta ngủ dưới đất ở đại sảnh là được.”
Dư Thanh Trạch vỗ vai hắn, nói: “Không cần, thời tiết lạnh, sẽ cảm lạnh mất. Đừng lo lắng, có ta và ca phu của ngươi mà, mau trở về nghỉ ngơi đi. Dù gì hồi trưa ca phu của ngươi cũng không nấu ăn được, ngươi phải nấu thay y.”
“Nhưng sức khoẻ của ca phu đang không ổn, ta hơi lo lắng.” Buổi sáng, Nhạc ca nhi trị liệu về, cả người trông rất mệt mỏi, không có tinh thần. Tuy hồi chiều trông y đã khá hơn nhiều, nhưng Gia Bảo vẫn lo lắng.
Nhạc ca nhi cười cười, khoa tay nói: Ta không sao cả, ngươi về nghỉ ngơi đi.
Dư Thanh Trạch nói: “Ca phu của ngươi nói y không sao, nghe lời, đi về đi.”
Gia Bảo bất đắc dĩ, đành đi theo Tiểu Lâm bọn họ đang chờ mình về.
Chờ mấy tiểu nhị về, Dư Thanh Trạch bưng nồi thuốc đã ngâm xong bỏ vào một cái nồi to, đổ nước vào rồi bắt đầu nấu. Sau đó, hắn múc nước đã pha thuốc đổ vào thùng tắm, chờ bớt nóng một chút, hắn mới gọi Nhạc ca nhi vào ngâm.
Nhạc ca nhi tắm gội xong, chui vào thùng ngâm thuốc.
Theo lời dặn của Diệp đại phu, lúc ngâm thuốc, Dư Thanh Trạch cần phải ở bên cạnh trông chừng Nhạc ca nhi, tránh y bị hôn mê. Dư Thanh Trạch vừa mát xa cho y, vừa đổ nước thuốc lên người y, thỉnh thoảng đun nóng nước thuốc rồi đổ vào, tránh để nước bị lạnh.
Ngâm hơn nửa khắc, Nhạc ca nhi đã đổ đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, mày nhíu lại.
Dư Thanh Trạch thấy vậy, vội hỏi: “Sao vậy? Bị choáng sao?”
Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay nói: Có một chút.
“Uống miếng nước đi, muốn ra ngoài nghỉ ngơi một chút rồi ngâm tiếp không?” Dư Thanh Trạch uy Nhạc ca nhi uống một ít nước đường, hỏi.
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Để ta ngâm thêm một chút.
Ngâm một hồi, Nhạc ca nhi nhờ Dư Thanh Trạch dìu y ra ngoài, khoác y phục, trùm một cái chăn nhỏ dựa vào Dư Thanh Trạch nghỉ ngơi một chút. Một lát sau, y tiếp tục ngâm cho xong.
Ngâm thuốc xong, Nhạc ca nhi bọc chăn ngồi nghỉ ngơi một chút. Đến khi không còn ra mồ hôi nữa, y lau người, thay y phục, Dư Thanh Trạch cũng vừa dọn dẹp, rửa mặt xong.
“Muốn đi nghỉ không?” Dư Thanh Trạch hỏi.
Nhạc ca nhi lắc đầu, y vừa ngâm thuốc xong, hiện tại rất có tinh thần, khoa tay nói: Ngươi làm gì làm đi, ta đi may y phục.
“Vậy được rồi, khi nào mệt thì đi ngủ.” Dư Thanh Trạch lấy sổ sách ra xem, Nhạc ca nhi ôm rổ kim chỉ của mình ra, bắt đầu may y phục.
Vì trong lòng có tâm sự, lúc tối Dư Thanh Trạch ngủ, vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác. Còn Nhạc ca nhi vì được châm cứu, ngâm thuốc, tiêu hao thể lực rất lớn, tinh thần không còn nữa, trong lúc ngủ y ngủ rất say.
Những ngày bình yên dần dần trôi qua.
Giữa trưa, lúc Nguyên Bảo của Lạc phủ đến mua cơm, nhắn lại với Dư Thanh Trạch: “Dư lão bản, thiếu phu lang nói ngày mai sẽ dùng cơm của đầu bếp trong phủ, nên sẽ không tới đây mua đồ ăn.”
Dư Thanh Trạch nghe vậy, biết đây là Lạc phu lang truyền tin cho mình, chỉ sợ tối nay hoặc tối mai bọn chúng sẽ ra tay. Hắn gật đầu, cười nói: “Được, ta biết rồi.”
Chờ Nguyên Bảo mang cơm trưa rời đi, Dư Thanh Trạch nhờ Gia Bảo gọi Sướng ca nhi và Thiết Trụ đến. Còn hắn thì đi gọi Đại Tùng và Đại Chí, bắt đầu an bài.
Hôm nay thời tiết âm u, buổi tối không có ánh trăng, đêm đen gió lớn, chỉ có một chút ánh sáng mỏng manh.
Giờ Tý, đêm khuya tĩnh lặng, toàn thành hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đã chìm vào giấc ngủ.
Một cái bóng đen trèo qua tường hậu viện của Tụ Phúc Lâu, nhẹ chân nhẹ tay đi đến giếng nước, sờ lên thành giếng. Đầu tiên, hắn lấm la lấm lét nhìn dáo dác xung quanh, sau đó cong lưng, ôm lấy tảng đá trên nắp giếng, định khiêng nó xuống.
Tiếc là, tảng đá này quá nặng, dù hắn đã dùng toàn lực cũng không thể khiêng xuống được. Sợ gây ra tiếng động đánh thức người trong phòng, hắn đành từ bỏ giếng nước, tiến đến một cái cửa sổ.
Đây là cửa sổ nhà bếp của Tụ Phúc Lâu, hắn đã tìm hiểu trước rồi, lão bản và phu lang của hắn ta ở phòng bên kia, nơi này là nơi dễ đột nhập nhất.
Hắn lấy ra một con dao rất mỏng nhưng rất bén, cắm vào khe hở cửa sổ, cạy ra. Có lẽ cửa sổ này đã rất cũ kĩ rồi, lúc mở ra vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’.
Bóng đen dừng lại, đợi một hồi, phát hiện không có động tĩnh, hắn lại chậm rãi đẩy cửa sổ ra.
Sau đó, hắn dùng miệng cắn dao, nhẹ nhàng lách người vào.
Vào trong, hắn không vội hành động, trước hết nghe động tĩnh, sau khi thấy đã an toàn, hắn lấy ra mồi lửa trong ngực, mở ra thổi. Nhờ vào ánh sáng mỏng manh, hắn nhìn bố trí trong bếp, sau đó lẻn tới kệ bếp, hướng tới lu nước.
Một tay cầm mồi lửa, một tay mở nắp lu ra, sau đó lại lấy ra một bao thuốc bột lớn trong ngực. Hắn đang định mở ra, đột nhiên, một bóng người nấp sau cái bàn vọt ra, cầm một cây gậy dài đánh về phía hắn.
Bóng đen kia cả kinh, lập tức né tránh, sau đó chạy về phía cửa sổ.
“Người tới rồi!” Bóng người đánh lén không thành công, lớn tiếng gọi, sau đó vác gậy đuổi theo đánh người.
Bóng đen bị đánh một gậy từ phía sau, hắn cũng không rảnh để đáp trả, hắn biết mình đã bị mai phục, bất chấp chạy về phía cửa sổ.
Người phía sau dễ gì tha cho hắn, người nọ nhào tới, lại cho hắn một gậy.
Bóng đen bất đắc dĩ xoay người lại đỡ, giơ dao lên ngăn gậy lại, đá người nọ lui về sau một bước, rồi vội vàng chạy trốn.
Hắn chạy tới cửa sổ, một chân vắt lên thành cửa, đang định nhảy ra ngoài, ai ngờ bên ngoài lại có một cây gậy lớn thọc vào, nhắm vào bụng hắn.
Bóng đen bị đánh về nhà bếp, ngã trên mặt đất ôm bụng kêu rên.
Hiện tại, trong nhà bếp xuất hiện thêm hai người, thấy bóng đen bị đánh ngã xuống đất, bọn họ nhanh chóng tiến lên đè hắn lại.
“Gia Bảo, đốt đèn!” Dư Thanh Trạch ở ngoài cửa sổ kêu, hắn từ cửa sổ nhảy vào.
“Vâng! Đại ca.” Gia Bảo móc mồi lửa ra, thắp hai ngọn đèn dầu, nhà bếp tức khắc sáng ngời.
Trên mặt đất, Đại Tùng và Đại Chí đang đè tên bịt mặt, bên cạnh lu nước, bột trong bao thuốc rơi đầy đất
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...