Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Editor: Aubrey.

Chạng vạng hôm nay, Dư Thanh Trạch xách một cái bao lớn từ trong thành về, vừa bước vào sân, hắn lập tức nói với Nhạc ca nhi đang giã gạo: "Nhạc ca nhi, tối nay không cần nấu cơm, ta sẽ làm mì sợi."

Kết thúc bốn năm ngày đi khảo sát, kết hợp với hiện tại đang là mùa hè, cùng với tình hình ở huyện thành. Căn cứ vào số tiền mà hắn đang có, hắn quyết định đầu tiên sẽ mở một quán bán đồ ăn vặt, với hai món là mì lạnh và bánh ướt.

Tối nay, hắn sẽ làm thử một ít trước, xem sau khi Thường Nhạc bọn họ ăn xong có phản hồi như thế nào.

Nghe thấy tiếng của Dư Thanh Trạch, Thường Hạo đang luyện chữ trên cát lập tức chạy tới: "Dư đại ca, hôm nay ngươi về sớm vậy? Ngươi mua cái gì mà lớn thế?"

Mấy ngày nay, Dư Thanh Trạch thường đi ra ngoài đến tối mịt mới về, hôm nay hắn về sớm như vậy, tiểu thiếu niên Thường Hạo vô cùng cao hứng, buổi tối sẽ được ăn đồ ăn do Dư Thanh Trạch làm.

Mấy ngày hôm trước, lần nào Dư Thanh Trạch cũng về muộn, nên cơm nước đều do Thường Nhạc làm. Thường Nhạc cũng rất nóng lòng muốn thử, y vén tay áo lên, bắt đầu thử nấu món mới của mình.

Nhưng mà, tuy y đã theo Dư Thanh Trạch học mấy ngày, trình độ nấu ăn vẫn không khá hơn bao nhiêu. Không phải chỉ một hai ngày là trình độ có thể tăng cao, còn phải không ngừng luyện tập chăm chỉ mới được.

Cho nên, mấy ngày nay, hai ông cháu Thường Hạo phải liên tục ăn mấy món ăn thử nghiệm của y, tư vị kia... Thường Hạo không dám nhớ lại, cuối cùng bọn họ vẫn phải dựa vào đậu que muối chua, dưa chuột và rau xào để đưa cơm.

Hơn nữa, chỉ có gia gia và đệ đệ mới có thể an ủi y, rằng mấy món đó rất ngon. Nếu không, chắc chắn y sẽ rất buồn, thậm chí còn bị hoài nghi không biết có thù với nấu ăn không!

Hiện tại, thấy Dư Thanh Trạch về sớm, làm sao mà Thường Hạo không kích động cho được?

Thật sự là cảm động muốn khóc!

"Cái này à? Là bột mì và một ít gia vị, tối nay làm mì sợi cần dùng đến." Dư Thanh Trạch cõng bao lớn vào trong bếp, đặt lên bàn. Để mua được những gia vị này, hắn đã phải chạy đến rất nhiều nơi, có một số là hắn mua từ dược đường.

Thường Nhạc cũng vào nhà bếp, nhìn những thứ ở trên bàn, y cảm thấy hứng thú, trong đây có vài thứ bọn họ không dùng để nấu ăn.

Rửa tay xong, trước tiên Dư Thanh Trạch lấy một ít gừng, một ít bát giác hồi hương, vỏ quế, hoa tiêu rửa sạch, sau đó bắt đầu nhào bột mì.

Đổ bột mì vào chậu gỗ, rải một ít muối, rồi đổ nước sạch vào, dùng đũa khuấy thành dạng bông. Sau đó, hắn xoa bột cho đến khi thành một cục bột bóng loáng, rồi mới lấy khăn ướt đắp lại.

Tiếp theo, Dư Thanh Trạch nhờ Thường Nhạc nhóm lửa, bắt đầu công đoạn chế biến sa tế.

Đợi cho chảo nóng, hắn cho dầu cải vào, lại đợi cho dầu nóng đến bảy tám phần, hắn cho vào mấy lát gừng và một ít gia vị, đợi gừng ngả vàng rồi mới vớt ra. Sau đó, hắn chỉnh lửa nhỏ một chút, thêm hương liệu khác, cho đến khi toả ra mùi thơm, mới bưng nồi xuống, chờ cho nguội bớt.


Đến khi nồi không còn nóng nữa, hắn mới lấy bột ớt, mè trắng và đậu phộng bỏ vào trong nồi rồi khuấy đều. Cuối cùng, hắn đặt nồi trên lửa nhỏ, tiếp tục chế biến, rắc thêm chút muối, đợi cho ớt hoà vào trong nước thành màu đỏ, cuối cùng cũng hoàn thành.

Làm sa tế xong, hắn đợi cho nó nguội, mới bỏ vào mấy cái chén để sẵn. Tiếp theo, Dư Thanh Trạch băm nhuyễn gừng và tỏi rồi cho vào trong chén, cho thêm một ít xì dầu, giấm, tiêu xanh cho thơm. Nơi này thiếu rất nhiều gia vị, hắn chỉ có thể tạm dùng nhiêu đây thôi.

Lúc này, cục bột ở bên kia đã nở rồi.

Dư Thanh Trạch tiếp tục xoa bột, vừa làm vừa nhờ Thường Nhạc nấu giúp hắn một nồi nước sôi.

Trong khi chờ nước sôi, Dư Thanh Trạch bắt đầu vắt mì sợi. Sau đó, hắn bỏ mì vào nước sôi, rồi vớt ra cho vào nước lạnh, để vào trong chén. Tiếp theo là cho vào một ít dưa chuột thái sợi, hành thái, đậu que muối chua, rưới sa tế, rắc chút tiêu, món mì lạnh chính thức hoàn thành.

Bốn chén mì lạnh được đặt lên bàn, Dư Thanh Trạch nói: "Trong chén là rau trộn, các ngươi ăn thử xem, hương vị thế nào?"

Thường Hạo là người đầu tiên nếm thử.

Từng sợi mì dậy lên mùi hương thơm lừng, khi ăn có cảm giác mềm nhẵn nhưng không mất đi độ dai, hương vị chua cay hoà quyện vào nhau rất vừa ăn, mùi hương cay nồng của sa tế tăng thêm kích thích thèm ăn. Trong miệng, đậu que muối chua và dưa chuột thái sợi mang đến cảm giác vừa nhẹ nhàng vừa khoan khoái, chẳng những không ngán mà còn rất khai vị.

Trong cái nóng gay gắt của mùa hè, khai vị với một chén mì lạnh chua cay khiến cho người ta vô cùng thoải mái, thật sự là không có gì thích hợp bằng.

"Ăn ngon!" Thường Hạo nếm xong, chỉ khen hai chữ, sau đó không nói gì nữa, chỉ vùi đầu ăn hăng say.

Thường gia gia và Thường Nhạc ăn xong, cũng tỏ vẻ rất ngon, rất khai vị, không giống như mì nước, mỗi lần ăn là đổ mồ hôi đầy đầu.

Bốn người ăn sạch bốn chén mì lạnh.

Sau đó, Dư Thanh Trạch tuyên bố kế hoạch kiếm tiền của hắn.

"Gia gia, con chuẩn bị mở một quán ăn vặt, trước tiên sẽ bán mì lạnh và bánh ướt. À! Bánh ướt là một món mới, ngày mai con sẽ làm cho mọi người nếm thử, xem hương vị như thế nào."

"Cái này không tồi, hiện tại thời tiết rất nóng, mọi người hầu như đều không có khẩu vị. Món mì lạnh này rất khai vị, nơi này chưa có ai bán, nhất định chúng ta sẽ bán rất chạy!" Nghe vậy, Thường gia gia tỏ vẻ tán đồng.

Thường Nhạc và Thường Hạo không ngừng gật đầu, bọn họ cũng cảm thấy rất tuyệt.

Dư Thanh Trạch đã đi khảo sát mấy ngày rồi, tất nhiên hắn cũng có lòng tin phương pháp này có thể kiếm được tiền.


"Con đã đặt mua bếp lò và than ở trong thành, cũng đã nhờ trưởng thôn làm một chiếc xe đẩy và hai bộ bàn ghế nhỏ. Chỉ cần mua thêm một cái nồi, vài bộ chén đũa, một thùng nước và một cái chậu gỗ, cùng một số vật dụng khác, cơ bản như vậy là có thể khai trương."

Sau đó, Dư Thanh Trạch nói với Thường Nhạc: "Nhạc ca nhi, nhiều việc như vậy, một mình ta chắc chắn không thể lo hết được. Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một tay, có thể chứ?"

Thường Nhạc kinh ngạc, y không dám tin duỗi tay chỉ vào mình, ta?

"Đúng vậy." Dư Thanh Trạch gật đầu: "Bắt đầu bán không biết sẽ như thế nào, nên ta sẽ trả cho ngươi năm mươi văn một ngày trước. Nếu buôn bán tốt, ta sẽ tăng thêm tiền cho ngươi."

Nhạc ca nhi vốn rất cần mẫn, có sức lực lớn, nhân phẩm cũng tốt, tìm y hỗ trợ là không sai.

Trong lòng hắn có tâm tư không thể nói với Thường Nhạc, Dư Thanh Trạch nghĩ chờ qua một thời gian, hắn sẽ kéo Thường Nhạc vào tròng, biến quán ăn vặt trở thành "quán phu phu"!

Làm việc cùng nhau sẽ dễ thân mật hơn hùn vốn làm ăn, cũng dễ loại bỏ hai cái dấu ngoặc trong ba chữ "quán phu phu", thay vào đó sẽ biến thành quán phu phu thật sự!

Hơn nữa, cả nhà bọn họ đối xử với hắn quá tốt, còn có ân cứu mạng, cho dù hắn và Thường Nhạc không thể đến với nhau, hắn cũng muốn giúp bọn họ kiếm tiền, làm cho cuộc sống của bọn họ trở nên tốt hơn.

Vốn dĩ, hắn muốn trực tiếp đưa ra lời hợp tác với Thường Nhạc. Chỉ là, hắn cũng biết các gia đình nhà nông kiếm tiền rất không dễ, huống chi tính cách của Thường Nhạc khá là bảo thủ, không chứng minh cho bọn họ thấy hắn có khả năng kiếm tiền, thì bọn họ sẽ không dễ dàng ra quyết định.

Hơn nữa, tiền bán đồ ăn mà Thường Nhạc kiếm được, hầu như đều phải để dành. Vào mùa đông, sức khoẻ Thường gia gia rất hay bất ổn, thường xuyên phải uống thuốc, không thể không trông cậy vào số tiền tiết kiệm kia.

Phải cho bọn họ chứng kiến cảnh tượng kiếm được tiền trước, như vậy bọn họ mới có thể yên tâm mà theo hắn.

Năm mươi văn một ngày? Cái giá này có thể so với tiền công làm việc một ngày ở huyện thành! Ở thôn kế bên có một hán tử làm việc ở trong thành, một tháng kiếm được tám trăm văn!

Thường Nhạc nhanh chóng xua tay, khoa tay một hồi, Thường Hạo ở một bên phiên dịch.

Ý của Thường Nhạc là y đồng ý hỗ trợ, nhưng y không thể nói được, mà mở quán bán đồ ăn vặt thì chắc chắn phải nói chuyện rất nhiều, mới có thể tiếp khách tốt. Hơn nữa, một ngày năm mươi văn quá nhiều, y cảm thấy mình không xứng với cái giá này.

Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Nhạc ca nhi, số tiền đó không nhiều, hãy tin ta, sức lao động của ngươi hoàn toàn xứng với cái giá này. Hơn nữa, công việc lần này rất vất vả, chẳng những nấu đồ ăn, cuối ngày còn phải rửa chén, gánh nước, tính tiền. Những lúc khách đông còn phải hỗ trợ bưng đồ ăn, cái gì cũng cần làm, ta chỉ sợ như vậy sẽ ủy khuất ngươi."

Trong lòng Thường Hạo cũng có một bí mật nhỏ không thể nói, nhưng nhóc hiểu khá rõ ca của mình, nếu nhóc trực tiếp nói với y, phỏng chừng y sẽ giữ khoảng cách với Dư đại ca. Vì thế, nhóc cũng khuyên Thường Nhạc: "Ca! Ta nghe xong cũng cảm thấy quá vất vả, hay là ngươi đừng làm?"

Dư Thanh Trạch phát sầu: "Nhạc ca nhi, ở bên này ta không quen ai cả. Có một số chuyện ta không biết ngọn ngành, cũng không dám tuỳ tiện tin người khác, chỉ có thể tin tưởng ngươi."


Thường Nhạc đời nào sợ vất vả, điều mà y sợ là mình không thể giúp được gì, mà còn lấy nhiều tiền như vậy nên trong lòng hơi băn khoăn. Có thể kiếm được tiền đương nhiên là chuyện tốt, nếu thật sự mỗi ngày kiếm được năm mươi văn, vậy là y có thể đưa đệ đệ đến trường học được rồi! Đến mùa đông, tiền thuốc của gia gia cũng không còn là vấn đề nữa!

Thường Nhạc nhìn gia gia, Thường gia gia nói: "Tự con quyết định." Sau đó, ông chỉ cười tủm tỉm nhìn y.

Đệ đệ và Dư Thanh Trạch đã nói như vậy, Thường Nhạc suy nghĩ một chút, gật đầu.

Thường Hạo cúi đầu trộm cười, dù bên ngoài ca của nhóc trông có vẻ hiền lành dịu ngoan, nhưng thật ra y khá là hiếu thắng, có đôi khi sẽ có phản ứng ngược.

Sự tình quyết định như vậy, cuối cùng Dư Thanh Trạch đã có thể yên tâm.

Hắn phác hoạ xong bản vẽ, đi đến nhà trưởng thôn tìm người làm giúp hắn một chiếc xe đẩy nhỏ và hai bộ bàn ghế.

Hiện tại cả nhà trưởng thôn đang toàn lực làm giường lúa, nhưng với đơn đặt hàng của Dư Thanh Trạch, trưởng thôn vẫn ưu tiên làm cho hắn.

Dư Thanh Trạch muốn đặt loại bàn gấp, Đại Kiện thấy bản vẽ, lập tức cảm thấy hứng thú, hắn kéo Dư Thanh Trạch ở lại thảo luận một hồi. Dư Thanh Trạch giải thích cho hắn nghe, Đại Kiện lập tức phấn khích đi nghiên cứu cách làm như thế nào.

Trưởng thôn bọn họ phải tốn đến ba bốn ngày, trong lúc đó, Dư Thanh Trạch vẫn còn một số công đoạn khác cần chuẩn bị.

Sáng hôm sau, Dư Thanh Trạch và Thường Hạo cùng nhau đứng tấn trong sân.

Trước đó, hắn đã hứa sẽ dạy cho Thường Hạo một số chiêu thức phòng thân, mấy ngày trước hắn bận đi khảo sát, chỉ có buổi tối mới có thời gian. Nhưng thời gian vào buổi tối không nhiều, Thường Hạo còn phải dành ra một giờ để luyện chữ, sau đó không còn dư bao nhiêu thời gian, Dư Thanh Trạch cho nhóc tập đứng tấn, trước tiên phải luyện căn cơ cho ổn trước đã.

Tiểu thiếu niên mười tuổi ôm giấc mộng trong lòng, cảm thấy vô cùng hứng thú với việc luyện võ, nên khi học rất chuyên tâm. Đứng trung bình tấn là một việc vô cùng buồn tẻ và đòi hỏi phải có nghị lực cao, nhưng nhóc vẫn cảm thấy hứng thú dạt dào.

Thường Hạo nửa ngồi xổm, hai chân đứng ngang vai, hai tay nắm lại để bên hông, hai mắt nhìn thẳng. Theo chỉ dẫn của Dư Thanh Trạch, nhóc tận lực kéo dài hô hấp.

Từ ngày học đầu tiên cho đến hôm nay, nhóc chỉ có thể kiên trì đứng tấn trong khoảng thời gian một chén trà, sau đó sẽ yêu cầu nghỉ ngơi một chút. Hiện tại, nhóc gần như đã có thể kiên trì trong nửa canh giờ!

Cứ như vậy, chỉ dẫn Thường Hạo đứng tấn trong chốc lát, Dư Thanh Trạch chợt phát hiện vài ca nhi đang đứng ở ngoài sân ngó ngác xung quanh. Đến khi Dư Thanh Trạch đi qua, bọn họ đã không còn ở đó nữa.

Dư Thanh Trạch: "..."

Khi Dư Thanh Trạch nhìn thấy một tiểu ca nhi ở ngoài rào tre, hắn nhíu mày, hỏi Thường Hạo: "Tiểu Hạo, có phải những ca nhi đó tới tìm các ngươi không? Nhưng khi nhìn thấy ta thì bọn họ lại ngại không dám vào."

Thường Hạo liếc mắt nhìn bên ngoài, đáp: "Bọn họ đã như vậy mấy ngày rồi, là tới để nhìn ngươi. Ngày nào cũng đến, mấy ngày hôm trước ngươi toàn đi vào lúc sáng sớm nên không biết, có vài ca nhi còn tới đây hỏi đủ thứ chuyện."

Dư Thanh Trạch không hiểu: "Nhìn ta? Nhìn ta làm gì?" Chẳng lẽ là để xem ta đẹp trai đến cỡ nào?

Tiểu thiếu niên vốn rất linh thông tin tức, nhóc cười trộm: "Ngươi không biết đâu, hiện tại ngươi rất nổi danh ở trong thôn, lần trước quá bận rộn nên bọn họ chưa kịp chú ý. Hiện tại đã thu hoạch xong, bọn họ không có gì làm, nên rảnh rỗi đến đây hỏi thăm. Hiện tại, tất cả mọi người đều biết ngươi đã hai mươi tám mà vẫn chưa thành thân, bọn họ nghĩ có phải hán tử này có nguyên nhân không thể nói hay không."


"Cái gì mà nguyên nhân không thể nói?" Dư Thanh Trạch dựng lông mày, hắn cảm thấy đáp án sẽ cho hắn một cảm giác rất không ổn, mà hắn cũng không muốn nghe.

Tiểu thiếu niên cười không dừng được: "Làm sao mà ta biết? Bọn họ không nói, chỉ hỏi rất nhiều mà thôi. Nếu như ngươi muốn biết, thì tự đi hỏi đi."

"...Không cần, dù chỉ một chút cũng không muốn biết." Hẳn là, không phải như mình nghĩ đâu?

"A! Còn có người hỏi ngươi có muốn tìm phu lang không?" Thường Hạo hỏi xong, cẩn thận quan sát thần sắc của Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch thầm nghĩ, có một đối tượng rất tốt, nhưng hắn chỉ lắc đầu, đáp: "Hiện tại chưa nghĩ tới, bản thân còn ăn không đủ no, tìm phu lang để người ta đi theo ta chịu khổ sao?"

Dư Thanh Trạch cảm thấy dở khóc dở cười, người nông thôn không có gì để giải trí, sau khi làm việc xong, bọn họ không có gì làm thì sẽ tụ tập lại nói chuyện phiếm. Việc này Dư Thanh Trạch cũng đã nghĩ tới, chỉ là, hắn không ngờ có một ngày hắn lại trở thành đề tài chính trong những câu chuyện bát quái của bọn họ.

Nghe vậy, Thường Hạo chỉ thầm "À" một tiếng, chỉ cần Dư đại ca không có ý với người khác, vậy thì ca của nhóc sẽ có hi vọng!

Hiện tại, bọn họ vẫn đang sống chung một nhà, dần dần, Dư đại ca sẽ nhận ra ca của nhóc tốt vô cùng! Không phải có câu nói lâu ngày sinh tình hay sao? Có thêm nhóc hỗ trợ, Dư đại ca nhất định sẽ trở thành ca phu của nhóc!

Dư Thanh Trạch vẫn chưa biết hắn đã có một sự giúp đỡ âm thầm trên con đường truy phu của mình, hiện tại hắn chỉ muốn kiếm tiền, làm hộ tịch, xây nhà, chờ đến khi cuộc sống ổn định, hắn sẽ chính thức cầu hôn!

Buổi sáng, Dư Thanh Trạch bắt tay vào làm bánh ướt.

Cách làm của bánh ướt thì có hơi phức tạp, cảm giác không giống như ăn mì lạnh, càng ăn càng ngon, càng ăn càng mát, còn có thể giúp cho Thường Nhạc bọn họ giải nhiệt.

Thừa dịp xe đẩy và mấy bộ bàn ghế chưa làm xong, mấy ngày nay, Dư Thanh Trạch muốn tranh thủ làm mì lạnh và bánh ướt, sẵn tiện hong khô một ít để dự trữ.

Vì thế, mấy ngày nay, ai đi ngang qua nhà Thường Nhạc cũng nhìn thấy trong sân phơi một sào mì sợi và một sào bánh ướt. Bọn họ còn định mua về ăn thử, nhưng đều bị Dư Thanh Trạch cự tuyệt.

Hắn còn mượn xe bò nhà trưởng thôn, đi vào thành mua dầu, muối, xì dầu, giấm, cùng với một số gia vị khác. Sẵn tiện mua một cái bếp lò, một ít than đen.

Dưa chuột, đậu que, hành lá thì mua trực tiếp tại nhà Thường Nhạc, còn thùng nước và bồn gỗ thì mua ở nhà trưởng thôn.

Hắn còn mua một tấm gỗ lớn, nhờ Dư Tú Tài viết lên năm chữ to "Dư Ký Ăn Là Ghiền", đây chính là cách chiêu bài cho quán ăn vặt của hắn.

Mua xong mấy thứ này, hai mươi bảy lượng bạc của Dư Thanh Trạch không còn dư lại bao nhiêu.

Ba ngày sau, xe đẩy và mấy bộ bàn ghế đã được trưởng thôn làm xong.

Hết thảy đã được chuẩn bị ổn thoả, cuối cùng, quán ăn vặt có thể khai trương được rồi!

_._._._


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui