Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Editor: Aubrey.

Đoàn người băng qua đường ruộng, đi về phía ruộng của Nhạc ca nhi.

Dư Thanh Trạch giới thiệu với Thường gia gia và Gia Bảo, hai người chưa biết Huyện lệnh đại nhân. Nhạc ca nhi bọn họ đứng lên, hành lễ với ba vị đại nhân.

Thái đại nhân vội nói: “Không cần đa lễ, ở đây không phải nha môn, các ngươi tiếp tục làm việc đi.”

Gia Bảo đi tới, gọi một tiếng: “Nghĩa phụ.”

“Ừ.” Thái đại nhân vui vẻ đáp, thấy Gia Bảo đổ đầy mồ hôi, ông lau giúp hắn: “Có mệt không?”

Gia Bảo lắc đầu, cười đáp: “Con không sao. Nghĩa phụ, con xin phép đi trước, sáng nay phải cắt hết lúa trên mẫu ruộng này.”

“Được, đi đi.” Thái đại nhân nói.

Nhìn Gia Bảo cắt lúa mà trán đổ đầy mồ hôi, Thái đại nhân cảm thán: “Mấy tháng không gặp, càng ngày càng hiểu chuyện.”

Dư Thanh Trạch cười đáp: “Phải, hiện tại đang phụ trách thu chi trong tửu lâu, rất giỏi.”

Thái đại nhân cười ha ha, sau đó hỏi: “Còn cây đao cắt lúa nào không? Bọn ta cũng muốn phụ.”

Dư Thanh Trạch nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Ngài cũng muốn làm?”

Thái đại nhân gật đầu, hỏi ngược lại: “Sao? Ta không giống người biết làm nông?”

“Không có, để ta đi lấy đao.” Dư Thanh Trạch sờ mũi, đi lấy đao của mình, rồi lên bờ cầm hai thanh đao dự phòng trở lại.

Dư Thanh Trạch đưa đao của mình cho Thái đại nhân: “Ta đang dùng cây này, rất bén.”

Thái đại nhân nhận lấy rồi đưa cho Lạc Minh Đạt.

Lạc Minh Đạt sửng sốt, đưa tay chỉ mình: “Ta?”

Thái đại nhân gật đầu, nói: “Thử xem, ngươi là quan phụ mẫu của thành Đồng Sơn, phải biết bá tánh của mình lao động kiếm sống như thế nào. Trải nghiệm một chút, thử đi.”

Thái đại nhân nói xong, không đợi cho Lạc Minh Đạt suy nghĩ, đã nhét đao vào tay hắn.

Lạc Minh Đạt: “…”

“Đại nhân, hay là để ta? Lạc đại nhân chưa từng làm mấy việc này…” Huyện thừa vội nói.

“Đừng nóng vội, cây này của ngươi.” Thái đại nhân lại lấy một thanh đao khác đưa cho Huyện thừa.

Huyện thừa: “…”


“Được rồi, chúng ta làm việc thôi.” Thái đại nhân cởi áo ngoài, đưa cho tùy tùng, sau đó vén tay áo lên, chuẩn bị ra trận.

Thấy Tri phủ đại nhân đã dẫn đầu làm trước, Lạc Minh Đạt và Huyện thừa đành phải cởi áo ngoài, học theo Thái đại nhân, vén tay áo lên, đi về phía ruộng lúa.

“Có cần ta làm mẫu không?” Dư Thanh Trạch hỏi.

“Ngươi làm mẫu cho hai người kia là được.” Thái đại nhân nói xong, trực tiếp ngồi xổm xuống, bắt đầu cắt lúa trước mặt Dư Thanh Trạch, động tác vô cùng thuần thục.

Dư Thanh Trạch thấy Thái đại nhân không gặp vấn đề gì, hắn quay đầu nhìn Lạc Minh Đạt và Huyện thừa.

Lạc Minh Đạt đưa đao trên tay cho hắn.

Dư Thanh Trạch cười nhận lấy, vừa giảng giải vừa làm mẫu cho bọn họ.

Xong xuôi, Lạc Minh Đạt nhíu mày ngồi xổm xuống, học theo Dư Thanh Trạch, tay trái cầm lúa, tay phải dùng lực. 

Xẹt–

Lần đầu tiên chưa hoàn toàn cắt đứt, hắn nhíu mày, dùng lực thêm một chút, lần này thì cắt đứt, nhưng vì dùng sức quá lớn, mất thăng bằng, xém chút nữa ngã ngồi ra sau.

Có điều, nhìn bó lúa vừa được mình cắt, Lạc Minh Đạt hừ cười một tiếng, sau đó tiếp tục cắt.

Dư Thanh Trạch ở bên cạnh quan sát, cười cười, lên tiếng nhắc nhở: “Đại nhân, ngài có thể hạ thấp đao xuống một chút.”

“Hả? Như vậy?” Lạc Minh Đạt nghe vậy, hạ đao thấp xuống một chút rồi mới cắt.

“Vâng, hừm… Như vậy là được rồi.”

Nghe nói ba vị đại nhân cắt lúa, Thường Hạo và Gia Bảo lén nhìn qua bên này, vừa nhìn vừa cười.

Dư Thanh Trạch đi qua, cốc đầu hai đứa, nói: “Nhìn cái gì? Mau làm việc đi.”

Hai người vuốt trán cười, sau đó tiếp tục làm việc.

Có điều, hai người bọn họ không nhìn, những thôn dân khác tò mò nhìn qua, các vị đại nhân trong thành cũng cắt lúa, chuyện này thật hiếm thấy.

Hai tuỳ tùng của Thái đại nhân đưa áo của ba vị đại nhân cho Tôn tiên sinh ôm, sau đó đi đến chỗ Thường Hạo và Gia Bảo, nhận đao trên tay bọn họ, ngồi xổm xuống cắt lúa.

Gia Bảo và Thường Hạo nhìn hai hộ vệ ca ca, động tác rất nhanh nhẹn, cắt còn nhiều hơn bọn họ. Hai người đành lên bờ lấy nước uống, ngồi trên bờ ruộng nghỉ ngơi.

Hiện tại thời gian còn sớm, chưa đến buổi trưa, Dư Thanh Trạch nghĩ tới chuyện cơm trưa, sáu hán tử, sợ là đồ ăn trong nhà không đủ.

Hắn đi thương lượng với Thường gia gia, lát nữa ra bờ sông mua cá của thôn dân, giết một con gà, cộng thêm đồ ăn có sẵn trong nhà, hẳn là đủ.


Thái đại nhân cắt được mười lăm phút, ngồi xổm lâu khiến ông hơi mỏi, đứng lên hoạt động một chút.

Dư Thanh Trạch đi qua, nói: “Đại nhân, để ta.”

Thái đại nhân đưa đao cho Dư Thanh Trạch, nói: “Vậy ngươi làm đi, ta cắt chậm quá.”

Dư Thanh Trạch nhận đao, vừa cắt vừa nhỏ giọng hỏi Thái đại nhân: “Đại nhân, ngài không sợ Lạc thiếu gia bộc phát tính tình công tử sao?”

Thái đại nhân ngồi xổm xuống, thở dài, cũng nhỏ giọng đáp: “Cha của hắn viết thư cho ta, nhờ ta để mắt đến hắn một chút. Aiz! Bản tính của hắn không xấu, chỉ là ham chơi quá, chưa bao giờ nghĩ tới chính sự.”

Dư Thanh Trạch nghe vậy, cảm khái một chút, sau đó lại hỏi: “Ngài dẫn hắn tới đây để cho hắn trải nghiệm?”

Thái đại nhân lắc đầu, nói: “Không phải, đây chỉ là nhân tiện. Ta đọc thư của Úy Nhi, nghe nó nói lần trước tới đây chơi, Thường Hạo nói với nó ngươi đã tạo ra một số công cụ thu hoạch mới, có cả máy giã gạo đạp bằng chân, nên ta muốn đến xem. Cuộc sống của các bá tánh quá khổ, nếu có biện pháp nào có thể đề cao sản lượng lương thực, cho người dân có đời sống ấm no, ta muốn xem thử. Tôn tiên sinh mà ta mang về từ Vân Châu, rất am hiểu mấy vấn đề này, nên ta mới đưa ông ấy đến đây.”

Nghe vậy, Dư Thanh Trạch nói: “Thì ra là vậy, lát nữa ta sẽ dẫn ngài đi xem, còn có một loại củ giống trứng gà, mang từ phương bắc về, rất dễ trồng, bọn ta cũng có trồng một ít, cũng đã thu hoạch rồi. Ta thấy loại củ này hiếm thấy, chờ trồng nhiều một chút, sẽ cho các thôn dân mang về trồng. Củ này ăn rất chắc bụng, chủ yếu thu hoạch vào mùa đông hoặc mùa xuân, chờ thu hoạch xong, có thể trồng thêm một đợt, còn có thể cùng lúc cấy mạ vào mùa xuân.”

Thái đại nhân nghe vậy, cao hứng hỏi: “Như vậy, đồng nghĩa với việc có thêm lương thực mới?”

“Phải.” Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Khả năng sống của loại củ này khá bền, có thể nấu ăn. Hoặc hấp giống như ăn khoai lang, hương vị cũng không tệ lắm, giữa trưa ta sẽ làm cho mọi người nếm thử.”

“Như vậy thật tốt!” Thái đại nhân kích động đứng lên, sau đó nói: “Ngươi cắt nhanh đi, cắt xong chúng ta trở về xem, ta đi nói với Tôn tiên sinh một tiếng.”

Ông lập tức đi tìm Tôn tiên sinh.

Có hai tuỳ tùng của Thái đại nhân hỗ trợ, tốc độ cắt nhanh hơn nhiều.

Lạc Minh Đạt và Huyện thừa cắt cũng chậm, Dư Thanh Trạch cũng không trông cậy vào hai người. Vì thế, ước chừng qua ba mươi phút, Dư Thanh Trạch gọi Gia Bảo và Thường Hạo tiếp nhận công việc của hai vị đại nhân.

Lạc Minh Đạt đứng lên, hai tay đều dơ, đặc biệt là tay phải cầm đao, khớp xương dính đầy bùn. Có điều, hắn xoay người nhìn đống lúa mình đã cắt ở sau lưng, tuy cắt không được đẹp, nhưng bỗng nhiên hắn có cảm giác mình đã rất thành công, chuyện này là sao?

Hắn cười khúc khích, nâng tay áo lau mồ hôi trên trán.

“Đại nhân, trên bờ có ao nước, ngài có thể đến đó rửa.” Dư Thanh Trạch nói.

Lạc Minh Đạt và Huyện thừa đi rửa tay.

Chưa đến trưa, bọn họ đã cắt xong. Sau đó, bọn họ thu dọn đồ đạc, về nhà.

Vào nhà, Lạc Minh Đạt và Huyện thừa phát hiện, nhà của Dư Thanh Trạch thật sự rất lớn, thậm chí còn lớn hơn một số nhà trong thành. Hơn nữa, nhà này không có vườn hoa hoặc núi giả quanh co khúc khuỷu, nên sân rất rộng rãi.

“Này, Dư lão bản, đó là gì?” Huyện thừa chỉ vào một góc sân, hỏi.


Ở sân bên phải là ba mươi chậu cây, thân cây cao được che lấp bởi những phiến lá màu xanh lục, trên đó còn có nhiều quả tròn tròn, xanh có đỏ có, rất đẹp. Trong đó có hai chậu, vẫn còn nhỏ, thân cây chỉ vừa mới phát triển, chỉ cao tới nửa người, còn có những đoá hoa nhỏ màu vàng lấp ló sau lá cây.

“Đó là cà chua, một huynh đệ của ta đã mang về từ phương nam. Ở đây không có loại quả đó, còn hai chậu lùn lùn ở bên kia là bọn ta tự trồng.” Dư Thanh Trạch giải thích.

Vì sợ trồng ở bên ngoài không dễ quản lý, loại quả này có màu đỏ rất đẹp, chắc chắn trẻ con sẽ thích, nên sau khi Thường gia gia gieo trồng ở bên ngoài, đợi chúng lớn rồi mang về trồng trong chậu. Sau khi cà chua chín, ông sẽ trích hạt giống, trồng thêm nhiều chậu nữa, càng ngày càng nhiều, nên bây giờ mới có số lượng cà chua như vậy.

“À, cái này ta biết, trong hoa viên ở hoàng cung có, màu đỏ rất đẹp.” Lạc Minh Đạt nhìn cà chua, cao hứng nói.

Dư Thanh Trạch cười nói: “Lát nữa sẽ làm một đĩa cho mọi người ăn thử.”

Lạc Minh Đạt nghe vậy, kinh ngạc hỏi: “Cái này có thể ăn?”

Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Có thể ăn, hương vị cũng rất ngon.”

Tôn tiên sinh và Thái đại nhân đi đến mấy chậu cà chua quan sát.

Nghe hương vị không tồi, hai mắt Lạc Minh Đạt sáng lên, hắn lại gần nâng cà chua lên ngửi, nói: “Ở Kinh Thành chưa ai từng ăn, chỉ trồng để ngắm, hoá ra là còn có thể ăn.”

“Đúng vậy, có thể ăn.” Dư Thanh Trạch cười đáp, nói với Thái đại nhân: “Thái đại nhân, ta dẫn các ngài đi xem khoai tây.”

“Được được được, đi thôi.” Thái đại nhân nghe vậy, đi theo Dư Thanh Trạch tới phòng trữ đồ.

Dư Thanh Trạch lấy ra một rổ khoai tây nhỏ, cho bọn họ xem, rồi nói cho bọn họ biết công dụng của loại củ này.

Thái đại nhân bắt đầu thảo luận với Tôn tiên sinh.

“Ta nghe nói còn có vài loại khác?” Thái đại nhân hỏi.

“Phải, chờ ăn cơm xong, ta sẽ mang các ngài ra vườn xem.”

Cho bọn họ xem khoai tây xong, Dư Thanh Trạch đi xuống bếp làm cơm trưa. Thái đại nhân và Tôn tiên sinh cầm khoai tây, đến chỗ cà chua thảo luận, Huyện thừa cũng đi theo nghe bọn họ giảng giải.

Thái đại nhân thấy Lạc Minh Đạt ngồi ở trong nhà nhàn nhã uống trà, ông gọi hắn tới, hắn cũng cần phải nghe.

Sáng không được ăn no mà còn bị bắt làm việc, Lạc Minh Đạt đã đói đến mức bụng đánh trống rồi…

Cũng may Gia Bảo vừa bưng điểm tâm ra, Thường Hạo khiêng ghế cho bọn họ. Lạc thiếu gia hài lòng, vừa ngồi ăn điểm tâm, vừa nghe bọn họ giảng.

Huyện thừa nhìn hắn liên tục ăn điểm tâm, đành lên tiếng nhắc nhở: “Đại nhân, đừng ăn no quá, lát nữa còn ăn trưa.”

Nghe vậy, Lạc Minh Đạt lập tức ngừng ăn điểm tâm. Trưa hôm nay là tự tay Dư Thanh Trạch nấu ăn, hắn phải chừa bụng để thưởng thức mỹ thực.

Thái đại nhân thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó, lại thảo luận với Tôn tiên sinh, thỉnh thoảng ông sẽ hỏi suy nghĩ của Lạc Minh Đạt, buộc hắn không thể không nghiêm túc nghe bọn họ nói, lâu lâu còn phải đáp lại một hai câu.

Cũng nhờ như vậy, Lạc Minh Đạt mới biết, sở dĩ Thái đại nhân tới thôn Ngưu Đầu, là để tìm hiểu nông cụ mới, chứ không phải vì đồ ăn của Dư Thanh Trạch.

Hắn ngồi nghe Tôn tiên sinh và Thái đại nhân mặc sức tưởng tượng nông cụ mới có thể giúp các nông dân tăng gia sản xuất như thế nào, lương thực thu về được bao nhiêu. Có thể cho bao nhiêu người no bụng, có thể cho bao nhiêu người không bị chết đói, hắn bất giác chậm rãi ngồi thẳng người, biểu tình cũng dần dần nghiêm túc lên…

Đến khi Gia Bảo nói đã đến giờ ăn cơm, Lạc Minh Đạt mới kinh ngạc phát hiện, vừa rồi mình bất tri bất giác nghe mê mẩn?


Hắn thở hắt ra, lập tức đứng dậy, đi ra giếng nước rửa tay.

Cuối cùng cũng được ăn cơm!

Cơm trưa tất nhiên rất phong phú, còn có vài món mà hắn chưa từng thấy ở tửu lâu. Như món gà hầm nấm, gà om khoai tây, cá hầm cải chua, cà chua xào trứng, khoai tây sợi xào cay, còn vài món khác.

Đầy một bàn lớn, mùi thơm lan toả trong không khí.

Tôn tiên sinh, Thái đại nhân và hai tuỳ tùng chưa bao giờ được ăn đồ ăn của Dư Thanh Trạch. Sau khi ăn ngụm đầu tiên, bọn họ không lo thảo luận nữa, chỉ tập trung vùi đầu ăn.

Lạc Minh Đạt cũng không khách khí, ăn rất sung sướng, thoả mãn. Trong lòng thầm nói, cũng may mà mình đã chừa bụng.

Ăn trưa xong, bọn họ đi tản bộ, Dư Thanh Trạch dẫn Thái đại nhân bọn họ ra sau vườn. Hiện tại đã là cuối tháng chín, ánh nắng không quá gay gắt, cũng không quá nóng.

Ngoài vườn, Thường gia gia đã gieo trồng ba loại rau củ vào tháng bảy, bây giờ đã nảy mầm. Có lẽ qua không bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn trưởng thành, súp lơ đã nở thành một đoá hoa nhỏ, đậu hà lan sinh trưởng cũng rất xanh um, tươi tốt.

Dư Thanh Trạch chỉ súp lơ, quả bầu và đậu hà lan cho bọn họ xem, giới thiệu cho bọn họ công dụng của chúng. Thái đại nhân và Tôn tiên sinh nghe xong, không nhịn được gật đầu, nói tốt.

Xem xong, Thái đại nhân, Dư Thanh Trạch và Lạc Minh Đạt thương lượng một chút. Muốn nhờ Dư Thanh Trạch thu thập hạt giống, sau này bọn họ sẽ mua hạt giống dưới danh nghĩa huyện nha, rồi phân phát cho các nông dân gieo trồng.

Ban đầu, Lạc Minh Đạt không hiểu tại sao lại lấy danh nghĩa của huyện nha ra mua, Huyện thừa đành nhỏ giọng giải thích bên tai hắn. Nói đến lúc mở rộng quy mô sẽ thấy có hiệu quả, cuộc sống của nông dân sẽ có sự cải thiện, không ai bị đói chết, xem như một chính sách quan trọng của huyện nha.

Lạc Minh Đạt nghe xong, ngộ ra, gật đầu đồng ý.

Dư Thanh Trạch cũng đồng ý, nhưng hắn cũng đưa ra điều kiện, phải gieo trồng ở thôn Ngưu Đầu trước.

Đối với việc này, Thái đại nhân và Lạc Minh Đạt không có ý vấn đề gì, ba người cùng nhau nhất trí.

Quyết định xong, buổi chiều, đoàn người Thái đại nhân được lĩnh hội sự thần kỳ của máy giã gạo đạp bằng chân, bọn họ đều kinh ngạc cảm thán.

Thậm chí, Tôn tiên sinh còn muốn mang về nghiên cứu.

Thái đại nhân và Tôn tiên sinh thảo luận, Thái đại nhân hỏi Dư Thanh Trạch ông có thể mang giường lúa và máy giã gạo này về trình lên triều đình được không, mục đích là để tạo phúc cho dân.

Dư Thanh Trạch nghe vậy, kéo ông qua một bên hỏi: “Cái này có tính là thành tích của ngài không?”

Thái đại nhân cũng không gạt hắn, nói thẳng: “Ta sẽ vờ như phát hiện ra những thứ này rồi trình lên, triều đình sẽ cho người có chuyên môn đến đây điều tra. Đến lúc đó, sau khi được Hộ Bộ và Công Bộ xác nhận, Thánh Thượng sẽ căn cứ theo cống hiến mà ban thưởng cho người chế tác. Dĩ nhiên, huyện nha ở nơi này cũng được thơm lây, nếu Thánh Thượng hài lòng, phỏng chừng sẽ ban thưởng thêm, kiểm tra cuối năm của Lại Bộ sẽ được cộng thêm điểm.”

Nghe vậy, Dư Thanh Trạch nói: “Giường lúa đã được làm ra từ năm trước, rất nhiều thương nhân đã mang đến phương bắc, không biết như vậy có còn được tính hay không? Có điều, ta vẫn còn một bản vẽ máy thổi hạt thóc, nhưng trưởng thôn vẫn chưa làm ra, là một loại nông cụ tách hạt thóc lép ra, rất tiện lợi.”

“Ồ! Vậy sao? Có thể cho ta xem không?” Thái đại nhân hỏi.

Dư Thanh Trạch trực tiếp vẽ trên mặt đất cho ông xem, giảng giải đơn giản, cuối cùng nói: “Chuyện này ta phải thương lượng với gia đình trưởng thôn, bởi vì trước đây ta đã đồng ý hợp tác với bọn họ, nên phải hỏi ý kiến của bọn họ.”

Thái đại nhân hiểu, gật đầu: “Được, ngươi cứ thương lượng với bọn họ đi. Có điều, ta hy vọng có thể mở rộng ra cả nước, bọn ta trình lên cũng tốn rất nhiều thời gian, trong thời gian đó, các ngươi vẫn có thể buôn bán ở đây. Huống hồ, những thứ này là do các ngươi làm ra, các ngươi cứ bán, triều đình ở bên kia có muốn mở rộng cũng không nhanh như vậy, không cần lo lắng vấn đề này.”

Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Vậy, tối nay ta sẽ đi thương lượng với trưởng thôn bọn họ. Ngài ở thành Đồng Sơn mấy ngày?”

Thái đại nhân nói: “Ngày mốt ta sẽ về Vân Châu, ngày mai ta còn phải đến huyện nha kiểm tra một chút, khi nào các ngươi thương lượng xong thì hãy đến huyện nha tìm ta.”

“Vâng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui