Làm Rể Hào Môn Ông Đây Khinh
“Giết!
Lâm Thiên Sinh vừa dứt lời, chỉ thấy ở đằng sau Mộ Dung Siêu bỗng xuất hiện một vết nứt không gian.
Cùng lúc đó, ở thành phố Thiên Hải xa xôi ngàn dặm. Trên bầu trời nhà chính và mộ tổ nhà Mộ Dung bỗng giăng kín mây đen. Một luồng uy năng đáng sợ chèn ép đến nỗi khiến mọi người đều khó thở cứ thế xuất hiện.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Toàn bộ người nhà Mộ Dung đều sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy dường như trong đám mây đen kia có thứ gì đó đáng sợ sắp rơi xuống.
Lúc này, một người trong nhà Mộ Dung vội vã chạy đến báo cáo.
“Gia chủ! Gia chủ! Có chuyện không hay rồi. Người làm canh mộ tổ vừa mới gọi đến nói ván quan tài của các lão tổ sắp không chống đỡ nổi rồi.”
Nghe thấy tin tức này, toàn bộ người nhà Mộ Dung đều sợ hãi đến biến sắc. Xem ra chắc chắn đã xảy ra chuyện hệ trọng, bằng không lão tổ nhà Mộ Dung làm sao có thể bị thức tỉnh cơ chứ?
Trong mộ tổ là lão tổ đã ngủ say từ thời viễn cổ. Nghe nói đã tồn tại mấy chục ngàn năm, cảnh giới càng đạt đến siêu phàm nhập thánh.
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp xuất phát đi kiểm tra thì mấy tia sét từ trên đám mây đen trong phạm vi mười mấy mét đã đánh xuống đùng đùng.
Đùng! Sấm sét nổ vang khiến cả thành phố Thiên Hải cũng vì thế mà chấn động, một hồi lâu vẫn chưa thể lắng lại.
Vào giây cuối cùng, trong mộ tổ nhà Mộ Dung truyền ra một âm thanh cực kỳ không cam tâm: “ÁI Ai ôi thương thay! Thiên đạo thức tỉnh, nhà Mộ Dung tôi diệt vong rồi.”
Một vị Viễn Cổ Chuẩn Thánh trong cơn ngủ say cứ thế bị chôn vùi trong tia sét.
Đợi mây đen tan đi, thành phố Thiên Hải lại quang đãng. Mọi người khiếp sợ phát hiện, nhà Mộ Dung và mộ tổ của bọn họ đều biến thành một vùng đất khô cần.
Dù là người nhà Mộ Dung đang ở bên ngoài cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn lần này, chẳng còn một ai sống sót.
Đây là năng lực thống trị cửu phương thập địa, lấy huyết mạch làm chỉ dẫn giết cả tộc. Nếu không có nền móng vững chắc cộng thêm đại trận hộ tộc chống đỡ thì chỉ có thể bỏ mạng.
Lúc này, trong nhà họ Diệp ở thành phố Giang Nam xa xôi, thân hình của Mộ Dung Siêu đã hóa thành bụi trong tay Lâm Thiên Sinh. Mà vết nứt không gian ban nãy cũng biến mất theo.
Nam Sơn lão đạo và người nhà họ Diệp đều hóa đá tại chỗ, mặt đầy kinh ngạc.
Trên người Lâm Thiên Sinh không hề có linh khí nào dao động, vậy mà lại tay không bóp chết một cường giả cảnh giới Tụ Hồn.
Bản lĩnh này đáng sợ đến nhường nào chứ. Nhưng bọn họ chẳng hề hay biết, vào giờ phút này thế gia Mộ Dung đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Vẻ mặt của Lâm Thiên Sinh hơi nghiêm nghị. Bởi vì ban nãy anh đã cảm nhận được sự tồn tại của Chuẩn Thánh kia.
Trong lòng anh lấy làm lạ, trong ngờ trong thế giới mạt pháp này lại có tu sĩ sở hữu tu vi như thế đang ngủ say. Điều này càng khiến anh cảm thấy, e rằng thế giới này thật sự không đơn giản. Phải biết rằng, dù ở chư thiên vạn giới thì Chuẩn Thánh cũng là sự tồn tại hiếm như lá mùa thu.
“Cảm ơn sư tôn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...