Làm Rể Hào Môn Ông Đây Khinh

Đôi mắt Tân Lam nhìn Lâm Thiên Sinh ngập tràn kinh hãi.

Dù có là đại năng Độ Kiếp thì muốn tiêu diệt một con yêu thú cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ cũng không thể làm dễ dàng như vậy được.

Thế nhưng con cá yêu này lại hoàn toàn không chống trả nổi khi ở trước mắt Lâm Thiên Sinh.

Đến cả giấy giụa một chút cũng không thể. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tân Lam nhất định không tin.

Lâm Thiên Sinh không hề thay đổi biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Thu hoạch tạm được.”

Nói xong xách con cá yêu kia lên, chuẩn bị về nhà.

Tân Lam hoàn hồn qua cơn sợ hãi, vội vàng đuổi theo hỏi: “Tôi vẫn còn một câu hỏi, không biết anh có tiện trả lời hay không?”

Từ khi kế thừa tu vi của cụ tổ nhà mình, trở thành tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, từ nhỏ tới lớn, trong lòng Tân Lam luôn có một nỗi nghi hoặc.

Đó chính là ở nơi linh khí mỏng manh này liệu có có khả năng trở thành tiên hay không?

Mười mấy năm nay, tu vi của cô ta liên tục sụt giảm.

Lúc cô ta mới có được tu vi thì chỉ còn thiếu chút nữa là có thể lên tới Nguyên Anh trung kỳ.


Nhưng sau mười mấy năm, chẳng những cô ta không tiến bộ mà còn thụt lùi!

Nếu như tối qua cô ta không ăn được tim của cự mãng thì chẳng mấy tháng nữa, cảnh giới của cô ta sẽ rơi xuống Kim Đan kỳ.

Lâm Thiên Sinh dừng bước, nói: “Nói nghe thử xem.”

Tần Lam nuốt nước bọt trong cổ hòng, hỏi: “Thế gian này có tiên không?” Lâm Thiên Sinh nghe vậy đáp: “Có.”

Nói rồi, bóng dáng anh lập tức biến mất.

Nhận được câu trả lời chắc chắn này của Lâm Thiên Sinh, Tân Lam giật mình, đứng ngẩn người tại chỗ một lúc lâu.

Một lúc sau, cô ta mỉm cười rời khỏi đây.

Cùng lúc đó, trong văn phòng của tập đoàn Tô Thị.

Tô Nhiên đang ngồi trên ghế.

Lúc này, Lục Tiểu Tiên đã xuống dưới tầng mua kem nên không có ở đây. Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đá văng ra.


Nghe thấy tiếng động lớn như vậy, Tô Nhiên kinh ngạc ngước lên nhìn. Một giây sau, Tô Tiểu Ninh đột nhiên bị người ta ném vào đây!

Thấy vậy, Tô Nhiên giật mình, vội đỡ cô ấy dậy, lo lắng gọi: “Cô út!”

Tô Tiểu Ninh chưa kịp nói gì, một giọng nói đã vọng từ ngoài cửa vào.

“Một tập đoàn Tô Thị nhỏ bé mà lại to gan đến thết”

Dứt lời, một người đàn ông dẫn hai tu sĩ vào đây.

Tu vi của hai tu sĩ đó là Kim Đan kỳ!

Tô Nhiên đỡ Tô Tiểu Ninh dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn phẫn nộ, chất vấn ba người kia: “Các người là ai?”

Người đàn ông dát hàng hiệu đầy người kia cười khẩy, đút hai tay vào túi ra vẻ mình là nhất, chậm rãi ngồi xuống ghế của Tô Nhiên, sau đó gác hai chân lên bàn,

cười nham hiểm: “Hừ, là ai à?”

“Con đĩ nhà mày còn có mặt mũi hỏi câu này à, tập đoàn Tô Thị nhà mày lại dám vươn bàn tay tới Đông Đô, quả nhiên không coi Nghiêm Hải tao ra gì!”

Nghe vậy, Tô Nhiên thắc mắc: “Anh là người nhà họ Nghiêm ở Đông Đô à?”

Gần đây tập đoàn Tô Thị mở rộng phạm vi làm ăn, xảy ra xung đột lợi ích ở nhiều nơi, trong đó có Đông Đô.

Thế gia số một ở Đông Đô là Nghiêm Thị đã được Tô Tiểu Ninh dàn xếp ổn thỏa từ trước.

Lúc ấy song phương còn ký cả hiệp nghị hộ tác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận