Làm Rể Hào Môn Ông Đây Khinh
Anh vừa dứt lời, một bóng dáng thướt tha bước ra. Hóa ra người này chính là Tân Lam! Lâm Thiên Sinh không quay đầu nhìn, tiếp tục nói: “Cô tới đây làm gì?”
Tần Lam thoáng khựng lại rồi bước lên trước một bước: “Trong sách cổ có ghi chép lại rằng ở đây từng có một đạo tràng của yêu thú thượng cổ.”
“Chắc là anh Lâm cũng tới đây vì điều này phải không?” Thực ra, trước khi Lâm Thiên Sinh tới đây, Tân Lam đã ngồi canh ở đây rồi.
Nhất là tối qua ăn tim cự mãng giúp tu vi của cô ta càng thêm vững chắc, mơ hồ có dấu hiệu đột phá Nguyên Anh trung kỳ.
Sau khi cân nhắc suốt đêm, cô ta đi tìm đọc sách cổ. Cuối cùng xác định mục tiêu là nơi này.
Thấy Lâm Thiên Sinh xuất hiện, cô ta càng thêm tin tưởng vào tin tức của bản thân.
Lâm Thiên Sinh nghe vậy đáp: “Đại khái là vậy.”
“Mấy người bạn dị tộc kia của cô đâu rồi?”
Nghe hỏi vậy, Tần Lam hơi biến sắc, một lát sau mới nói: “Bọn họ đã rời đi r Lâm Thiên Sinh chỉ cười, không nói chuyện tiếp.
Lúc trước, anh đã dùng thần thức kiểm tra rồi, hơi thở của mấy kẻ dị tộc kia đã tan biến trước nghĩa địa của Lăng Phá Thiên.
Huống hồ còn là đột nhiên biến mất, chỉ có mình Tân Lam rời đi. Nói cách khác, Tân Lam đã giết bọn họ. Thấy Lâm Thiên Sinh ngồi yên, không nói lời nào.
'Tần Lam lộ vẻ do dự rồi nói: “Anh Lâm, thực ra tôi không có địch ý gì với anh và nhà họ Tô.”
Câu này của cô ta là thật lòng. Tình cảm của cô ta và Tô Nhiên là thật lòng, không phải dạng chị em cây khế.
Hơn nữa, cô ta còn muốn hợp tác với Lâm Thiên Sinh.
Chẳng qua, vì chỉ mới tiếp xúc chưa bao lâu nên cô ta còn chưa hiểu rõ về Lâm Thiên Sinh nên chuyện này chỉ mới dừng lại ở ý định mà thôi.
Mục đích cô ta nói lời này là muốn làm rõ mình không muốn trở thành kẻ địch của Lâm Thiên Sinh.
“Ừm.” Lâm Thiên Sinh khế gật đầu rồi lại không nói gì nữa.
Ánh mắt anh vẫn luôn nhìn mặt nước, chưa từng quay đầu lại trong lúc nói chuyện với Tân Lam.
'Tần Lam chậm rãi bước tới bên cạnh Lâm Thiên Sinh rồi nói tiếp: “Anh Lâm, có một điều mà tôi rất thắc mắc, không biết anh có thể giải đáp giúp tôi được. không.”
Lâm Thiên Sinh hỏi: “Chuyện gì?”
Tân Lam nói khẽ: “Theo tôi được biết, anh chỉ là người mà Lăng Vi Vị tiện tay nhặt được ở ven đường để làm khó Tô Nhiên mà thôi.”
“Với tu vi của anh, tại sao lại muốn đùa giả làm thật với Tô Nhiên? Hay là anh có ý đồ gì khác?”
Tân Lam rất thắc mắc.
Cô ta có thể khẳng định trước khi Lâm Thiên Sinh xuất hiện, Tô Nhiên chỉ là một người bình thường.
Còn hiện tại cô như thế nào thì ngay cả Tân Lam cũng không nhìn ra được dấu hiệu.
Nhưng với tu sĩ tầm cỡ như Lâm Thiên Sinh, cho dù anh có tới phàm trần ngao du thì cũng sẽ không lấy một cô gái người phàm.
Không hề khoa trương chút nào khi nói phần lớn các tu sĩ đều ích kỷ cá nhân, nếu không chẳng thể đi xa được trên con đường tu đạo.
Nếu như không thu được lợi lộc gì thì thực sự không giống tác phong của một tu sĩ Độ Kiếp cảnh.
Cho dù Tô Nhiên là người đẹp hiếm có trên đời thì với tư chất của cô thậm chí chẳng có tư cách để làm lô đỉnh.
Đại năng Độ Kiếp tồn tại từ thời viễn cổ, có thể coi là thần tiên ở lục địa này.
Vậy mà lại cam lòng làm con rể ở rể của người phàm nhỏ bé, đúng là một chuyện kỳ lạ.
Đương nhiên, đây chỉ là theo hiểu biết hạn hẹp của Tần Lam.
Lâm Thiên Sinh im lặng, một lát sau mới chậm rãi nói: “Với tình hình hiện tại thì chúng tôi là vợ chồng thật.”
“Nếu như muốn nói chiếm lợi được gì của cô ấy thì tôi chỉ có thể nói là vóc dáng của cô ấy rất đẹp.”
“Hơn nữa còn biết kẹp người, ngay cả tôi cũng bị cô ấy kẹp chặt tới độ ngẩn ngơ.”
“Sau này có lẽ sẽ là một người mẹ tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...