Làm Rể Hào Môn Ông Đây Khinh
“Chỉ có mấy anh em chúng tôi thôi, thật sự không còn ai khác nữa.” “Chúng tôi chạy nạn từ thành phố Thiên Hải tới đây.”
“Thật sự không hề cố ý đến đây mạo phạm...”
“Mong các ngài rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi lần này.”
Sáu tên tu sĩ bị đánh bầm dập mặt mũi, quỳ dưới đất, luôn miệng xin tha, không còn phách lối như ban nãy nữa.
Kể ra thì mấy tên này quả đúng là xui xẻo, vừa mới trốn từ thành phố Thiên Hải tới đây, kết quả lại chạy tới nơi này, bị ba người đập cho một trận tơi tả.
Tuy Diệp Phong và Nam Sơn Lão Đạo chỉ mới là Kim Đan sơ kỳ nhưng công pháp của hai người này không hề tầm thường.
Nam Sơn Lão Đạo đã lĩnh hội được một chút huyền bí trong Đạo Đức Kinh.
Thực lực tăng mạnh đột ngột, ngay cả Kim Đan trung kỳ cũng không phải là đối thủ của ông ấy.
Nam Sơn Lão Đạo xách kiếm lên, “hừ” một tiếng: “Nếu như các người dám nói dối nửa lời thì coi chừng không giữ nổi quả thận của các người đó!”
“Không dám, không dám...” Mấy người đồng thanh, gật đầu lia lịa.
Đúng lúc này, Lâm Thiên Sinh dẫn theo Tô Nhiên và Lục Tiểu Tiên chậm rãi bước tới trước mặt bọn họ.
“Tiên sinh!”
“Sư tôn!”
Ba người bọn Diệp Phong vội cung kính thi lễ.
Lâm Thiên Sinh lạnh nhạt đi tới chỗ mấy tên tu sĩ kia, lườm bọn họ một cái.
Bọn họ thấy ba người bọn Diệp Phong nói chuyện thưa gửi với Lâm Thiên Sinh nên cũng đang quan sát anh.
Bọn họ không hề phát hiện ra chút dao động chân khí nào trên người anh.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng phải thôi. Người có thể khiến cường giả cảnh giới Nguyên Anh làm chó giữ nhà cho mình sao có thể là người bình thường được.
Đương nhiên là mức độ nông sâu của tu vi không phải điều mà đám Kim Đan kỳ như bọn họ có thể nhìn thấu được.
E là tu vi của người này đã là đại năng Độ Kiếp cảnh rồi. Trong lòng bọn họ nghĩ thầm như vậy.
Tô Nhiên tiến lên một bước, hỏi: “Vừa rồi tôi nghe thấy mọi người nói là mọi người tới từ thành phố Thiên Hải phải không?”
“Bên đó xảy ra chuyện lớn gì à?” Nghe hỏi vậy, mấy người kia ngước mắt lên nhìn.
Một người trong bọn nghiêm mặt nói: “Mấy ngày trước, ở thành phố Thiên Hải xuất hiện lôi kiếp thiên đạo đã đánh thức không ít tu sĩ viễn cổ.”
“Những lão già ấy gặp được tu sĩ nào là giết chết tu sĩ đó, hút sạch tu vi của chúng tôi.”
“Nếu không chạy đi thì chỉ còn nước toi mạng.”
Nghe vậy, Tô Nhiên kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thiên Sinh. Lần trước Lâm Thiên Sinh đã thừa nhận lôi kiếp đó giáng xuống là vì anh.
Lâm Thiên Sinh nghe bọn họ trả lời như vậy, sắc mặt không hề thay đổi chút nào.
Anh đã sớm tiên liệu được chuyện này rồi. Bởi vì Ngọa Long từng nói rằng ông ta tỉnh lại ở thành phố Thiên Hải.
Còn Tần Lam nghe được thông tin này xong, sắc mặt càng thêm nặng nề.
Nếu sự việc là như vậy thì có khả năng kẻ trộm mộ của lão tổ Nam Sơn chính là những tu sĩ bị thiên lôi đánh thức kia.
Mấy tên tu sĩ quỳ dưới đất im lặng một lát, sau đó liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng, cả bọn ăn ý gật đầu. Thế rồi, bọn họ đột nhiên quỳ lạy Lâm Thiên Sinh.
“Bọn tôi không cố ý tới đây mạo phạm nhưng hiện giờ được gặp cậu quả là một niềm vinh dự!”
“Mong cậu rộng lòng thu nhận chúng tôi!”
“Nhất định chúng tôi sẽ bưng trà rót nước, làm trâu làm ngựa cho cậu!”
Sáu tên tu sĩ Kim Đan kỳ đồng thanh nói.
Nghe vậy, bọn Diệp Phong đứng bên cạnh không khỏi lộ vẻ giật mình.
Nếu như thu nhận sáu tên Kim Đan kỳ này thì sau này, đừng nói là ở Giang Nam, cho dù có là người ở bất kỳ đâu tại Long Quốc, người ta cũng đều phải đắn
đo suy nghĩ trước khi quyết định đối phó với nhà họ Tô.
Một tên trong bọn nịnh nọt nói: “Cậu thấu hiểu tạo hóa lại có dáng dấp ngọc. thụ lâm phong, nhất định là Thánh nhân viễn cổ uy danh chấn động bốn phương!”
“Được đi theo cậu là niềm vinh dự, vinh hiển của chúng tôi.” Nói xong, mấy người lại cười hùa nhìn Lâm Thiên Sinh. Đại năng Độ Kiếp cảnh quá mờ mịt, không thể ngược dòng tìm hiểu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...