Khi Hoàng Dung tỉnh, đập vào mắt là gương mặt tuấn mĩ pha lẫn tức giận của Hoàng Dược Sư, nàng thẫn thờ một chút, sau khi xác định đích thực người trước mắt là cha nàng thì Hoàng Dung mới nhanh chóng ngồi dậy, ngập ngừng pha chút vui sướng, kêu:
-“Cha! Sao người lại ở đây!?” – Phải nói là nàng rất vui mừng, vì chán ghét Tĩnh ca ca, cho nên cha cũng không muốn gặp nàng, thường thì một năm cũng chỉ có thể gặp cha một lần vào ngày giỗ của nương.
Hoàng Dược Sư mặt không đổi sắc đứng lên, châm chọc mở miệng: “Sao? Ta đương nhiên là phải đến để xem thử phong thái anh hùng của vợ chồng Quách đại hiệp rồi. Quả nhiên là khí thế hiên ngang, ngay cả Quách phu nhận cho dù đang mang thai cũng thể hiện bản lĩnh không tầm thường, thật sự khâm phục.”
-“Cha…”
Hoàng Dung càng nghe Hoàng Dược Sư nói, càng cảm thấy xấu hổ, nếu như nàng không nghe ra cha đang tức giận, thì thật uổng phí công nuôi dưỡng của cha.
Không muốn để Hoàng Dược Sư nói thêm, nàng liền đổi đề tài: “Cha! Người đã đến đây rồi thì nhất định phải đến Lục Gia Trang một chuyến, cha con chúng ta cũng đã không gặp nhau thời gian dài rồi, người nhất định không thể chối từ.”
Sau đó nàng bước đến bên cạnh huynh đệ Võ gia và Quách Phù, kéo bọn hắn đến trước mặt Hoàng Dược Sư, giới thiệu:
-“Cha, người chưa gặp Đôn Nho và Tu Văn phải không, đây đều là đệ tử của Tĩnh ca ca. Nào, hai đứa mau đến bái kiến sư tổ đi.”
Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho nhìn nhau, đồng loạt quỳ xuống, chắp tay, hô: “Đồ tôn Võ Tu Văn, đồ tôn Võ Đôn Nho, bái kiến sư tổ.”
Cả hai dập đầu trước Hoàng Dược Sư mà trong lòng đầy vui sướng, một cỗ kiêu ngạo tràn vào đáy lòng. Sư phụ của bọn họ là cao thủ nhất lưu trên giang hồ, sư tổ của bọn họ lại là Đông Tà Hoàng Dược Sư, một trong thiên hạ ngũ tuyệt, chỉ dựa vào bấy nhiêu thôi, trong giang hồ còn ai có thể chọc tới họ.
Cả hai đều cố gắng gây ấn tượng tốt cho Hoàng Dược Sư, chỉ cần sư tổ nhìn trúng, dạy cho họ một ít bản lĩnh, vậy thì võ công của họ sẽ tiến bộ vượt bậc, không cần để tên Dương Quá kia vào mắt.
Hai huynh đệ đều ôm mộng đẹp và ảo tưởng trong tương lai. Chỉ là, câu nói tiếp theo của Hoàng Dược Sư khiến cho cả hai đều vợ mộng.
-“Bọn hắn là đồ đệ của Quách Tĩnh, học lại là võ công của Giang Nam Thất Quái, làm sao có thể là đồ tôn của ta.”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Hơn nữa, Đảo Đào Hoa cũng không có loại người vô liêm sỉ, bỏ mặc ân nhân vừa cứu mình bị thương ở lại như vậy.”
Hoàng Dung nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, nàng tức giận nhìn bọn họ, gằn từng tiếng hỏi: “Phù Nhi, Tu Văn, Đôn Nho là như vậy sao?”
Huynh đệ Võ gia không hẹn mà cùng cúi đầu. Quách Phù e sợ nhìn Hoàng Dược Sư, lún túng nói: “Lúc đó, chúng con lo lắng cho nương quá, nên quên mất Dương đại ca.”
Hoàng Dung nghe nữ nhi nói vậy, cả một lúc không thể nói được lời nào.
Hoàng Dược Sư nghe xong Quách Phù nói, hừ một tiếng. Hắn nhàn nhạt nhìn Quách Phù trước mặt, đây là cháu gái của hắn, nàng ta có gương mặt giống Dung Nhi sáu phần, nhưng tính tình kiêu ngạo, chua ngoa, lại bất tài.
Trước kia, nhìn thấy nàng điêu ngoa, hắn chỉ nghĩ, đã là cháu gái của Đông Tà, thì có bản lĩnh để kiêu ngạo. Nhưng khi hôm nay nhìn thấy nàng và hai tên tiểu tử kia không do dự bỏ lại ân nhân cứu mạng của mình, hắn đã rất thất vọng.
Hoàng Dung lớn giọng trách móc: “Vì sao các con có thể làm như vậy, còn không mau quay lại đem Dương đại ca về đây.
-“Không cần, đã có người đem tên tiểu tử kia đi rồi, các ngươi có thể yên tâm về người đó.”
Hoàng Dung nghe vậy, củng yên tâm phần nào. Nàng lại quay sang Hoàng Dược Sư, kéo lấy một tay của hắn, nói: ‘Cha, nếu vậy, bây giờ người theo con về Lục gia Trang đi, con gái có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với người.”
Hoàng Dược Sư nhìn hoàng Dung, gật đầu, dù gì mục đích của hắn khi rời đảo cũng là đến gặp nữ nhi.
Thấy cha gật đầu, Hoàng Dung vô cùng vui sướng, nhìn bọn Quách Phù giục: “Nhanh, dẫn ngựa lại đây.’
-“Không cần, các ngươi về nhà trước đi, ta cần phải đi đón một người, sau đó mới đến Lục Gia Trang.”
Hoàng Dung nghe hắn nói vậy, liền tò mò hỏi: “Đón người? Cha đi chung với ai à!?” – Nàng rất bất ngờ, dù sao thì trước giờ, Hoàng Dược Sư cũng chỉ thích độc lai độc vãng.
Hoàng Dược Sư không trả lời Hoàng Dung mà chỉ nói: “Là ai, đến khi gặp con sẽ biết.”
Hoàng Dung nghe vậy, nhanh chóng chạy đến bên người Hoàng Dược Sư, cười nói; “Cha đón người, vậy thì đễ chúng con đi theo luôn đi, sau đó chúng ta cùng nhau về Lục Gia Trang.” – Nàng phải giữ chặt cha, không để cho hắn đổi ý. Khó khăn lắm cha mới đồng ý đến thăm nàng, nàng quyết không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Hoàng Dược Sư nuôi Hoàng Dung lớn khôn, đương nhiên biết nàng đang nghĩ gì. Hắn cũng không thèm để ý. Khẽ gật đầu đồng ý, sau đó dùng khinh công bay đi.
Hoàng Dung, Quách Phù và hai huynh đệ Võ gia nhanh chóng đuổi theo. Vì đồng ý để cho bọn họ theo sau, nên hắn không đi quá nhanh, để bọn họ có thể theo kịp.
Một lúc sau, Hoàng Dược Sư là người đến khách điếm đầu tiên.
Sau khi nhìn xung quanh mà không thấy bóng Phùng Hành đâu. Chân mày khẽ nhíu, một cỗ khủng hoảng dần dần dâng lên trong lòng.
Bên trong có một tiểu nhị đang tiễn khách ra, Hoàng Dược Sư liền tiến lên, bắt lấy cánh tay tiểu nhị hỏi: “Ngươi có nhìn thấy nương tử của ta quanh đây không.”
Tiểu nhị đầu tiên là sửng sốt, sau khi cẩn thận nhìn lại, liền nhận ra Hoàng Dược Sư, dù sao, hai người có khí chất bất phàm như vậy, có muốn quện cũng khó.
-“Thì ra là khách quan. Từ khi hai người đi rồi, không hề thấy phu nhân quay lại.”
Hoàng Dược Sư nghe xong tiểu nhị nói thì bất an trong lòng càng tăng lên. Nàng không rành đường Tương Dương thành, nàng có thể đi đâu được chứ.
Hoàng Dung lúc này mới đuổi tới nơi, thấy cha mình đang thất thần đứng bên kia, trên gương mặt không giấu được bất an và lo lắng, liền tới gần hỏi: “Cha, sao vậy?”
-“Nàng không có lại đây, khẳng định là bị lạc rồi. Nàng không biết đường ở đây, khẳng định là đang chờ ở đâu đó.” – Hoàng Dược Sư biết tính tình của thê tử mình, nàng nếu một khi bị lạc, sẽ không đi lung tung, mà ngồi một chỗ chờ hắn tìm đến, vì nàng biết, hắn nhất định sẽ tìm được nàng. Nàng luôn luôn nhu thuận như vậy.
Tuy không biết nàng/hắn trong miệng của cha là ai, nhưng nhìn thần sắc lo lắng của người, chắc hẳn người đó và cha có quan hệ không tàm thường, Hoàng Dung liền tiến lên, nói:
-“Cha, đừng quá lo lắng, bây giờ chúng ta chia nhau đi tìm, thành Tương Dương cũng không lớn lắm, chúng ta nhất định có thể tìm thấy.”
Hoàng Dực Sư nghe vậy, thoáng gật đầu, nhưng lo lắng trong lòng cũng không có vơi bớt đi.
Hoàng Dung kể sơ mọi chuyện cho bọn Quách Phù vừa tới nơi, sau đó quay sang Hoàng Dược Sư hỏi: “Cha, người cha muốn tìm có đặc điểm gì?”
-“Là một nữ nhân khoảng 20, gương mặt thanh tú, cao chừng này, người mặc y phục màu hồng phấn, tóc không búi mà tết đuôi sam.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...