Khi Hoàng Dược Sư dùngkhinh công đuổi tới nơi, thì mọi chuyện đã gần như kết thúc.
Đám người Kim Luân Pháp Vương tập kích Hoàng Dung, Quách Phù và huynh đệ Võ gia. Ngay lúc nguy cấp, Dương Quá đã xuất hiện kịp thời, cứu họ một lần nữa, nhưng cũng bởi vì vậy mà trọng thương tới hôn mê, Hoàng Dung thì vừa bị thương vừa động thai khí nên cũng ngất xỉu.
Thấy tình hình đó, Quách Phù và huynh đệ Võ gia mặc kệ Dương Quá trọng thương nằm đó, cùng nhau dìu Hoàng Dung về Lục gia trang.
Hoàng Dược Sư đứng tại một chỗ kín đáo gần đó, nhìn thấy hết mọi chuyện, không kiềm được nhíu mày, nặng nề hừ một tiếng. Đúng là cái thứ không lên được mặt bàn.
Tuy nói hắn là người nửa chính nửa chính nửa tà, chỉ làm mọi chuyện mà mình yêu thích, thế nhưng cũng không đến mức vứt bỏ ân nhân cứu mạng mình như vậy. Việc làm của bọn Quách Phù, hoàn toàn khiến Hoàng Dược Sư thất vọng, cũng phẫn nộ không thôi.
Ngay khi hắn đang định đi ra cứu Dương Quá, thì một bóng người xuất hiện.
Đó là một cô nương áo xanh, tay cầm ngọc tiêu, trên mặt đeo lên một lớp mặt nạ da người, trông vô cùng kì quái. Cô nương đó đến gần Dương Quá, sau đó, mang hắn đi.
Hoàng Dược Sư chỉ cần nhìn sơ cũng biết, đó là đệ tử nhỏ nhất của mình, Trình Anh. Năm xưa ông nhận Trình Anh làm đồ đệ cũng bởi vì một lúc xót thương cho hoàn cảnh của nàng ta.
Thế nhưng tư chất Trình Anh thường thường, cũng không học được bao nhiêu bản lĩnh, nhưng tâm tính lại thiện lương, vì vậy khi nàng ta đem Dương Quá đi, hắn cũng không quá lo lắng. Tinh chắc Trình Anh sẽ chăm sóc tốt cho Dương Quá.
Vì thế, sau khi Trình Anh đi chẳng bao lâu, hắn lập tức dùng khinh công, đuổi theo đám người Hoàng Dung.
Hiện giờDung Nhi đang có thai, lại vừa bị nội thương, có lẽ sẽ có ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, hắn cần phải xem trước cho nó.
Quách Phù và huynh đệ Võ gia đang thúc ngựa chạy về Lục gia trang, cả người vô cùng căng thẳng. Nương đang hôn mê, không biết tình hình ra sao. Lần này cũng do nàng ta bướng bỉnh chạy đi, mới khiến nương phải chạy ra tìm nàng, rồi gặp phải bọn Mông Cổ.
Lúc này, một bóng người từ đâu tới, chặn ngay trước ngựa của nàng ta. Vốn bản tính điêu ngoa cộng thêm hiện tình hình đang gấp, Quách Phù không nhìn người đang chặn đường là ai, vẫn cứ thúc ngựa nhanh hơn, miệng hét :
-“Tránh ra!”
Thấy người trước mặt vẫn không có ý định tránh, Quách Phù cắn răng, rút cây roi bên hông ra, hướng phía trước quất tới.
Hoàng Dược Sư mày nhíu càng sâu, đứa cháu gái này của hắn, quá lỗ mãng. Chậm rãi đưa tay lên, dùng nội lực thi triển đàn chỉ thần công, búng vào chân con ngựa, khiến con Tiểu Hồng Mã của Quách Phù ngã xuống, Quách Phù không tránh khỏi việc té xuống đất.
Hoàng Dược Sư thi triển khinh công, nhanh chóng tiếp được Hoàng Dung trước khi nàng ta rơi xuống.
-“Phù muội!” – tiếng huynh đệ Võ gia khẩn trương kêu to. Quách Phù là người trong lòng của bọn họ, thấy người trong lòng bị như vậy, cả hai đều vô cùng đau lòng.
Võ Tu Văn chạy tới nhanh hơn một bước, cẩn thận dìu Quách Phù đứng dậy, ân cần hỏi: “Không sao chứ?”
Quách Phù lắc đầu. Thấy nàng thật sự không có việc gì, cả hai đều thở phào một hơi. Võ Đôn Nho quay sang nhìn Hoàng Dược Sư, dùng bội kiếm chỉ vào Hoàng Dược Sư, quát:
-“Ngươi là người phương nào, mau buông sư mẫu của ta ra !”
Cũng không trách Võ Đôn Nho không nhận ra Hoàng Dược Sư, từ khi Hoàng Dung thành thân đến nay, Hoàng Dược Sư cũng không củ động đi gặp bọn họ, càng không cho phép bọn họ đi vào trung tâm Đảo Đào Hoa.
Chỉ có mỗi năm đến ngày giỗ của Phùng Hành, mới cho phép bọn họ vào bái tế, nhưng cũng chỉ giới hạn cho Quách Tĩnh, Hoàng Dung, Quách Phù, không hề có ngoại nhân.
Vì vậy có thể nói, trong đám người đang đứng đây, ngoại trừ Hoàng Dung đang hôn mê ra, cũng chỉ có Quách Phù là có thể nhận ra Hoàng Dược Sư. Nhưng Quách Phù vừa mới té ngựa, cả người hơi chật vật, vì vậy không có nhìn kĩ, nên nhất thời cũng chưa nhận ra hắn là ai.
Võ Đôn Nho thấy nam nhân trước mắt không trả lời, liền tức giận nói lại lần nữa: “Ta hỏi ngươi là ai, vì sao lại bắt sư mẫu ta.”
Võ Tu Văn cũng đứng lên đệm nhịp: “Sư phụ của bọn ta là Quách Tĩnh Quách đại hiệp, nếu như để sư phụ ta tìm đến nơi, ngươi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.”
Hoàng Dược Sư trong lòng càng thêm tức giận, thật là lũ ngu ngốc .
Bình sinh, Hoàng Dược Sư ghét nhất hai loại người, một là người xấu xí, hai là người ngu ngốc, mà huynh đệ Võ gia, chính là loại người vừa xấu xí vừa ngu ngốc. Vì vậy, hắn không muốn đáp lời với hai người này.
Chưa gì hết đã khai ra thân thế của mình, lỡ Hoàng Dược Sư là địch nhân của bọn họ, nếu vậy thì chỉ khiến cho mọi người tệ hơn.
Hơn nữa, đi đâu cũng đem tên của phụ mẫu, sư phụ ra dùng, bộ bọn hắn nghĩ rằng, Quách Tĩnh và Dung Nhi đã vô địch thiên hạ rồi à, ai cũng phải sợ họ sao,.
Hai huynh đệ Võ gia thấy nam nhân kia cũng không chịu buông Hoàng Dung ra, liền cầm bội kiếm, chĩa thẳng vào Hoàng Dược Sư, phát động tấn công.
Võ học mà hai huynh đệ dùng, chính là của Giang Nam Thất Quái, đối với Hoàng Dược Sư, cho dù là Thất Quái có còn đây, cũng không là gì với hắn, huống chi là hai tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng.
Khi thấy hai mũi kiếm dần dần tới gần mình hơn, hắn mới đưa tay khẽ điểm một chút, lập tức, hai huynh đệ Võ gia bị đánh văng ra phía xa, bội kiếm thì bị gãy thành nhiều mảnh.
Thấy bọn họ ngay cả một kích cũng không chống đỡ được, Hoàng Dược Sư hừ một tiếng: “Vô dụng.”
Không thèm quan tâm tới bọn họ nữa, hắn nhanh chóng đưa tay bắt mạch cho Hoàng Dung, sau đó điểm điểm mấy huyệt đạo trên người nàng, cuối cùng mới lấy cửu hoa ngọc lộ hoàn ra cho nàng dùng.
Sau khi Quách Phù thấy huynh đệ Võ gia bị đánh văng ra, mới nhìn rõ được mặt của Hoàng Dược Sư, nàng vừa kinh hỉ vừa sợ sệt, nhanh chóng đứng dậy, chạy tới bên cạnh hắn, đến khi cách Hoàng Dược Sư khoảng năm bước, liền quy củ đứng đó, khẽ gọi : “Ngoại công.”
Tiếng gọi này nhanh chóng khiến hai huynh đệ Võ gia muốn đứng lên tấn công Hoàng Dược Sư một lần nữa đình chỉ.
Hai người khiếp sợ vô cùng, bất khả tư nghị nhìn gương mặt tuấn mĩ, nhìn như chỉ mới 25, 26 tuổi của hắn. Người này thật sự là Đông Tà Hoàng Dược Sư, một trong thiên hạ ngũ tuyệt, là sư tổ của bọn họ sao. Nhưng vì sao lại trẻ như thế, trông còn trẻ hơn cả sư phụ của bọn hắn. Thê nhưng Phù muội đã gọi như vậy, vậy thì không thể sai được.
Lại nghĩ tới hành động lỗ mãng của mình lúc nãy, hai người liền thấp thỏm, chỉ sợ là để lại ấn tượng xấu đối với vị sư tổ này rồi.
Hoàng Dược Sư, một trong thiên hạ ngũ tuyệt (năm người lợi hại nhất) luôn là đối tượng để bọn họ sùng kính, thậm chí còn hơn cả sư phụ của bọn họ. Khi biết Đông Tà Hoàng Dược Sư là sư tổ của mình, bọn họ đã rất hưng phấn và tự hào.
Tuy chưa bao giờ gặp người, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ tôn trọng, sùng bái người. Nay, người thật xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ lại hành động thật lỗ mãng, điều này khiến hai người lo lắng không thôi.
Sau khi Quách Phù gọi một tiếng ngoại công, Hoàng Dược Sư chỉ ừm một tiếng, sau đó không nói gì nữa, mà chỉ trầm mặc truyền nội lực cho Hoàng Dung.
Chỉ một lúc sau, Hoàng Dung liền tỉnh dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...