Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
"Ngô thị không xem như là kẻ ác." Tịch Lan Vi viết xuống một câu như vậy trong tay Hoàng đế. Hắn khẽ cười, không thèm để ý mà hỏi nàng: "Tựa như nàng và ta không xem như người lương thiện sao?"
Lan Vi nghẹn lại.
"Rất hiếm có "người lương thiện" hoặc "kẻ ác nhân" chân chính." Hoắc Kỳ gối đầu lên cánh tay, nhìn màn giường: "Dù là đời sau bình phẩm thiện ác, cũng chỉ là dựa vào một sự kiện lớn nhất để mà bình phẩm. Nhưng trừ lần đó ra, người lương thiện chưa chắc không làm qua chuyện ác, kẻ ác nhân cũng chưa chắc là chưa từng có tâm địa Bồ Tát."
Tịch Lan Vi gật đầu một cái, tán đồng cách nói này của hắn, chỉ là khó hiểu: "Bệ hạ muốn nói cái gì?"
"Muốn nói nàng không cần vì thế mà áy náy." Hoắc Kỳ cười, quay đầu qua liếc nàng một cái: "Muốn ban chết cho nàng ta là trẫm, muốn ăn màn thầu kia để tự sát chính là bản thân nàng ta. Trong việc này, không có liên quan nhất chính là nàng."
Nhè nhẹ thở ra, tuy rằng đã sớm khuyên chính mình, cũng không quá tự trách bao nhiêu, nhưng hắn khuyên giải, an ủi như vậy vẫn giúp cho lòng thoải mái hơn.
Trở mình, tay Tịch Lan Vi thăm dò bên hông hắn, sờ soạng đi lên, khẽ xoa trên bờ ngực rắn chắc mà ấm áp của hắn. Hoắc Kỳ liếc nàng, cười nhẹ một tiếng, vừa nắm chặt tay nàng vừa nghiêng người lật qua.
Sáng mai, mèo con sẽ lại cực kỳ không hài lòng mà kêu la oán giận vì ban đêm không thể ngủ ngon.
...
Có lẽ là bởi vì cảm kích với Ngô gia vất vả nhiều năm qua, lại có lẽ bởi vì Tịch Lan Vi cảm khái một câu nàng ta không xem như kẻ ác, Ngô thị vẫn được an táng theo nghi lễ của Phi vị.
"An táng long trọng ha." Mị Điềm nhấp trà, cười khẽ. Hôm nay, nàng ăn mặc đơn sắc một chút, mới vừa rồi cũng đi cung Ngô thị kính một nén nhang, nhưng trừ lần đó ra, thật sự khó mà có nhiều tôn trọng hơn đối với người này, vẫn là tiếc hận: "Ha, trong nhà đều sụp đổ rồi, nàng ta còn có thể đường hoàng mà an táng vào phi lăng cơ."
"Chưa chắc nàng ta muốn tiến vào phi lăng." Thần sắc Tịch Lan Vi nhàn nhạt, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Lời này ta không tiện nói với bệ hạ. Nàng ta nói mấy năm nay, đối với nàng ta thì nghe được tên bệ hạ giống như là ác mộng vậy."
Lời nói nhẹ nhàng chậm chạp, nói một cách rõ ràng, vài phần khàn khàn chưa trút hết kia lại giống như vì lời này mà thêm hai phần bi thương. Mị Điềm nhất thời cũng trầm mặc, một lát sau, mới lại nói: "Quý nữ thế gia đang êm đẹp, rõ ràng có thể tìm một nhà chồng tốt, cố tình đưa vào cung..."
Lời nói khựng lại, Mị Điềm đột nhiên ý thức được ở trước mặt Tịch Lan Vi nói lời này cũng không thích hợp, cứng lại trong chớp mắt, lắp bắp mà giải thích: "Không phải... Không phải nói ngươi."
"Ta biết." Tịch Lan Vi cười nhạt, thản nhiên nói: "Ta là tự mình muốn vào cung, hơn nữa... Tuy là lúc ấy nguyên nhân phức tạp, nhưng tới hôm nay, ta không hối hận."
"Bình tĩnh mà xem xét, ta vẫn cảm thấy ngươi vào cung thật thiệt thòi..." Mị Điềm nói một câu như vậy, tạm dừng một chút, biết lời này nói nhiều cũng vô ích, liền sửa miệng, nói: "Không nói cái khác, xem trước mắt, là năm sau tuyển tú rồi."
Thần sắc Tịch Lan Vi buồn bã.
"Tú nữ từ các nơi tuyển tiến vào, dù là khó có người gia thế hay dung mạo vượt qua ngươi, nhưng kiểu gì cũng phải có mấy vị xuất sắc..." Mị Điềm dừng lại, tươi cười có chút chua xót: "Đến lúc đó, trong lòng ngươi không khó chịu sao — đừng nói không khó chịu, đều là gả cho người, nếu Thẩm Ninh nạp thiếp, ta nhất định chịu không nổi."
"Nhưng bệ hạ không phải Thẩm Ninh." Tịch Lan Vi ra vẻ thoải mái mà nhún đầu vai: "Trước khi ta tiến cung, phi tần đã không ít, lại nhiều thêm mấy người thì có làm sao?"
Dù sao... Nàng khó chịu thì có ích lợi gì. Hoắc Kỳ cũng đã nói rất rõ ràng, đây là lần đầu tuyển tú, không tuyển là nhất định không được.
...
Giữ Mị Điềm ở Y Dung Uyển dùng cơm trưa, sau đó thoáng nghỉ một lát, hai người cùng đến trong viện chơi với hươu con. Ngày mùa thu, hoa quả phong phú, hươu con thấy cái gì cũng đều muốn nếm một miếng. Gần đây nó vô cùng chuyên chú với việc chặn cung nữ bưng hoa quả ra vào ở trong sân lại, sau đó ngẩng đầu nhìn không chớp mắt, cho đến khi đối phương chọn một quả ngon lành ném cho nó thì mới bằng lòng bỏ qua.
Khi hai người mới vừa đi đến trong sân, nó liền ngậm một quả lê vàng óng ánh đi bộ lại đây, thả xuống bên cạnh chân Mị Điềm. Tịch Lan Vi nhìn một cái: "Ồ, mời ngươi ăn đấy."
"..." Mị Điềm khom lưng nhặt lên, vỗ vỗ cái trán hươu con: "Đa tạ."
Hươu con lại không có ý tứ rời đi, vẫn ngẩng đầu nhìn nàng, cái đuôi ngắn xù xù lông phe phẩy một chút, quả nhiên là đang nói: "Ngươi ăn đi chứ..."
Vì thế Tịch Lan Vi dùng cánh tay chạm một cái vào Mị Điềm, cũng cười nói: "Ngươi ăn đi chứ."
"..." Mị Điềm khựng lại ở đó, ăn thì đương nhiên không thể, nhưng cũng không đành lòng làm hươu con thương tâm.
Cứ như vậy, thái giám từ Tuyên Thất Điện tới đây quả thực tựa như là mưa đúng lúc.
"Uyển hoa nương tử vạn an, Thẩm phu nhân vạn an." Thái giám vái chào, Mị Điềm liền nhìn về phía Tịch Lan Vi: "Lại tới truyền gì cho ngươi."
Thái giám kia lại nói ra là: "Bệ hạ mời Thẩm phu nhân đi Tuyên Thất Điện một chuyến."
"..." Mị Điềm giật mình, không biết lại là chuyện gì. Nàng nhìn nhìn lại quả lê trong tay, lập tức cảm thấy nhanh chóng rời đi cho thỏa đáng, thế là nàng vung vẩy quả lê về phía hươu con, lại nói một lần "Đa tạ", rồi lập tức rời đi.
...
Vào Tuyên Thất Điện, "Hàn huyên" cũng chưa kịp hàn huyên vài câu, hai quyển sách thật dày liền đặt tới trước mặt Mị Điềm. Mị Điềm tiện tay lật qua, bên trong từng hàng viết nào là tên, hộ tịch, gia thế linh tinh, lập tức hiểu ra sao lại thế này.
Nâng nâng mắt, thần sắc Mị Điềm nhàn nhạt: "Bệ hạ, khi tiên đế còn sống đã từng cho thiếp thân dạy dỗ tú nữ."
"Đúng vậy." Hoắc Kỳ nói đương nhiên: "Cho nên trẫm mới tìm ngươi tới."
"..." Mị Điềm nghẹn lời, lại nói: "Hiện tại thiếp thân đã gả chồng."
"Đúng vậy." Hoắc Kỳ vẫn nói hai chữ này, tiếp theo lại nói: "Ngoại mệnh phụ tới dạy lễ nghĩa, quá hợp lý?"
... Là rất hợp lý.
Mị Điềm vừa oán trách vừa động tâm niệm, cũng không định sẽ tiếp tục từ chối, trong lòng nói chính mình chưởng quản việc này cũng tốt, gặp phải tú nữ nào quá đẹp hoặc là rõ ràng tâm thuật bất chính thì liền tìm cái cớ trực tiếp đuổi về nhà, đừng để tiến vào hậu cung, tới làm Tịch Lan Vi ngột ngạt.
"Dạy dỗ lễ nghĩa là một chuyện, quan trọng hơn, chính là ngươi nhìn một chút, ai xuất sắc thì một mực đuổi về hết trước khi điện tuyển cho trẫm." Hoắc Kỳ lật tấu chương, chậm rì rì nói, nói đến Mị Điềm giật mình.
Sao lại... Nàng chỉ là âm thầm động tâm tư này mà thôi, cảm thấy đây là tính toán không nói ra được. Ai ngờ Hoàng đế còn không thèm che dấu chút nào mà nói trắng ra thế này?
Không thích hợp đúng không?
"Lan Vi nói, trẫm sủng người khác, nàng không thèm để ý." Hoắc Kỳ thở ra hơi nặng nề, tấu chương trong tay gập lại, liếc mắt quét Mị Điềm một cái lại nói: "Nhưng nàng ấy không vui."
Lời nói đến chỗ này, Mị Điềm có chút không rõ nguyên nhân trong đó, cúi đầu ngẫm nghĩ vẫn là không hiểu, liền nói: "Có phải biểu ca nghĩ sai rồi không... Lan Vi không vui, là bởi vì biểu ca sủng người khác, không liên quan những người này có xuất sắc hay không. Không xuất sắc mà tuyển tiến vào được sủng, nàng cũng không vui, còn không bằng tuyển cho đàng hoàng, ngài không sủng là được."
"Lời tuy nói như vậy, nhưng vạn nhất trẫm không nhịn được thì sao?" Hoắc Kỳ nói một cách bất đắc dĩ mà thành khẩn, làm cho Mị Điềm không còn lời gì để nói.
Có vẻ... Cũng rất có khả năng.
Rốt cuộc hậu cung thiên kiều bá mị đặt ở trước mắt, một đám lại đều hao hết tâm tư muốn mời sủng, hắn muốn "Nhắm mắt làm ngơ" cũng khó có thể làm được như thật sự "Không thấy".
Cho nên...
Mị Điềm híp mắt cười nhìn hoàng đế, thần sắc hiểu rõ: "Bệ hạ là muốn phòng hoạn chưa xảy ra nha..."
"Ừ..." Hoắc Kỳ nói với thanh âm khó chịu, cảm thấy nói rõ ràng hết tâm tư với một ngoại mệnh phụ như thế cũng thật là xấu hổ.
...
Cứ xấu hổ như thế mà an tĩnh một lát, vẫn là Mị Điềm tìm câu chuyện trước: "Biểu ca đừng có chỉ nghĩ đến không cho người xuất sắc tiến cung. Tuyển tú, phong phân vị cao nhất là đến từ ngũ phẩm Mỹ nhân lận đấy."
Ý ở ngoài lời, Lan Vi là chính ngũ phẩm Uyển hoa, đến lúc đó liền có vẻ rất thấp.
"Trẫm biết." Hoắc Kỳ cười, sớm có chuẩn bị: "Qua chút thời gian sẽ tấn đến chính tứ phẩm Cơ trước, sau đó trước khi sắc phong cho tú nữ sẽ nâng đến Tiệp dư."
Vậy liền nhảy đến chính tam phẩm...
Chợt nghe tới vẫn là cái vị trí không cao không thấp, nhưng nếu tính ra là chỉ tấn nhiêu đó phân vị trong vòng nửa năm, luận nổi bật thì thực sự xem như đứng đầu hậu cung rồi.
Mị Điềm "À" một cái, thầm nghĩ ngày sau cũng không cần vì Tịch Lan Vì mà nhọc lòng gì nữa. Những thứ chính mình có thể nghĩ đến, Hoắc Kỳ nhất định có thể nghĩ đến; cho dù Hoắc Kỳ không thể nghĩ ra, kỳ thật... hơn phân nửa là Tịch Lan Vi cũng có thể suy nghĩ rất rõ ràng.
Dứt bỏ lo lắng thì cũng chỉ còn lại tò mò, Mị Điềm tiến lên, ghé vào bên tai hoàng đế khẽ hỏi: "Thiếp thân có câu nói, muốn hỏi đã lâu, nếu hỏi ra, biểu ca không được trách cứ nhé."
"Ừ?" Hoắc Kỳ nhìn nàng: "Ngươi nói đi."
"Biểu ca đối với Lan Vi không giống với các phi tần khác, Lan Vi đối với biểu ca cũng là thật lòng để tâm. Thiếp thân thật muốn biết, cuối cùng là biểu ca muốn đưa nàng ấy đi lên đến vị trí gì?"
"À..." Hoắc Kỳ trầm ngâm giây lát, ban đầu là tín h đáp: "Hoàng Hậu", trong lòng lại cảm thấy không phải chỉ muốn nàng làm "Hoàng Hậu" mà thôi. Thoáng cười, hắn nói: "Không có gì ngoài ý muốn thì ngươi chờ kêu nàng ấy là biểu tẩu đi."
Mị Điềm giậy mình, sau khi kinh ngạc là một trận vui sướng, vui sướng này ở trong lòng quanh quẩn thật lâu, rốt cuộc làm nàng bật cười một tiếng, lại không thể tin được mà ngạc nhiên, tiếp theo lại cười một tiếng.
"..." Hoắc Kỳ nhàn nhạt liếc nàng, bị nàng cười đến không được tự nhiên. Nghiêm túc lại, hắn chỉ hai quyển sách ở trong tay Mị Điềm: "Việc này giao cho ngươi, làm thỏa đáng cho trẫm, nếu không, trẫm sẽ phái Thẩm Ninh đến Hách Khế."
Uy hiếp cực kì chính xác. Mị Điềm cắn chặt răng, trong lòng quả thực muốn mắng lên — Cái gì đây? Hắn vì làm Lan Vi vui vẻ, liền mang Thẩm Ninh ra uy hiếp nàng làm việc cho tốt sao?
Sao lại không biết suy bụng ta ra bụng người chứ!
"Còn có... Đại khái là Ngô gia còn chưa chết tâm." Hoắc Kỳ cân nhắc: "Cho ngươi mượn nhân mạch của Thẩm Ninh tra xem, tú nữ lần này nếu có người Ngô gia đưa vào, chặn lại hết."
Cứ một hai "Ngô gia", nói như thể là vì phòng thế gia tranh đấu không bằng. Mị Điềm vừa đáp lời vừa liếc hắn, trong lòng biết hắn sẽ không sợ thế lực của Ngô gia, hành động này cũng chỉ là vì tránh cho khiến Tịch Lan Vi ngột ngạt mà thôi.
"Thiếp thân đã biết." Mị Điềm nhàn nhạt nói, lời nói chậm rì rì đầy nhịp điệu mang theo trào phúng: "Không chỉ là người có quan hệ với Ngô gia, nếu nhìn đến ai có ân oán gì với Tịch gia cũng sẽ một mực chặn lại."
"Ừ." Hoắc Kỳ mang theo ý cười gật đầu, cảm thấy vừa lòng đối với "Ngộ tính" của Mị Điềm. "Đúng rồi, chuyện tấn phân vị của Lan Vi, ngươi tạm thời không cần nói cho nàng ấy."
"Vâng." Mị Điềm nghiêm trang đáp ứng.
...
Thế mà chỉ qua một khắc sau, Tịch Lan Vi nghe được Mị Điềm nói: "Bệ hạ tính toán trước hết tấn ngươi lên phân vị chính tứ phẩm Cơ, rồi trước khi tú nữ được sắc phong thì nâng đến Tiệp dư... Ngươi đừng nói là ta nói nha!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...