Edit: Du Phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Sáng sớm, bởi vì lâm triều nên Hoắc Kỳ luôn phải dậy sớm chút. Tịch Lan Vi thì bởi vì mấy ngày nay dưỡng bệnh không cần sớm chiều thỉnh an, nên có thể ngủ tuỳ ý một chút.
Khi Hoắc Kỳ mở mắt ra, nàng còn nằm ở trong lồng ngực hắn, ngủ say sưa, hai má ửng đỏ như áng mây trong ánh bình minh.
Vì thế Hoắc Kỳ ôm lấy nàng nằm thêm chốc lát, ngón tay khẽ vuốt qua mặt nàng mà nàng cũng không có chút phản ứng nào. Hắn cười, cúi đầu hôn lên trán nàng, liền nghe được nàng mơ mơ màng màng "Ưm" một tiếng, lại không có động tĩnh gì nữa.
Hắn ngồi dậy gọi cung nhân, thay quần áo rửa mặt.
Hắn nhìn đồ ăn thừa trên bàn vì tối hôm qua bọn họ đột nhiên "Hành sự" nên cũng không kêu cung nhân tiến vào thu dọn. Các cung nhân cũng không dám tự tiện đi vào, cứ để luôn như vậy cho tới buổi sáng.
Thực tế thì bọn họ cũng chưa ăn được bao nhiêu, hơn phân nửa thức ăn đều còn nguyên dạng, nhìn qua thì chỉ có hai món cá với vài món thịt đã được dùng.
Đặc biệt là cá, thịt cá bị đảo loạn lung tung, thậm chí canh cá còn sánh ra trên bàn.
Hoắc Kỳ cười một tiếng, ánh mắt di chuyển ngừng ở trên đầu kẻ đầu sỏ gây chuyện đang ngủ ngon lành trên ghế nệm.
Hắn nhấc chân đi qua duỗi tay xách nó lên, mèo con lập tức bừng tỉnh, nhưng lực nhéo ở sau cổ không nhiều lắm, hắn gục đầu xuống nhìn nó.
"Ngươi vẫn luôn ở trong phòng à..." Hoàng đế đè nặng thanh âm nói.
Hôm qua chỉ lo điều Đồng sử nữ quan đi, kết quả làm vật nhỏ này... "Thấy" hết?!
Thả nó lại trên mặt đất, mèo con vẫy vẫy đầu hướng về phía hắn "Meo" một tiếng. Tiếng kêu này không giống như ngày thường làm nũng, mà giống như có chút tức giận. Tối hôm qua nó giúp Tịch Lan Vi kéo Hoắc Kỳ trở lại, nhưng sau đó hai người này cũng không cho nó ăn, sáng sớm còn xách tỉnh nó lên nữa!
Lan Vi ngủ say cảm thấy trên bụng có thứ gì đó đang đè lên, tiếp theo đồ vật kia tiến về phía trước, rất mau bộ lông mềm mại như nhung đã đến bên cổ nàng.
Nửa ngủ nửa tỉnh, nàng nghe được thanh âm của Hoắc Kỳ nói: "Ngoan nào, trẫm phải đi thượng triều, ngươi ở cùng nàng đi."
Nhất thời nàng cũng không suy nghĩ xem là hắn nói với nó hãy ở cùng nàng hay là nói với nàng hãy ở cùng nó. Tịch Lan Vi trở mình, ôm thân thể mèo con sát vào trong lồng ngực mình.
Một người một mèo ngủ tới khi mặt trời lên cao.
Tịch Lan Vi mở mắt ra ngồi dậy. Mèo con lười biếng dùng hết sức duỗi cả thân eo.
Sau đó mèo con nhảy xuống giường, Tịch Lan Vi dịch người đến bên mép giường cũng muốn đi xuống, nhưng một cảm giác... đau nhức trên eo truyền tới.
Đã không khoẻ cùng với đêm qua nhất thời kích động, đau đến mức hốc mắt nàng đỏ lên, suýt chút nữa ngã xuống lại trên giường. May mà Thu Bạch với Thanh Hoà xưa nay nhạy bén, vội vàng tiến lên nâng đỡ nàng.
Rửa mặt xong, nàng ngồi ở trước gương để cho hai người tuỳ ý nghịch tóc. Tịch Lan Vi nhìn gương đồng đến ngây người.
Tự nhiên như vậy...
Lại giống như phải nên thế từ sớm. Một năm trước hắn cũng đã muốn động vào nàng, nhưng nàng lại kháng cự, không nghĩ tới hắn có thể không giận, không bực mà đợi nàng một năm tiếp nhận hắn.
Có lần nàng còn lo lắng... Bởi vì ký ức với Hoắc Trinh, nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được.
Ánh mắt nàng dừng ở chiếc vòng Nam hồng ở trên tay, cầm trên tay mà nàng có chút thất thần, ngón tay mơn trớn một hạt châu hơi lạnh, tinh tế thưởng thức, cảm giác mát lạnh thoải mái phảng phất ở trong lòng.
Bước ra cửa phòng, trong bóng râm ở trước viện, hai con hươu sao một lớn một nhỏ đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng vang của âm thanh vẩy nước quét nhà.
Ngoảnh mặt làm ngơ thanh âm lớn như vậy, nhưng tiếng bước chân của Tịch Lan Vi lại giống như sấm sét, làm hai con hươu bỗng dưng tỉnh lại. Hươu mẹ trợn mắt nhìn nàng, hươu con thì trực tiếp đứng lên nhảy nhót xoay quanh nàng một vòng. Sau đó nó dừng lại, vẫy vẫy cái đầu rồi cọ vào người nàng, giống như tranh công cho chuyện hôm qua.
Tịch Lan Vi cười rộ lên, ngồi xổm xuống vuốt ve nó một phen, ôm cổ nó cười hồi lâu, cuối cùng vỗ vỗ cái trán của nó, thanh âm nhẹ nhàng nói một câu: "Cảm ơn..."
Không chỉ là cảm ơn ngày hôm qua nó ngăn Hoắc Kỳ lại mà còn... sau chuyện này, cuộc đời nàng đều triệt để thay đổi.
Ngày mùa thu tươi đẹp, ánh mặt trời xuyên qua cái lạnh lẽo rọi vào trên người, có vẻ đặc biệt ấm áp. Tịch Lan Vi luôn tươi cười, mà vẻ tươi cười này còn tự nhiên hơn so với ngày xưa. Trên đường cũng không gặp phi tần nào, nhưng cung nhân thì có gặp qua, những người đó vô cùng cung kính hành lễ vấn an nàng. Sau khi hành lễ xong đều nhịn không được liếc nhìn theo bóng dáng nàng, tất cả đều cảm thấy nàng có chút không giống so với ngày xưa.
Thái độ của cung nhân Ngự tiền đối với nàng cũng hết sức cẩn thận. Không phải vì tối hôm qua Hoàng đế ở lại Y Dung Uyển mà là... Đã mấy năm rồi, cũng không thấy phi tần nào có bản lĩnh kéo người trở về sau khi làm Hoàng đế không vui rời đi.
Tuy nói là hai hươu một mèo giúp nàng kéo lại... Nhưng nếu không phải Hoàng đế có chút mềm lòng với nàng thì sao có thể xoay người trở lại? Đừng nói là hươu, ngay cả voi cũng không kéo được. Trong lòng mọi người đều nghĩ Nghiên Uyển hoa này... Lại có bản lĩnh không ai ngờ tới.
Lúc nàng đi đến tìm Hoắc Kỳ thì đang có triều thần cầu kiến, thái giám liền cho nàng nghỉ tạm ở trắc điện. Cho dù ban đêm đã ngủ nhiều, Tịch Lan Vi vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, uống hai hớp trà liền khép đôi mắt. Nàng nghĩ trong chốc lát chắc triều thần vẫn chưa lui xuống, không bằng nàng nghỉ ngơi một chút.
Một lát sau, nàng dùng tay chống cái trán, dáng vẻ vẫn giữ yên, nhưng đã có thể ngủ thoải mái hơn chút.
Hoắc Kỳ nghe nói nàng chờ ở bên trắc điện, hắn xử lý xong chính sự liền tới gặp nàng, lúc vào đã thấy dáng vẻ đang ngủ của tiểu mỹ nhân.
Nàng ngồi ngủ yên tĩnh, hắn cũng biết nguyên nhân vì sao nàng lại mệt mỏi như vậy. Hắn không được tự nhiên mà nhìn hai bên, sau đó lặng lẽ đi qua, nhìn nàng một cái, cũng không định đánh thức nàng. Hắn ngồi xuống ở bên người nàng, giơ tay ra hiệu bảo Viên Tự đưa tấu chương lại đây.
Phê từng quyển từng quyển một, mỗi lần phê xong một quyển thì nhìn nàng một cái, trong lòng đếm số. Cho tới khi hắn phê xong quyển cuối cùng thì nàng mới tỉnh lại.
Thân mình khẽ động, nàng trượt tay đập đầu vào vai hắn một cái rồi liền rời đi. Tịch Lan Vi còn buồn ngủ nhưng vẫn nhìn nhìn, sắc mặt có chút trắng: "Bệ hạ..."
Hoắc Kỳ nhìn nàng một cái, khoé miệng cười cười suy nghĩ cái gì đó: "Vất vả cho nàng."
"..." Hai má nàng đột nhiên ửng lên, Tịch Lan Vi nhìn bốn phía xung quanh, đợi trong giây lát đã bình tâm tĩnh khí rồi nàng mới xoay tầm mắt trở về.
Hoắc Kỳ ho nhẹ một tiếng: "Thân mình nàng... không khoẻ còn đến đây làm gì? Nếu có chuyện gì thì nàng cho cung nhân đến nói một câu, trễ một chút trẫm đi qua là được."
Rõ ràng hắn có không ít phi tần, nhưng không hiểu được sao hôm nay lại xấu hổ trước mặt nàng. Tịch Lan Vi cũng vậy, thẹn thùng trong lòng cũng không giảm bớt đi, điều chỉnh tâm trạng rồi nàng mới đè suy nghĩ ở trong lòng xuống mà cầm bút viết trên giấy nói: "Việc này là thần thiếp cầu bệ hạ, thần thiếp tự cầu kiến mới thoả đáng..."
"Nàng đang nói chuyện của Hạ Nguyệt?" Hoàng đế xem xong rồi cười nhạt: "Việc này nàng không nói trẫm cũng..."
Dưới ngòi bút nàng lại viết: "Không phải."
Hoắc Kỳ ngẩn ra: "Vậy là chuyện gì?"
Tịch Lan Vi hít sâu một hơi, sóng mắt chuyển động, ánh mắt cùng với suy nghĩ giống nhau nhưng tay lại dừng ở trên chung trà sứ men xanh.
Nàng cười cười, thần sắc có chút chua xót cầm bút viết. Chữ không ngừng viết xuống chính là tâm tư của mình, còn thể hiện rằng nàng đối với hắn là càng thêm tín nhiệm: "Chuyện cung nữ hạ độc, thần thiếp không biết nên làm thế nào cho đúng."
Hoắc Kỳ ngẩn ra, nhưng chỉ một chút đã nhăn mày lại, mang theo vài phần không rõ mà nói: "Tất nhiên là nên xử tử."
Dưới ngòi bút nàng lại viết: "Nhưng nàng ta ái mộ bệ hạ."
"..." Chuyện này làm Hoắc Kỳ cảm thấy ngạc nhiên, nhất thời cảm thấy Tịch Lan Vi đang trêu hắn. Mà hắn nhìn về phía nàng, thấy đôi mắt nàng trong sáng, trong mắt rõ ràng không có ý tứ vui đùa, mà lại tràn đầy dò hỏi đang đợi đáp án của hắn.
Hắn phát ngốc, nàng tiếp tục viết: "Ngay cả độc hại thần thiếp cũng chỉ vì muốn hầu hạ bệ hạ. Hạ thị biết được cho nên đã dẫn dụ rồi mới làm cho nàng ta động tâm tư."
Hoắc Kỳ dở khóc dở cười, hắn cũng suy nghĩ giống Tịch Lan Vi. Hoắc Kỳ cảm thấy người này vớ vẩn nhưng lại đáng thương, còn xử trí nàng ta như thế nào thì...
Hai người có ý tưởng giống nhau: Để xem nàng ta vớ vẩn nhiều hơn hay đáng thương nhiều hơn.
Hoàng hôn ngả về tây, Tịch Lan Vi với Thu Bạch, Thanh Hoà cùng nhau đi vào một gian phòng ở Y Dung Uyển.
Trong phòng bày biện đơn giản, một giường, một bàn, một ghế, không có đồ vật nào khác nữa. Ở cửa thì có thái giám đứng canh, thấy Tịch Lan Vi đến liền khom người hành lễ, mở chiếc khoá đồng, đợi nàng đi vào thì một lần nữa im lặng khép cửa phòng lại.
Thu Bạch đặt mâm gỗ đàn trên bàn, ở giữa chỉ có một chén rượu. Nhưng đó lại là loại rượu ngon nhất, hương rượu toả ra bốn phía làm cho người ngửi có chút say.
"Rượu độc, uống đi." Vẫn là Tịch Lan Vi mở khẩu hình, Thanh Hoà nói thay nàng.
Tư Vân ngồi ở trên giường, ngẩn ra nhìn chén rượu, cũng không có quá nhiều sợ hãi, bình tĩnh hỏi: "Không cần... Ta viết bản cung khai sao?"
"Không cần." Thần sắc Tịch Lan Vi thanh đạm, liếc mắt nhìn chén rượu kia: "Mau uống đi. Xác của ngươi - ta sẽ cho người đưa về nhà, người nhà của ngươi - ta cũng sẽ chăm sóc thật tốt."
Tư Vân nhìn chén rượu kia nhưng vẫn chưa động. Nàng ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn về phía Tịch Lan Vi: "Uyển hoa nương tử, ngươi sợ sao?"
Tịch Lan Vi ngạc nhiên.
"Lúc trước ngươi đã làm chuyện gì, ngươi sợ sao?" Tư Vân cười nhìn nàng, nhưng nụ cười có ý không tốt làm lòng Tịch Lan Vi trầm xuống: Tuy đã bỏ tốt giữ xe nhưng vẫn còn có hậu chiêu.
Tư Vân xuống giường đứng lên, đi một bước đến bên bàn, cầm chén rượu lên nhìn, cười khẽ một tiếng: "Tin không, nếu hôm nay ta chết ở chỗ này. Sáng sớm ngày mai bệ hạ sẽ biết... Vệ thị là ngươi bức chết, Đỗ thị cũng là ngươi hại chết, ha... Còn có hài tử trong bụng nàng ta."
Tịch Lan Vi hít một hơi, không sợ hãi gì mà nhìn Tư Vân cười: "Không phải ta."
"Ngươi nói rõ ràng được sao?" Tư Vân bước về phía nàng, nhưng bị Thanh Hoà chắn lại. Nàng ta ở cách nàng ba bước, cười thiết tha nhìn chén rượu trong tay, giống như ly rượu kia chỉ là ly rượu ngon bình thường.
"Ngươi đoán xem vì sao Hạ Tài nhân lại dùng ta?" Tư Vân cầm chén rượu để ở trước mặt ngửi ngửi, sau đó buông xuống một chút, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì ta thật sự hận ngươi... Ta nỗ lực lâu như vậy cũng không chiếm được, còn ngươi luôn là bộ dáng không thèm quan tâm nhưng lại được bệ hạ sủng ngươi hơn một năm, không ai có thể so lại với ngươi. Hạ Tài nhân biết, chỉ cần cho ta cơ hội này, ta sẽ tận lực huỷ hoại ngươi."
"Ngươi còn để lại phần sau." Tịch Lan Vi nói, thanh âm khàn khàn mang theo cảm giác áp bức: "Ngày ấy ngươi cũng chưa nói hết."
"Không biết bước tiếp theo ngươi muốn làm cái gì, sao ta lại nói ra?" Tư Vân cười lạnh: "Không bức ta đi gặp bệ hạ, cũng không cần ta viết bản cung khai. Vậy là ngươi đã tìm đến Hạ Tài nhân gây phiền toái, phanh phui mọi chuyện ra hết."
Tư Vân nói mang theo hết lòng tin của mình: "Bệ hạ vốn không vui khi thấy phi tần sinh sự. Ngươi nói xem, nếu hôm nay hắn thấy ngươi gây chuyện, ngày mai lại nghe nói mấy chuyện trước đây có quan hệ với ngươi, thì sẽ như thế nào?"
Tịch Lan Vi nín thở nghe Tư Vân nói chuyện, âm thầm kinh hãi rất nhiều, nàng cũng cảm khái... Cũng may là Hoắc Kỳ...
Nàng phất tay ý bảo Thanh Hoà không cần cản nàng ta nữa. Tịch Lan Vi tiến lên một bước, âm thanh khàn khàn nhưng không giấu được lúm đồng tiền kiều diễm: "Làm khó cho ngươi chưa từng ở ngự tiền hầu hạ qua nhưng lại có thể biết rõ yêu ghét của bệ hạ."
Tư Vân nhẹ nhàng cười, có vài phần đắc ý. Tịch Lan Vi nhàn nhạt nhìn phần đắc ý này của nàng ta, trong miệng khựng lại, sau đó nói: "Nhưng ngươi lại không nghĩ tới... Bệ hạ là vua của một nước, chuyện mưu kế giống như chuyện thường ngày. Có lẽ hắn đã sớm biết ngươi cuối cùng cũng đi một bước này."
Tư Vân phát hiện lời nói của nàng có ẩn ý, tiếng nói kia như phát ra từ âm tào địa phủ, đồng tử nàng ta đột nhiên co lại, không thể tin tưởng mà nhìn nàng, liên tục lắc đầu: "Ngươi... Ngươi nói cho hắn? Không có khả năng... Ngươi không có chứng cứ, hắn sẽ không tin..."
"Hắn tin hay không là chuyện của hắn." Tịch Lan Vi cười lạnh. Rốt cuộc chưa khỏi hẳn, nói vài câu đã không đủ khí lực, nàng liền thoái lui nửa bước, liếc mắt nhìn Thanh Hoà một cái, ý bảo nàng ấy thay nàng nói tiếp: "Nhưng bệ hạ là phu quân của ta, hắn tin hay không... Ta cũng muốn nói cho hắn."
Nàng đánh giá Tư Vân, chớp lông mi một cái: "Cũng may hắn chịu tin ta. Còn nhắc nhở ta một câu, đại khái ngươi còn có hậu chiêu. Ha... Nhưng hắn không ngờ ngươi thiếu kiên nhẫn như thế, một hơi nói ra hết. Hắn chỉ đoán ngươi sẽ có chuẩn bị về sau, cũng vừa khéo đoán được ngươi nhất định sẽ có bộ dạng này. Hiện tại thì Viên đại nhân đã mang theo người đi qua chỗ Hạ Tài nhân rồi."
Tư Vân kinh ngạc không thôi, cả đôi mắt trừng to. Lan Vi cười nhẹ, nhàn nhạt nhìn chén rượu trong tay nàng ta: "Rượu này cũng là bệ hạ ban cho."
Tay Tư Vân run lên, một chút quỳnh tương (rượu ngon) sánh ra, hương rượu toả ra càng thêm nồng đậm.
"Ta không chỉ nói cho bệ hạ biết ngươi đã làm cái gì, cũng cho hắn biết tâm tư của ngươi." Lần thứ hai nàng tới chỗ nàng ta, tìm tòi ở trong tay áo, lấy ra một gói giấy nho nhỏ, đổ bột phấn màu trắng trong gói giấy vào chén rượu trong tay nàng ta. Sau đó nàng cười khẽ, khuôn mặt hoàn toàn lạnh đi: "Ý tứ của bệ hạ là... Nếu như ngày đó ngươi đã nói ra hết tất cả thì sẽ tạm tha cho ngươi một mạng. Nhưng nếu vẫn còn tồn tại ác niệm, liền ban cho ngươi một ly rượu độc."
"Không... Không có khả năng..." Tư Vân lắc đầu, mày đột nhiên nhíu chặt, sắc mặt khiếp sợ phảng phất như đánh mất tất cả niềm tin: "Không có khả năng ngươi nói tâm tư của ta cho hắn nghe. Nếu không... Bệ hạ nhân từ... Sao biết rõ ta vì hắn mới... Vậy còn muốn ban chết cho ta."
Loại si tâm này thật đáng sợ.
Tịch Lan Vi nghe được tâm tình liền phức tạp, nhấp môi một cái, buồn cười mà nhìn nàng ta: "Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
"Ngươi biết rõ bệ hạ đối tốt với ta, còn muốn đẩy ta vào chỗ chết. Còn cho rằng vì cái gì hắn biết tâm tư của ngươi thì sẽ không giết ngươi? Nếu hắn không giết, nếu ta thật sự muốn giết ngươi thì ngươi có thể thế nào?"
Cách một cánh cửa, Tịch Lan Vi biết bên ngoài Hoắc Kỳ nhất định sẽ nghe được. Không cần biết Tư Vân như thế nào, nàng chỉ nghĩ muốn nhân cơ hội này, nói rõ ràng hết tâm tư của chính mình, làm cho hắn nghe được cũng làm cho chính mình nhớ rõ.
Nàng gằn từng chữ một, giống như đang nói một lời thề trịnh trọng: "Nghe đây, không chỉ là ngươi, ta cũng ái mộ bệ hạ. Không phải vì hắn là Hoàng đế, đơn giản vì hắn đối xử tốt với ta. Cũng không phải cái loại năm đó thuơng hại đối với ngươi hoặc ra tay tương trợ, ta tin hắn thật sự thích ta. Ngươi nói đúng, lúc trước ta không thèm để ý nhưng bây giờ ta lại để ý. Một đời này, yêu nhau hiểu nhau, ta có thể chấp nhận hắn thích người khác, nhưng ta không chấp nhận tâm tư dơ bẩn của người khác làm hắn ngột ngạt."
Đây là tâm tư nàng đã chôn vùi rất lâu, một lần trước... là đối với Hoắc Trinh. Khi đó bọn họ tân hôn yến nhĩ[1], nàng là vương phi trong phủ luôn một lòng như vậy. Vừa làm một chính thê rộng lượng nhưng cũng yêu ghét rõ ràng. Nàng tưởng làm như vậy Hoắc Trinh sẽ luôn thích nàng, lại không nghĩ rằng chỉ cần Hoắc Trinh không thích nàng, nàng làm như thế nào cũng không có tác dụng.
Hơn nữa... Hoắc Trinh cũng chưa từng thật lòng thích nàng.
[1] tân hôn yến nhĩ: thời gian hạnh phúc khi vừa mới thành thân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...